Hai người cùng nhau đếm ngược giờ thời gian đến năm mới, các ngõ ngách trong thành thị bắt đầu có tiếng nổ từ các dây pháo nổi lên hòa cùng tiếng pháo hoa.
Tiếng nổ vang lên trong đêm, ngày hôm sau cơ hồ không có một bóng người bước đi trên đường lớn, hơn nữa bởi vì có người bên ngoài trở về ăn tết, tiếng huyên náo ngày thường ở K thị bây giờ có vẻ thập phần yên lặng.
Trang Thiển cùng Cố Thần không mục đích đi lại ở trong thành phố, ngẫu nhiên nhìn thấy cửa tiệm này nọ đều bước vào mua một ít đồ vật, nhưng đại đa số cửa hàng đều không có mở cửa.
K thị so với B thị thì ấm áp hơn một chút, nhưng mà trời vẫn còn lạnh lắm, hơn nữa càng thêm ẩm thấp, cho nên hai người quấn khăn choàng cổ rất dày.
Hai người đang đi trên một ngõ tắt nhỏ của khu nhà cũ, ngày thường hẳn là có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn nhỏ, nhưng bây giờ thì các cánh cửa đều đóng kín mít, tuy trên cửa vẫn dán câu đối đỏ, nhưng nhìn ngõ nhỏ trống vắng vẫn cảm thấy thập phần lạnh lẽo.
Trang Thiển từ tốn bước đi, nhìn bức tường đất màu xám tro thỉnh thoảng một vài chỗ còn lộ ra mảng gạch màu đỏ. Vì yên lặng, tiếng bước chân của bọn họ mang theo âm vọng nho nhỏ, có chút nổi bật rõ rệt.
Đột nhiên, Trang Thiển dừng chân, cảnh giác nhìn bốn phía, hình như cậu thoảng ngửi thấy mùi máu tươi.
Cố Thần sửng sốt, cũng ngừng bước, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Trang Thiển đặt ngón trỏ lên môi ý bảo Cố Thần im lặng, sau đó chỉ vào mũi, cậu cảm thấy mùi máu tươi càng lúc càng nồng. Cố Thần cũng ngửi được mùi, hơn nữa phát hiện nó càng thêm nồng nặc, hắn cảnh giác đối lưng với Trang Thiển, quan sát bốn phía.
Không có tiếng bước chân, ngõ nhỏ càng thêm tĩnh lặng vô cùng, cho nên rất nhanh hai người nghe được tiếng thở dốc ồm ồm cùng thanh âm nhai nuốt. Hơn nữa, thanh âm này càng lúc càng lớn, dần dần, còn nghe được những tiếng bước chân nặng nề.
Mùi máu tươi nồng đến độ khiến cho Trang Thiển có chút ghê tởm, cậu từ không gian lấy ra một trường đao, cũng lấy cho Cố Thần một cây, lưỡi đao trắng dưới ánh sáng mặt trời ngày đông lạnh lẽo phản chiếu ngân quang, đây là một trong những vũ khí mà trước khi xuất phát Cố Hựu đưa cho.
“Hô….. Hô…..” Tiếng thở dốc ồ ồ càng lúc càng lớn, tiếng bước chân cũng thập phần rõ ràng, mà nghe như còn có gì đó được kéo lê trên mặt đất nữa. Trang Thiển cùng Cố Thần rất nhanh đoán được hướng phát ra thanh âm là ngay tại cua quẹo của ngõ nhỏ phía trước.
Rất nhanh, một người đàn ông từ cua quẹo đó đi ra.
Không, căn bản gã không phả là con người. Trên cái áo màu lam đậm tràn đầy vết lớn máu đã hóa nâu cùng thịt vụn đỏ chói, một chân của gã hình như bị gì đó đánh gảy, xiêu xiêu vẹo vẹo, lê trên mặt đất. Càng thêm khủng bố chính là mặt gã, vết máu cùng thịt nát trên mặt đã khiến người khác không thể nhìn rõ được diện mạo của gã nữa, trên mặt gã thiếu đi một khối thịt, dường như là bị gì đó cắn rớt – tang thi!
Trang Thiển hơi hơi cúi người, nắm chặt đao trong tay.
Tang thi thấy có người sống, vô cùng hưng phấn há cái mồm to, thanh âm ồ ồ càng lớn thêm. Nó mở miệng lộ ra răng nanh đầy máu cùng thịt vụn, máu tươi cùng chất lỏng gì đó không rõ từ mồm nó chảy ra.
Trang Thiển còn đang chuẩn bị, Cố Thần bên cạnh cậu liền hành động. Cố Thần chạy nhanh đến trước mặt tang thi, trước khi nó kịp phản ứng thì chém đứt đầu nó, trên lưỡi đao trắng bạc, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Ánh mắt vẩy đục trên mặt của tang thi lăn lốc sang một bên, từ nơi vết thương bằng phẳng trên cổ nó chảy ra lượng lớn máu tươi, những cục máu màu đỏ sậm hỗn độn – nó không có máu để mà phụt ra – tuy nhiên máu của nó vẫn có màu đỏ, nhưng nó đã chết hơn nữa còn bắt đầu thối rữa. Cố Thần nắm chặt trường đao trong tay, cảm thấy tim đập vô cùng mau, đây là tang thi, một sinh vật xấu xí ghê tởm như vậy………..
Lần đầu tiên nhìn thấy tang thi hơn nữa còn giết nó, Cố Thần tạm thời có chút hoảng loạn, chờ hắn lấy lại tinh thần, Trang Thiển đã dùng pháp thuật rửa sạch thi thể cùng vết máu của tang thi trên mặt đất.
“Đi xem?” Trang Thiển nhìn Cố Thần, ánh mắt có chút lo lắng.
Cố Thần cười dùng tay không cầm đao nắm lấy tay Trang Thiển gãi gãi một chút, cảm xúc chạm vào tay Trang Thiển thật thích, ý bảo mình không sao đâu.
Hai người cẩn thận cảnh giác cầm chặt đao, chầm chậm tiến đến cua quẹo.
Thoáng chốc hiện ra cùng làm tốt phòng bị, ngoài ý muốn là không có việc gì xảy ra cả. Có một thi thể đang nằm một bên trong hẻm nhỏ. Nhìn bộ dạng hình như là một phụ nữ, mặc áo lông dày cộm và mang một đôi giầy vải, áo bị xé rách, lông vũ bay rơi đầy đất, bị máu tươi vấy lên – cô ta bị rạch xé bụng.
Hai người không có tiến lên, thi thể hơi động động, vì thế Trang Thiển cùng Cố Thần dừng bước. Tang thi nữa này phát ra tiếng thở nặng nề, lắc lư lắc lư đứng lên, giống như một con rối gỗ được người giật dây rối nắm dậy. Đợi cô ta thẳng người được, nội tạng cùng thịt nát vụn bừa bộn từ cái bụng bị xé mở cùng gặm cắn của cô ta rơi ra, sau đó cô ta cứ mang theo cái bụng có treo một đoạn ruột chậm rãi hít ngửi được mùi thức ăn thì liền hưng phấn đi tới.
Trang Thiển vung tay lên, trường đao trong tay bay ra ngoài, tước đi đầu của tang thi nữ đó, rồi ghim chặt như đinh trên tường. Nữ tang thi lay động một chút thì ầm ầm ngã xuống nền đất, vài lông mao không nhiễm máu tươi bay loạn cả lên.
“Thực ghê tởm, em….” Trang Thiển quay đầu chuẩn bị nói.
“Cẩn thận!” Cố Thần đẩy mạnh cậu ra, sau đó trường đao vung lên, một cánh tay xanh trắng bay nhanh ra ngoài, dừng trên đất, không có tý máu. Đồng tử Trang Thiển nhanh co rút lại, không có máu….. thể tiến hóa!
Lúc này, một cái bóng đen từ trong thùng gỗ bên tường chợt nhảy ra mới nhìn rõ hình dáng.
Là một tang thi nam, trên người không có miệng vết thương lớn nào, làn da màu xanh đen rõ ràng, phần lớn đều đã rữa nát. Ánh mắt đục ngầu u tối, sâu trong đôi mắt có ánh lên chút màu đỏ. Tốc độ của nó rất nhanh, ít nhất thì vượt trội hơn nhân loại rất nhiều, hơn nữa lực lượng của nó cũng không tệ lắm, ít nhất Cố Thần cảm thấy đao kim loại trong tay chấn động không ít.
