Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Bà Đinh không dự đoán được là Bạch Bân muốn tới ở lại lâu như vậy, nghe anh trình bày xong liền phải đi dọn dẹp căn phòng cách vách phòng Đinh Hạo cho anh dùng: “Bà còn tưởng rằng con tới chơi một hai ngày rồi đi luôn chứ, vốn muốn cho con cùng Đinh Hạo ở chung, nhưng trời bây giờ nóng lắm, tách ra ở cũng mát mẻ hơn một chút”. Bà hoàn toàn là xuất phát từ hảo tâm, Bạch Bân cũng nhận lấy phần tình cảm này, cám ơn bà Đinh, nhưng đồ đạc của anh vẫn đặt trong phòng Đinh Hạo không hề di chuyển.

Ăn cơm tối xong, hai người đi cùng bà Đinh đến quảng trường dạo qua một vòng. Đinh Hạo nhớ chuyện ảnh chụp kia, cũng mang theo trên người, nếu gặp được Lý Thịnh Đông sẽ đưa cho hắn.

Bạch Bân nghĩ nghĩ, không đi qua theo: “Anh ở đây cùng nội chờ, em đưa xong rồi về đây, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Đinh Hạo đồng ý, chạy tới đưa ảnh cho Lý Thịnh Đông. Mẹ Lý Thịnh Đông vừa nhìn thấy Đinh Hạo đã rất nhiệt tình, vội chào đón cậu lại đây ăn dưa hấu. Đinh Hạo khoát tay, cười cảm tạ: “Không cần vội, dì, con vừa ăn cơm xong đang đi tiêu thực mà! Con đến tìm Lý Thịnh Đông có việc, cậu ấy có nhà không ạ?”

“Có đấy, đang trong phòng, Hạo Hạo tự con vào tìm đi!”

Đinh Hạo vào phòng ngủ của Lý Thịnh Đông. Không giống với Bạch Bân, đây là mảnh trời riêng bình thường của con trai mười sáu tuổi, trên trần dán một mảng lớn poster các cầu thủ nổi tiếng, trên bàn đặt tán loạn chút linh kiện máy móc, hình như là đồ cho xe máy. Lý Thịnh Đông đang trùm chăn ngủ khò trên giường, quạt điện nhỏ trong phòng thổi ong ong vang.

Đinh Hạo đi qua vỗ vỗ hắn: “Tỉnh tỉnh! Mấy giờ rồi mà đã ngủ? Lý Thịnh Đông, cậu xem tôi đem thứ gì tốt đến cho cậu nè?”

Lý Thịnh Đông gắng gượng hé mở một con mắt, còn mang tơ máu, vẫn còn mệt rã rời khi bị đột nhiên đánh thức từ trong giấc ngủ: “Đinh Hạo… Cậu mang phim gì hay đến?”

Đinh Hạo đập vào đầu hắn một phát: “Phim hay không có, ảnh chụp thì có một cái!”

Lý Thịnh Đông nhắm mắt lại ngủ tiếp, miệng còn mơ màng than thở: “Ảnh chụp cái gì chứ… Tôi đang buồn ngủ chết được, cậu để tôi ngủ một lát đã.”


Đinh Hạo rút ảnh ra đặt ở trên trán hắn: “Này, ảnh chụp tốt nghiệp của ban Đinh Húc.”

“Ban Đinh Húc…” Lý Thịnh Đông lập tức bật dậy, hai mắt mở to, túm lấy ảnh chụp trên trán chằm chằm xem: “Ảnh chụp tốt nghiệp của ban Đinh Húc?!”

Đinh Hạo bị hắn chọc cười, ngồi trên giường nhìn nhìn: “Đúng vậy, lần trước cậu đã nói với tôi, tôi bảo Trương Dương lúc rửa ảnh thì rửa thêm một tấm.”

Lý Thịnh Đông mở đèn, nhìn thấy thật đúng lớp học của Đinh Húc. Hắn nhìn thấy Trương Dương, tiếp tục tìm kiếm, quả nhiên cũng nhìn thấy Đinh Húc. Lý Thịnh Đông nhếch miệng nở nụ cười: “Cảm ơn, Đinh Hạo!” Lý Thịnh Đông cầm tấm ảnh chụp kia, nâng niu như bảo bối mà cất kỹ: “Tôi tìm cách sửa cái xe máy hỏng kia, đã hai ngày rồi không chợp mắt…” Vừa nói vừa ngáp một cái: “Bằng không đã sớm tìm cậu rồi!”

Đinh Hạo thử tìm cách khuyên bảo Lý Thịnh Đông: “Tôi nói này, cậu sao cứ phải khăng khăng thắt cổ tự tử trên một thân cây chứ?”

Lý Thịnh Đông liếc mắt nhìn cậu: “Nói cái gì đấy, Đinh Tiểu hạo, cậu nói ai muốn treo cổ hả?” Lý Thịnh Đông vươn tay ôm choàng lấy cổ Đinh Hạo, hơi chút dùng sức khiến Đinh Hạo cầu xin tha thứ: “Tôi không phải là ý đó! Này, Lý Thịnh Đông cậu có thể đừng chỉ lý giải nghĩa trên mặt chữ không? Cậu không thể có một chút chiều sâu sao!!”

Lý Thịnh Đông vui vẻ, ôm cổ Đinh Hạo xoa xoa đầu cậu: “Đã biết, trung học cậu định học ở đâu? Tiếp tục học lên ở trường kia sao?”

Đinh Hạo bị hắn cậy mạnh khiến đau hết cả đầu, vươn hai tay đẩy mãi vẫn không đẩy ra nổi: “Đúng vậy, học lên thẳng! Cậu cũng muốn đến đấy học sao?” Đời trước Lý Thịnh Đông chưa xong trung học đã bỏ học, nhưng sau đó lại đi theo ba Lý xuống biển làm ăn, sống cũng tệ lắm.

Lý Thịnh Đông trả lời không khác lắm so với ý của Đinh Hạo: “Ba tôi nghỉ làm nhà nước rồi, xây một cái nhà máy ở trấn trên. Tôi chỉ định học xong trung học ở trấn thôi, dù sao cũng chỉ là đọc sách, còn không bằng học kiếm tiền cùng ông già.”

Đinh Hạo hỏi hắn: “Nhà xưởng đã được phê duyệt rồi sao? Ở đâu vậy?”


Lý Thịnh Đông cũng không gạt cậu, trả lời rất rõ ràng: “Có hai mảnh đất, một cái ở khu phía nam, diện tích hơi nhỏ, nhưng đã có sẵn cơ sở không tệ lắm, chỉ cần tu bổ một chút là có thể trực tiếp sử dụng. Cái còn lại ở phía đông bên kia, đất khá rộng, là khu mới quy hoạch, nghe nói không ai chào giá nên tiền khá rẻ. Ông già nhà tôi vẫn chưa quyết định chính xác, nhưng chắc là sẽ lấy khu đất phía nam kia.”

Đinh Hạo nhớ không rõ lắm quy hoạch cụ thể của trấn, nhưng khu phía nam là phát triển công nghiệp, khu phía đông là phát triển thương nghiệp, rõ ràng là đầu tư thấp lợi nhuận cao mà. Đinh Hạo cân nhắc từ ngữ, đề nghị: “Phía đông bên kia, nghe nói sang năm sẽ khởi công xây dựng khu phố buôn bán, hiện giờ đang bề bộn chuẩn bị đấu thầu đấy.”

Lý Thịnh Đông thực thông minh, lập tức nghe hiểu ý của cậu: “Cậu là nói bên đó có động tĩnh lớn? Nếu giải phóng vùng này xây dựng lại, có lẽ sẽ phát triển nhanh hơn cả nội thành.”

Đinh Hạo pha trò: “Cũng không đến mức vậy, dù sao đây cũng là ngoại thành mà.”

Lý Thịnh Đông với loại sự tình này vẫn là thần kinh thô, lại hỏi Đinh Hạo: “Cậu đây là nghe ba cậu nói à?”

Đinh Hạo gật gật đầu. Đinh Viễn Biên hiện tại làm bí thư trong thành phố cũng không tệ lắm, loại văn kiện bình thường này đều phải qua tay, đôi khi Đinh Hạo hỏi cũng sẽ được nói cho vài thứ: “Hạng mục này của chú Lý có phải được chính sách giúp đỡ không?”

Lý Thịnh Đông gật gật đầu: “Có, được cấp trên phê duyệt cho một cái, là hạng mục xuất nhập khẩu gia công, đến khu vực Đông Nam Á” Đinh Hạo mắt đều đỏ, đây là duyệt cái gì chứ, cái gì cũng đổ vào túi tiền nhà họ Lý hết rồi! Vài năm gần đây vì muốn hỗ trợ xí nghiệp trong nước phát triển, đất đều là nửa bán nửa tặng! Cái này tới tay chính là bạc trắng bóng đấy!!

Đinh Hạo vô cùng ghen tị với Lý Thịnh Đông, đảo đảo mắt bắt đầu nghĩ chuyện xấu: “Thực ra khu phía nam cũng không tệ…”

Lý Thịnh Đông đã quen thuộc cậu đến không thể quen hơn được nữa, đập đầu cậu một phát, cười mắng: “Cút đi! Mới nói được vài câu tiếng người đã bắt đầu nghĩ chuyện xấu! Tôi ăn thịt cũng không tiếc cậu uống ít canh đâu!”

Đinh Hạo không phục, hơn nữa cũng có chút ghen tị với người sắp làm nhà giàu mới nổi này, lập tức lầm bầm phản bác: “Dựa vào cái gì mà cậu ăn thịt tôi ăn canh chứ? Tôi cũng muốn ăn thịt!”


“Vẫn còn chưa quyết định xong mà” Lý Thịnh Đông đứng lên mặc một chiếc áo sơ mi vào, cái quần đùi từ lúc ngủ không thèm thay đổi liền đĩnh đạc đi ra ngoài, cũng may đang mùa hè, mặc vậy vẫn chưa đến mức kỳ quái: “Tôi đi tìm ba tôi nói chuyện, sẽ sang nhà cậu thăm hỏi thăm hỏi sau.”

Đinh Hạo cũng đứng lên, cùng đi ra cửa: “Vừa lúc, tôi cũng đến quảng trường tìm nội, nên về nhà rồi.”

“Bà Đinh vẫn đang tập khiêu vũ à? Ha ha, hai ngày trước mẹ tôi cũng theo đó ở nhà quay đấy, chậc chậc!” Ba Lý Thịnh Đông không ở nhà, quyết định cùng Đinh Hạo tới quảng trường luôn. Hai người chuyện trò một đường, đơn giản chỉ là chút chuyện lý thú gần đây. Đinh Hạo nhớ lại những năm tháng hoang đường kia của mình, có chút may mắn vì đã quay về đường ngay nẻo chính.

Lý Thịnh Đông cũng không phát hiện ra cái gì. Trong ấn tượng của hắn, Đinh Hạo chính là bạn bè thân thiết, khoe khoang khoác lác với cậu, cho dù bị lộ tẩy cũng không thèm để ý. Tới quảng trường rồi đang chuẩn bị đi, chợt nhìn thấy Bạch Bân. Cũng không trách được Lý Thịnh Đông, chủ yếu là Bạch Bân người này rất dễ nhận ra.

Quảng trường được lát đá cẩm thạch thực trơn nhẵn, ban ngày lũ nhỏ đến đây trượt patin, buối tối thì các ông bà già sẽ đến khiêu vũ tập thể và vân vân. Hiện tại đang bật loa to một bài nhạc ngân nga, một đám người không phân biệt người già trẻ nhỏ đều cùng nhau chuyển động theo điệu nhạc. Bạch Bân đứng ở một bên, chung quanh anh tự động lộ ra một vòng đất trống, dường như không ai dám đến gần, vì thế trong đám đông ở quảng trường liền lộ ra một khoảng không.

Ông Bạch giáo dục vô cùng thích đáng, chỉ đứng như vậy cũng uy nghiêm hơn hẳn một người đang tức giận, huống chi Bạch Bân lớn lên vốn không tệ, lúc này một người đứng nơi đó giống như vật sáng cố định, vô cùng thu hút tầm mắt người khác.

Lý Thịnh Đông không muốn đi qua, tay đút túi quần nói thầm với Đinh Hạo: “Bạch Bân lại đến tìm cậu à? Tôi nói, hai cậu thân thiết với nhau ghê!”

Đinh Hạo không phủ nhận, nhíu mày nhìn Lý Thịnh Đông: “Không được sao?”

Lý Thịnh Đông sờ sờ cái mũi: “Cũng không phải không được… Tôi có cảm giác ánh mắt người nọ nhìn cậu không đúng lắm, này, Đinh Hạo cậu đừng cử động!” Lý Thịnh Đông vươn tay phẩy phẩy vài cái trên đầu Đinh Hạo. Đinh Hạo hoang mang: “Làm sao vậy? Trên đầu có cái gì à?”

Lý Thịnh Đông hiện giờ đã cao hơn Đinh Hạo hẳn một cái đầu, ấn đầu cậu phẩy phẩy qua lại vài cái, miệng ứng phó: “A, đúng, có sâu, tôi giúp cậu phủi xuống dưới, đợi một chút…” Mắt liếc về phía Bạch Bân, quả nhiên, tên kia đang đi về hướng này.

Lý Thịnh Đông nhăn mày, Bạch Bân, có phải quá để ý Đinh Hạo hay không?


Bạch Bân mặc trang phục thể thao thoải mái, trên tay còn cầm theo một chiếc áo khoác mỏng, có vẻ là của bà Đinh. Bạch Bân ôm áo vô cùng tự nhiên đứng trước mặt Đinh Hạo, không dấu vết dẫn Đinh Hạo bước vài bước về phía mình: “Trên tóc có gì vậy?” Nói xong, vươn cái tay không cầm áo phủi phủi vài cái cho Đinh Hạo, tiện thể vuốt gọn mái tóc đang rối loạn.

Lý Thịnh Đông mặc quần đùi, nhìn bộ dáng Bạch Bân che chở Đinh Hạo đến tự nhiên kia, mày nhíu lại càng sâu.

Đinh Hạo bị hai người kia túm đầu đến nửa ngày, bây giờ cũng ngẩng đầu lên, tự mình vuốt đầu mình, xem ra vẫn còn kiêng kị với mấy con sâu kia, không dám dùng sức: “Phủi hết xuống dưới chưa? Sao tôi lại có cảm giác ngứa ngáy khắp người vậy!”

Lý Thịnh Đông cười khúc khích vui vẻ: “Sao cậu ngốc như vậy, Đinh Tiểu Hạo, vừa rồi tôi trêu cậu đấy!”

Đinh Hạo trở mình xem thường hắn: “Tôi tin cậu được sao? Cậu đây là cố ý muốn tôi đem sâu mang về ngủ chứ gì!” Suy nghĩ nửa ngày, cả người đều ngứa, Đinh Hạo nhịn không được xoa xoa cánh tay. Cậu ghét nhất loại chuyện không biết rõ này: “Này, Bạch Bân, tôi về trước đi tắm đây! Chịu không nổi!”

Bạch Bân gật gật đầu: “Được rồi, bên này tầm mười phút nữa là xong, anh chờ nội cùng về.” Lấy chìa khóa của bà Đinh ra đưa cho Đinh Hạo: “Quần áo và đồ đạc đem đến đều đặt trong tủ treo, em tự lấy đi.”

Lý Thịnh Đông ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, ánh mắt liếc về phía Bạch Bân đánh giá: “Đinh Hạo, cậu đem thiếu gia Bạch đến đây thể nghiệm cuộc sống sao?”

Đinh Hạo không muốn nhiều lời, nhận lấy chìa khóa bước đi: “Đúng vậy, tôi về trước, hôm nào nói sau!”

Lý Thịnh Đông cùng Bạch Bân cũng không có gì để nói, nhìn về phía quảng trường, thấy bà Đinh đứng đằng trước khiêu vũ đến vui vẻ cũng bước đi.

Bạch Bân thế nhưng lại khách khí cùng hắn nói lời tạm biệt: “Hẹn gặp lại.”

Lý Thịnh Đông dừng bước, nghĩ nghĩ lại quay đầu, thực ngoài ý muốn, hắn không ngờ Bạch Bân khách khí với hắn như vậy. Bất quá đứa nhỏ này nói nhiều, còn thật sự đón lời Bạch Bân: “Đương nhiên, sáng mai tôi đã hẹn Đinh Hạo cùng đi chơi rồi, Đinh Hạo đi, có lẽ thiếu gia Bạch cũng đi đúng không? Ha ha, không phải là ‘gặp lại’ sao.”

Bạch Bân không có phản ứng quá lớn gì, chỉ nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn ba phút nữa bà Đinh sẽ phải về. Bác sĩ Trương ở bệnh viện có nói qua, vận động thích hợp mới có ích cho sức khỏe. Chiều nay bà Đinh đã luyện tập một thời gian ngắn, buổi tối có lẽ nên giảm bớt lượng vận động thích hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui