Editor: Vện
“Xin lỗi gì cơ?” Tiểu Thạch Đầu mờ mịt, nó không hiểu Trọng Đạo Nam đang nói gì.
Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn nó, giơ tay vuốt nhẹ bề ngoài của Tiểu Thạch Đầu. Loại đụng chạm phớt qua này làm Tiểu Thạch Đầu cảm thấy ấm áp, có chút thẹn thùng và hơi nhột nữa.
Tiểu Thạch Đầu lắc lư thân hình đồ sộ, hết nhịn nổi cười khanh khách, “…Nhột quá à.”
Trọng Đạo Nam lấy tay xuống, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi… vì đã bỏ ngươi lại trên núi, lại để ngươi gặp nguy hiểm. Mấy ngày sau còn bỏ ngươi một mình trong Sơn vô đồ.”
Sau khi Trọng Đạo Nam nói hết, Tiểu Thạch Đầu vốn thấy mất mát vì bị y bỏ lại đột nhiên im lặng.
Bây giờ Tiểu Thạch Đầu vẫn là tảng đá, không có mặt mũi, cũng không có tay chân. Trọng Đạo Nam không thể đoán ý nghĩ của nó qua vẻ ngoài, nhiều nhất chỉ đoán qua âm thanh thôi.
Tiểu Thạch Đầu bỗng dưng không nói, Trọng Đạo Nam lập tức căng thẳng.
Hồi lâu sau Tiểu Thạch Đầu mới lên tiếng, “Không sao hết.”
Trọng Đạo Nam nâng mắt, chăm chú nhìn Tiểu Thạch Đầu mặc dù không thể tìm ra biểu cảm gì ở tảng đá cứng rắn này.
“Không sao hết á~” Tiểu Thạch Đầu khôi phục chất giọng vui vẻ, “Ta biết A Nam lo lắng cho ta, hơn nữa chắc chắn A Nam sẽ cứu ta mà.”
Lúc Tiểu Thạch Đầu vừa mới bị hút vào Sơn vô đồ, đúng là nó rất hoảng sợ.
Không gian trong Sơn vô đồ rất lạnh, lại tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì, cũng không thể nhúc nhích cơ thể. Nó chỉ nghe được tiếng động phát ra gần cuộn tranh, âm thanh còn rè rè đứt quãng.
Tiểu Thạch Đầu có kêu gào đến mấy A Nam cũng không nghe được, nó hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Chỉ có thể gọi tên y hết lần này đến lần khác, dùng hết công lực ít ỏi của nó để cầu cứu A Nam.
Dù biết mình còn rất non nớt nhưng Tiểu Thạch Đầu không muốn từ bỏ hy vọng.
Từng giây phút trôi qua như dằn vặt, lúc này Tiểu Thạch Đầu mới biết cái gì gọi là một ngày sống bằng một năm. Nó còn nghe A Nam dùng cách nói chuyện với nó để gọi tảng đá giả kia.
Tiểu Thạch Đầu cảm giác như mình sắp vỡ nát, đau từ tận sâu bên trong.
Cảm giác giống hệt như lúc nó vừa sinh ra thần trí, tia sét từ bầu trời giáng xuống thân nó, đá tảng xung quanh Tiểu Thạch Đầu bị sét đánh nổ tan tành. Nhưng khi ấy nó không nhận thức được, cũng chưa có tư duy, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, đau đến mức không nhận ra sự tồn tại của mình nữa.
Cuối cùng nó đã sống sót, vượt qua cơn đau, sau đó sinh ra thần trí.
Tiểu Thạch Đầu bị nhốt trong cuộn tranh vừa tự an ủi A Nam nhất định sẽ nhận ra tảng đá giả kia không phải nó, vừa cố gắng thực hiện pháp thuật A Nam đã dạy cho nó.
Mới đầu Tiểu Thạch Đầu không thể vận chuyển chân khí trong không gian cuộn tranh, nó dần dần không cảm nhận được thời gian trôi qua nữa. Chờ đến lúc ý thức trở lại, nó phát hiện không gian xung quanh không giống như trước.
Tuy cơ thể vẫn bị giam trong cuộn tranh nhưng nó có thể nhìn xuyên qua không gian bên trong và thấy tất cả những gì diễn ra bên ngoài.
Sau đó Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy vài món đồ mà bình thường A Nam chưa khi nào lấy ra.
Bên ngoài có tảng đá giả bộ dáng giống hệt Tiểu Thạch Đầu, nhưng A Nam không có dịu dàng săn sóc với nó như Tiểu Thạch Đầu.
A Nam không dắt tảng đá kia đi dạo, cũng không đọc sách cho nó nghe, quan trọng nhất là A Nam không tắm cho tảng đá giả.
Tảng đá giả bị ném vào góc phòng y như đá bình thường, thậm chí A Nam còn chẳng thèm liếc nó một cái.
Tiểu Thạch Đầu nhìn mà phấn chấn, rất nhanh lại thấy khổ sở.
Nhưng lần này nó không lo cho mình mà lo cho A Nam.
Tiểu Thạch Đầu nhận ra A Nam không giống ngày thường.
Y vô cùng im lặng, yên tĩnh như mặt nước, đôi mắt cứ như người vô hồn, không hề có sức sống. Y vẫn mở mắt nhưng cứ như chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì trong thế giới này. Đúng hơn là y không còn đặt sự vật sự việc nào vào mắt, vào tim nữa.
A Nam… lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ tận linh hồn khiến người ta phải trốn tránh.
Mấy ngày liền, Tiểu Thạch Đầu không thấy A Nam nói tiếng nào. A Nam cũng không trò chuyện với tảng đá giả kia như ngày đầu trở về, không hề tiếp xúc hay nói gì với nó cả.
Lúc A Nam ra khỏi nhà sẽ lôi trong áo ra một cái mai rùa. Tiểu Thạch Đầu biết nó có công dụng gì, A Nam từng nói mai rùa được dùng để bói toán. A Nam dùng mai rùa đó để tìm những manh mối liên quan đến Tiểu Thạch Đầu, ngay cả dấu vết mà Thanh Quy từng bị khống chế cũng tìm ra.
Nhìn mặt ngoài thì A Nam vẫn sinh hoạt nghỉ ngơi như bình thường, nhưng Tiểu Thạch Đầu lại biết từng hành động của A Nam có ý nghĩa gì.
A Nam đã nhận ra tảng đá kia không phải Tiểu Thạch Đầu… A Nam đang đi tìm nó…
Nhìn đến đây, trong tim Tiểu Thạch Đầu như có dòng nước ấm chảy qua, cuốn trôi tất cả buồn bã và sợ hãi suốt mấy ngày nay.
Nó muốn nói chuyện với A Nam, nhưng A Nam vẫn không nghe được âm thanh của nó.
Tuy A Nam không biểu hiện gì, Tiểu Thạch Đầu vẫn biết A Nam đang đau khổ, A Nam đau khổ vì không tìm ra nó.
Khi một người đang rơi vào trạng thái bi thương bỗng dưng phát hiện có một người khác lo lắng cho mình, đau khổ vì mình thì tất cả ưu phiền sẽ tiêu tan hết. Tiểu Thạch Đầu rất muốn ôm A Nam nhưng không thể thực hiện được. Hơn nữa, thời gian mà nó nhìn xuyên qua cuộn tranh có giới hạn, chẳng mấy chốc không gian xung quanh lại biến trở về một màu đen kịt.
Nhưng lúc này nó không còn thấy sợ hãi và bất an như trước nữa, nó rất yên tâm.
Nó yên lặng chờ đợi, quả nhiên, không lâu sau A Nam đã cứu nó ra.
Nếu Tiểu Thạch Đầu có mặt mũi thì lúc gặp lại A Nam, nhất định nó sẽ trưng ra nụ cười ấm áp nhất, còn phải ôm chầm lấy A Nam nữa.
Thế nhưng Tiểu Thạch Đầu không có tay, động tác duy nhất thực hiện được là dùng hết sức nhảy bổ vào người Trọng Đạo Nam.
Hình ảnh cả tảng đá to đùng “phi thân” vào một người thoạt nhìn hơi kinh dị, có là tu chân giả cũng phải dựng da gà.
Cũng may là lực tay của Trọng Đạo Nam mạnh kinh hồn mới đỡ được Tiểu Thạch Đầu đang trong cơn kích động.
Đối với một tảng đá như Tiểu Thạch Đầu, động tác “phi thân” này có độ khó cực kỳ cao, nó làm mới một lần đã thành công, quả là kỳ tích. So ra thì lăn vẫn là dễ nhất.
“Ta chưa từng trách A Nam… ta biết A Nam đã rất nỗ lực tìm ta, với lại… A Nam đâu có bị tảng đá giả kia lừa, A Nam biết nó không phải ta mà, Tiểu Thạch Đầu vui lắm đó~”
Trải qua chuyện lần này, y cho rằng mình đã làm Tiểu Thạch Đầu sợ, thậm chí để lại bóng ma tâm lý cho nó.
Nhưng hiện tại, mỗi lần Tiểu Thạch Đầu nhớ lại những hình ảnh đã chứng kiến lúc bị nhốt trong tranh thì cảm giác ấm áp sẽ hòa tan tất cả. Chỉ cần như vậy thôi là Tiểu Thạch Đầu chẳng sợ gì nữa, còn thấy vô cùng hạnh phúc.
Nó không giống bất cứ tảng đá nào trên thế gian này.
Nó là một tảng đá có người quan tâm, có người yêu thương, có người lo lắng, còn đau khổ vì nó nữa.
Hạnh phúc quá đi thôi~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...