Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Editor: Vện

Tiểu Thạch Đầu là một tảng đá rất dễ thỏa mãn, lần thứ hai nằm xuống ngủ, trong lòng nó toàn là mật ngọt.

Trọng Đạo Nam đặt Tiểu Thạch Đầu nằm ngang xuống giường, nhìn chằm chặp hồi lâu, nhỏ giọng thì thầm, “Không ngờ… năng lực thức tỉnh nhanh như vậy…”

Yêu quái tuy ranh ma hơn tu chân giả nhưng con đường tu luyện thường gặp nhiều trắc trở hơn, mà vì hình dạng thật của chúng không phải con người nên một số ít sẽ sinh ra năng lực đặc biệt.

Chẳng hạn như hồ ly tinh sẽ có thuật mê hoặc, lang sói thì có khứu giác cực nhạy và thân thủ chớp nhoáng…

Tiểu Thạch Đầu là đá thành tinh, khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh. Nhưng đó không thể xem là năng lực đặc biệt, nó có cứng rắn đến mấy cũng không bằng được pháp khí, bảo khí.

Nhưng khả năng bẩm sinh này có thể phát triển theo tu vi của Tiểu Thạch Đầu, sau này Tiểu Thạch Đầu tu luyện thành công, năng lực phòng ngự của nó còn mạnh hơn bảo khí cấp cao nhất.

Mà Tiểu Thạch Đầu còn đặc biệt hơn những yêu quái khác là nó còn sở hữu năng lực cảm ứng. Năng lực cảm ứng sinh ra ở một tảng đá thành tinh thoạt nhìn chẳng có tác dụng gì, nhưng thật ra vô cùng lợi hại. Giấc mộng của Tiểu Thạch Đầu chính là dấu hiệu cho thấy năng lực cảm ứng bắt đầu thức tỉnh.

Kiếp trước, năng lực này của Tiểu Thạch Đầu là một trong những nguyên nhân buộc y và Tiểu Thạch Đầu phải đối địch với toàn giới tu chân…

Một tu chân giả không đủ mạnh mẽ mà còn mang theo báu vật thì chẳng khác nào ôm lấy họa sát thân.

Kiếp trước… y không đủ mạnh mẽ, nếu y có thể đạt được sức mạnh đủ để chống lại toàn giới tu chân…

Thấy tâm ma lại rục rịch, Trọng Đạo Nam thu hồi suy nghĩ. Y rũ mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, lấy chăn đắp kín cho nó, cúi người đặt xuống một nụ hôn.

Tâm tư của Tiểu Thạch Đầu vô cùng đơn thuần, y liếc một cái đã nhìn thấu. Nhưng y không vạch trần nó mà vẫn thuận theo. Y thích nhìn dáng vẻ Tiểu Thạch Đầu hạnh phúc vì những điều rất giản dị, thích nhìn Tiểu Thạch Đầu vui vẻ, thích bộ dáng thẹn thùng của Tiểu Thạch Đầu…

Thật sự rất thích Tiểu Thạch Đầu…


Rất thích… rất thích…

“Ta yêu ngươi…” Trọng Đạo Nam nói thế, ngữ điệu rõ ràng cực kỳ dịu dàng nhưng vẫn đan xen nét bi thương. Tiểu Thạch Đầu đang ngủ khẽ run lên rồi lăn đến chỗ Trọng Đạo Nam. Trọng Đạo Nam cong khóe môi, thần sắc trong đôi mắt sâu không lường được, y lướt đầu ngón tay qua bề mặt Tiểu Thạch Đầu, nói như than thở, “…Mau mau hóa hình đi.”

Trọng Đạo Nam vẫn nhớ rõ nỗi đau như cào xé tâm can lúc mất đi Tiểu Thạch Đầu.

Trọng Đạo Nam từng là tu chân giả lạnh lùng, luôn luôn tuân thủ quy tắc, một lòng hướng đạo, mục tiêu cả đời của y là phi thăng thành tiên. Nhưng Tiểu Thạch Đầu đột nhiên xuất hiện, từng chút từng chút cho y biết thế nào là hạnh phúc, để Trọng Đạo Nam khắc ghi hình bóng của Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu hiền lành, Tiểu Thạch Đầu lương thiện.

Tiểu Thạch Đầu rõ là rất sợ mà vẫn cố gắng kiên cường.

Tiểu Thạch Đầu có thể mạo hiểm tất cả vì y, dù bị thương cũng muốn giấu, vẫn ngại ngùng tươi cười với y…

Bao nhiêu ký ức đẹp đẽ lần lượt tan vỡ sau khi Tiểu Thạch Đầu chết.

Y thậm chí không nhớ nổi mình đã hóa điên bao nhiêu năm.

Suốt những năm tháng không còn Tiểu Thạch Đầu, tâm hướng đạo của Trọng Đạo Nam đổ vỡ, mang chấp niệm thành ma. Trong mắt y chỉ còn một màu đỏ cuồng bạo, y không ngừng giết chóc, giết, giết…

Y càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng đau đớn, cũng càng ngày càng mạnh.

Mãi đến khi y hủy diệt gần hết giới tu chân, cuối cùng mới thức tỉnh khỏi cơn điên, sau đó, y vượt qua liên tiếp mấy đại cảnh giới, tiến vào kỳ Độ Kiếp.

Nhưng đối với toàn giới tu chân, tất cả những gì y đã trải qua chỉ như một “trò cười” không hơn không kém.

Một tu chân giả nhập ma, giết chóc gần như sạch sẽ cả giới tu chân thế mà vẫn có thể đạp đất phi thăng.


Nếu tu luyện đơn giản như vậy thì e là ai cũng tình nguyện nhập ma hết rồi.

Lôi kiếp của Trọng Đạo Nam không giống tu chân giả bình thường, vì giết chóc quá nhiều nên lôi kiếp của y chính là cửu thiên huyền lôi, trời giáng sét lửa. Không còn gì đáng sợ hơn cửu thiên huyền lôi, phạm vi ngàn dặm xung quanh Trọng Đạo Nam bị sét lửa thiêu đốt không chừa một ngọn cỏ. Điều quan trọng trong lôi kiếp là Trọng Đạo Nam sẽ được tiến hành khảo nghiệm đạo tâm.

Tâm ma… lại nhằm ngay lúc ấy mà xuất hiện.

Vì nhiều nguyên nhân mà y và tâm ma hòa làm một.

Chỉ cần tiến lên một bước nữa là y có thể đắc đạo thành tiên, trở thành huyền thoại được bao người ngưỡng mộ.

Kỳ thật, khảo nghiệm đạo tâm của Thiên Lôi không quá đáng sợ, nó là một hình thức lựa chọn, người được khảo nghiệm chỉ cần đơn giản chọn tiến lên một bước hoặc lùi lại một bước. Tiến lên một bước thì y sẽ phi thăng khỏi trần thế, gia nhập chốn tiên cảnh mây khói phù vân, những thứ phàm trần không còn để lại dấu vết gì trong tim y nữa.

Ngay cả Tiểu Thạch Đầu từng khiến y nhập ma cũng thế, nếu sau này có thể gặp lại, họ sẽ chỉ còn là người dưng nước chảy bèo trôi. Có lẽ bọn họ có thể làm bằng hữu, thỉnh thoảng gặp mặt thì chào hỏi xã giao.

Nếu lùi về sau một bước…

…Chỉ cần nghĩ đến tương lai nếu họ gặp mặt, dù có là kiếp sau của Tiểu Thạch Đầu đi nữa thì hai người vẫn không thể nào nối tiếp tiền duyên, y đau khổ không chịu được.

Tiểu Thạch Đầu sẽ không bao giờ ỷ lại y, nói cười với y, thẹn thùng nói thích y nữa.

Tiểu Thạch Đầu sẽ không bao giờ vui mừng khi nhìn thấy y, sẽ không còn hạnh phúc vì mọi cử chỉ của y nữa.

…Thật sự không cách nào tưởng tượng nổi, cũng không thể nào tiếp nhận hình ảnh như vậy.

Cho nên y lựa chọn lùi bước, khó khăn lắm mới được quay về lúc mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.


Lần này, bọn họ nhất định phải được hạnh phúc.

Trọng Đạo Nam đứng dậy, bước ra ngoài sân.

Ban đêm ở thôn Niệm Thanh tối đen như mực, gió núi lùa qua rừng cây nghe xào xạc, một bóng đen mập mờ thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta rùng mình ớn lạnh.

Con ngựa kéo xe đang gập gọn tứ chi nằm ngủ trong sân, thi thoảng phát ra tiếng phì phò, ngủ không biết trời đất. Gió không thể thổi vào tiểu viện nên con ngựa không bị ảnh hưởng.

Trọng Đạo Nam thong thả bước ra cửa, mặt trầm như nước nhìn vào màn đêm. Y phất tay áo, bóng đen kia bay ra từ thôn Niệm Thanh, rơi xuống bên chân Trọng Đạo Nam.

Cái bóng được sương mù bao bọc, khiến người ta không thể nhìn rõ dáng vẻ. Nhưng xét về hình thể thì có thể nhận ra cái bóng kia là một nam tử cường tráng.

Bóng đen rơi xuống đất một lúc lâu mới tự nhận thức được, gã lồm cồm bò dậy, thân hình được ánh trăng rọi vào nhìn hơi trong suốt. Dường như gã rất sợ Trọng Đạo Nam, cơ thể bất giác run rẩy, trong miệng còn lầm bầm gì đó, lặp đi lặp lại như cái máy.

Nếu cúi xuống gần có thể nghe thấy, gã không ngừng nỉ non một chữ “Thanh”.

“Ngay cả thần trí đầy đủ cũng không có à?” Ánh mắt Trọng Đạo Nam cực kỳ thâm trầm, đây là gương mặt y chưa bao giờ bày ra trước mắt Tiểu Thạch Đầu.

Lúc Tiểu Thạch Đầu kể nó mơ thấy gì, tuy ngoài mặt Trọng Đạo Nam không biểu hiện nhưng lửa giận trong lòng đã cháy ngút trời.

Năng lực cảm ứng của Tiểu Thạch Đầu thức tỉnh sớm hơn kiếp trước rất nhiều, chắc là có liên quan đến việc y mang Tiểu Thạch Đầu về đỉnh Thập Tuyệt linh khí dồi dào.

Nhưng Trọng Đạo Nam luôn cho rằng, coi như Tiểu Thạch Đầu lần đầu thức tỉnh năng lực cũng phải mơ thấy y chứ. Kết quả nó lại mơ thấy cái bóng thiếu hụt thần trí, có thể do tình cảm của cái bóng quá mãnh liệt nên ảnh hưởng đến Tiểu Thạch Đầu, thế nhưng Trọng Đạo Nam cực kỳ không vui khi Tiểu Thạch Đầu không mơ thấy mình.

Bóng đen tuy không đủ thần trí nhưng gã biết sợ Trọng Đạo Nam, run rẩy không ngừng.

Trọng Đạo Nam nhìn cái bóng hồi lâu, vung tay áo, cái bóng bị hút vào tay áo y.

Trọng Đạo Nam vừa thực hiện xong, tâm ma khẽ cười một tiếng, “Thế mà không giết hắn à?”


Nếu y vẫn là Trọng Đạo Nam nhập ma của kiếp trước thì chắc chắn y đã thẳng tay giết chết bóng ma này.

“Ta không giống ngươi.” Trọng Đạo Nam nhẹ giọng trả lời.

“Thế à?” Tâm ma hạ giọng, ngữ điệu mang vẻ trêu chọc ác ý, “Ngươi thì khác gì ta? Ta… chẳng phải chính là ngươi sao?”

Trọng Đạo Nam nhẹ tay nhẹ chân quay vào phòng, lúc y nằm xuống giường, Tiểu Thạch Đầu vốn tưởng đã ngủ liền lăn vào lòng y, nhỏ giọng gọi, “A Nam.”

“…Hử?”

“Cuối cùng A Nam đã về rồi.”

“Ta đánh thức ngươi à?”

“…Không, lúc A Nam ra ngoài thì Tiểu Thạch Đầu đã dậy rồi.”

Tuy đã đắp chăn nhưng không có cơ thể của Trọng Đạo Nam ủ ấm thì Tiểu Thạch Đầu có đắp bao nhiêu cái chăn vẫn không cách nào ấm lên được.

Trọng Đạo Nam nghiêng người đối mặt với Tiểu Thạch Đầu, vươn tay ôm nó, “Giờ A Nam về rồi này.”

Trọng Đạo Nam không nói y ra ngoài làm gì, Tiểu Thạch Đầu cũng không hỏi. Sau khi Trọng Đạo Nam quay lại  Tiểu Thạch Đầu mới yên tâm. Vì giấc mộng ban nãy, lại khóc một lúc lâu nên Tiểu Thạch Đầu rất mệt, nó mơ màng sắp chìm vào giấc.

Nhưng trước lúc ngủ, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên nhớ ra một việc, nó hỏi, “A Nam, đống đá tí hon của ta đâu?”

Tiểu Thạch Đầu nhớ lúc nó khóc có tuôn ra nhiều đá nhỏ lắm mà, lúc trước không chú ý, giờ nhìn lại thì chẳng biết lũ đá kia biến đâu mất rồi.

Trọng Đạo Nam khẽ cười bên tai Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu nghe y cười mà toàn thân nóng lên, Trọng Đạo Nam nhẹ giọng nói, “Ta cất hết rồi.”

“Cất ở đâu vậy?” Tiểu Thạch Đầu ngạc nhiên, “Cất trong túi càn khôn của A Nam hả?”

Trọng Đạo Nam dịu dàng nói, “Cất ở chỗ không ai tìm ra được.” Đống đá kia là nước mắt của Tiểu Thạch Đầu, dù là đá vụn thì cũng là vật phẩm có một không hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui