Thời điểm Diệp Cảnh Trình tỉnh lại, chuông đồng hồ trong phòng khách đã điểm mười hai giờ, anh im lặng ngồi trong bóng tối, không nhúc nhích, ngưng mắt nhìn về chiếc bình gốm để trên tủ đầu giường mà Diệp Hi Văn tặng anh.
Rất nhanh anh nhận được điện thoại của Trang Thiển, cũng mau lẹ cúp máy, sau đó anh vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm bình gốm ngẩn người, dường như anh đang nhìn sáu chữ nguệch ngoạc được khắc trên bình “Chúc ba sinh nhật vui vẻ” đến mức có thể nở hoa.
Chờ anh phục hồi lại tinh thần, đồng hồ treo trên tường lại gõ thêm một cái “Đang_”, âm thanh vang vọng trong đêm tĩnh mịch. Thanh âm này Diệp Cảnh Trình đã nghe mười năm rồi, nhưng lần đầu lại cảm thấy rất êm tai, tràn ngập cảm giác chân thật.
Diệp Cảnh Trình nhẹ nhàng bước đến phòng Diệp Hi Văn, Diệp Hi Văn đang ngủ rất say, mái tóc ngắn mềm mại rơi tán trên gối đầu, một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chôn trong chăn, lông mi theo hô hấp hơi hơi rung rinh. Diệp Cảnh Trình cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, vì thế lấy tay che kín đôi mắt. (thật ra nhóc này đã 13-14 rồi nhưng ‘tưn trạnh’ cha mẹ mừ, vẫn bé thôi, nhưng chỉ khi nói về tưn trạnh của Diệp ca còn bình thường tui xưng cậu giống Trang nhi)
Tựa hồ tiềm thức cảm nhận được bên cạnh có người, Diệp Hi Văn khẽ nhíu mày, trở mình, từ nằm ngửa biến thành nằm nghiêng, cả người cuộn trong chăn như một quả cầu, hình như tư thế này làm cho bé yên tâm, vì thế bé vừa lòng giãn ra đôi mi thanh tú, tiếp tục ngủ say. Lúc cảm thấy đứa con xoay người, Diệp Cảnh Trình nín thở, khi thấy bé con vẫn cứ ngủ say sưa, mới nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Cảnh Trình rón rén bước đến băng ghế nhỏ được làm từ sợi tổng hợp đặt trong góc phòng, đôi chân dài ủy khuất co ro lại, ngồi ở bên giường yên lặng ngẩn người.
Anh chần chừ đưa tay ra, cứng ngắc dừng giữa chừng một chút, nhưng vẫn chậm rãi dừng trên cục chăn Diệp Hi Văn. Ngay lúc tay chạm đến nơi hẳn là vị trí lưng, Diệp Hi Văn nhúc nhích, Diệp Cảnh Trình liền cứng nhắc tại chỗ, một lát sau, phát hiện không quấy rầy đứa nhỏ, mới cẩn thận vỗ về cục chăn. Sau đó anh do dự một lúc, liền xoa xoa mái tóc mềm mại của bé, con nít nhiệt độ thường khá cao, trên tay là mảnh ấm áp, khiến Diệp Cảnh Trình nhanh chóng rút tay về.
Rõ ràng “ngày hôm qua” anh còn có thể bình tĩnh kiểm tra, không chút do dự đắp kín chăn cho Diệp Hi Văn. Hiện tại anh lại giống như bản thân lúc vừa mới được làm cha, luống cuống tay chân nhìn đứa nhỏ ngủ ngon, muốn đụng vào, lại không dám đưa tay ra, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của đứa nhỏ.
Diệp Cảnh Trình cuối cùng chỉ im lặng ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn Diệp Hi Văn ngủ ngon lành, nước mắt lặng lẽ theo hốc mắt trượt ra, tĩnh lặng rơi xuống, không chút âm thanh……
Vẫn ngồi đến sáng ngày hôm sau, Diệp Cảnh Trình mang theo tươi cười đứng lên, sau khi đợi đầu gối có chút cứng ngắc hồi phục tri giác, ôn nhu vỗ cái cục chăn, khống chế giọng nói không chút dị thường: “Tiểu Hi, Tiểu Hi. Mau rời giường.”
Lông mi Diệp Hi Văn run run, dường như sắp mở ra, Diệp Cảnh Trình nín thở…….
“Hừ!” Diệp Cảnh Trình mở ra đôi mắt trong suốt, mang theo chút buồn ngủ, lại không được tự nhiên quay đầu đi, tránh đi bàn tay của ba mình.
Bị bộ dáng manh đến đáng yêu của đứa con làm Diệp Cảnh Trình đứng đực tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Diệp Hi Văn kiêu ngạo nâng cái cằm nho nhỏ, vòng qua ba ba đang đứng ngốc, tiến vào phòng vệ sinh.
Diệp Cảnh Trình nhớ lại, hình như anh cùng …. Con trai đang …. Chiến tranh lạnh?
Chết tiệt, mình như thế nào lại quên mất chuyện này! Diệp Cảnh Trình có chút buồn bực đi theo rửa mặt rồi lại theo Diệp Hi Văn vào phòng bếp, Diệp Hi Văn bất vi sở động, mắt nhìn thẳng tủ lạnh, lấy ra một phần thịt bò cùng bánh mì, lúc Diệp Cảnh Trình tính đưa tay ra thì đóng lại cửa tủ lạnh “Phanh”: “Hừ!”
Diệp Cảnh Trình lại cứng người: “Tiểu Hi?”
Diệp Cảnh Trình đã nhớ lại chiến tranh lạnh lần này, nhưng anh lại càng thêm buồn bực, bởi vì đời trước mãi cho đến khi quan hệ dịu đi, Diệp Cảnh Trình cũng không rõ bọn họ vì sao lại chiến tranh lạnh với nhau, sự thật thì, sau một tháng lạnh nhạt, Diệp Hi Văn hận sắt không thành thép phẫn uất trên bàn ăn mở miệng, chiến tranh lạnh cũng tự động dừng lại. Diệp Cảnh Trình đầu óc mờ mịt tự nhiên không muốn xoắn xuýt, đã như vậy, chẳng lẽ muốn chiến tranh cả tháng luôn sao?
Nhìn khuôn mặt căng chặt của đứa con, một chữ cũng không hé ăn xong điểm tâm, mặt không chút thay đổi đi đến phòng thay quần áo, Diệp Cảnh Trình cảm thấy hình như hệ thống tình cảm của bản thân lúc ở mạt thế đã chết, hệ thống ngôn ngữ cùng với hệ thống biểu tình toàn bộ đều đang sống lại, hơn nữa còn có chiều hướng vặn vẹo…..….
Không ngi ngờ chút nào, Diệp Hi Văn là một đứa trẻ trưởng thành sớm, kiêu ngạo, là một thiếu niên ngạo kiều. Mười ba đến mười bốn tuổi là lúc đan xen giữa cậu bé và thiếu niên, chiều cao đã gần một mét bảy, nhưng dáng người vẫn nhỏ gầy tinh tế như trước. Đứa nhỏ ở tuổi này bình thường trong lòng đã biết sơ sơ về thế giới quan cùng nhân sinh quan, đồng thời cũng bắt đầu có nguyên tắc đối nhân xử thế của riêng mình, có chút trẻ con, nhưng cũng khá lưu loát. Mà như Diệp Hi Văn được gia giáo tốt, lại là đứa trẻ mồ côi mẹ, tâm trí cũng thành thục khéo léo hơn không ít.
Diệp Cảnh Trình ngồi trên sô pha, nhìn đứa con đi cặp sách bước tới, không khỏi có loại cảm giác tự hào “Con nhà mình đã trưởng thành rồi”. Bộ dáng của Diệp Hi Văn xinh đẹp giống mẹ của cậu, dung mạo thuộc loại tinh xảo, nhưng lại thêm phần ôn nhu cùng sắc sảo hơn người từ cha mình, làm cho thiếu niên có vẻ càng thêm ôn hòa. Cậu mặc áo sơ mi cùng quần bò, sạch sẽ mà cao ngất, tựa như một cây bạch dương nhỏ đang dần lớn lên, khiến từng ngóc ngách trong lòng Diệp Cảnh Trình càng thêm nhu hòa.
“Tiểu Hi, gặp lại sau.” Diệp Cảnh Trình đứng ở cửa chính, đối Diệp Hi Văn đang mang giày cười dịu dàng. Sau đó phát hiện đứa con trai của mình như chú mèo tinh nhỏ trộm được đồ khẽ câu lên khóe môi, nhưng tiếp đó lại căng chặt khuôn mặt “Hừ” một tiếng, ra cửa.
“Tiểu Hi, đi đường cẩn thận.” Diệp Cảnh Trình dựa vào cửa nhìn con mình bước vào thang máy, tốc độ hình như so với bình thường mau hơn thì phải, không khỏi cười càng thêm ôn nhu.
Lúc này đây, ba nhất định sẽ bảo vệ con.
Diệp Cảnh Trình kiên định đi về phòng, nhưng mà tại sao lại chiến tranh lạnh vậy ta?
……..
Diệp Cảnh Trình đến sở sự vụ thì có chút trễ, chờ anh cùng đối tác tỏ vẻ phải rời khỏi sở sự vụ cùng sau khi qua loa đưa ra điều lệ này nọ, thì tời cũng đã xế chiều. Anh ngồi trước bàn công tác, chậm chạp nhâm nhi một ly trà Thiết Quan Âm.
“Diệp luật sư, nghe nói anh phải đi?” Cửa văn phòng bị đẩy ra thật mạnh, Diệp Cảnh Trình nhíu nhíu mày. Tiến vào là Tiểu Chu, một người mới của sở, bộ dạng không tồi, điều kiện gia đình khá tốt, nói tóm lại là một cô gái được nuông chiều đến lớn, hơn nữa việc gì cũng luôn thuận buồm xuôi gió. Hốc mắt cô đo đỏ, không thể tin nhìn Diệp Cảnh Trình, tựa hồ anh đã làm ra một quyết định khó tha thứ nào đó.
“Ừ?” Diệp Cảnh Trình trả lời cô bằng một đơn âm tỏ ý hỏi, dù sao anh cũng cả đêm không ngủ, có chút mệt mỏi.
Tiểu Chu viền mắt càng đỏ thêm, cô khó khan cắn cắn môi dưới: “Em có thể biết là tại sao không?”
Diệp Cảnh Trình nhíu mày, lần trước sở có tuyển một đám thực tập sinh mới, anh hướng dẫn bốn người, trong đó có cô Tiểu Chu này, tuy nhiên công trạng chả có gì nổi bật, nhưng có điều, là một người khôn khéo, luôn bưng trà rót nước rất nhiệt tình, mỗi lần Tiểu Hi đến đều quan tâm giúp đỡ…. Hình như là do đã trải qua mạt thế, Diệp Cảnh Trình nháy mắt phát hiện cô gái trẻ tuổi này thầm thích anh, sau đó mới để ý quá khứ chính mình cho rằng cô gái này người không khéo, hòan toàn hiểu lầm bộ dạng lấy lòng của cô ta……..
Diệp Cảnh lại nhíu mi, ôn hòa cười nhẹ: “Thật có lỗi, việc riêng thôi.”
Tiểu Chu cứng ngắc ảm đạm hơn, cô vẫn nam nhân ôn nhu này, tuy anh đã có một đứa con học sơ trung, nhưng anh thành thục, anh tuấn, ôn hòa hơn nữa lại có sự nghiệp ổn định, phải biết rằng luật sư nổi danh ở sở sự vụ này, Diệp Cảnh Trình là người đứng đầu trong nhóm luật sư đó, cùng anh nổi danh chỉ toàn lão nhân, mà anh vẫn còn trẻ như vậy….. Cô nghĩ Diệp Cảnh Trình không từ chối cũng là một loại thừa nhận, cho nên không tự chủ được mỗi khi nhắc đến Diệp Cảnh Trình sẽ bày ra một phần tư thái của nữ chủ nhân, nhưng hiện tại xem ra Diệp Cảnh Trình có lẽ xuất phát từ lễ phép mà thôi….
Tiểu Chu có chút không cam lòng, cô cảm thấy bản thân đã phải trả giá, hơn nữa cô cũng chút tư sắc và được yêu thích, hai mắt cô đẫm lệ khẽ cúi đầu, góc độ này sẽ khiến cho con gái càng thêm điềm đạm đáng thương: “Vậy…. Diệp luật sư, anh đi rồi thì em còn có thể liên lạc với anh được không?”
“Nếu cô có vấn đề gì thì cứ đi hỏi Trần luật sư là được rồi, hắn sẽ giải đáp cho cô.” Diệp Cảnh Trình tiếp tục lễ độ mỉm cười.
Tiểu Chu bi thương lui từng bước, xoay người lao ra ngoài, đáng tiếc là bạch mã hoàn tử của cô không có đuổi theo cô.
Diệp Cảnh Tình xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ đến tuần trước vì bận việc nên anh có nhờ Tiểu Chu đi trông Tiểu Hi một lúc, liền cảm thấy huyệt thái dương càng đau hơn…. Phải biết là anh thậm chí còn chẳng biết tên Tiểu Chu.
Cơm chiều, Diệp Cảnh Trình lấy lòng gấp cho Diệp Hi Văn thức ăn cậu bé thích, trời biết vì sao mà bọn họ chiến tranh lạnh, phát hiện khóe miệng đứa con ẩn ẩn có chút cong lên, yên lặng ăn hết mới cười híp mắt mở miệng hỏi: “Tiểu Hi, đầu tháng ba này con thi đúng không?”
Diệp Hi Văn giương mắt liếc nhìn anh một cái, đôi mắt hắc bjach phân minh hướng anh tỏ vẻ câu hỏi thật vô nghĩa. Diệp Cảnh Trình cũng không để ý, con anh rất không tự nhiên, anh lại gấp một đũa cải thìa bỏ vào trong bát Diệp Hi Văn: “Tiểu Hi, ba tạm thời ngừng công việc, một năm này con cũng nghỉ học luôn nhé, ba đưa con đi chơi thế nào, không thì sau này sẽ không có cơ hội đâu.”
Diệp Hi Văn kinh ngạc ngẩn đầu, biểu tình nghiêm túc hoàn toàn không căng chặt lại được: “Ngừng công việc?! Nghỉ học?!”
“Đúng vậy, xem xem Tiểu Hi ngày càng vội vàng, nói không chừng sau này thời gian bên cạnh ba cũng không có, cho nên chúng ta phải bắt lấy thời gian của mình chứ ha.” Diệp Cảnh Trình mặt không đỏ tim không loạn dối gạt con trai mình, nửa năm nữa là mạt thế rồi.
Diệp Hi Văn trước là có chút vui vẻ, dù cậu đủ tự lập, thành tích cũng tốt, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, so sách giữa việc học cùng ra ngoài du lịch, cậu đương nhiên càng thích cùng ba mình đi ra ngoài hơn. Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt nhanh chóng căng chặt lại, ánh mắt trở nên hung dữ, mang theo chút khẩn trương đến chính cậu cũng không phát hiện ra: “Vậy ba muốn cùng ai sống cùng đi chung?!”
“Hả……” Diệp Cảnh Trình sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phát hiện con trai bất an, không khỏi có chút đau lòng, anh không để ý con trai trốn tránh, xoa xoa mái tóc mềm mại của bé con, giọng điệu nghiêm túc trước đây chưa từng có: “Chỉ cần Tiểu Hi không chê ba, ba đương nhiên sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Tiểu Hi, làm sao có thể có người khác chứ.”
Lúc này, ba sẽ không để con phải một mình đối mặt, ba nhất định sẽ bảo vệ con.
Có lẽ là do ánh mắt của Diệp Cảnh Trình quá mức chân thật, mặt Diệp Hi Văn có chút đỏ lên, cậu mất tự nhiên quay đầu, khóe miệng không ngăn được khẽ cong, sau đó lại mạnh mẽ ép trở về, cố gắng căng mặt hất cằm lên: “Ai ….. ai thèm ở bên cạnh ba?!”
Diệp Cảnh Trình không khống chế được đem bé con ôm chặt vào lòng ngực, cơ thể đứa nhỏ ấm áp, đứng thôi cũng đã cao hơn anh lúc ngồi rồi, ôm ở trong ngực, cơ thể gầy nhỏ, lại ngoài ý muốn khiến anh cảm thấy như được bổ sung năng lượng. Diệp Hi Văn không được tự nhiên vặn vẹo hai cái, giống như một con vật bị giật mình, giơ giơ móng vuốt uy hiếp.
Diệp Cảnh Trình không để ý Diệp Hi Văn hoàn toàn không có dùng sức giẫy dụa, đem cằm gác lên đầu vai bé con: “Không sao, cho dù Tiểu Hi giận dỗi với ba, ba cũng sẽ ở bên Tiểu Hi.”
“Ba à……” Giọng Diệp Hi Văn mang theo chút ghét bỏ, nhưng trong đó lại lộ ra sự cao hứng. Diệp Cảnh Trình cảm thấy vành tai đứa nhỏ dán vào cổ mình nóng bỏng vô cùng, khẳng định là đã đỏ âu rồi.
Cho nên hai cha con chiến tranh lạnh cứ thế kết thúc, chỉ có Diệp Cảnh Trình ngẫu nhiên buồn rầu: “Bọn họ rốt cuộc vì cái gì mà chiến tranh lạnh vật ta?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...