Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Lúc Đinh Hạo về bà Đinh vẫn chưa thức dậy. Đinh Hạo tự mình uống trước thuốc cảm, nhìn trong phòng bếp còn có cháo, liền hâm nóng lại, tùy tiện ăn một chén, số còn lại đặt trong nồi giữ nhiệt. Nhìn bên cạnh còn có rau dưa, Đinh Hạo cầm lấy rửa sạch, lại nhặt kỹ để trong rổ chờ lúc nội cần chỉ cần đem xào lên một chút. Người già ăn cơm vẫn nên thừa lúc còn nóng ăn mới ngon.

Vừa làm xong mấy thứ đó, bà Đinh đã thức dậy. Đinh Hạo ló đầu ra khỏi cửa nói: “Nội ơi, nội rửa mặt rồi vào ăn cơm đi! Con nấu xong hết rồi, chỉ cần bỏ ra khỏi nồi là xong!” Cậu hình như hơi bị cảm, không nên ở cùng bà lâu, vừa nghe tiếng bà trả lời liền bỏ chạy vào phòng bếp.

Bà Đinh húp cháo nóng Đinh Hạo múc cho, lại ăn đồ ăn Đinh Hạo tự mình làm, cảm khái: “Chỉ chớp mắt thôi mà Hạo Hạo đã biết nấu cơm rồi.” Đinh Hạo đắc ý. Một thân kỹ năng nấu nướng của cậu là do canh cải trắng của mẹ Đinh bức ra trước kia, nhiều năm rồi chưa thử lại, không nghĩ tới vẫn thực tốt.

Bà Đinh thấy cậu không ăn, lại hỏi: “Hạo Hạo không đói à? Muốn ăn chân gà không để nội đi làm cho…” Đinh Hạo vội vàng kéo bà Đinh, ngồi đối diện bà nhỏ giọng nói: “Con không ăn đâu ạ, con đã nếm qua thức ăn rồi, không đói nữa. Nội ăn đi.”

Bà Đinh nghe cháu cưng đáp lời, thuận tay khoát lên trán cậu, ước lượng độ ấm: “Có phải hơi nóng hay không?” Đinh Hạo lắc lắc đầu: “Không nóng, là tay nội lạnh! Nội, ăn xong con lại đo huyết áp cho nội nhé? Nhà Bạch Bân mới có một máy đo huyết áp tự động, đo huyết áp, tim đập, đo xong rồi hiển thị lên ngay, rất tiện lợi!”

Bà Đinh do dự: “Hạo Hạo, thứ đó rất đắt tiền đúng không? Đấy là của nhà Bạch Bân gì đó, lỡ chúng ta dùng mà làm hỏng sẽ không tốt. Trước tiên con cứ lấy ống nghe đo giúp nội là được!”

Máy đo kia đúng là rất quý, bất quá vật có giá trị đến đâu cũng phải có người dùng mới được, cái này ở chỗ ông Bạch cả tự động lẫn bán tự động đã có tận mấy chiếc rồi, chẳng dùng được mấy lần. Đinh Hạo nhủ thầm. Bà Đinh bị bệnh huyết áp, Bạch Bân liền có lòng để lại một chiếc, cố ý đem về cho Đinh Hạo tặng bà Đinh dùng.


Đinh Hạo chờ bà ăn cơm chiều, dọn dẹp xong, bắt đầu triển khai thuyết phục bà Đinh: “Nội, nội đừng nghĩ vậy, thứ này cho dù một cái 100 đồng, đo ở bệnh viện một lần tính một hào, nội xem, đo một nghìn lần đã kiếm trở lại được rồi, đúng không?” Bà Đinh nghe cậu nói nở nụ cười, thuận theo nằm xuống vươn cánh tay để Đinh Hạo đo.

Chiếc máy công nghệ cao kia có thể co dãn vừa với bắp tay lớn nhỏ, màn hình nhảy lên vài con số, đến lúc huyết áp đo xong thì mấy số ấy mới tạm dừng, hiển thị: “Huyết áp cao, 155, huyết áp thấp, 115…”

Đinh Hạo bị con số này dọa cho hoảng sợ. Bà Đinh thấy vậy, bảo cậu đi lấy thuốc cho mình uống: “À, hôm nay có chút mệt, hơi đau đầu.” Đinh Hạo nhíu mày, nhìn bà Đinh uống thuốc xong lại đi pha cho bà một tách trà, là trà giảm áp cậu cố ý đem đến cho bà Đinh uống.

Đinh Hạo thấy bà nói đau đầu, lại không muốn đi nữa, ngồi phòng khách cùng bà hàn huyên trong chốc lát, cùng xem ti vi. Bà Đinh có lẽ rất mệt mỏi, đang xem hát liền ngủ gật. Đinh Hạo vội lấy ra một chiếc thảm nhỏ đắp lên cho bà, điều chỉnh volume tivi nhỏ xuống một chút, nhưng không tắt hẳn. Đinh Hạo sợ nếu quá im lặng, bà ngược lại sẽ dễ bị tỉnh giấc. Mãi đến tận lúc chạng vạng, tinh thần của bà Đinh mới tốt lên chút chút.

Bà Đinh ngủ hẳn một buổi chiều, tỉnh lại thấy Đinh Hạo vẫn ở đây, vội vàng bảo Đinh Hạo đến trường: “Hạo Hạo, sao con không gọi nội dậy? Đến giờ này rồi liệu có bị muộn hay không? Nhanh nhanh đến trường đi!”

Đinh Hạo nhìn đồng hồ, năm giờ, nếu không đi thực sự sẽ bị muộn, chào bà rồi đi ra ngoài. Bà Đinh gọi cậu lại, vào phòng cầm ra một chiếc áo khoác đưa Đinh Hạo mặc vào, lại buộc thêm một chiếc khăn quàng cổ thật dày, cơ hồ muốn che hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Hạo: “Mặc nhiều vào, trời tối lạnh lắm!”


Đinh Hạo cách một lớp khăn quàng cổ nở nụ cười, hai mắt cong cong thành hình bán nguyệt, thanh âm khàn khàn: “Nội, nội thật tốt!” Bà Đinh chỉ cho rằng giọng Đinh Hạo cách khăn quàng cổ có chút trầm, cũng không nghĩ nhiều, cười cười chỉnh lại áo khoác.

Một đường Đinh Hạo trở về rất không thuận lời. Theo lý thuyết đáng lẽ cậu có thể về trên xe công cộng, nhưng Đinh Hạo này bao năm rồi chưa đi, một người đứng ven đường ngốc ngốc đợi đến nửa ngày, mới được bảo cho tuyến xe bên này 40 phút có một chuyến, vừa rồi xe đã đi, ngay cả mấy chiếc xe khách tiện đường đi ngang qua cũng không gặp nổi lấy một cái.

Mặt trời đã nhanh xuống núi, gió thổi thực lạnh. Quần áo bà Đinh bắt mặc thêm trước khi đi đã có tác dụng, Đinh Hạo kéo khăn quàng cổ lên cao hơn, híp mắt nghĩ cách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe máy ở phía sau vang lên.

Hồi đấy đi xe máy vẫn là hình ảnh thực oai phong, tốt nhất là mặc thêm một chiếc áo khoác da, không đội mũ bảo hiểm, phóng khắp nơi. Đây là lưu manh, là khối u ác tính điển hình trong con mắt của xã hội bấy giờ, nhưng thanh thiếu niên cùng tuổi vẫn nhịn không được luôn lén nhìn vài lần, âm thầm hâm mộ. Vị này phóng xe máy tới không mặc áo da, cũng không để kiểu đầu kỳ quái nào. Một cái đầu đinh khá quy củ, trên người cũng mang áo khoác chống gió mạnh, nhìn qua là một thiếu niên hơi gầy, chỉ là đôi mắt hơi cúi xuống, có chút âm trầm.

Vị này đang rất cẩn thận đi xe máy, tự nhiên phía trước có một người lao ra, dang hai tay chặn chính giữa đường! Dù kỹ thuật của hắn đã vô cùng thuần thục, nhưng cũng bị tình huống bất ngờ này khiến cho thiếu chút nữa ngã xe máy trượt dài trên mặt đất!! Kết quả của việc thắng gấp là lốp xe ma sát tạo nên một chuỗi đốm lửa nhỏ, tính tình vị kia cũng bị sát ra lửa, nhảy xuống xe liền mắng chửi: “Con mẹ nó ngươi không thấy được xe à! Muốn chết sao?! Ngốc X…!!!”

Người chặn đằng trước xe thế nhưng có tính tình thật tốt, vài bước liền chạy tới, giúp nâng xe lên giao lại cho hắn: “Đừng nóng giận. Cậu xem cậu vừa mở miệng đã phải thực xin lỗi kiểu tóc đắc ý dì cố tình làm cho cậu! Cậu vào trong thành phố đúng không? Cũng đi xem diễn à? Nhân tiện cho tôi cùng đi với, nhé!” Người nọ mặt thực dầy, bị khăn che kín không nhìn thấy rõ, từng bước lưu loát trèo lên xe máy, ngồi trên xe rồi còn nói với ra: “Này, Lý Thịnh Đông, nhanh khởi động xe đi!”


Sắc mặt Lý Thịnh Đông càng âm trầm, ghé sát vào kéo khăn quàng cổ của cậu xuống. Hắn thấy cách người này nói chuyện, thanh âm, ngữ điệu đặc biệt quen tai: “Mẹ nó, Đinh Hạo!! Lão tử chỉ biết là ngươi! Con mẹ nó ngươi…”

Đinh Hạo thực nghiêm túc: “Chuyện của hai chúng ta thì đừng lôi mẹ tôi vào. Lý Thịnh Đông cậu có gì thì mắng tôi thôi.”

Lý Thịnh Đông bị cậu chặn họng đến không nói lên lời, sượng cả mặt, sắc mặt xanh mét, nhổ một ngụm nước bọt trên đất: “Đinh Hạo ngươi… Ngươi cứ như vậy lao tới, xe của tôi, à, người tôi, vạn nhất bị phá hủy vẻ đẹp trai thì ngươi lấy cái gì ra đền lão tử! Xuống dưới đi! Không cho đi nhờ!!”

Lý Thịnh Đông kéo Đinh Hạo. Thằng nhóc chết tiệt kia ôm xe không buông tay, cách một lớp khăn quàng cổ còn ồn ào: “Tôi biết cậu cũng đi xem diễn! Cậu không đưa tôi đi, tôi sẽ không xuống dưới. Tôi cho cậu biết Lý Thịnh Đông, cậu còn kéo tôi nữa, hậu quả là cả hai ta cùng không đi được đâu!!” Lại còn uy hiếp nữa.

Nhưng mà giọng cậu bị cảm mạo khiến cho nhỏ đi một nửa, lại bị khăn quàng cổ cách âm, hét ra thanh âm không khác lắm với nói lầm bầm, nghe vào lỗ tai Lý Thịnh Đông liền thay đổi. Lý Thịnh Đông nổi một thân da gà: “Đừng khiến người khác ghê tởm chứ Đinh Hạo! Làm nũng với tôi cũng vô dụng! Lăn xuống mau!!”

Đinh Hạo nhìn trời tối thực nhanh, cũng nóng nảy: “Lý Thịnh Đông cậu giỏi lắm!! Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu muốn chọc tôi nóng nảy, về sau cứ mỗi lần tôi thấy cái xe chết tiệt này tôi liền chọc thủng lốp của cậu!” Đinh Hạo mở to mắt đối diện với Lý Thịnh Đông, ngay cả nháy cũng không thèm nháy, hận không thế lấy bút viết lên ‘tôi là nói thật cậu phải tin tưởng tôi’.

Có câu người ngay sợ lưu manh, có mặt mũi sợ nhất loại không biết xấu hổ. Lý Thịnh Đông du côn này xem như bị tiểu lưu manh Đinh Hạo trấn trụ, căm giận trèo lên xe máy: “Coi như cậu thiếu tôi một cái nhân tình, về sau phải trả đấy biết chưa?”

Đinh Hạo đã cầm lên chiếc mũ bảo hiểm duy nhất, tự giác đội vào, vỗ vỗ bả vai Lý Thịnh Đông: “Đừng khách khí, Thịnh Đông này, cảm tình giữa hai chúng ta hận không thể quan hệ mật thiết, sao phải phân cái gì tôi và cậu chứ!”


Xe máy khởi động, phát ra một trận tạp âm, tiếp tục hướng phía thành phố phóng đi, giữa không trung còn lưu lại thanh âm chậm rãi xa dần: “Ai mẹ nó với ngươi quan hệ mật thiết! Đừng có đụng vào bả vai tôi…”

“… Lái xe phải nhìn đường! Bên trái, bên phải, này, nhìn đằng trước a a a!! Lý Thịnh Đông cậu có biết lái xe máy hay không đấy!!”

“Câm miệng!!! Lão tử chắc chắn giỏi hơn ngươi…”

“Ưm ưm ưm…” Đứa nhỏ bị ngậm đầy một miệng gió một tay túm lấy người phía trước, một tay kéo kính chắn gió trên mũ bảo hiểm xuống che kín mình, tiếp theo hai tay gắt gao bám chặt người đằng trước không buông tha. Lý Thịnh Đông là một cái tai họa sống lâu, Đinh Hạo không muốn bị trễ quyết định làm rùa đen rút đầu, quyết định tin tưởng vào mạng lớn trời sinh của thắng nhóc này.

“… Đừng ôm thắt lưng! Bỏ tay ra, Đinh Hạo!!”

Trả lời hắn chính là một tràng liên tiếp mũ bảo hiểm đập vào gáy.

Lý Thịnh Đông bị đập không nhẹ, kém chút nữa là rớt nước mắt. Hắn đã biết đây là tự mình làm bậy, đáng lẽ mẹ nó phải đem thằng nhóc Đinh Hạo này trực tiếp đạp xuống mặt đất rồi phóng xe chạy lấy người! Lý Thịnh Đông lắc lắc đầu, hoàn toàn không thèm nghĩ đây là chính mình cố ý hướng đường nhiều sỏi đá phóng như bay mới gặp phải Đinh Hạo. Đứa nhỏ hư hỏng này yên lặng ghi nhớ trong lòng, hôm nay Đinh Hạo thiếu hắn một lần! Hừ!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui