Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Trường cấp hai khác hẳn tiểu học, thú vị hơn, trò viết giấy trao tay trong lớp vô cùng phổ biến, truyền truyền dần dần lời đồn đãi cứ thế nổi lên bốn phía, ai thích ai, ai xung đột với thầy giáo, ai là gian tế trong lớp….

Đinh Hạo đã sống trong náo nhiệt hơn một năm. Cậu nhỏ tuổi nhất ở trong lớp, tuy cũng thuộc dạng người thân cao, nhưng với những người lớn hơn hai tuổi đang trong thời kỳ trưởng thành đương nhiên là không thể so sánh cùng. Đinh Tiểu Hạo hóa bi phẫn thành động lực, khắc khổ học tập. Học tập quan trọng ở chỗ chủ động, học chăm chỉ xong, thì sẽ càng ngày càng vui vẻ nguyện ý học. Đinh Hạo lòng mang quyết tâm tự nhiên học hành như cá gặp nước, khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là tiếng Anh.

Người sống một đời, đương nhiên đều có vết thương khó chữa lành, và tiếng Anh chính là nỗi đau lớn nhất mà Đinh Hạo sống lại thêm một lần nữa vẫn không cách nào dứt bỏ. Thật mẹ nó thống khổ!!! Từ câu đơn giản cơ bản nhất đầu tiên ‘ha lâu, hàn mai mai’ (Hello, how are you?), Đinh Hạo đã bắt đầu tiến vào mê hồn trận tiếng Anh.

Đinh Hạo miệng niệm từ đơn, bên cạnh là bài tập ngữ pháp, nhìn nhìn đám chữ cái vặn vẹo trước mắt oán niệm. Nếu ăn sách vào là có thể học được tiếng Anh, Đinh Hạo chắc chắn sẽ nuốt ngay không chút do dự. Đời trước chán ghét cái gì, đời này vẫn không thể thay đổi được!

Bạch Bân vẫn như trước học giỏi toàn diện các môn, tiếng Anh chết tiệt không làm khó được anh. Học xong trên lớp sẽ thỉnh thoảng chỉ dẫn Đinh Hạo một chút, tuy nhiên, điểm thành tích mấy bài kiểm tra đầu của cậu, một… không…. ‘xoạt’ một tiếng ‘học bổ túc’ từ trên trời rơi xuống.

“Không đúng!” Bạch Bân kiên nhẫn vạch phiên âm cho cậu, còn dùng bút khác màu gạch chân đánh dấu: “Chữ này ứng với phiên âm này. Em cứ đọc theo, đọc nhiều là có thể luyện được phát âm chuẩn.”

Đinh Hạo nhớ rõ cách ghép vần chữ Hán, nhưng viết được một nửa lại sai, miệng đọc cũng sai nốt. Bạch Bân thở dài, nắm cằm cậu quay lại, mặt đối mặt làm mẫu hình dáng của miệng khi phát âm. Đinh Hạo lập lại một lần. Người đối diện nhíu mày, ghé sang, một hơi ngậm lấy miệng của cậu, đầu lưỡi không chút khách khí tiến vào, liếm lấy lưỡi cậu một chút, cuốn nó lại, liếm răng nanh cùng vài chỗ khác: “Như vậy, đầu lưỡi để ở chỗ này để phát âm, nhớ chưa?”


Hai má Đinh Hạo đều toát ra nhiệt khí đỏ bừng, này, này, mẹ nó ai nhớ được a! Động tác hôn lưỡi thì thật ra cậu lại nhớ rõ!! Đinh Hạo tay run run cầm sách cúi đầu viết, sai rồi, tự nhiên lại bị sửa đúng, càng sửa đúng, đầu óc càng mơ hồ. Cuối cùng một câu làm được đúng hoàn chỉnh, cậu chợt phát hiện kỹ thuật hôn của Bạch Bân được nâng cao không ít…

Đinh Hạo cứ như vậy tới tới lui lui bị tiếng Anh tra tấn, điều đáng mừng duy nhất đại khái là, tại mức độ dày đặc ‘sửa sai’, phát âm vô cùng tiêu chuẩn.

Được Bạch Bân một tay giúp đỡ, tiếng Anh của Đinh Hạo cũng miễn cưỡng theo kịp chương trình, tuy vậy vẫn có tâm tư trốn tránh cái thứ tiếng nước ngoài này từ tận trong tâm. Thành tích tổng thể của Đinh Hạo rất tốt, hơn nữa cậu lại là học vượt hai lớp, tuổi còn nhỏ, khó tránh được khiến người khác cảm thấy đây là một thần đồng. Bộ dáng của Đinh Hạo thật ra cũng không kém, thật đúng là có thể làm cho người ta thương nhớ.

Học kỳ một năm thứ hai, Đinh Hạo rốt cục cũng gặp vận hoa đào.

Đó là thư ủy viên thế dục năm nhất viết cho cậu. Cô nương kia phát dục hơi sớm, cao hơn một mét sáu rồi, và vẫn có xu hướng tiếp tục cao lên. Bộ dáng cũng không tệ, nhưng bởi vì mình quá cao nên có chút tự ti, cũng là do mấy đứa trẻ con chưa thưởng thức được vẻ đẹp thành thục, bị đặt một cái ngoại hiệu là ‘Cột điện’, vô cùng thiếu đạo đức.

Lần này ủy viên thể dục đưa cho Đinh Hạo một tờ giấy nhỏ viết tay, hồi đó thổ lộ này kia vẫn vô cùng thuần khiết, chỉ mang theo ám chỉ, tuyệt không nói rõ, đại ý cảm thấy Đinh Hạo học tập tốt, về sau chiếu cố giúp đỡ cho nhau và vân vân.

Đinh Hạo xem xong đem tờ giấy kia vo đi vo lại, ném bỏ.


Cậu thật ra cũng muốn giúp đỡ cho nhau chăm chỉ học tập nha, nhưng chưa nói đến việc bị Bạch Bân nhìn chằm chằm, chỉ riêng chiều cao của cậu đã không cho phép rồi. Ủy viên thể dục kia dùng mắt ước đoán đã biết sẽ sớm cao đến mét bảy, Đinh Hạo cậu lúc này mới mét rưỡi… Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn ủy viên thể dục đang ở đằng kia lau bảng đen. Cô nương có vóc dáng cao, bảng đen trên mặt viết kín chữ, không cần kiễng chân lên vẫn có thể lau sạch toàn bộ. Một thân đồng phục thể dục kiểu cũ nàng mặc cũng không khó xem, chỉ hơi chật một chút, mơ hồ lộ ra chút đường cong, lấy kinh nghiệm từng trải của Đinh Hạo, về sau tuyệt đối là 86 – 61- 91… Vận khí tốt có thể đi lên con đường siêu mẫu cũng nên.

Sự thật luôn vô cùng tàn khốc. Chúng ta thử tưởng tượng một chút, Đinh Hạo cùng siêu mẫu tương lai, đứng chung một chỗ tuyệt đối là mẹ mang con trai đi chơi, một thân đồng phục thể dục trên người cô ấy vẫn tản mát ra một hương vị hơi thở trưởng thành.

Đinh Hạo vô cùng chăm chỉ, mỗi ngày chuẩn bị sẵn hai bình sữa, sáng tối đều uống. Bạch Bân cũng thích thói quen ấy của cậu, buổi tối quen lệ được hôn nhẹ, sau còn tiến đến miệng Đinh Hạo liếm liếm: “Hạo Hạo, anh từng bảo buổi tối uống sữa không được cho đường đúng không? Quá ngọt, không tốt cho răng.” Đinh Hạo đã quen với động tác nhỏ ấy của Bạch Bân. Loại sự tình này lặp lại thường xuyên ngày ba bữa, kiên trì vài năm như một, là người đều sẽ quen, còn chưa kể đến một thời gian dài ‘dạy học’ phát âm tiếng Anh.

Đinh Hạo bị phát hiện đành phải một lần nữa đứng lên đi đánh răng lại. Mũi Bạch Bân rất tinh, lén làm chuyện này quả nhiên là vô ích. Thói quen uống sữa này đối với chiều cao của cậu trợ giúp không nhiều lắm, nhưng làn da rõ ràng rất tốt. Đinh Hạo nhìn nhìn chính mình trong gương, hít sâu một hơi. Lại đánh răng thật sạch sẽ, bảo đảm không bị nói gì nữa mới quay lại ổ chăn. Cái lạnh đầu xuân vẫn chưa qua đi, nhiệt độ ngoài trời khá thấp. Điều hòa tổng có phân chia thời gian sưởi ấm, chỉ đến lúc bọn họ tan học trở về, đến khi ngủ thì không còn ấm áp nhiều nữa.

Bạch Bân ôm Đinh Hạo, vén gọn góc chăn cho cậu. Bé con ôm trong lòng ngực mềm mềm nộn nộn, còn thoảng qua hương sữa, nhịn không được lại ghé vào mặt cậu cọ cọ vài cái. Đinh Hạo bị anh làm cho nhột, thoáng né ra, lại bị bàn tay trên lưng giữ lại càng chặt hơn, đành phải hướng vào lòng ngực của anh trốn. Bạch Bân thân cao, cả người lớn hơn Đinh Hạo hẳn một vòng, thấy cậu lại đây sẽ ôm lấy toàn bộ, đại khái là thực thích bộ dáng Đinh Hạo lui thành một đoàn. Đinh Hạo mơ hồ cảm nhận được Bạch Bân cười nhẹ trên đỉnh đầu mình.

Đinh Hạo tâm sinh nghịch ngợm, lấy bàn tay vừa rửa sạch xong lạnh như băng, mò vào chạm vào làn da bên dưới quần áo của Bạch Bân. Bạch Bân cứng người một chút, ngay sau đó nắm chặt tay cậu ôm vào, cùng nhau đặt trên bụng anh để sưởi ấm, đèn đã tắt, không thấy được biểu tình của Bạch Bân, nhưng nghe thanh âm có lẽ đang cau mày: “Tại sao lại lạnh như vậy?” Huých huých chân Đinh Hạo, phát hiện cũng không có độ ấm, rõ ràng kẹp lấy sưởi ấm: “Lại lười không muốn bật nước nóng? Chờ không được chút thời gian ấy, lại muốn bị cảm à? Nếu còn dùng nước lạnh sẽ phạt em!”


Mấy ngày hôm trước Đinh Hạo chơi bóng trở về liền đi tắm, tắm rất vội vàng, không đợi nước nóng đã xong, vốn tưởng không có việc gì, cuối cùng ban đêm liền gục xuống. Bạch Bân hôm đó đúng lúc phải về nhà lấy đồ này nọ, sáng hôm sau đến trường phải trực tiếp cõng cậu đến phòng y tế, uống thuốc hạ sốt, chuyền nước từng tí một mới đỡ hơn. Mạch máu trên tay Đinh Hạo khó nhìn thấy, đâm bốn năm lần mới bắt được ven, truyền nước xong tay một mảnh xanh tím, gầy một vòng, chăm nuôi cẩn thận một thời gian mới chậm rãi hồi lại. Bạch Bân nhớ lại khi đó, nhịn không được xoa xoa hai móng vuốt của con mèo nhỏ trong lòng mình: “Mới được có vài ngày, tay đã không còn đau à?”

“Không được lôi chuyện cũ ra”. Đinh Hạo bị chân kẹp đến không thoải mái, lại đổi chỗ cọ cọ, lúc này mới thành thật: “Trời cũng lạnh mà, không phải chỉ do dùng nước lạnh thôi đâu…”

“Nếu không lắp một cái điều hòa nhé? Thời gian mở máy sưởi của trường học hơi ít….”

Gan bàn chân Đinh Hạo được sưởi ấm vô cùng thoải mái, dán vào gắt gao, thanh âm có vẻ đã mệt rã rời: “Không cần đâu. Vài ngày nữa sẽ ấm áp, mang đến mang đi rất phiền toái…” Thanh âm có điểm nũng nịu than thở, càng ngày càng nhỏ: “Anh ủ ấm cho tôi sẽ không lạnh…”

Bạch Bân thấy bàn tay nhỏ bé trong ngực không đến một hồi đã ấm lại, lúc này mới yên tâm, cứ như vậy tay chân giao triền ôm cậu ngủ.

Lúc Đinh Hạo nửa đêm bị ép đến tỉnh dậy, Bạch Bân vẫn duy trì tư thế như vậy, gắt gao ôm chặt cậu. Giữa hai người có một cái gì đó nóng bỏng đè ép, dán ở bụng Đinh Hạo cọ xát qua lại.

Đinh Hạo trong nháy mắt liền thanh tỉnh, cái này, đây là…


Bạch Bân dán chặt ở trên người Đinh Hạo, xem ra chưa tỉnh, nhưng theo bản năng vẫn cau mày, thân thể càng sát lại gần. Đinh Hạo thậm chí có thể cảm giác được vật nóng rực kia cọ qua cọ lại trên người mình, ngay cả hình dạng biến hóa của nó cũng cảm nhận vô cùng rõ rệt, mỗi nơi bị sát qua đều mơ hồ nổi lên một tầng da gà.

Bạch Bân cố chấp ôm chặt cậu, ngay cả chân cũng dò xét len vào, quấn chặt thân mật. Đinh Hạo chỉ cảm thấy vật kia tiếp tục cử động qua lại trên đùi, bởi vì hai người chui gọn trong chăn, động tác của Bạch Bân khó tránh khỏi tạo nên một ít thanh âm ma sát. Hai tai Đinh Hạo đều hồng thấu, muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ đánh thức rồi hai người càng thêm xấu hổ, đang do dự đã bị đặt ở phía dưới. Bạch Bân nửa người đè nặng trên người cậu, hơi thở ẩm ướt phun vào bên cổ, khiến Đinh Hạo khẽ run run.

Cảm giác quen thuộc như là trở về thời điểm ấy. Trước kia Bạch Bân cũng có một lần trong lúc ngủ mơ chạm qua cậu, tuy rằng không phát sinh trực tiếp chuyện gì, nhưng một câu ‘ghê tởm’ của Đinh Hạo đã khiến Bạch Bân suốt một tháng không hiện ra trước mặt cậu, mà một tháng ấy, anh vẫn chiếu cố Đinh Hạo như trước.

Đinh Hạo muốn chạm vào tay Bạch Bân, nâng lên lại buông xuống. Cậu trợn tròn mắt, chậm rãi tự nhủ, đây là Bạch Bân, đây là Bạch Bân… Trên đùi có một thứ gì đó cứng rắn cứ chọc qua chọc lại, cảm giác như vậy làm cho Đinh Hạo nhịn không được siết chặt nắm tay, dù đã hạ quyết tâm, nhưng đến lúc thời điểm thực sự xảy ra trên người mình, thân thể vẫn theo bản năng kháng cự.

Động tác ma sát rất nhỏ, nhiệt độ đụng đến nơi đùi lại phá lệ rõ ràng. Đinh Hạo thử cẩn thận đẩy Bạch Bân, không đợi thân thể lùi ra sau, đầu người nọ đã kề sát tới, tay vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt. Đinh Hạo khẽ co chân lên, thực ra lại càng thuận tiện cho ai đó. Đinh Hạo cảm giác người bên cạnh ngày càng nóng, không tự giác có chút hoảng hốt.

Đây là Bạch Bân, không phải người khác… Đinh Hạo cọ cọ gối đầu, hít sâu một hơi, thân thể chậm rãi trầm tĩnh lại.

Bị ấn ở đằng kia làm búp bê bơm hơi nửa ngày, rốt cục Bạch Bân bất động, Đinh Hạo cũng ngốc lăng không dám động. Một lát sau cảm giác được người bên cạnh mơ mơ màng màng tỉnh lại, tựa hồ cũng phát hiện được chỗ đó bản thân có vấn đề, rời khỏi chăn đi rửa sạch một chút. Đinh Hạo nghe thấy âm thanh dòng nước cọ rửa thật nhỏ, trong lòng bất ổn, dùng sức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Bạch Bân rửa sạch sẽ xong quay trở về, duỗi tay vào sờ soạng một hồi. Đinh Hạo bị tay anh chạm đến tim đập nhanh hơn. Bạch Bân sờ sờ trên người Đinh Hạo, xác định không bị dính cái gì, lúc này mới một lần nữa chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận