Editor: Vện
Tiểu Thạch Đầu cực kỳ mẫn cảm với biến hóa trên người Trọng Đạo Nam, tâm ma đã ngủ say, Trọng Đạo Nam lấy lại quyền điều khiển cơ thể, Tiểu Thạch Đầu nhìn chằm chặp y một lúc lâu.
Trọng Đạo Nam hỏi, “Nhìn gì đấy?”
Tiểu Thạch Đầu ngẫm nghĩ một hồi, mỉm cười nói, “Quả nhiên, Tiểu Thạch Đầu thích nhất A Nam bây giờ.”
“Hửm?”
“A Nam bây giờ trông thư thái hơn, cũng… thả lỏng hơn rất nhiều.” Tiểu Thạch Đầu không biết miêu tả sự thay đổi của A Nam như thế nào cho đúng, nhưng hắn có thể cảm giác được mỗi một thay đổi của y, dù rất nhỏ, điều này khiến Tiểu Thạch Đầu cũng thả lỏng theo.
Như những lần trước, hắn có thể mơ hồ nhận ra khi nào A Nam bị giằng xé, nóng vội hay đau khổ. Còn hiện tại, Tiểu Thạch Đầu biết cuối cùng A Nam đã gỡ bỏ gánh nặng trong lòng, sự nôn nóng và bi thương luôn quanh quẩn cũng dần tan biến.
Tiểu Thạch Đầu thích nhất A Nam như vậy, thích một A Nam vui vẻ.
Tiểu Thạch Đầu tự nghĩ mà bất giác mỉm cười.
Đối với Tiểu Thạch Đầu, thế giới này quá rộng lớn, lại ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, nhưng chỉ cần có A Nam bên cạnh, chỉ cần A Nam bình yên hạnh phúc thì Tiểu Thạch Đầu không sợ gì hết.
Tất cả đều là vì A Nam.
A Nam…
A Nam A Nam…
A Nam…
Với Tiểu Thạch Đầu, người đẹp nhất, mạnh mẽ nhất, yêu thương hắn nhất chỉ có mỗi mình A Nam thôi.
A Nam của hắn.
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu cười cong đôi mắt, cũng nhịn không được cười theo. Từ khi sống lại, bao nhiêu nghi vấn trói buộc y như được câu nói của Tiểu Thạch Đầu giải đáp tất cả.
Tuy đã quay về lúc mọi chuyện chưa xảy ra, nhưng hình ảnh Tiểu Thạch Đầu chết trước mặt mình vẫn luôn ám ảnh Trọng Đạo Nam, không cách nào quên được.
Rất nhiều rất nhiều nghi vấn chồng chất trong lòng, y tự hỏi bản thân, hết lần này đến lần khác, vẫn không cách nào giải đáp được, y gần như phát điên, tâm ma theo đó trỗi dậy. Cũng vì không thể giải quyết khúc mắc trong lòng, y trở nên trầm mặc, cho tâm ma đại khai sát giới.
Nhưng bây giờ đã khác…
Tiểu Thạch Đầu của y đã cho y biết đáp án, xua tan đau khổ và bóng đêm bao trùm y bấy lâu nay.
Lúc Tiểu Thạch Đầu nói với tâm ma những lời đó, Trọng Đạo Nam như thấy lại một Tiểu Thạch Đầu luôn xấu hổ mỗi khi nhìn y, thầm lặng dõi theo y, tình nguyện làm tất cả vì y. Từng câu từng chữ tháo bỏ mọi xiềng xích.
Sau đó…
Cuối cùng y cũng có thể buông xuống rồi.
Trong khoảnh khắc, Trọng Đạo Nam thật sự thay đổi.
Một thế giới u tối không chút sắc màu bỗng trở nên hài hòa tĩnh lặng, Tiểu Thạch Đầu chính là những gam màu sinh động nhất, tươi sáng nhất thế gian.
Đã rất lâu rồi, y không ngờ thì ra thế giới này đẹp như vậy.
Chỉ qua một đêm, Tiểu Thạch Đầu thức dậy lại phát hiện biến hóa trên người A Nam càng thêm rõ ràng, không chỉ về cảm giác mà cả những vết thương trên người A Nam đã lành hết chỉ trong một đêm.
Tiểu Thạch Đầu nhích sát vào Trọng Đạo Nam, vô cùng kinh ngạc kiểm tra toàn thân y. Những vết thương đáng sợ ngay đến Trọng Đạo Nam cũng không biết cách chữa bây giờ lành lặn hoàn hảo, ngay cả sẹo cũng không có.
Tiểu Thạch Đầu vì quá kinh ngạc nên kiểm tra rất cẩn thận, cũng vì cẩn thận nên hắn gần như lột sạch y phục Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam dung túng cho Tiểu Thạch Đầu, chỉ mỉm cười rũ mắt nhìn hắn.
Mãi đến khi chạm phải ánh mắt đượm nét cười của Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu mới sững sờ nhận ra hắn đang làm gì giữa ban ngày ban mặt.
Tiểu Thạch Đầu mặt đỏ bừng lắp ba lắp bắp, “Nè… chuyện này… A Nam mau mặc quần áo vào đi!” Tiểu Thạch Đầu không biết nhìn đi đâu, cuối cùng nhìn chằm chặp y phục, rồi vô tình cố ý chuyển sang cơ thể Trọng Đạo Nam.
Tiểu Thạch Đầu chỉ nhìn lướt một cái đã hoảng loạn, cuống đến mức sắp khóc, Trọng Đạo Nam lại bật cười, kéo Tiểu Thạch Đầu ôm ghì vào lòng.
Tiếng cười trầm thấp văng vẳng bên tai, Tiểu Thạch Đầu chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Trọng Đạo Nam buồn cười lắc đầu, “Thứ gì nên thấy Tiểu Thạch Đầu đã thấy hết rồi, sao còn xấu hổ thế?”
Tiểu Thạch Đầu ôm hai má đỏ như quả cà, không muốn nói chuyện với Trọng Đạo Nam, nhưng Trọng Đạo Nam không bỏ qua, y bắt lấy tay Tiểu Thạch Đầu, lần mò xuống cổ, sờ cho Tiểu Thạch Đầu bị nhột cười khanh khách, muốn trốn mà không biết chui vào đâu.
Cuối cùng Tiểu Thạch Đầu đầu hàng, đành phải hé ngón tay, lộ ra đôi mắt tròn xoe, nhỏ giọng nói, “Giờ đang là ban ngày đó.”
“Vậy ban đêm thì được à?” Trọng Đạo Nam truy hỏi.
Tiểu Thạch Đầu lẩm bẩm gì đó, nghiêng đầu không để ý Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam bị Tiểu Thạch Đầu làm cho tan chảy con tim, cứ thế ôm Tiểu Thạch Đầu, không cho hắn xuống giường.
Đã lâu không được ôm Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam ôm hắn như vậy mãi đến khi mặt trời lên cao mới ngồi dậy.
Lúc Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt theo Trọng Đạo Nam ra khỏi phòng, Ếch tiên sinh đang thích ý thả mình trong đầm nước dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn Tiểu Thạch Đầu, còn gật đầu với hắn.
Tiểu Thạch Đầu không biết Ếch tiên sinh thấu hiểu cái gì, sao hắn cảm thấy Ếch tiên sinh đã hiểu sai ở đâu rồi.
Nhưng bây giờ Tiểu Thạch Đầu không có tâm trạng hỏi Ếch tiên sinh, chỉ lẽo đẽo theo Trọng Đạo Nam đi vòng quanh sơn cốc.
Trọng Đạo Nam đã bình phục, tu vi còn tăng thêm một bậc, chỉ là Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh không thể nhìn thấu, hai người chỉ cảm giác được mỗi một động tác của Trọng Đạo Nam ngập tràn sức mạnh và tự nhiên khó nói thành lời.
Sau khi khỏe hẳn, Trọng Đạo Nam tiếp nhận công việc của Tiểu Thạch Đầu, hoàn thiện căn nhà gỗ của y và Tiểu Thạch Đầu.
Tạo hình nhà gỗ vẫn giống hệt căn nhà hai người từng sống ở kiếp trước.
Sống lại một đời, có vài thứ thay đổi, cũng có một số thứ vẫn nguyên vẹn như xưa.
Trọng Đạo Nam khỏe lại, Tiểu Thạch Đầu mừng như điên, cảm thấy cuộc sống tươi đẹp trở lại. Hắn phát hiện, ngoại trừ bận rộn trong sơn cốc, thỉnh thoảng A Nam có liên hệ với ai đó ngoài sơn cốc.
Trọng Đạo Nam cũng không giấu Tiểu Thạch Đầu chuyện này.
Tuy không biết Trọng Đạo Nam đang làm gì, nhưng Tiểu Thạch Đầu cũng biết đại khái tình hình bên ngoài.
Những tu chân giả tiến vào bí cảnh Nam Hải gần như chết sạch.
Trong bí cảnh có báu vật gì, người ngoài có thể không biết, nhưng bí cảnh nguy hiểm đáng sợ cỡ nào thì ai ai cũng tường tận.
Chưa đến mười người chạy thoát khỏi bí cảnh, hiện vẫn còn hôn mê. Trong lúc mê man, có người chết trong mộng, cuối cùng chỉ còn năm người sống sót. Chỉ là một người bị phế bỏ tu vi, một hóa điên, trong ba người còn lại, có hai người đã thật sự phải lòng nhau trong bí cảnh.
Khổ nỗi môn phái của hai người lại thuộc hai phe đối địch.
Vì bị gây sức ép, hai người không chịu đựng nổi, thế là rủ nhau bỏ trốn. Bây giờ ai cũng đang bàn tán về chuyện hai tu chân giả tư thông với nhau rồi đoạn tuyệt với môn phái. Người còn sống cuối cùng thì tinh thần sa sút, nhưng vẫn còn nhớ mang máng chuyện gì đã xảy ra, chỉ là khi hỏi trọng điểm thì hắn lại không trả lời được.
Dường như ký ức liên quan đến bí cảnh đã bị xóa sạch.
Bất ngờ là người kia có giữ một vật lấy được trong bí cảnh, chính là một nhánh huyết linh chi đã săn lùng tu chân giả để ăn thịt.
Nhánh huyết linh chi của hắn chỉ bé có một mẩu, thế mà giới tu chân lại bắt đầu rục rịch vì nó, nhiều người muốn chờ bí cảnh Nam Hải mở ra lần nữa để vào kiếm báu vật.
Sau khi biết chuyện này, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy không thể tin nổi.
“Bộ bọn họ không biết bí cảnh kia hung hiểm thế nào à?” Tiểu Thạch Đầu mở to mắt, “Bí cảnh đã chôn vùi một tán tiên đó!” Trong số những người sống sót không có bóng dáng của tán tiên.
Trọng Đạo Nam nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Tiểu Thạch Đầu, y khẽ mỉm cười, giơ tay xoa nắn hai gò má non mềm của Tiểu Thạch Đầu.
Trước kia, nếu nghe tin này, dù không nói gì nhưng trong lòng y sẽ rất khó chịu, bởi vì tình cảnh khiến y liên tưởng đến Tiểu Thạch Đầu kiếp trước, nhưng bây giờ Trọng Đạo Nam đã cởi bỏ khúc mắc, nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu bị y xoa cho đỏ mặt, hắn phồng má, mất hứng quay sang chỗ khác, y cười nói, “Đối với bọn chúng, nguy hiểm tỷ lệ thuận với lợi ích.”
“Ngươi biết thế giới này có bao nhiêu tu chân giả không? Trong một nghìn năm nay, có bao nhiêu tu chân giả phi thăng thành công? Ngươi biết mỗi năm có bao nhiêu tu chân giả lựa chọn độ kiếp mà sống sót được không?”
“Coi như tuổi thọ của tu chân giả lâu dài nhưng cũng sẽ có lúc mỏi mệt, bọn họ cũng sợ chết, sợ mất đi sức mạnh, sợ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên. Tu chân giả nào cũng có thể đánh với trời chọi với đất, nhưng số người có thể phi thăng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
“Cho nên bọn họ lựa chọn cách thức liều mạng này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Chỉ cần họ nghĩ báu vật trong bí cảnh đáng giá để họ làm vậy.”
Tiểu Thạch Đầu nghe Trọng Đạo Nam giải thích, hồi lâu sau mới nói, “Vậy là…”
“Hửm?”
Vậy là tảng đá thành tinh kia chết vì lý do này sao… vô duyên vô cớ bị toàn giới tu chân đuổi giết, không còn lối thoát…
“Tiểu Thạch Đầu?” Trọng Đạo Nam xoa hai má Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu nương theo lực tay Trọng Đạo Nam, ngẩng đầu lên, đột nhiên hôn chụt lên má Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam sửng sốt, Tiểu Thạch Đầu mỉm cười xoay người bỏ chạy.
Trọng Đạo Nam nhìn theo Tiểu Thạch Đầu hớn hở chạy đi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đúng là lúc nào cũng biết cách làm trái tim y tan chảy mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...