Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Đinh Hạo bị Bạch Bân coi thành con thỏ mà nuôi nguyên một tuần, nhìn đến cà rốt liền muốn khóc. Cậu hiện tại thà ăn cải trắng còn hơn, đang nghĩ ngợi có nên tìm lý do về nhà với Đinh Viễn Biên và mẹ Đinh hay không, a, nếu không lại lấy cớ đưa thuốc cho bà Đinh để về? Đinh Hạo chuyển chuyển cây bút máy trong tay, khổ não suy nghĩ, ngày hôm ấy nghĩ tới thật sự là thê thảm.

Đến lúc tan học buổi chiều Đinh Hạo đứng ở cửa lớp ngây người trong chốc lát. Sáng hôm nay Bạch Bân có việc bị ông Bạch gọi đi rồi, có lẽ chiều cũng không trở về. Đinh Hạo ngẩn ngơ, về sẽ phải ăn cà rốt… Đinh Hạo đeo túi sách trên vai bắt đầu đi về phía cửa sau trường học, cậu quyết định trèo tường về nhà mình thôi.

Con mẹ nó cà rốt! Lão tử cũng không phải con thỏ!! Bạch Bân ngươi cũng thật keo kiệt, ngươi cho là dùng cà rốt có thể làm khó được ta sao? Hừ, lão tử về nhà gặm cải trắng còn hơn…

Quá trình Đinh Hạo trèo tường cũng không thuận lợi lắm, vừa nhảy xuống liền đụng phải người khác. Người nọ mặc đồng phục học sinh của trường bọn họ, có lẽ là muốn từ cửa sau trèo tường đi vào, không biết làm sao lại chọn chỗ trèo tường giống hệt Đinh Hạo, ngay cả đầu cũng bị túi sách Đinh Hạo đập trúng, nằm ngay đơ trên mặt đất sống chết không rõ.

Đinh Hạo vỗ vỗ người kia: “Người anh em, vừa về à? Không cần vào nữa đâu, tan học rồi, à cái đó, tôi đi trước nhé…” Đinh Hạo nhanh chóng vươn tay nhặt túi sách chuẩn bị chạy lấy người, vừa bước chân liên nhìn thấy mặt người bị ngã kia, không thèm đứng dậy nữa, cưỡi trên người người nọ túm cổ áo hắn, ánh mắt đều đỏ: “Ngươi giỏi lắm Lý Thịnh Đông!! Lão tử bị ngươi hại thảm ngươi có biết không?!!”

Lý Thịnh Đông bị cậu hét nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, ánh mắt lúc đầu hơi… đáng sợ, nhưng nhìn gương mặt lúc ẩn lúc hiện trước mắt cũng phát hiện ra là ai: “Chết tiệt… Đinh Hạo, lão tử mới bị ngươi hại thảm… Con mẹ nó ngươi trèo xuống khỏi người ta ngay! Đè chết ta rồi!” Lý Thịnh Đông sờ sờ gáy, lại ‘ôi’ một tiếng. Trong túi kia của Đinh Hạo có tảng đá đúng không? Vừa đụng một cái đã sưng cả cục rồi!!

Vươn tay đẩy Đinh Hạo từ trên người xuống dưới, Lý Thịnh Đông lảo đảo đứng lên, một bên xoa gáy một bên hỏi Đinh Hạo: “Chuyện nhờ cậu tìm người như thế nào rồi? Tìm được không?”

Đinh Hạo cũng lấy lại được bình tĩnh, yên lặng đánh giá khoảng cách chiều cao giữa mình và Lý Thịnh Đông trong chốc lát. Đinh Hạo sáng suốt lựa chọn phương án phối hợp: “Chưa, cậu cho là tìm dễ như vậy sao?” Nhìn ánh mắt Lý Thịnh Đông cúi xuống lộ ra hàn ý, lập tức bổ sung: “Nhưng tên các học sinh trong ban ấy tôi đều từng nghe qua, chỉ cần ở trong ban đó, nhất định có thể tìm được!”

Lý Thịnh Đông ‘hừ’ một tiếng, vươn tay về phía Đinh Hạo: “Đưa danh sách ban bọn họ cho tôi!”

Cậu có cái quỷ danh sách ấy! Đinh Hạo gạt tay hắn ra: “Không đem theo! Tôi để trong phòng học, lần tới đem cho cậu! Tôi về nhà trước đây, sau này chúng ta còn gặp lại!” Đang muốn đi, đã bị Lý Thịnh Đông túm lấy túi sách kéo trở lại, thằng nhóc kia đủ âm hiểm, nở nụ cười: “Không sao, anh đây đi vào lấy cùng cậu cũng được, đúng lúc mặc đồng phục của trường các cậu…”

Đinh Hạo khinh bỉ hắn: “Lý Thịnh Đông, cậu lúc nào cũng chỉ biết cái trước mắt. Cậu đang muốn trà trộn vào tìm người kia đúng không? Tôi nói cho cậu biết, đừng nói hiện giờ tan học thực nghiệm ban không còn ai, cho dù cậu đi vào gặp được người thì làm cái gì? Người ta là học sinh ngoan hiền, cậu cũng không thể đi vào nói thẳng ‘tôi là Lý Thịnh Đông học trường trong trấn, hai ta quen nhau đi’ được đúng không?”


Lý Thịnh Đôn sửng sốt, sờ sờ cái mũi. Hắn thật đúng là đang nghĩ như vậy.

Đinh Hạo thở dài, vỗ vỗ vai hắn: “Thịnh Đông này, không phải tôi nói cậu, con gái bây giờ đều rất thẹn thùng, cậu như vậy vạn nhất ấn tượng đầu tiên không tốt thì những chuyện về sau cũng không dễ làm. Huống chi cậu còn khoác đồng phục giả mạo học sinh trường chúng tôi, cậu đây là thuộc loại người lừa gạt đấy…”

Lý Thịnh Đông có điểm không kiên nhẫn: “Vậy làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể cứ chờ như vậy chứ?” Đứa nhỏ này là kiểu người thích tấn công, thấy con mồi ngon lành tuyệt đối sẽ tiên hạ thủ vi cường, kéo dài không phải là phong cách của hắn.

Ánh mắt Đinh Hạo xoay tròn: “Đợi một tuần nữa đi, tôi tốt xấu gì cũng nói trước với người ta được vài câu. Cậu cũng đừng dọa sợ con gái nhà người ta!”

“Không được! Tối đa là thứ tư tuần sau, cậu dẫn cô ấy đến cổng trường, tôi tự mình nói chuyện!”

Đinh Hạo không cần suy nghĩ liền cự tuyệt: “Thứ tư trường học có cuộc thi, dù sao thứ năm là cuối tuần rồi, cậu chờ thêm một ngày cũng được mà?”

Lý Thịnh Đông nghĩ nghĩ rồi đồng ý, mắt cúi chằm chằm nhìn Đinh Hạo không buông tha: “Lúc đó cậu sẽ không gạt tôi chứ?”

Đinh Hạo vỗ ngực cam đoan: “Sao có thể, cậu yên tâm đi, nhé, hôm thứ năm tới tôi còn phải gọi người ta là chị dâu đấy, đúng không?”

Lý Thịnh Đông nghe Đinh Hạo nịnh nọt nửa ngày, cũng không lưu ý biểu tình trên mặt cậu: “Vậy được rồi, thứ năm tuần sau tôi lại đến! Nếu chuyện thành anh đây khẳng định sẽ không quên cậu đâu, hẹn gặp lại, Đinh Hạo!”

Đinh Hạo cười tủm tỉm phất tay tạm biệt hắn, nhìn bóng dánh Lý Thịnh Đông càng chạy càng xa, sau thứ năm? Sau thứ tư trường bọn cậu liền nghỉ đông rồi! Nói lầm bầm! Cứ chờ đi Lý Thịnh Đông!


“Hạo Hạo!”

Bước chân định chạy trốn của Đinh Hạo ngừng lại, đầu cúi gằm xuống. Cậu chỉ biết, gặp Lý Thịnh Đông luôn không phải chuyện gì tốt lành, thấy chưa, bị Bạch Bân bắt được rồi?

Bạch Bân đi tới, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác, nhìn Đinh Hạo lại hỏi: “Vừa hết giờ liền không mang áo khoác đi ra, em đây là chuẩn bị tới đâu vậy?” Bạch Bân từ xa nhìn thấy Đinh Hạo trò chuyện cùng ai đó, mặc đồng phục học sinh trường họ nên cũng không nghĩ nhiều, đưa áo qua: “Cầm lấy, lần tới còn bị cảm là đi tiêm luôn đấy!”

Đinh Hạo lấy áo qua, cúi đầu không nói, trong lòng mắng mỏ Lý Thịnh Đông đồ kéo chân. Lý Thịnh Đông ngươi cái vương bát đản, ngươi XXX… Đứa nhỏ nghịch ngợm này hoàn toàn không biết hành vi chạy trốn của mình đã là sai lầm rồi, toàn bộ oán hận đổ lên người Lý Thịnh Đông.

Bạch Bân cầm túi sách trong tay Đinh Hạo qua, nhìn cậu mặc áo rất chậm, hiểu rõ nguyên nhân tại sao, liền bổ sung một cậu: “Mặc nhanh lên, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn.”

Đinh Hạo tinh thần hẳn lên, ngẩng đầu hỏi Bạch Bân: “Đi đâu vậy? Ăn cái gì ngon ngon chứ?” Tốc độ cài khuy áo cũng nhanh hơn rất nhiều, mặc mặc, thấy Bạch Bân còn đang nhìn gì đó, liền thúc giục: “Đi nào, đi ăn thịt đi! Bạch Bân, làm sao vậy?”

Bạch Bân quay đầu hướng cậu cười cười: “Không, chắc nhìn lầm rồi, hình như là thấy người quen” Anh vừa lơ đãng nhìn thoáng qua, giống như thấy một bộ quân phục rất quen mặt, tên kia chắc là sẽ không tới nơi này đi?

Đinh Hạo nhìn theo, cũng không thấy ai quen, tích cực chủ động thúc giục Bạch Bân: “Đi thôi đi thôi, có thể ăn thịt được là tốt rồi!”

Người phía sau vừa đi tới nghe thấy được liền cười khúc khích vui vẻ: “Đinh Hạo, bạn là dân chạy nạn vừa về à, đáng thương như vài năm chưa được ăn thịt vậy?” Phía sau Bạch Bân có một cô bé đi ra, thực xinh đẹp, nói lời châm biếm.

Đinh Hạo cũng cười: “A, Bạch Lộ, hôm nay bạn mời khách à, tôi không muốn ăn thịt nữa, tôi muốn cá muối tôm hùm vây cá hải sâm tổ yến…”


Bạch Lộ hướng cậu lộ ra mặt quỷ: “Tôi cho bạn ăn cái đại đầu quỷ!”

Đinh Hạo đã mặc xong áo khoác, cùng Bạch Bân đi về phía xe, thấy Bạch Lộ nói vậy cũng đón lời: “Được thôi, chỉ cần bạn bắt đến được tôi liền ăn!”

Bạch Lộ không đấu lại Đinh Hạo vô sỉ, bĩu môi trừng: “Đinh Hạo, trên đời này còn có thứ gì bạn không ăn được chứ?”

Đinh Hạo biểu tình nghiêm túc: “Có.”

Bạch Lộ tò mò: “Bạn không ăn cái gì?”

Biểu tình Đinh Hạo vẫn thực nghiêm túc: “Tôi không ăn cà rốt.”

Bạch Bân nhịn không được phì cười, xoa xoa đầu Đinh Hạo: “Hôm nay không ăn cà rốt, hôm nay ăn gà chua ngọt, nhé.”

Nơi bọn họ vừa quay lưng có một người đi tới, vóc dáng cao gầy, dù trời rất lạnh như vẫn như cũ mặc một bộ trang phục đơn giản, ba lô phía sau có một cái gì đó lộ ra, nhìn kỹ hóa ra là một cây đàn. Đứa nhỏ đen kia đứng vững vàng rồi hướng bờ tường gọi: “Nhảy xuống đi, anh sẽ đỡ!”

Nửa ngày sau phía trên mới xuất hiện một người, sắc mặt tái nhợt, cắn răng nhảy xuống, có vài phần khí thế khẳng khái hy sinh. Đứa nhỏ đen tiến lên vươn tay đón được, trực tiếp ôm vào trong lòng một hồi lâu mới buông ra: “Không sao chứ?”

Người trong lòng ngực chân có chút nhuyễn, tựa vào người hắn hít sâu hai ba cái mới đẩy ra: “Không sao.” Nhìn kỹ, mới phát hiện người này lớn lên phi thường xinh đẹp, tóc ngắn lửng lơ, đôi mắt xếch hơi cong lên, đại khái là vừa bị sợ khi nhảy, khóe mắt còn mang chút ướt át. Người nọ thô lỗ xoa xoa mắt, mắng một câu: “Chứng sợ độ cao chết tiệt!”

Đứa nhỏ đen không nhúc nhích, chờ người nọ thích ứng. Hắn không nhìn thấy Bạch Bân, từ lúc trước đến giờ, trong mắt của hắn cũng chỉ còn lại có một người. Đứa nhỏ đen có chút hối hận, hắn không tán thành việc người nọ mắc chứng sợ độ cao còn đi trèo tường, tuy rằng, ánh mắt mang theo hơi nước thực xinh đẹp. Đứa nhỏ đen nhìn nhìn, bỗng nhiên bị trừng mắt: “Đi thôi! Chúng ta đem cái đàn này bán đi! Trường học chết tiệt, mở cánh cửa về nhà cũng keo kiệt! Đoạt giải diễn cũng không có tiền thưởng, ngay cả phần thưởng cũng chỉ có cái nhạc khí! Đi bán đi!”

Đứa nhỏ đen yên lặng đi theo. Hắn thấy bộ dáng người nọ tức giận cũng thật dễ nhìn, vừa thấy đã biết là được giáo dục tốt, không mắng lời thô tục, nhưng cũng không che giấu được tức giận của mình. Đứa nhỏ đen khóe miệng tươi cười, tiến nhanh vài bước đi theo người nọ.


Buổi tối Đinh Hạo vẫn không ăn được gà chua ngọt, bởi vì tiệm cơm chỉ biết làm món gà xào sả ớt, còn có cả ớt màu xanh biếc. Đinh Hạo nếm thử cánh gà sả ớt, cũng khá hứng thú với món ăn này, nhưng chỉ ăn vài miếng liền cay xé miệng. Bất quá những đồ ăn khác cũng đủ cho cậu ăn no, đền bù tâm linh bị tổn thương vì cà rốt, hơn phân nửa bàn đều là món ăn có thịt, thật sự là mỹ vị.

Đinh Hạo ăn vô cùng hăng hái. Bạch Lộ bên cạnh có chút nhìn không được, dưới chân bàn trộm đá cậu một cái: “Đinh Hạo, bạn ăn chậm một chút…”

“Đợi lát nữa.” Đứa nhỏ này còn chưa có ăn no, thấy lời cô bé thật khó hiểu, gấp cái gì? Chờ cậu ăn lưng lửng dạ tự nhiên sẽ chậm dần thôi. Đinh Hạo tiếp tục vùi đầu gặm xương sườn. Bạch Bân lại gắp thêm cho cậu một miếng, cả tuần nay Đinh Hạo thực nghe lời ăn rau dưa, có thể thưởng.

Bàn cơm tối nay là do ông Bạch chuẩn bị. Ông cảm thấy sắp đến lúc thi rồi, trước tiên để tụi nhỏ bồi bổ thân thể, còn có thể cổ vũ động viên một chút. Nhìn Đinh Hạo ăn mạnh mẽ nhiệt tình như vậy, ông Bạch thấy Đinh Hạo thực sự đã được cổ vũ, cười vui vẻ hỏi cậu: “Hạo Hạo, ăn nhiều như vậy thì đến lúc thi phải đạt được thành tích tốt nhé, bằng không thì phải xin lỗi miếng xương sườn trong tay con rồi!”

Mẹ Bạch Lộ cũng tới. Đã một thời gian nàng không thấy Đinh Hạo, không ngờ đứa nhỏ này có vóc dáng lớn nhanh vậy, còn càng lớn càng dễ nhìn, nhìn Đinh Hạo cũng cười nói: “Nghe nói thành tích của Hạo Hạo cũng tốt lắm. Ba, người ngàn vạn lần đừng tạo áp lực cho tụi nó, lỡ thi không tốt liền tại ba đấy!”

Bạch Lộ bên cạnh nhỏ giọng gọi mẹ một tiếng, quệt mồm không vui: “Mẹ, có phải mẹ đang nói con không? Con chỉ sai lầm có một lần, tại sao lại cứ lôi chuyện cũ ra…”

Người lớn bên cạnh đều nở nụ cười.

Một bữa cơm Đinh Hạo ăn đến thỏa mãn, cảm thấy được dinh dưỡng cả tuần đã được bổ sung trở lại, lúc tắm rửa còn không hạ nổi thắt lưng, đơn giản lau rửa một chút liền trèo lên giường. Đinh Hạo đắc ý vuốt vuốt bụng nhỏ. Cậu không kiếm được tiền, ăn vào trong bụng cũng như nhau.

Bạch Bân tắm rửa xong bước vào liền nhìn thấy bộ dáng lười biếng nằm trên giường của Đinh Hạo, còn ngâm nga hát nữa. Bạch Bân cũng đi qua sờ sờ bụng cậu, có chút lo lắng: “Hay uống viên thuốc tiêu hóa đi? Có trướng không?”

Đinh Hạo lăn vào bên trong, quay lưng về phía Bạch Bân: “Không, tôi trông cậy vào cái bụng này qua được tuần vừa rồi đấy. Anh cứ muốn cho tôi ăn cà rốt…” Đinh Hạo nhớ rõ thù, thanh âm có vài phần không phục.

Bạch Bân lau khô tóc, bật đèn đầu giường, cầm lấy quyển sách bắt đầu lật xem: “Không được kén ăn.”

Sách lần này rất lớn, trang bìa màu sắc rực rỡ bắt mắt. Đinh Hạo ghé sát lại cùng xem, là sách hướng dẫn du lịch, có cảnh vật tương quan và bản đồ bên trong. Đinh Hạo có chút kinh ngạc: “Bạch Bân, anh muốn ra ngoài chơi à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui