Trọng Sinh Chi Trang Thiển

“Trang Thiển?” Diệp Cảnh Trình nắm tay Diệp Hi Văn kéo theo một cái hành lý thật to đang đứng ở ven đường.

Trang Thiển trừng mắt nhìn, tuy có liên lạc bằng điện thoại, nhưng chân chính gặp mặt ngoài đời vẫn là lần đầu tiên, làn da không có tái nhợt như tang thi, đồng tử hơi có màu nâu nhạt của người Châu Á bình thường, trên mặt mang theo nụ cười mà trước kia không có được…... Trang Thiển cũng nở nụ cười, hướng Diệp Cảnh Trình đi đến, “Trùng hợp, hai người cũng vừa đến à?”

“Đúng, Tiểu Hi, gọi anh đi con.” Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu con trai, “Đây là con trai tôi, trong điện thoại đã có nhắc đến.”

“Anh khỏe, anh Trang Thiển.” Diệp Hi Văn nở một nụ cười đầy lễ phép, trên cở bản thì cậu bé là một đứa nhỏ thông minh sớm trưởng thành, ở trường đồng thời được giáo viên cùng bạn học yên mến. Cho nên dù cho cậu bé nghe ba mình nói chuyện có chút không đáng tin, hơn nữa đối với những người mà ba nhắc đến có chút hoài nghi, nhưng lễ tiết gì đó vẫn rất là chu đáo.

Trang Thiển nhíu mày, thiếu niên không tự nhiên cùng kiêu ngạo này với Diệp Cảnh Trình có chút không giống nhau: “Em cũng khỏe, tôi là bạn của ba em.”

Diệp Cảnh Trình: “Vậy chúng ta đi tìm Mạnh Viễn à? Nghe nói thì cậu ta đã sớm chuẩn bị tốt chỗ ở tạm thời rồi.”

“Tốt, xe của tôi ở đằng trước.” Trang Thiển buồn cười nhìn ánh mắt của đứa nhỏ trong nháy mắt trở nên bất mãn, sau đó nhanh chóng che giấu, hảo tâm xoay người đi trước.

“Ba à, ba đã nói sẽ mang con đi chơi thêm hai ngày rồi mới đi tìm bạn của ba mà.” Diệp Hi Văn tiến đến gần Diệp Cảnh Trình, thanh âm ép tới thật nhỏ, dường như là nghiếng răng nghiếng lợi nói.

“À.” Diệp Cảnh Trình có chút xấu hổ, anh nhìn Trang Thiển rồi đột nhiên nhớ đến rất nhiều thứ, một mực nhớ tới lại biến sầu lo, cho nên nhất thời quên mất. Bất quá anh phản ứng rất nhanh, lần thứ hai ôn hòa vỗ vỗ nhẹ lên đầu Diệp Hi Văn, “Thật xin lỗi, Tiểu Hi, ngày mai rồi đi nha.”

Diệp Hi Văn không tình nguyện nghiêm mặt lại: “Ba à!”

Diệp Cảnh Trình định chuẩn bị tiếp tục an ủi con trai, thính lực cực tốt khiến Trang Thiển đột ngột xoay người, ánh mắt thắc mắc: “Cần giúp gì không?” Ánh mắt rơi trên hành lý to đùng.


Diệp Hi Văn miễn cưỡng nở nụ cười, lễ phép lắc lắc đầu: “Không cần, anh Trang Thiển, em cùng ba làm là được rồi.”

Trang Thiển tuy không nhìn vừa mắt nhưng cũng không xoay người, mà là nhìn cha con Diệp Cảnh Trình: “Mau nói đi, miễn cho đến lúc đó lại mất đi.”

Cứng người khoảng hai giây, Diệp Cảnh Tình kéo hành lý cùng nắm tay con trai đi qua, một bên nhỏ giọng nói: “Được rồi, Tiểu Hi, ba đã đáp ứng rồi.”

Diệp Hi Văn ở nơi Trang Thiển không thấy trừng mắt nhìn cậu một chút, ngón tay ở phía sau hông ba mình ngắc một cái rồi quay đầu đi chỗ khác: “Hừ.”

Mạnh Viễn ở ngoại ô mua hai căn biệt thự, tạo hầm ngầm trong lòng đất, còn làm không ít phòng ốc trong đó. Trang Thiển lái xe để vào ga ra, liền nhìn thấy Đường Duẫn Triết như một cơn gió vọt về phía này, miệng điên cuồng gào thét: “Trang Thiển!!!!!!!!!!” (cứ như chó mừng chủ ấy =.=IIIIII)

Trang Thiển nhìn vẻ mặt kích động của cậu ta cùng ánh mắt tỏa sáng lòe lòe, không biết nghĩ ra sao, trong lòng sinh ra một cỗ xúc động…. Sau đó cậu dùng một phát thuật nhỏ.

Đường Vũ Triết chạy được một nửa, đột nhiên dưới chân vấp phải gì đó, trọng tâm cả người bất ổn hướng về phía trước, cậu ta cơ hồ có thể nhìn thấy cảnh sắc bốn phía đang bay nhanh về phía sau mình, trước khi đại não cậu có phản ứng thì do mấy tháng nay bị cưỡng ép huấn luyện, thân thể liền lập tức tự hành động. Chân cậu gập lại, thay đổi hướng ngã, trước khi tiếp đất, cậu đưa tay xuống chống rồi cực nhanh dùng lực, cả người trên không trung xoay một vòng, chân lại đáp xuống mặt đất trước.

Đường Vũ Triết sửng sốt một lúc, sau đó tùy tiện đứng thẳng lên, vỗ vỗ ngực: “Nguy hiểm thật.” Rồi cậu nhìn xuống mặt đất, một viên đá nhỏ lại bỗng dưng xuất hiện ở đó, cậu xoa xoa cái mũi, trong lòng oán hận Mạnh Viễn thiết kế sân vườn không có kỹ thuật gì hết.

Ánh mắt hơi chột dạ của Trang Thiển biến mất, nhanh chóng vòng vo hỏi: “Làm sao vậy? Chạy nhanh thế làm chi.”

“Tôi nhớ cậu muốn chết, Trang Thiển.” Đường Duẫn Triết bước đến, cười nịnh nọt vô cùng.


Sau khi giới thiệu một phen, mọi người đi đến cửa lớn biệt thự, trong lúc Đường Duẫn Triết vẫn hỏi này hỏi nọ nhân tiết kể lể về cuộc sống của bọn họ, nghe nói Úc Mộng Dao được Mạnh Viễn hỗ trợ giả vờ làm một đại tiểu thư bỏ nhà ra đi thế nào lại lạc đường rồi gặp tai nạn, được người có tâm trong thôn đó cứu giúp. Để cảm ơn, đám người cô chú kia được đưa đến B thị đi du lịch, trước mắt là đang trên đường đến. Mạnh Viễn thu thập không ít những đồ cổ, bất quá lại không biết có bao nhiêu bảo vật là gia truyền.

“Hắc hắc, Trang lão đại.” Đường Duẫn Triết một tay che miệng, làm thành bộ dáng nói chuyện bí mật, cười thập phần YY (ý dâm =.=) , “Tại sao giờ cậu mới đến D thị, sẽ không phải là đi tìm người yêu bé nhỏ rồi thổ lộ đó chớ?”. Tiếng cậu ta cũng không nhỏ, mà bọn họ vừa đến cửa, Mạnh Viễn tựa vào cạnh cửa, Úc Mộng Dao ngồi trên sô pha uống nước cùng với Diệp Hi Văn đi phía sau đều nghe vô cùng rõ ràng.

Đường Duẫn Triết hỏi như thế là có căn cứ, bởi vì ở quá khứ lúc mọi người nói giỡn về việc này thì Trang Thiển cũng không có phủ nhận, ngẫu nhiên còn đỏ mặt nữa. (ta nói, lúc đó họ là tang thi mà, tang thi cũng có đỏ mặt sao *đen mặt + hắc tuyến*)  

Cậu nghĩ Trang Thiển vẫn sẽ giữ nguyên vẻ trầm mặc như trước, nào ngờ Trang Thiển lại mỉm cười, khẽ nghiêng đầu: “Sao cậu lại biết?”

