Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Đinh Hạo có chút cẩn thận, muốn theo đến nhà Đinh Húc để biết được, trực tiếp bảo lái xe đưa tất cả bọn họ đến nhà Bạch Bân. Cái xe jeep của Bạch Bân vẫn đang ở đó, Đinh Hạo đổi xe rồi đưa Đinh Húc và Tiếu Lương Văn về.

Bạch Lộ cũng muốn đi theo, liên tục dụ dỗ lái xe đến chảy đầy mồ hôi, lúc trước thủ trưởng đã nói trước bốn giờ chiều phải nhìn thấy Bạch Lộ, liếc mắt nhìn chỉ còn có nửa tiếng, làm sao lái xe dám để cho Bạch Lộ đi tiếp được. Bạch Lộ không quen Đinh Húc, ngại yêu cầu, vùng vằng một hồi cuối cùng vẫn về nhà.

Bạch Bân lo Đinh Húc sốt ruột muốn về nhà, đồ đạc đem về liền đặt luôn ở cửa cho dì Ngô, cầm chìa khóa xe muốn đưa bọn họ đi. Đinh Hạo lại sợ Đinh Húc không cho đi theo, nhiệt tình chủ động giúp anh cầm hành lý. Đinh Húc vội ngăn cậu lại, uyển chuyển có ý có thể tự đi về: “Bạch Bân, các cậu một đường đã vất vả nhiều rồi, không bằng cứ ở nhà nghỉ ngơi đi?”

Đinh Hạo đương nhiên không chịu, cầm ba lô Đinh Húc đặt ở chỗ ngồi phía sau xe, cười hớn hở bảo không nên khách khí: “Bạch Bân trên đường còn chưa ngủ nữa, anh ấy không mệt đâu, đến đến đến, Đinh Húc nhanh lên xe đi, chắc người nhà anh sốt ruột chờ lắm rồi!” Đinh Húc không còn cách nào khách, đành phải nói địa chỉ bảo bọn họ đưa về: “Vậy làm phiền các cậu.”

Mục đích đạt thành Đinh Hạo cười càng thêm vui vẻ, cảm giác gần gũi với Đinh Húc hơn không ít: “Không phiền, này, Đinh Húc, nhà các anh có những ai vậy? Ở chỗ đó hình như là biệt thự XX đúng không?” Đinh Hạo vẫn khá hiểu biết với chuyện này, vừa nói tiểu khu liền có thể xác định được đại khái địa chỉ.

Đinh Húc cũng không nói dối cậu: “Đúng vậy, ông nội tôi sống ở đó.”

Đinh Hạo vô cùng hứng thú, đơn vị ấy hồi trước đã từng nghe qua nhưng tiếp xúc rất ít: “Tôi nghe nói ở đó tiền lương đặc biệt cao, bình thường cũng hơn bên ngoài hai ba lần đúng không?” Quyết định quay đầu lại nói chuyện với Đinh Húc: “Tiền thưởng cuối năm là bao nhiêu vậy?” Đứa nhỏ này một chút cũng không kiêng kị, muốn hỏi gì liền hỏi.

Đinh Húc nói ra một con số, lúc này ngay cả Bạch Bân cũng kinh ngạc: “Đây đã vượt quá nửa năm tiền lương của người thường rồi còn gì, phúc lợi thật tốt.” Đường buổi chiều xe không nhiều lắm, vô cùng thuận lợi đi đến nơi Đinh Húc nói ra. Tiếu Lương Văn một tay một cái cầm tất cả hành lý, Đinh Hạo nhìn nhìn, nhỏ giọng hỏi Đinh Húc: “Anh đã nói với ông anh chưa? Nếu không tiện thì để Tiếu Lương Văn ở lại chỗ tôi cũng được.” Tầng một nhà Bạch Bân toàn bộ để trống, căn bản là không ai ở, đến lúc cậu và Bạch Bân trở lại trấn thăm bà Đinh thì chỉ còn một mình dì Ngô.

Đinh Húc lắc đầu: “Chỉ nói là bạn học đến ở cùng mấy ngày, khai giảng là được rồi. Lần này tôi về để giúp Tiếu Lương Văn làm hồ sơ nhập học, lúc đó hắn sẽ theo tôi cùng đến trường.”

Đinh Hạo không nói thêm gì nữa, chỉ đưa toàn bộ số điện thoại nhà cùng di động cho anh: “Có việc gì thì gọi điện cho chúng tôi nhé, đừng khách khí.”


Đinh Húc mỉm cười, cầm lấy tờ giấy viết dãy số cất gọn: “Được.”

Đinh Hạo ghé vào cửa kính xe nhìn anh cũng cười, phất tay chào tạm biệt, vừa khởi động xe chuẩn bị quay về, chợt nhìn thấy Đinh Húc đuổi theo gõ lên cửa kính. Đinh Hạo vui vẻ, kéo kính xuống hỏi anh: “Sao, nhanh như vậy đã tới tìm tôi rồi, nghĩ ra chuyện gì à?”

Đinh Húc gật gật đầu, anh thật đúng là nhớ ra một sự kiện. Nguyên bản bất quá là biết tin tức không chuẩn bị làm gì, nhưng hiện giờ có Đinh Hạo điều kiện tốt như vậy trước mắt, nếu không cần thì hơi

đáng tiếc. Bạch Bân đối Đinh Hạo có thể nói là muốn gì cho nấy, xác suất thành công của sự tình rất cao: “Đinh Hạo, loại xe quân dụng treo biển hành nghề này, nếu trưng dụng vài ngày thì cậu có thể huy động được bao nhiêu?”

Đinh Hạo nghĩ nghĩ: “Tùy loại xe, xe jeep này thì có thể mượn tầm bốn năm cái.” Hồi đó quản lý quân trang vẫn chưa nghiêm khắc lắm, phía thị chính cũng có người vụng trộm lấy một hai chiếc dùng, chính là xe kia của Bạch Bân, nếu nói chút lời với Đinh Viễn Biên, chắc là có thể mượn thêm mấy chiếc xe nữa.

Đinh Húc lại hỏi: “Vậy xe lớn hơn thì sao?”

Đinh Hạo sửng sốt: “Anh nói xe tải quân dụng?” Thấy Đinh Húc gật đầu, Đinh Hạo có chút do dự quay đầu nhìn Bạch Bân. Xe tải quân dụng thực sự là hơi khó mượn, nhưng dựa vào quan hệ của ông Bạch và bên bộ đội, hoặc là nói chuyện với ba Bạch Lộ thì chắc cũng có thể đưa tới vài chiếc. Bạch Bân hơi trầm ngâm, lập tức đưa ra câu trả lời: “Hẳn là có thể, nhưng hơi phiền toái, sao vậy, cậu muốn dùng xe?”

“Không, chúng ta hợp tác đi.” Đinh Húc cẩn thận sắp xếp ý nghĩ trong đầu, mở miệng giải thích: “Hằng năm bắt được vật phẩm buôn lậu sẽ đem đi bán đấu giá một phần, cậu biết đúng không?” Thấy Bạch Bân gật đầu, tiếp tục nói: “Tôi biết có một loại hàng không cần tiền vốn, lái xe đi chở về là có thể bán.”

Đinh Hạo trừng mắt nhìn: “Còn có loại chuyện tốt như vậy?”


Đinh Húc nở nụ cười: “Cũng không đơn giản thế đâu, cậu có xe quân dụng mới lo liệu được, bằng không trên đường đi sẽ chịu thiệt.” Tầng tầng lớp lớp kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, nếu như không có chút đặc quyền, một đường đi các loại tiền phạt đủ thể loại cũng là một con số không nhỏ, tuy nói không đến mức lỗ vốn, nhưng quả thật kiếm không được nhiều.

Đinh Hạo luôn thực tín nhiệm anh, huống hồ ông nội Đinh Húc lại như vậy, nghe Đinh Húc liền thấy đây là một cơ hội không tồi, loại tiện nghi này ai không muốn chính là đứa ngốc. Bất quá nhìn sắc mặt Đinh Húc không tốt, dưới ánh nắng mặt trời thấm một lớp mồ hôi mỏng, vẫn quyết định bảo anh về nghỉ ngơi trước đã: “Kiếm tiền không nên vội vàng, việc này chắc là có thể được, anh cứ về nghỉ ngơi trước đi, hôm nào chúng ta hẹn thời gian gặp mặt thương lượng cụ thể sau.”

