Đinh Hạo không hỏi thăm trường Đinh Húc muốn đến là trường nào, tuy nhiên vẫn xin Trương Dương ảnh chụp tốt nghiệp của ban bọn họ, muốn mấy ngày nữa đưa cho Lý Thịnh Đông. Trương Dương khá coi trọng chuyện này, tự mình chạy về một chuyến đưa đến nhà bà Đinh.
Ảnh chụp khá nhỏ, bộ dáng đều mơ hồ, mặt sau có tên mỗi người theo đúng thứ tự sắp xếp. Đinh Húc vóc dáng không cao, đứng ở chính giữa hàng thứ ba, đang nói chuyện với một nữ sinh, vừa liếc mắt một cái đã thấy thật đúng là xinh đẹp hơn hẳn nữ sinh kia. Đinh Hạo nhận lấy ảnh chụp, cảm ơn Trương Dương, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Đinh Húc không đến lấy kết quả à? Anh ấy đến chỗ nào học trung học các anh không biết sao?”
Trương Dương lắc lắc đầu: “Không thấy đến, kết quả cũng nhờ người khác lấy giùm, hình như trong nhà cậu ấy có chuyện, từ lúc đấy đến giờ vẫn chưa từng nhắc đến” Nói đến thành tích, Trương Dương vô cùng cao hứng: “Đinh Hạo, lần này cậu thi không tệ, lúc tôi đi lấy kết quả thầy giáo tiếng Anh còn khen ngợi cậu với tôi nữa, nói là không ngờ cậu có thể thi được điểm cao như vậy! Còn hỏi tôi là cậu đi chỗ nào học bổ túc nữa!”
Chuyện thành tích này đã nghe Bạch Bân nói qua, cũng không tệ lắm, chắc khoảng hai ngày tới là có thể đem phiếu điểm đến, Đinh Hạo nghe Trương Dương nói liền nở nụ cười: “Trương Dương, anh đang khen tôi hay là khen chính mình vậy, nhưng mà nói thật ra thì, tôi thấy trình độ phụ đạo của anh khá tốt, về sau có thể phát triển theo phương diện này…”
Chú yểng Đậu Đậu ngoài kia cảm thấy mình không được để mắt đến, đập đập cánh, hắt hơi một cái.
Trương Dương hoảng sợ: “Đinh Hạo, chim cũng có thể bị cảm sao?”
Đinh Hạo cũng liếc mắt nhìn yểng ta một cái: “Đừng quan tâm đến nó, nó đang chọc anh để đến chơi cùng đấy!”
Vật nhỏ nghiêng nghiêng đầu nhìn Đinh Hạo, ánh mắt thực vô tôi. Đinh Hạo chơi với nó cũng khá vui vẻ. Chú yểng này suốt ngày gây chuyện ầm ĩ, người bán chim chóc nói vạt màu vàng phía sau đầu yểng càng lớn càng thông minh, thật đúng là như vậy. Đậu Đậu này đến đây một tuần đã có thể nói, chỉ là nói ra xong người nghe đều dở khóc dở cười.
Đang kể chút chuyện lý thú của yểng ta cho Trương Dương, ngoài cửa vang lên hai tiếng còi xe. Đinh Hạo đưa yểng cho Trương Dương, đi ra ngoài ngó ngó. Ngoài cửa đỗ một chiếc xe jeep nhỏ, xe này không hiếm lạ lắm, mấu chốt là người lái xe thực mới mẻ. Đinh Hạo vây quanh tài xế kia vòng hai vòng: “Bạch Bân, anh có giấy phép lái xe chưa?”
Bạch Bân thực thong dong, vươn tay ra ngoài cửa xe nhéo nhéo mặt Đinh Hạo, nở nụ cười: “Đi lên đi, anh chở em đi dạo nhé?”
Đinh Hạo tỏ vẻ hoài nghi với kỹ thuật của anh: “Anh học lái xe khi nào vậy? Tôi phải suy nghĩ về hệ số an toàn một chút.” Trên mặt lại bị Bạch Bân nhéo một cái, đứa nhỏ này lập tức sửa lời: “Tôi cảm thấy nếu đi thì tôi sẽ ảnh hưởng đến tâm tình lái xe của anh, cái đó, hệ số an toàn của cá nhân tôi không cao, ngài cao ngài cao… Ai! Bạch Bân, sao anh còn nắm chứ?!”
Bạch Bân đùa nghịch với cậu một hồi, nghĩ muốn cất đồ vật này nọ trong xe đã, cũng không náo loạn nữa, mở cửa xe bước ra bên ngoài. Chỉ riêng lá trà đã đem tới hai thùng nhỏ, Đinh Hạo kinh hãi: “Bạch Bân, anh như vậy là định chuyển nhà đến đây sao?” Trách không được tự mình lái xe jeep đến, ngay cả chỗ phó lái cũng để ba lô.
Bạch Bân nhíu mày: “Không phải em nói em nghỉ hè ở đây luôn sao? Anh đem vài thứ em thường dùng chuẩn bị một phần mang tới, trước cứ dùng đi, thiếu cái gì thì đến lúc đó cùng đi mua.”
Đinh hạo bị từ ‘cùng nhau’ làm cho choáng váng: “Anh là nói, anh cũng ở chỗ này nghỉ hè sao?”
Bạch Bân cười gật gật đầu: “Đúng vậy, nhanh lên xách đồ đi” Lát nữa anh còn phải tìm chỗ đỗ xe nữa, nhà bà Đinh bên này đường hơi hẹp, xe chắn ở cửa cũng không tốt.
Đinh Hạo ôm lấy một thùng nhỏ bước đi: “Xe này của anh không vội đi chứ? Buổi tối giúp tôi đi mua thức ăn của chim cho Đậu Đậu nhé, con yểng này hiện tại đã học được kén ăn rồi!”
“Được” Xe jeep này là lấy từ chỗ ông Bạch. Trước kia lúc Bạch Bân học lái xe tại căn cứ cũng dùng chiếc xe này, dùng đến thuận tay, nghĩ cả kỳ nghỉ hè ở đây chắc sẽ có việc cần dùng liền đem theo đến, nghĩ nghĩ, Bạch Bân lại bổ sung thêm một câu: “Lúc nãy anh cũng đã đến cửa hàng thú nuôi mua chút đồ ăn thường dùng, trước thử xem có được không.”
Vừa đem đồ vật này nọ đi vào liền nhìn thấy người mình không ưa, sắc mặt Bạch Bân không thay đổi, nhưng rõ ràng không còn cao hứng như lúc vừa mới tới, thoáng gật đầu chào hỏi Trương Dương rồi đi vào phòng khách.
Trương Dương cũng không biết cư xử với Bạch Bân như thế nào, luôn luôn có cảm giác không tự nhiên khó nói rõ, vừa nhìn thấy Bạch Bân, tuy rằng không thể nói rõ ra là chán ghét, nhưng chính là không thích. Hai người trời sinh bất hòa, Trương Dương một mình đứng ở ngoài sân cùng yểng nhỏ.
Đinh Hạo theo sau vác đồ đi vào, nhìn thấy Trương Dương đứng kia rảnh rỗi lập tức liền phân công nhiệm vụ cho anh: “Trương Dương, nhanh lên, đến giúp bê đồ vào đi!” Đứa nhỏ này hoàn toàn không coi người ta là khách mà đối đãi, trực tiếp sai khiến.
Trương Dương bị những lời nói này khiến tâm tình có chút cảm giác biến hóa vi diệu, nhanh chóng xắn tay áo lên giúp bê đồ. Đinh Hạo còn không quên quay đầu lại dặn: “Trực tiếp đặt ở trong phòng khách là được rồi! Bê cẩn thận, đừng sơ suất!”
Thân ảnh Trương Dương đang bê đồ ngừng lại một chút, yên lặng tiếp tục cầm đồ lên. Tính tình của anh khá tốt, nếu đổi lại là Bạch Lộ ở đây thể nào cũng phải hỏi một câu: “Đinh Hạo, cậu còn có thể vô sỉ hơn được nữa không?”
Bởi vậy có thể thấy được, đồng chí Trương Dương yên lặng hiền lành là một đồng chí tốt. Qua qua lại lại bốn năm lần mới tính bê đồ xong, Bạch Bân rót cho anh một chén trà. Trương Dương cũng không khách khí, ngồi xuống uống luôn.
Hai người ngồi đối diện, không khí thực quỷ dị, phòng khách im lặng đến dọa người. Đinh Hạo bên cách vách đang gọi điện thoại cho bà Đinh. Bà đang ra ngoài học múa tập thể, hôm nay buổi tối trên quảng trường có dạy điệu múa mới, bà Đinh cùng mấy bạn già thân thiết cố ý muốn đi tập luyện, nói một lát nữa sẽ trở về.
Bạch Bân bưng chén trà liếc mắt nhìn Trương Dương một cái: “Nghe nói cậu được học bổng hạng nhất, chúc mừng.”
Trương Dương đang cầm trà trong tay cũng chậm rãi uống: “Cám ơn.”
Học bổng này cũng có chút ít liên hệ khó nói, danh ngạch của bạn học thành tích tốt gia cảnh nghèo khó luôn được nhiều tiền hơn một chút. Nếu như Bạch Bân bình thường sẽ là vinh danh khen ngợi, tiền thưởng đều nhường cho người khác. Trương Dương nghe anh nói, có một loại lỗi giác như bị người đè ép.
Hai người lại tiếp tục trầm mặc.
Bạch Bân đặt chén trà xuống, vào thẳng vấn đề chính: “Cậu thường xuyên đến thăm Đinh Hạo sao?”
Trương Dương đẩy kính mắt, không phủ nhận: “Hai nhà cách nhau khá gần, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, chưa nói tới thường xuyên lui đến.”
Bạch Bân gõ gõ tay lên bàn, mày hơi nhíu lại: “Tôi nhớ rõ hè năm nay cậu có làm thêm một công việc ngoài giờ.” Ngụ ý, dạo gần đây cậu có vẻ rất nhàn nhã.
Trương Dương cũng không gạt anh: “Thi tuyển bị loại.”
Bạch Bân tỏ vẻ nguyện ý hỗ trợ: “Tôi có thể hỏi giúp cậu một chút, có lẽ còn có vị trí khác nữa.”
Trương Dương lễ phép cự tuyệt: “Không cần, tôi hiện tại cũng rất ổn, tiền sao, đủ dùng là được.”
Hai người nói chuyện không tính là châm chọc đối đầu, nhưng không khí thì không thể coi là thân thiện. Đến khi thiếu chút nữa tẻ ngắt trở lại, Đinh Hạo rốt cục cũng ra, nhìn chén trà thứ ba trên bàn biết là Bạch Bân rót cho mình, lập tức ừng ực ừng ực uống: “Nội nói còn muốn tiếp tục học khiêu vũ, để anh uống chút nước quả trước, đợi nội về sẽ làm đồ ăn ngon cho!”
Bạch Bân nghe Đinh Hạo nói tâm tình tốt hơn nhiều, dịch sang bên cạnh chừa ra chỗ trống kêu Đinh Hạo ngồi xuống: “Anh không đói bụng.”
Đinh Hạo trở mình xem thường: “Tôi đương nhiên biết anh không đói bụng, bây giờ còn chưa tới ba giờ chiều.” Đinh Hạo cầm lấy một quả đào xanh gặm gặm, lại đưa cho Trương Dương một quả: “Nếm thử chút đi, rất ngọt, là do bác Quách tìm cách trồng nhân tạo được đấy.”
Trương Dương nói cảm ơn, nhận lấy cắn một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống đã thấy Đinh Hạo đưa ra một phong thư: “Này, Trương Dương, cái này là anh để lại đúng không?”
Trương Dương thiếu chút nữa bị đào nghẹn chết, ho khan vài tiếng mới hoãn lại, mắt cũng không dám nhìn về phía Đinh Hạo, nhân cơ hội lau kính mắt cúi đầu thừa nhận: “A, cái đó… Phải…”
Đinh Hạo quơ quơ phong thư trong tay: “Tôi đoán chính là anh, vừa nãy lúc bê đồ nhìn thấy, anh đặt ở trong lồng sắt của Đậu Đậu làm gì?” Đinh Hạo nhìn phong thư giấy trắng dán hồ kia, cảm thấy rất dọa người, thứ này bình thường đều dùng lúc kêu oan đúng không? Phong thư giấy trắng dán hồ, bên trong viết một lá thư máu ‘khẩn cầu các vị lãnh đạo liên quan để mắt’. Đinh Hạo càng nhìn càng cảm thấy vật đó quái lạ, đặt trên bàn trà không dám mở ra: “Trương Dương, trong đây là cái gì?”
Bạch Bân cúi đầu nhìn nhìn phong thư kia, lại nhìn chằm chằm Trương Dương chờ giải đáp.
Trương Dương khép hờ mắt suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cầm lại phong thư kia, cười cười với Đinh Hạo: “Đây là tôi không cẩn thận để quên, bên trong là chút bí mật nhỏ của tôi, vốn muốn nói cho cậu biết, nhưng thôi quên đi.”
Đinh Hạo vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng về phong thư trắng thêm thư máu kêu oan, nghe Trương Dương nói vậy cũng chỉ nghĩ là chuyện trong nhà anh, thực quan tâm hỏi han: “Có phải là chuyện về việc công tác của dì không?” Mẹ Trương Dương là làm việc hợp đồng, chỉ ký có vài năm, tính tính cũng nhanh đến hạn, liệu có phải bị trường học làm khó không?
Trương Dương lắc lắc đầu, nụ cười trên mặt không đổi: “Không phải, nhà tôi đều rất tốt. Đinh Hạo cậu đừng lo lắng.” Quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Bân, nói đến ý vị thâm tường: “Rất nhiều chuyện cho dù không nói ra thì tâm ý cũng sẽ không thay đổi, hiện tại ngẫm lại, làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.”
Bạch Bân cũng nhìn anh, cư nhiên còn khen ngợi gật gật đầu, thanh âm không chút phập phồng: “Đương nhiên, là người sẽ tự biết.”
Đinh Hạo bị hai người kia bí hiểm qua lại có chút hồ đồ, nhìn hình dáng hai người nhìn nhau thật sâu bỗng có một dự cảm không tốt, hai người này…. không phải là như cậu nghĩ chứ?
Đinh Hạo nhìn nhìn Bạch Bân, lại liếc sang Trương Dương. Cậu có phải là xem nhẹ kẻ địch lớn nhất bên người không? Đời trước Bạch Bân rất được hoan nghênh đấy. Đinh Hạo ngồi dịch về phía Bạch Bân, cậu tuy rằng không có ý thức địa bàn như Bạch Bân, nhưng dù sau cũng có tâm lý muốn làm chủ mà.
Trương Dương thực mẫn cảm, Đinh Hạo vừa chuyển chỗ, anh lập tức cảm giác được, cầm phong thư trắng kia đứng lên nói lời tạm biệt với Đinh Hạo, vẫn nho nhã lễ độ: “Đinh Hạo, tôi đi đã được một lúc rồi, chắc mẹ sắp tìm tôi, gặp lại sau nhé.”
Đinh Hạo đứng lên tiễn anh hai bước: “Hôm nay cám ơn anh, đem ảnh đến rồi lại còn bê đồ giúp tôi, hôm nào mời anh ăn đá bào nhé.”
Trương Dương cười cười nhìn cậu, đôi mắt loan loan giấu phía sau cặp kính, không nhìn ra cảm xúc gì: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...