Nhưng mà tang thi này vận khí thật không tốt, Trang Thiển sau khi phản ứng được đột nhiên phát lực vọt tới bên người nó, tang thi hưng phấn tiến lên – nó chỉ theo bản năng – Trang Thiển vung tay lên, trong tay lại thêm một thanh đao khác, đao bị linh khí bao quanh nhanh chóng chém về phía đầu tang thi, đồng thời, Trang Thiển bật ngửa người về phía sau, tránh đi móng vuốt của tang thi. Tang thi cả kinh, bản năng theo bên trái lui một chút, Trang Thiển chặt đứt một nửa phần đầu cùng tước đi một phần bả vai của nó, tang thi hướng Trang Thiển rít gào, thân ảnh còn chưa phát động, đầu đã bay nhanh ra ngoài, sau đó Cố Thần phía sau một phen đạp bay thân thể của nó.
“Mộc Mộc, dọa chết anh.” Cố Thần bay đến bên cạnh Trang Thiển vẫn đang bảo trì cảnh giác.
Trang Thiển có chút ảo não, tuy trên người cậu có một cái cấm chế phòng hộ, là do chính cậu dùng ngọc khắc, rất sơ sài nhưng có thể đề phòng những công kích đơn giản, bất quá cậu vẫn là sơ ý, xem ra mạt thế đã bắt đầu ở nơi mà mọi người không ai biết….. Trang Thiển gắt gao nắm vũ khí trong tay, đồng dạng cảnh giác: “Thật xin lỗi, em sơ ý.”
Hai người đợi hồi lâu, thậm chí còn cố ý thả lỏng đề phòng trên đường, thẳng đến khi xác địng không còn nguy hiểm nữa nới thật sự buông lỏng.
Trang Thiển đi tới chỗ con tang thi lúc nãy, tang thi nam thứ nhất chắc là do bị nó cắn, mới biến thành tang thi không bao lâu. Trang Thiển dùng đao bổ đầu nó ra, tọc ngoáy, quả nhiên đụng phải một khối cứng cứng, dùng đao gạt ra, là một viên ting thạch nhỏ.
“Đây là tinh thạch?” Cố Thần bước lại gần.
Trang Thiển dùng một pháp thuật nhỏ đem tinh thạch rửa sạch sẽ: “Ừ, hẳn đây là tang thi tiến hóa cấp một.” Trang Thiển hít một hơi sâu, cảm thấy trong phổi đều là mùi máu tươi, có chút hơi nặng nề.
Mạt thế, sắp đến rồi…….
Năm mới vừa qua, Cố Thần liền lên máy bay quay về B thị, Trang Thiển tiếp tục cuộc hành trình thu thập tài nguyên của mình.
Cậu đã gọi điện thoại đặt rất nhiều loại máy móc, thí dụ như máy cày, máy dệt, máy may quần áo, vân vân và mây mây. Có lẽ hiện tại không dùng đến, nhưng về sau cũng không chắc là vĩnh viễn không dùng đến, mà cậu cũng chỉ có thể cố gắng chuẩn bị đầy đủ vật tư mà thôi.
Không gian của cậu dần dần đầy đủ hơn nhiều…….
Thời gian khi ta chuyên chú làm một việc gì đó thì thường nó sẽ qua rất nhanh.
Ngày 20 tháng 3, mùa xuân, đêm đông dài bắt đầu dần biến ngắn, ban ngày cùng ban đêm dài như nhau. Lúc này mặt trời đã lên đỉnh, xuân ấm hoa nở, oanh bay cỏ mọc, nông dân bắt đầu ra đồng canh tác, phụ huynh cũng mang theo con nhà mình cảm nhận những ngọn cỏ nhỏ mới nhú ra đầu tiên của mùa xuân. Trang Thiển đứng trên đường cái D thị, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ánh mặt trời sáng ngời nhưng không chói mắt, thậm chí còn có một chút ấm áp, D thị nằm gần phía nam, độ ấm đã có chút tương đối giống mùa xuân rồi, cậu dùng tay che đi ánh nắng chói của mặt trời, đột nhiên nghe được phía sau có người gọi mình:
“Trang Thiển!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...