“Vậy tối nay tôi gọi điện thoại cho cậu.” Đinh Húc cũng hiểu bây giờ không phải thời cơ tốt để nói chuyện, bất quá vẫn bỏ thêm một câu: “Chuyện mượn xe tốt nhất cần nhanh chóng, hàng hóa có sẵn hiện giờ đang hạn chế, bán không lâu nữa đâu.”

Đinh Hạo gật đầu đáp ứng, rồi mới theo Bạch Bân cùng về.

Lúc hai người về đến nhà dì Ngô đã nấu xong cơm. Cái mũi Đinh Hạo vô cùng thính, đã ngửi thấy được mùi canh ngon lành trong nồi: “Thơm quá, là canh rong biển hầm xương ạ?”

Dì Ngô nở nụ cười: “Lỗ mũi con thính thật, vậy mà cũng đoán được, dì nghĩ các con sẽ về đúng giờ cơm, canh này đã ninh một ngày rồi.”

Hai người trước tắm rửa sạch sẽ, lúc ngồi xuống thì canh cũng vừa ngon, hai chiếc bát trắng tinh đặt ở kia, loáng thoáng chút váng mỡ. Bởi vì rong biển đã chưng qua trước, ăn giòn giòn ngon miệng, xương sườn ninh thật lâu, thịt gần như đã tách ra khỏi xương, ngay cả xương cũng có thể cắn đứt, Đinh Hạo ăn đến vui vẻ.

Tuy nói giữa trưa ở trên xe cũng ăn linh tinh này nọ lấp đầy bụng, nhưng vẫn nhịn không được ăn nhiều thêm một chút. Canh hầm quả thật không tồi, Bạch Bân đã uống hai chén, Đinh Hạo gặm một bàn đầy xương cũng no rồi, hạnh phúc ôm bụng cảm thán: “Vẫn là ở nhà tốt!” Cậu thật đúng là coi đây như nhà mình, nói không hề ngượng.


Bạch Bân rất thích nghe cậu nói câu này, lấy khăn tay cho cậu lau khô hai bàn tay bóng nhẫy: “Muốn ăn thì lần sau lại làm nữa.” Hai người giúp dì Ngô dọn dẹp một chút rồi lên trên tầng dọn hành lý vừa đem về. Quà tặng vân vân đều phân loại sắp xếp xong, tặng dì Ngô chính là một bức tượng đá nhỏ hình con tuấn mã đang chồm lên, nói là khoáng thạch gì đó, điêu khắc đặc biệt đem, ngụ ý mã đáo thành công, dì Ngô có một đứa con đang ôn thi đại học, vừa lúc tặng cái này.

Dì Ngô nhìn Đinh Hạo đưa tới món quà nhỏ vô cùng cảm động, cầm lên nhìn rồi lại ngắm nghía: “Hạo Hạo, cảm ơn các con lắm, còn đem quà về, thật xinh đẹp.”

Đinh Hạo khách khí cùng dì Ngô vài câu, nghe tiếng điện thoại vang lên trong phòng khách, trực tiếp đứng dưới tầng một ngẩng đầu lên gọi Bạch Bân: “Điện thoại____!!” Cậu lười đi lên, nhà Bạch Bân tầng trên tầng dưới không cùng một đường dây, là hai số khác nhau.

Bạch Bân xuống dưới nhận điện thoại, nhưng rất nhanh liền chuyển qua cho Đinh Hạo: “Là Đinh Húc gọi tới, muốn gặp em.”

Đinh Hạo đoán là chuyện hàng bán đấu giá lúc trước, nhận lấy nghe quả nhiên là đúng. Đinh Húc nói chuyện thực nhanh nhẹn, vài câu liền giải thích rõ ràng, loại hàng không cần tiền vốn kia là tủ lạnh trữ thực phẩm, cụ thể vẫn chưa hỏi rõ là cái gì, bởi vì nó có kỳ bảo đảm chất lượng, khó trách vội vã như vậy muốn Đinh Hạo tìm xe.

Đinh Hạo còn có chút nghi vấn: “Này, không cần lo liệu thủ tục gì sao?” Cứ như vậy lấy không, cậu có chút không quen.

Đinh Húc bên kia nở nụ cười, giải thích cho Đinh Hạo một chút, thủ tục cụ thể đến lúc đó anh sẽ đi lo liệu, nhưng cái này không giống với loại vật phẩm bán đấu giá bình thường, bởi vì là hàng tồn đọng nên tương đối chiếm diện tích. Đinh Húc khái quát lại một câu: “Cậu chỉ cần đến nơi lấy hàng, nói không chừng bọn họ còn muốn cảm tạ cậu.”

Đinh Hạo hôn mê, lấy không còn cảm tạ?

Đinh Húc bên kia xác nhận lại số liệu, khoảng trên dưới một trăm tấn hàng hóa: “Như vậy cần ít nhất là năm chiếc xe tải, một tuần liệu có tìm được xe không? Tôi đi cùng các cậu một chuyến, trực tiếp đến cảng nhận là được.”

Đinh Hạo gật gật đầu, chợt nhớ ra đây là gọi điện thoại, Đinh Húc nhìn không được, vội lên tiếng: “A, chắc là được, nếu không tìm được sẽ liên hệ với anh ngay, trực tiếp đến nhà ông anh là có thể tìm được anh đúng không?”

Đinh Húc bên kia đáp ứng thực sảng khoái: “Ừ, trong lúc nghỉ hè có thể tìm tôi theo dãy số này.”


Đinh Hạo mơ mơ hồ hồ cúp điện thoại, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái: “Bạch Bân, anh nói có người cho không đồ vật này nọ còn cám ơn anh sao? Đinh Húc nói vậy có thật không chứ?” Đứa nhỏ này có chút luẩn quẩn: “Anh ấy không phải đã biết chuyện Lý Thịnh Đông nên cố ý muốn trêu đùa em đi?”

Bạch Bân búng trán cậu, nở nụ cười: “Bất quá là chuyện mấy chiếc xe, coi như tổ đội đi du lịch, cũng không xa lắm, đi về cùng một ngày thôi mà.” Kéo tay Đinh Hạo đi lên cầu thang: “Không phải em nói mua cho nội phật châu và vân vân sao, trước lấy vài thứ đó đưa cho nội đi?”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng: “Được, em gọi điện cho nội trước, ngày mai về thăm rồi tặng nội.”

Bạch Bân nghĩ nghĩ: “Mai anh đưa em qua đó trước, sau đó đi tìm xe, Đinh Húc nói muốn năm chiếc đúng không?” Nhìn Đinh Hạo còn sầu mi khổ kiểm, nhéo nhéo mặt cậu, thừa dịp góc chết trên cầu thang lại hôn một ngụm, an ủi: “Dù sao cũng là tặng không, cho dù làm kiểu gì cũng không sao, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Đinh Hạo túm chặt vạt áo anh ngó nghiêng nhìn xung quanh, đang giữa ban ngày mà, dì Ngô còn ở nhà đấy! Bạch Bân bị bộ dáng hết nhìn đông tới nhìn tây của cậu chọc cười, lại cúi đầu hôn lên, lần này hôn chính là miệng, nhìn bộ dáng Đinh Hạo không dám lên tiếng nhịn không được lại muốn bắt nạt cậu thêm chút nữa, mãi đến khi đứa nhỏ kia kháng nghị mới buông tha.

Xoa xoa đầu cậu, nở nụ cười: “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”

_____

Lời tác giả:

Đinh Hạo bởi vì lo lắng nửa đêm tự mình dậy tra tư liệu: Ưm, màn hình Windows95 thật không quen…

Bạch Bân phía sau nằm trên giường đọc sách, đầu óc hoạt động: ___Quần lót này, ha hả, thực hoài niệm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui