Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Ông Bạch vẫn thường dạy Bạch Lộ làm cách nào tận dụng hợp lý vốn tài nguyên hữu hạn trong tay, Bạch Lộ cũng hiểu được làm chuyện gì cũng phải có chuẩn bị về sau. Cô bé con nhận thấy mình không thể trước trận đấu đã tiêu sạch thể lực rồi mới ngoan ngoãn được. Cô bé cùng ba mình đã nhìn mười năm sau ngày kháng chiến, thiệt nhiều người anh hùng trở về, cuối cùng ở trên mảnh đất quê hương an toàn bị chính người một nhà lạnh lùng đâm sau lưng. Bạch Lộ khi đó đã cảm thấy, thà rằng lừng lẫy ở hàng đầu, còn hơn là bị người phía sau lưng đánh lén, chẳng có quang vinh gì hết.

Thời tiết dần chuyển lạnh. Bạch Lộ giúp đám nữ sinh tập luyện vài ngày, lần lượt thuần thục các bước múa. Chỉ là người múa dẫn đầu Trương Mông cuối cùng vẫn có vài động tác chưa ổn, giáo viên vũ đạo không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo mọi người đi xuống chờ, chính mình dẫn Trương Mông ra đằng sau sân khấu huấn luyện chuyên môn một hồi. Trương Mông kiên trì được khá lâu, ngã đến mặt mũi bầm dập vẫn không chịu bỏ cuộc. Cuối cùng giáo viên múa nói, nếu cô bé ngã bị thương mặt, sẽ hủy luôn suất diễn của cô, lúc này mới khóc thút tha thút thít lùi xuống dưới.

Bạch Lộ cùng đám nữ sinh mặc áo khoác dày, nhìn Trương Mông ngã thật là đau, cảm thấy người này thật ngốc. Người ngồi bên cạnh chính là vị múa dẫn đầu hồi trước, nhìn bộ dáng Trương Mông ngã cười khúc khích vui vẻ: “Mọi người nói xem, nhận thêm nhiều việc thì phải ăn khổ nhiều, cứ làm tốt việc của mình không phải được rồi sao?” Cô đã sớm biết mình múa không nổi, sớm từ bỏ vị trí lùi về sau, Trương Mông này chính mình không có tài năng, còn khư khư muốn giữ hư vinh không buông, tội tình gì.

Nhóm nữ sinh bên cạnh nghe cô nói vậy, cũng líu ríu nghị luận: “Bạn nói xem sao có thể có người da mặt dầy như vậy? Nhanh chóng từ bỏ lùi về sau không phải xong rồi sao…”

“Đúng vậy đúng vậy, khiến cho tất cả mọi người bây giờ chỉ chờ mình bạn ấy!”

“Không hiểu nổi, trang phục diễn xuất kia cũng có người chuyên môn nhận làm theo yêu cầu đẹp lắm mà… Người múa dẫn đầu vốn không là Trương Mông, bạn ấy múa đến chết cũng không tiếp thu nổi, cái này là tự mình chịu khổ thôi!”

Bạch Lộ nhìn Trương Mông ngồi trên sân khấu lau nước mắt, thở dài.

Bạch Lộ ngồi đây cảm khái, Đinh Hạo cũng tránh ở sau màn sân khấu cảm khái. Trời hôm nay lạnh, nhóm nữ sinh đều mặc áo khoác thiệt dày. Trương Mông trang phục phong phanh thì ngồi dưới đất thút tha thút thít khóc, khóc cũng không giống với người khác, dù nhìn như thế nào cũng không dậy nổi đồng tình. Đinh Hạo đem câu ‘xứng đáng’ đã đến bên miệng nuốt xuống, dù sao cũng là họ hàng, không muốn nói nhiều.

Hôm nay Đinh Hạo đến trước, Bạch Bân thật vất vả bớt chút thời gian đến xem Bạch Lộ, bảo cậu đến đây chờ. Vốn Đinh Hạo muốn tìm Đinh Hoằng chơi cùng, nhưng Đinh Hoằng lại phải đi mua nước khoáng. Đinh Hạo nhìn nhóc kia nhanh chân chạy đến vui vẻ, cũng không ngăn cản, tự mình đến sau màn sân khấu quen thuộc xem trong chốc lát, nửa ngày đều là cảnh Trương Mông bị phê bình, chưa đến một hồi liền chán.


Đang tiếc nuối không có bạn nữ nào để ngắm, vừa định đi, chưa kịp quay đầu lại liền bị người khác từ đằng sau vỗ vào bả vai: “Bạn học, bạn có phải lần đầu tới đây không? Cứ nấp sau màn sân khấu xem không rõ đúng không?”

Đinh Hạo bĩu môi: “Này, anh thế nhưng đang thiếu tôi tiền đấy! Nói chuyện cẩn thận chút, không tôi tính lãi giờ!”

Người nọ phía sau cười khúc khích vui vẻ, không quay Đinh Hạo lại, từ phía sau vươn đầu tới: “Làm sao cậu biết là tôi?”

Đinh Hạo bị anh dán đến thật gần, có điểm không thoải mái, cọ cọ sang bên cạnh: “Giọng anh rất đặc biệt, tôi nghe một lần liền nhớ được, có gì ngạc nhiên đâu!”

Người phía sau bám riết không tha đặt câu hỏi, tựa hồ với việc Đinh Hạo có thể nhận ra mình thực tò mò: “Thật sự? Đặc biệt như thế nào?”

Đinh Hạo thấy không giáp mặt nói chuyện cũng không tốt lắm, quyết đoán xoay người lại, cùng anh mặt đối mặt nói chuyện với nhau: “Trương Dương, anh có thể đừng một hồi nhiệt tình một hồi lãnh đạm như vậy được không? Tôi đây tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng, không thì cũng là chủ nợ của anh, lần trước anh thực khác, cứ đột nhiên nhiệt tình như vậy tôi kham không nổi, anh bình thường chút có được không?”

Trương Dương đối diện trừng mắt nhìn. Anh mới đổi gọng kính mới, so với trước kia nhìn trí thức hơn không ít, vẫn là loại gọng kim loại màu xám bạc, cả người nhã nhặn, ngữ khí nói chuyện cũng thực ôn hòa: “Tôi nghĩ bình thường cậu cùng Bạch Bân đều nói chuyện như vậy mà… À, còn có Đinh Hoằng, lần trước các cậu chẳng phải cũng trốn tránh nhìn lén như vậy sao?”

Đinh Hạo có chút lý giải. Lần đầu tiên cậu gặp Trương Dương là từ sự kiện nam – nam bị bắt nạt kia, Đinh Hạo cậu tuy rằng cứu Trương Dương, nhưng coi như cũng biết bí mật của anh. Coi như mình đã biết bí mật muốn che giấu sâu trong nội tâm của người ta, coi như là bạn tri tâm. Đinh Hạo cảm thấy Trương Dương đây là coi mình như bạn tri kỷ, vỗ vỗ bả vai anh: “Trương Dương, Đinh Hoằng là anh em từ nhỏ lớn lên cùng tôi, cảm tình không có cái gì so sánh được. Chúng ta từ từ cũng sẽ thân thiết, trước tiên làm bạn bè đi…”


Trương Dương sửng sốt: “Cậu nói cái gì?”

Đinh Hạo lại thấy đứa nhỏ này từ trước đến giờ hình như chưa từng kết giao bạn bè, người phát hiện tính hướng mà vẫn chấp nhận cùng anh làm bằng hữu không nhiều lắm đâu? Đinh Hạo thấy mình thực trượng nghĩa, vỗ bả vai tiếp tục an ủi: “Không sao đâu, lần tới tôi giúp anh nói nói với thằng Lý Thịnh Đông kia. Anh đừng sợ, hắn kỳ thật cũng không hư hỏng lắm, sẽ không lấy chuyện của anh ra làm trò cười lưu truyền đâu, lần tới hai người gặp mặt chào hỏi, coi như để mọi chuyện vào quá khứ…”

Trương Dương lúc này mới đuổi kịp suy nghĩ của cậu, ‘ừm’ một tiếng, suy nghĩ một hồi mới hỏi Đinh Hạo: “Cậu không thấy là tôi rất quái lạ? Tôi không thích con gái, cậu có biết…. Như vậy không phải bình thường đúng không?”

Đinh Hạo hiểu rõ gật gật đầu: “Đúng vậy, có chút không bình thường, đây là tính hướng bất đồng. Tôi biết, bất quá cũng không có gì đâu, giống như xem AV rất có cảm giác cuối cùng không phải là… Khụ!” Đinh Hạo thả lỏng cảnh giác với Trương Dương, dù sao đầu năm nay gặp phải đồng loại cũng không dễ dàng. Miệng vừa thả lỏng liền lỡ lời, lập tức ngừng lại. Cuối cùng cậu bèn lảng tránh: “Dù sao, anh cũng biết đúng không?”

Trương Dương rõ ràng so với Đinh Hạo da mặt mỏng hơn nhiều, nghe những lời này mặt liền đỏ bừng. Đinh Hạo mất bò mới lo làm chuồng, vấn muốn vãn hồi hình tượng của mình, bổ sung: “Kia cái đó, tôi biết anh cũng không dễ dàng gì, lần tới cẩn thận một chút đừng để người ta bắt được nhược điểm, nhé”

Trương Dương chân tay luống cuống, đẩy đẩy kính mắt: “A, cái đó, cậu có thể hiểu lầm… Đinh Hạo, tôi, tôi không phải lần đó bị bắt nhược điểm, lần trước tôi chỉ đơn thuần chợt nhớ tên… Không phải, không phải như cậu nghĩ…”

Đinh Hạo cũng có chút bối rối, người trưởng thành như cậu dạy dỗ đứa nhỏ cái này để làm gì chứ! Đứng ở đó cũng khó nói thêm cái gì, Trương Dương cũng là lần đầu bị người khác nói trắng ra như vậy, hơn nữa là đúng lý hợp tình chính trực nói cho anh biết không cần sợ hãi chúng ta vẫn là bạn bè…


Điều này nằm ngoài dự kiến của Trương Dương. Anh nguyên bản cũng nghĩ Đinh Hạo không bài xích chuyện này mới cùng cậu tiếp xúc, muốn tìm một người trò chuyện, lần trước bởi vì người bên cạnh cậu phát ra địch ý rất rõ ràng. Trương Dương là một người đặc biệt mẫn cảm, cũng liền cứ như vậy lạnh lùng gây sự với Đinh Hạo. Anh không nghĩ tới Đinh Hạo vui vẻ kết bạn tâm sự cùng mình, nhìn đứa nhỏ trước mắt không được tự nhiên quay đầu, chợt nở nụ cười.

Đinh Hạo thấy anh cười, cũng theo đó ha ha hai tiếng, không khí xấu hổ mới tan bớt. Đinh Hạo đứng ngây ngốc ở đây cũng chẳng làm được gì, quyết định theo Trương Dương cùng đi ra: “Lần tới anh cũng đừng đến chỗ này nhìn. Tôi nghe Đinh Hoằng nói tổ trưởng của bọn anh ấy chuyên môn đi bắt nhìn lén, cẩn thận bắt được anh đấy!”

Trương Dương ngập ngừng: “Tôi chính là tổ trưởng của bọn họ.”

Đinh Hạo thở phào: “A, ha ha, vậy may mắn, anh chắc không đem tên tôi đi báo với giáo viên đi? Ha ha ha…” Ngẫm lại cũng đúng, Trương Dương không phải loại người trốn tránh một bên xem lén mà. Đinh Hạo gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

Trương Dương thế nhưng nở nụ cười: “Ừ, tôi không báo giáo viên đâu, yên tâm đi.”

Đinh Hạo vươn tay huých anh một cú: “Xứng đáng làm anh em, vậy năm đồng kia tiếp tục cho anh mượn, tôi sẽ tính lợi tức ít thôi.”

Trương Dương moi moi trong túi, lấy ra một phiếu cơm đưa Đinh Hạo: “Đưa cậu trước này, dù sao thiếu tiền người khác cũng không tốt.” Đinh Hạo vừa liếc nhìn, hóa ra là phiếu cơm năm đồng. Cậu từng nghe Đinh Hoằng nói, bên trường học có cấp cho nhân viên hậu cần trợ giúp một ngày năm đồng tiền cơm, chỉ có thể dùng ở căng tin trong trường, trừ bỏ mua bình nước khoáng, còn lại cái gì cũng không đủ.

Đinh Hạo tương đối hiểu biết tình hình gia đình của Trương Dương, cũng biết người này thực mẫn cảm, đem phiếu cơm kia nhét lại áo của anh, hướng Trương Dương cười cười, đùa giỡn: “Cái này coi như tôi cho anh vay nặng lãi, thêm vào lần trước gấp đôi thành mười đồng. Tôi chờ anh về sau buôn bán phát đạt hiếu kính cho tôi, nhé!”

Trương Dương vui vẻ, Đinh Hạo này thực chín chắn. Bà Đinh gần đây thường qua chơi nhà anh, bà thích nói chuyện phiếm, ba câu là lại nhắc tới Đinh Hạo. Trương Dương mỗi lần về nhà nghe được nhiều nhất chính là bà Đinh ở kia nói Hạo Hạo như thế nào như thế nào, cuối cùng chắc chắn sẽ tổng kết một câu, đứa nhỏ ấy từ bé luôn nói buôn bán lời sẽ hiếu kính ta đấy! Không ngờ lần này Đinh Hạo lại đem những lời ấy dùng trên người anh. Trương Dương hiếm có muốn giỡn cùng cậu: “Thành giao. Vậy cậu chờ tôi lớn lên buôn bán lời đi! Tôi nhất định sẽ hiếu kính cậu như hiếu kính mẹ của tôi!”

Đinh Hạo nhảy dựng lên câu cổ anh, đè đầu Trương Dương lại xoa rối bù, đem một học sinh ngoan vò đến xù lông mới buông tay: “Ha! Trương Dương anh phản rồi…”


“Hạo Hạo?” Phía trước có một bóng người đổ xuống. Đinh Hạo vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Bân đang cau mày. Xem ra tâm tình anh không tốt lắm, ngữ khí đông cứng hỏi cậu: “Em đang làm cái gì?”

Đinh Hạo lập tức buông tay: “Không, đùa giỡn thôi mà!” Vươn tay huých huých Trương Dương: “Anh có việc gì không? Có việc thì nhanh nhanh đi làm đi!” Lời này do đứa nhỏ bướng bỉnh kia nói ra, Trương Dương bị cậu kích thích, nhưng phần mẫn cảm đó thực sự không thể đối cậu thể hiện được, liền thuận theo: “Ừ, vậy tôi đi trước đây.”

Bạch Bân nhìn anh đi rồi, mày cũng không thả lỏng: “Hạo Hạo, đây là Trương Dương ban thực nghiệm đúng không?” Bạch Bân nhớ vô cùng rõ ràng, người này lần trước cùng Đinh Hạo đi về, có thể nói là tiện đường, nhưng anh đối người này có một cỗ địch ý trời sinh, cảm giác thực không tốt.

Đinh Hạo lên tiếng, chỉ chỉ màn sân khấu đằng kia. Cậu rất thành thật, không đánh đã khai toàn bộ: “Tôi trốn ở kia nhìn lén sân khấu, bị Trương Dương bắt. Anh ấy là tổ trưởng của Đinh Hoằng, chuyên môn bắt người nhìn lén.”

Một tia buồn bực của Bạch Bân nhất thời được lời nói của Đinh Hạo làm tan biến. Nhìn trên người cậu có bụi liền phủi phủi cho sạch sẽ, nở nụ cười: “Em trốn chỗ đó nhìn lén làm gì chứ? Đứng dưới xem rõ hơn nhiều mà.”

Đinh Hạo nhớ tới cảnh Trương Mông khóc lóc lúc nãy, lập tức kề tai Bạch Bân nói nhỏ báo cáo một phen, cuối cùng còn đưa ra kết luận cá nhân: “Thật sảng khoái, đã biết sớm nên tìm người trị một chút tính xấu của chị ta mà!”

Bạch Bân vươn tay cầm lấy ba lô trên người Đinh Hạo, tay còn lại thì nắm lấy tay cậu, nghe cậu thì thầm cũng chỉ ngắn gọn trả lời ‘ừm’, ‘a’ linh tinh vài câu.

Đinh Hạo có chút cảm giác bị xem nhẹ, lấy đầu ngón tay vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay Bạch Bân: “Bạch Bân, tôi đang nói cho anh nghe đấy! Anh không có gì muốn nói à?”

Bạch Bân nắm tay cậu thật chặt: “Lần sau sẽ không để em đi trước nữa, anh đi cùng với em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui