“Sao thế?” Trang Thiển hỏi.
Đứa nhỏ sững người một hồi, vẫn như trước ương bướng không chịu nói. Diệp Hi Văn đi đến vách tường, sờ loạn một lúc, dời bỏ một khối đá vuông cỡ bàn tay ra: “Anh Trang Thiển, chỗ này có thể nhìn thấy bên ngoài.”
Cố Thần với Trang Thiển bước qua, Đường Duẫn Triết vẫn tiếp tục giằng co với cậu nhóc. Trang Thiển đưa mắt nhìn qua, quả nhiên thấy rõ ràng tình huống ở sảnh chính, Diệp Hi Văn lại sờ vào bên cạnh, lấy ra một viên gạch hệt như ban nãy. Trang Thiển và Cố Thần nhìn thấy, tang thi bên ngoài vẫn còn rất xôn xao, thỉnh thoảng đi tới đi lui trong từ đường, phát ra tiếng rống gầm rú nặng nhọc. Dời tầm mắt xuống, hai khối ngọc bội lại trở về bộ dạng bình thường, hoàn toàn nhìn không ra sự bất thường nào.
“Nơi này là vị trí mắt của tượng thần, có thể nhìn ra ngoài, nhưng không lộ hơi thở, phỏng chừng cũng có trận pháp.” Cố Thần đem viên gạch nhét lại, vách tường lại trơn nhẵn như mọi khi, “Thằng nhóc này đã sớm biết rồi.” Hắn dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định.
Diệp Hi văn gật đầu, có hơi bất mãn, tuy nhiên Trương Mộ Vũ thật không có nghĩa vụ gì phải nói với họ cả, nhưng là người thì luôn thiên vị. Nhưng rất nhanh Diệp Hi Văn nở nụ cười có chút xấu xa: “Bọn họ giằng co không phải vì chuyện đó sao, anh Duẫn Triết đánh mông của nhóc con đó mà.”
Trương Mộ Vũ vẫn nghe ngóng đối thoại của họ, nghe đến đó thì mặt nhóc đỏ bừng, trong mắt lần lượt chuyển từ xấu hổ sang phẫn uất, lại thêm chút gì đó áy náy cùng chột dạ.
“Phốc…” Trang Thiển cười khoái trá, dựa vào người Cố Thần. Khó trách Đường Duẫn Triết cùng đứa nhỏ đứng cách xa thế, dường như chỉ cần bước lên một tý thì thằng nhóc này sẽ xông đến quyền đấm cước đá.
Đường Duẫn Triết nhìn thấy hai người Trang Thiển không bị gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cậu ta cũng chỉ đánh Trương Mộ Vũ có ba cái, nếu bọn họ biết có cửa sổ đó, thì nói không chừng có lẽ họ đã định ra được sách lượt an toàn hơn nhiều. Hiện tại nhìn thấy ý cười trong mắt ba người họ, cậu ta ngượng ngùng vò đầu mình: “Khụ, tôi chỉ cảm thấy thằng nhóc con này nên được dạy dỗ thôi.”
“Được rồi, trở về thôi.”
Cửa đá đi thông đến từ đường chậm rãi hạ xuống, lần nữa đóng chặt. Tranh Thiển lôi ra một ít thức ăn, đại khái đủ ăn uống trong một tuần, đặt trên đất.
Trương Mộ Vũ đứng hơi xa, ánh mắt rối rắm nhìn cậu, hình như muốn bước tới nhưng lại không cất bước nổi.
“Tóm lại là cảm ơn nhóc đã dẫn đường, này là cho nhóc đó.” Trang Thiển chỉ đống đồ ăn trên đất, cũng phất tay bỏ đi cấm chế triệt tiêu dị năng trên người Trương Mộ Vũ.
Lần nữa lấy lại được quyền sử dụng dị năng, Trương Mộ Vũ thế mà không cố gắng công kích, nhóc đăm đăm nhìn Trang Thiển, bước lên trước một bước nhỏ, rồi lại nhanh chóng đứng yên.
“Hì…” Trang Thiển cười khe khẽ, nhóc con ngây thơ như giấy trắng ấy, thiệt dễ hiểu.
Cố Thần đi vào con đường thông đến thôn, suy xét một lúc, phỏng chừng con đường này được tạo ra được lưu lại cho thế hệ sau, mặc dù tay nghề không tồi, nhưng lại không có dấu vết của linh khí: “Đi thôi.” Hắn dẫn trước tiến vào thông đạo.
Dời đi ánh sáng đèn pin, tiến vào thông đạo, căn phòng trở nên âm u, Trương Mộ Vũ đứng trong một góc u tối, nhìn thấy ánh sáng càng ngày càng nhỏ…
Trang Thiển đi được vài bước, đột nhiên nghe được tiếng bước chân vội vã từ phía sau, sau đó một cái tay be bé nắm chặt góc áo cậu: “Chờ chút!”
Năm người trở lại phòng, Trang Thiển lấy ra một bộ sô pha làm từ gỗ, trên sô pha được lót đệm mềm, vô cùng thoải mái. Trương Mộ Vũ vùi người vào đệm êm, hai chân lơ lửng nhẹ nhàng, nhóc hơi khẩn trương nắn chặt đệm dưới thân: “Mấy người rất lợi hại.”
Nhóc hít sâu một hơi, dường như đã cho ra quyết định: “Mấy người rất lợi hại, tôi căn bản không thể đến gần tang thi bậc một. Tôi cho mấy người tin tức, tôi chỉ cần hai khối ngọc bội kia.” Nói xong nhóc trợn to mắt nhìn Trang Thiển với Cố Thần, cố gắng tỏ ra trấn định, nhưng cái tay nắm chặt đệm sô pha lại bại lộ sự hồi hộp của nhóc.
Nếu là người khác, có lẽ đã bị chém chết rồi, bởi vì mười người thì mục đích ai cũng sẽ muốn bảo vật hấp dẫn tang thi để bảo vệ thôn, nhưng đối với đám người Trang Thiển mà nói, điều đó chỉ là việc cỏn con. Nhưng Cố Thần vẫn nở nụ cười hỏi Trương Mộ Vũ: “Đến nước này rồi, bọn anh không biết nguyên nhân, bọn anh có thể rời đi ngay đó?”
“Thứ đó vốn là của nhà tôi!” Trương Mộ Vũ bật dậy đứng thẳng, bởi vì sô pha hơi cao, nhóc hơi loạng choạng, “Đó là ngọc bội của ba mẹ tôi!”
Nói xong, hốc mắt đỏ nhỏ bắt đầu đỏ hoe, con người đen tuyền vì ướt át mà sáng ngời, nhưng nhóc lại không khóc, chỉ là ương ngạnh nhìn Cố Thần.
Trang Thiển kéo Cố Thần sang một bên, cậu vẫn rất tò mò về từ đường kia, cho dù không có đồ vật này nọ, cậu cũng muốn rõ nguyên nhân xuất phát từ hiếu kỳ, cũng xuất phát từ cẩn trọng, không thể tùy ý vứt bỏ thứ gì đó mà mình không hiểu rõ phía sau.
Cậu cười cười an ủi đứa nhỏ, đôi môi mỏng mềm mại khẽ gợi lên nụ cười, có vẻ thực ôn hòa: “Nhóc nói đi, bọn anh đồng ý giao dịch lần này.”
“Thật chứ?” Trương Mộ Vũ ra vẻ hoài nghi, sợ hãi hỏi.
Trang Thiển gật đầu: “Thật.”
Trương Mộ Vũ hơi do dự, quyết định cược một phen, đến bước này rồi, nếu nhóc không nói, những người này vẫn sẽ trực tiếp giết chết tang thi để lấy ngọc bội, không có gì so với việc đó càng hỏng hơn.
“Đó là ngọc bội của ba, ba đem màu trắng cho mẹ, màu đen thì để lại cho mình.” Thằng bé chậm rãi mở miệng, sau đó dần dần trở nên lưu loát hơn, “Sau đó vào thời điểm thôn hiến tế, ngọc bội màu đen của ba bỗng sáng lên, bọn họ cảm thấy ngọc bội là bảo bối, liền nói ba giao ngọc bội ra, về sau ba đem ngọc bội đưa cho ông nội.”
“Kết quả vài ngày sau, bà nội hoảng sợ đem ngọc bội trả lại cho ba, nghe người trong thôn nói chú tôi đến thành phố, sau đó vẫn chưa từng xuất hiện, tôi là sau này mới biết chú ấy cầm lấy ngọc bội rồi biến thành tang thi. Bất quá lúc đó chưa có ai biết, rồi ba đem ngọc bội trở về trên đường cũng biến thành tang thi, người trong thôn nhanh chóng đem ba….” Giọng nói của Trương Mộ Vũ tràn đầy ủy khuất cùng phẫn nộ, “Kết quả những người bị ba cào thương cũng trở thành tang thi, cuối cùng người trong thôn đem họ giết sạch, khi đó có người nói là tổ tiên giận dữ, bởi vì ba muốn giữ ngọc bội cho riêng mình, luôn có người cmn nói bậy.”
(Xuân: xin đừng hỏi vì sao ta dịch thế, vì qt để thể, dù sao TMV trưởng thành sớm, chửi giống ng lớn thì cũng đâu là giề ha)
“Một thời gian nữa, tuy thôn trưởng đã đem ngọc bội để trong từ đường, nhưng người trong thôn vẫn không ngừng biến thành tang thi, hơn nữa bọn họ đều là bị sau khi vào từ đường tế bái. Cho nên người trong thôn bắt đầu lan truyền nhau tổ tiên phẫn nộ còn chưa hết, cần lấy ngọc bội của mẹ….” Trương Mộ Vũ dụi dụi mắt, “Lúc ấy một đống người tụ tập trước cửa nhà tôi, đột nhiên có một người trở thành tang thi, mẹ cũng đột ngột bùng nổ dị năng, là quang hệ, cứu mọi người. Lúc ấy mẹ cũng bị thương, nhưng lại không phải bị tang thi cào, nhưng đám người trong thôn lại không ai chịu giúp, chỉ lo cướp đi miếng ngọc bội rồi bỏ chạy cứ như trong phòng có quái vật vậy, tôi gọi điện thoại cấp cứu, nhưng đã chậm… mẹ bị thương nặng lắm….”
Đứa nhỏ nâng đầu lên, trừng mắt nhìn, hốc mắt đo đỏ: “Sau khi đem ngọc bội trắng đặt trong từ đường thì lại không có ai biến thành tang thi nữa, thế nhưng bọn họ cũng không thể chạm vào ngọc bội được nữa, sẽ có thứ gì đó ngăn chặn bọn hắn lại, chỉ có tôi là chạm vào được, nhưng bọn họ cũng không cho tôi tới quá gần từ đường, sau đó là mạt thế, họ liền cho rằng tôi là đồ xui xẻo, đuổi tôi ra khỏi thôn….”
“Rõ ràng đó là thứ thuộc về nhà tôi, đặt chúng ở cạnh nhau thì không có chuyện gì xảy ra! Nếu không phải bọ họ ngay từ đầu đã đánh vỡ cân bằng…” Đứa nhỏ cúi đầu, Trang Thiển nhìn con người đen tuyền bắt đầu đậm hơn và tích nước.
Đường Duẫn Triết ngồi gần Trương Mộ Vũ nhất có chút luống cuống đưa tay ra, muốn xoa xoa đầu bé con, nhưng lại bị tránh đi, nhóc quật cường nâng đầu, nước mắt còn lã chã trên mặt, giọng điệu cũng hơi hơi run rẩy: “Tôi muốn lấy lại đồ thuộc về ba mẹ của mình!”
Trang Thiển gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Tấm lưng căng thẳng của Trương Mộ Vũ thình lình mềm oặt, nước mắt đột nhiên chảy ra, nhóc thô lỗ dùng tay chà xát nước mắt trên mặt, nhưng giây tiếp theo lại càng nhiều nước mắt hơn rơi ra không ngừng được….
…..
Sau núi, ra ngoài.
Lúc này nắng chiều đã sắp tán hết, trời đêm mùa xuân đã có chút vãn, cả không trung là một màu trắng xám, chỉ có bầu trời phía tây còn chút ánh sáng yếu ớt màu hồng.Trời lại hạ một cơn mưa nhỏ, thực vật chung quanh trong cơn mưa rào nhẹ khẽ reo vang.
Trừ cậu nhóc mang theo dù che, thì những người còn lại đều mặc áo đi mưa.
“Thế thì bọn anh sẽ cách hai ngày đến một lần.” Cố Thần nói với Trương Mộ Vũ.
Hốc mắt nhóc con vẫn còn hồng hồng, ánh mắt đã hơi dịu đi, nhóc không được tự nhiên cúi đầu: “Ừ, tôi vẫn luôn ở đây.”
“Vậy thì, mai là thanh minh rồi nhỉ.” Trang Thiển lấy ra một khối chocolate, để trong bàn tay, đưa đến trước mặt Trương Mộ Vũ, “Sinh nhật vui vẻ.”
Trương Mộ Vũ thoáng sửng sốt, ngây ngốc đưa tay ra, chậm chạp lấy chocolate, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Mộ Vũ được sinh ra vào hoàng hôn tiết thanh minh, lúc đó mưa phùn lất phất rơi, con liền được hạ sinh trên thế gian này, quả thật chính là món quà mà ông trời đã ban cho mẹ.”
“Nhớ kỹ…khụ khụ…. Con là bảo bối của mẹ, không phải sao xui xẻo gì cả….”
…..
Trương Mộ Vũ che dù đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bốn người Trang Thiển dần dần biến mất dưới bóng cây trong núi, chậm rãi không thấy nữa.
Nhóc nhớ lại những lời vừa nãy, là khi nhóc bị Đường Duẫn Triết đánh, nhóc phẫn nộ muốn phản kích, thì thiếu niên Diệp Hi Văn chỉ hơn nhóc ba tuổi kia cười cười nhìn nhóc, rõ ràng là ánh mắt mang theo ý cười, nhưng nhóc lại nhìn ra sự miệt thị cùng khinh thường, nhóc nhớ rất rõ Diệp Hi Văn hơi ngưỡng cao cằm, như kẻ trên cao nhìn xuống nhóc: “Cậu em, nhóc ngây thơ quá rồi, trừ bỏ thời điểm bị bắt đến nhóc phản kháng cùng oán hận, nhóc cái gì cũng không làm. Nhóc nhất định sẽ cảm thấy mình thiệt là dũng cảm, còn rất có khí tiết nữa chứ, nhưng nhóc lại không tỏ ra yếu thế, cũng chẳng biết che dấu cảm xúc, không nhìn ra sự thật, nhóc oán hận từ đường này, nhưng không có nó, nhóc tuyệt đối sẽ không sống quá ba ngày ở mạt thế…”
Rất nhanh thiếu niên kêu là Diệp Hi Văn đó bị tên Đường Duẫn Triết thoạt nhìn rất ngốc nghếch kia chặn lại, cậu ta bất mãn nghiêng đầu đi, nhỏ giọng hô: “Thật sự là vậy, ngây thơ đến thế còn không cho tôi nói.”
….
Trương Mộ Vũ nắm chặt cán dù, ánh mắt trở nên kiên định hơn, rút đi một số thứ, thì còn lại những gì đây, trong cơn mưa lất phất có chút không chân thật.
Có đôi khi, lớn lên chỉ là xảy ra trong nháy mắt vậy thôi.
Bọn Trang Thiển trở lại trước cửa thôn, trời càng lúc càng tối đen, mấy người gác tường khoác một cái áo mưa, nhưng vẫn bị gió nhẹ thổi tới mưa phùn làm ướt cả mặt. Gã có chút không kiên nhẫn thả cửa gỗ xuống, trời mưa kiểu này đều khiến mọi thứ vừa ướt lại bẩn, khiến cho người ta không muốn đụng vào tý nào.
Đi trên đường lớn, Trương Thuận Niên cùng một đám đàn ông tiến lên đón, Trương Thuận Niên kêu bọn Trang Thiển lại: “Sao buổi chiều lại đi ra ngoài, còn về trễ như vậy, không nghỉ ngơi cả ngày sao?”
Trang Thiển gật đầu với cậu ta ý bảo: “Chúng tôi đi thu thập vật tư.”
“Liều mạng thế làm gì nha, thanh niên khi làm việc thì nên đoàn kết với nhau.” Một người đàn ông trung niên cao to đứng bên cạnh Trương Thuận Niên mau mắn phụ họa theo, trong ngữ khí có một cỗ tự cao tự đại và thông cảm.
Đám người ngay lập tức huyên náo lớn tiếng: “Phải đó, vật tư thì lúc nào thu thâp cũng được, xem nhóm bọn tôi, ba ngày mới đi ra ngoài một lần.”
“Cũng may là nhờ tổ tiên phù hộ chúng ta.”
“Đúng đúng, mấy ngày hôm trước tôi còn ở ngoài thôn tìm được một mảnh đất, một thời gian là có thể thu hoạch rồi.”
……
Bọn họ thảo luận không có ác ý, lại tự nhiên mang theo một tia đắc ý, bọn họ được che chở, được phù hộ, cho nên so với người khác thì không cần cố gắng nhiều làm gì.
Tạm biệt đám người Trương Thuận Niên, trở về ngôi nhà nhỏ đang tạm ở.
“Mấy người về chậm quá đi, tôi sẽ đi hâm nóng đồ ăn lại.” Úc Mộng Dao bưng tách trà sữa nóng, mùi thơm bay đợm trong phòng, cô đặt tách trà lên cái dĩa nhỏ, rồi đi vào phòng bếp.
Mạnh Viễn cũng từ sô pha đứng dậy: “Mọi người theo tôi đi coi thành quả đi, muộn quá rồi không trở về thì người trong thôn sẽ nghi ngờ mất.” Nói xong hắn đi đến mở cửa một gian phòng khách, bên trong lập tức truyền đến tiếng “ô ô”.
Trang Thiển nhướn mày: “Bắt cóc?”
“Ờ ừ.” Mạnh Viễn không do dự mà thừa nhận, dẫn Trang Thiển và Cố Thần tiến vào phòng.
Đường Duẫn Triết gục người lên ghế sô pha: “Mệt chết rồi oa oa oa!”
Diệp Cảnh Trình ở bên cạnh hoàn toàn xem nhẹ hành vi của cậu ta, ngoắc ngoắc Diệp Hi Văn: “Tiểu Hi, đến chỗ ba này.”
…..
Vô luận là ở đâu, thì luôn luôn sẽ có một số ngồi không nhàn rỗi, loại người mèo mả gà đồng, cho dù đến cả Trương gia thôn được thần linh chiếu cố cũng sẽ có hạng người đó.
Trương Hoa Long chính là loại người như vậy, từ nhỏ đã không chịu học hành cho tốt, lớn lên vẫn cứ ăn bám cha mẹ, thỉnh thoảng còn mở sòng bạc nhỏ, trộm một số đồ lặt vặt, người trong thôn không tài nào thích gã nổi.
Trương Hoa Long sống lẫn ở mạt thế có chút miễn cưỡng, mỗi người trong thôn trên cơ bản đều có lương thực đảm bảo, nếu tham gia lao động sẽ càng được nhiều hơn. Cha mẹ gã may mắn không có biến thành tang thi, cho nên gã vẫn giống như trước mạt thế, mỗi ngày ở trong thôn nhàn tản, bất quả chỉ vi phạm một số việc nho nhỏ mà thôi. Người như gã, có lẽ đã tìm đến không ít phụ nữ, nhưng lại rất khó trong việc bàn chuyện hôn nhân, cho nên ở trên đường tình cờ gặp được một người phụ nữ mỉm cười dịu dàng với mình, hồn gã đều muốn bay, đáng tiếc chờ gã lấy lại tinh thần thì đã bị bắt cóc rồi.
Tuy nhiên người như vậy chưa hẳn là một kẻ vô dụng, ít nhất gã đối với việc vụn vặt trong nhà thì biết vô cùng rõ ràng, cũng càng thêm không thèm chú ý lễ tiết gì. Dưới sự uy bức lợi dụ rất nhanh nói ra toàn bộ nội dung, thậm chí so với Trương Mộ Vũ kể còn muốn rõ hơn, dù sao Trương Mộ Vũ vẫn còn là một đứa nhỏ.
Cha của Trương Mộ Vũ – Trương Thuận Vĩ lúc phân gia cơ hồ là hai bàn tay trắng xây nhà, chỉ đem theo một đôi ngọc bội tổ truyền nhưng hệt như hàng vỉa hè, lúc ấy chị dâu của hắn còn rất vui vẻ vì cảm thấy mình chiếm được không ít tiện nghi. Chỉ là càng về sau Trương Thuận Vĩ sống bằng nghề mộc càng lúc càng tốt, lấy được một người vợ cũng rất hoàn hảo, kinh doanh mỗi ngày thì cũng quen biết một số công chức cán bộ, sau đó thỉnh thoảng còn có người lái xe nhỏ vào Trương gia thôn mua một số rổ rá làm bằng gỗ này kia, nghe nói buôn bán lời không ít đâu. Tóm lại, Trương Thuận Vĩ ngày qua ngày càng tốt lên, chị dâu hắn cùng em trai trong nhà nhìn mà bực bội cực kỳ.
Về sau ngọc bội của hắn đặt trong từ đường thì tỏa vầng sáng, tiếp theo thì mưa lớn liền ngừng, người trong thôn đều cho rằng đó là bảo vật, có thể phù hộ bình an, cho nên cha mẹ Trương Thuận Vĩ trước mặt mọi người kêu con dâu đưa luôn ngọc bội ra, điều đó khiến Trương Thuận Vĩ rất giận dữ, trong nhà cho ngọc bội thì liền đoạn tuyệt quan hệ, nhưng vì mặt mũi, trong thôn không ai biết điều đó. Trương Hoa Long biết là do gã ngày nào cũng đi cùng em trai của Trương Thuận Vĩ nên mới rõ chuyện đến thế.
Cho nên gã mới biết được việc về sau, cha mẹ Trương Thuận Vĩ đặt ngọc bội ngay tim của cậu con trai nhỏ, nhưng hắn đã biến thành tang thi, lúc ấy Trương Hoa Long tận mắt trông thấy, bị dọa đến hoảng, nên có một đoạn thời gian gã rất thành thật.
Sau nữa thì như Trương Mộ Vũ đã nói, mọi người luôn theo bản năng theo lợi tránh hại, càng nguyện dối gạt bản thân, tin tưởng vào thứ gì đó, những nguyên nhân vốn không quan trọng. Cho nên không biết là ai mở đầu, có lẽ là chị dâu của Trương Thuận Vĩ, tiếp theo tất cả mọi người đem hết thảy khủng hoảng cùng điều mình không rõ đều đổ lên đầu người Trương gia, hơn nữa càng ngày càng mơ hồ, sau nữa tất cả sự việc cùng với lời đồn đều liền mạch với nhau không nói, còn rất ăn khớp. Ngay từ đầu những người già trong thôn đều tin tưởng không hề nghi ngờ, đến về sau cơ hồ mọi người ai cũng tin.
Trương Hoa Long bĩu môi khinh thường: “Gì mà thần tiên phù hộ chứ, sất, chỉ có người trong thôn ngu ngốc tin tưởng thôi.”
“Đáng tiếc, hôm nay về nói không chừng mày cũng sẽ tin vậy đấy.” Mạnh Viễn đặt tay lên trán gã, loại bỏ trí nhớ hôm nay của gã, “Sáng sớm mai tỉnh lại trên đường, lại tiếp qua một ngày….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...