Động tác uống nước của Úc Mộng Dao khẽ ngừng lại, sau đó tiếp tục uống. Mạnh Viễn cùng Diệp Cảnh Trình đều không có biểu lộ gì, bất quá Trang Thiển vẫn cảm giác được họ đang nghiêm túc “nghe lén”.  

“Trời trời trời trời ơi! Trang lão đại cậu cư nhiên thừa nhận!! Điều này không khoa học!” Đường Duẫn Triết thoáng sợ hãi, rồi nhanh chóng hưng phấn dán lại gần, “Đại tẩu cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu? Ba vòng ra sao? Có phải đẹp như thiên tiên thiện giả nhân ý1, nội ngoại kiêm tu2 không? Sao cậu không mang theo cô ấy đến đây vậy hả?”  (1: ý nói người hiền lành, thục đức, biết thông cảm và chia sẻ vs ng khác, 2: ý nói người trong ngoài như một, đạo đức tốt, hành vi, cử chi, lời nói có lễ nghĩa)  

Trang Thiển đem cái đầu đang hưng phấn của Đường Duẫn Triết đẩy ra, sắc mặt không thay đổi: “Anh ấy cao hơn một mét tám, ngực phẳng, vô cùng đẹp trai, thiện giả nhân ý trong ngoài kiêm tu, vài ngày nữa anh ấy liền sẽ xuất hiện.”

“Phốc…….” Úc Mộng Dao phun nước.

Mạnh Viễn cùng Diệp Cảnh Trình cũng có chút kinh ngạc, ngay cả con trai Diệp Cảnh Trình đi theo ở phía sau cũng ngạc nhiên nhìn qua, cuối cùng bảo trì trầm mặc.

Đường Duẫn Triết kinh hoảng lui ra sau mấy bước: “Sao….. nghe giống nam thế?”


Trang Thiển đã đổi xong dép đi trong nhà bước vào cửa, cậu cho Đường Duẫn Triết một cái liếc mắt: “Vốn chính là nam.”

Trầm mặc trong chốc lát, Trang Thiển tựa hồ không để ý nói: “Mọi người đã gặp qua, Cố Thần.”

Ba người nháy mắt nhớ tới thi thể yên bình nằm trên nền tuyết kia, Úc Mộng Dao đang ho khan cũng nghi hoặc nâng mắt lên, phát hiện không khí không tốt mấy nên cũng không hỏi gì, hiện tại cô cảm thấy việc này cũng không là gì cả, dị tính (ý nói nam – nữ) bên nhau cũng không hẳn sẽ có hạnh phúc. Diệp Hi Văn lặng lẽ nhìn phản ứng của mọi người, phát hiện họ không có chán ghét liền giữ vững im lặng, ở trường học của cậu có vài đôi đồng tính luyến ái, cậu lúc ấy cũng không có cảm giác gì, đó là chuyện của người khác cùng cậu có quan hệ gì cơ chứ?

Người đầu tiên lên tiếng là Úc Mộng Dao vừa ho khan xong, cô cẩn thận lau sạch vết nước, bởi vì khi nãy phun ra chút nước, lúc cô nâng đầu lên mái tóc dài mềm mại liền trượt xuống, bộ dáng mỉm cười dịu dàng xinh đẹp giống như một bài thơ: “Đã lâu không gặp.”

Mạnh Viễn cũng cười tủm tỉm, nhìn Diệp Cảnh Trình: “Nice to meet you.”

Diệp Cảnh Trình ngẩn người, ôn hòa cười nói: “Nice to meet you, too.”

Trang Thiển có chút không hiểu, vì sao lại dùng thêm từ Tiếng Anh thối hoắc đó khi chào hỏi, cậu nhìn Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao cười cười, thuận tiện nhéo nhéo Đường Duẫn Triết vẫn còn đang đứng ngốc một bên: “Qủa thật là đã lâu không gặp.”

Úc Mộng Dao buông tay che bên khóe miệng, lộ ra vòng phỉ thúy xinh đẹp trước ngực, màu ngọc xanh biếc cùng người đeo xinh đẹp mềm mại như nhau. Cô đứng lên, cười càng ôn nhu: “Mọi người nghỉ ngơi một đêm trước, gì thì ngày mai hẵn nói, tôi đi tu luyện trước đã.”

Trang Thiển chú ý đến thái dương của cô vẫn còn chút mồ hôi tinh mịn, trên chân là quần đùi trắng bó sát người để tiện cho hoạt động, còn mang giầy bốt cao.

“Cô ấy liều mạng ghê.” Mạnh Viễn có chút cảm khái nói với Trang Thiển, sau đó ghét bỏ nhìn Đường Duẫn Triết, “Không giống ai kia, chỉ hoàn thành nhiệm vụ bố trí mỗi ngày thôi mà cũng ngã vật cả ra.”

Trang Thiển lắc đầu: “Như thế là tốt lắm rồi.” Cậu biết nhiệm vụ cũng không thoải mái gì.

“Trang lão đại.” Đường Duẫn Triết cảm động vô cùng, cậu ta cuối cùng cũng đã biết con gái mà nhanh nhẹn mạnh mẽ thì rất………


Mạnh Viễn liếc trắng mắt nhìn cậu ta, tay vừa lật, một phen chủy thủ hướng tới bên tai Đường Duẫn Triết bay nhanh đến. Không đợi Đường Duẫn Triết kịp phản ứng, Diệp Cảnh Trình cũng vừa lật tay thì một cây đao nhỏ cũng bay lại đây đánh bật chủy thủ.

“Tôi cùng Tiểu Hi lên phòng trước.” Anh cùng Tiểu Hi lúc trước có đến, Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao cũng đã ở đây, cho nên không cần giới thiệu.

Diệp Hi Văn lễ phép nhìn Mạnh Viễn nở nụ cười lộ răng: “Mạnh thúc thúc, lát nữa gặp.”

Trang Thiển nhướn mi, cậu không xem nhẹ việc nơi đáy mắt cậu bé biểu lộ không thích.

Mạnh Viễn cũng xoay người hướng bước chân về phía Úc Mộng Dao vừa đi: “Tôi cũng đi luyện tập đây, Đường Duẫn Triết sẽ đưa cậu về phòng.”

Diệp Hi Văn vừa bước vào phòng liền đem cửa đóng lại, đem túi sách trên tay ném về phía mặt đất, “Phanh” đóng cửa lại. Phòng này làm thành một gian, gồm có một phòng khách nhỏ cùng hai phòng ngủ, một phòng tắm. Diệp Cảnh Trình còn chưa có phản ứng gì, liền nghe thấy tiếng khóa cửa.

…..Diệp Cảnh Trình khổ bức nhặt lên túi sách, từ khi Diệp Hi Văn lên lớp năm về sau, sẽ không bởi vì anh có việc nên phải hủy hẹn của hai người mà lên cơn. Có lẽ Diệp Hi Văn sẽ yên lặng giận dữ, nhưng cũng sẽ không quấy rầy công việc của anh, mà vào lúc anh bù đắp thì cũng sẽ đối thằng bé ôn nhu hơn nhiều. Dù sao là do anh sai trước.

Từ sau khi Diệp Hi Văn biết được mạt thế đến, cũng không biểu hiện gì ra ngoài, hiện tại đột nhiên bùng nổ có thể không bởi chỉ vì nguyên nhân lỡ hẹn, Diệp Cảnh Trình lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt, chuẩn bị tiến hành an ủi con trai nhà mình. Phỏng chừng là trường kỳ tác chiến dài nhất.  

…………

Đường Duẫn Triết hưng phấn dẫn Trang Thiển đi đến phòng cậu, hơn nữa thâm tình giảng giải việc cậu ta vinh quang hack máy tính của Trịnh Vũ Văn như thế nào, Trang Thiển cười khổ không thôi, trong lòng lại đang tính toán giáo huấn cậu ta một chút.

………..

Mạnh Viễn kéo ra cửa tầng ngầm huấn luyện, vài miếng lá cây sắc bén như đao liền tập kích bay đến, hắn cúi người xuống né. Sau đó ngay tại chỗ cực nhanh lăn một vòng, tránh công kích kế tiếp của Úc Mộng Dao. Mạnh Viễn đứng dậy, trong tay xuất hiện một cái roi, bắt đầu phản kích………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui