Chú heo đựng tiền Bạch Bân tặng có một ngàn bảy trăm đồng. Đinh Hạo và Bạch Bân đi dạo về thấy Đinh Viễn Biên đã ở nhà, tìm một cơ hội lén lút đưa cho Đinh Viễn Biên, cả một chiếc phong bì thật là dày, Đinh Viễn Biên hoảng sợ: “Tiền này ở đâu ra đấy?”
Đinh Hạo miệng ngậm kẹo, chỉ chỉ vào phong bì: “Đây là tiền nội đổi đồ trang sức lấy được, nói là vốn để cho con lấy vợ, trước đưa cho ba mượn tạm dùng gấp, nội bảo những người khác đều không biết, ba cũng đừng để lộ với ai.” Nghĩ nghĩ lại bỏ thêm câu: “Ba về sau nhớ thêm lãi vào trả con đấy nhé!”
Đinh Viễn Biên cầm lấy, vẫn cảm thấy không yên lòng, đi hỏi bà Đinh: “Mẹ. không phải đó là quà ba tặng mà mẹ đã giữ thật lâu sao?”
Bà Đinh không ngờ Đinh Hạo nhanh như vậy đã lắm miệng, còn kể cho Đinh Viễn Biên nghe về mấy món trang sức, vội hướng Đinh Viễn Biên khoát khoát tay: “Mẹ giúp được thì giúp một tay thôi, đều là khúc ruột rơi từ trên người mình, nếu các con làm ăn tốt đẹp thì mẹ và Hạo Hạo cục cưng cũng được hưởng phúc theo, lão bà ta có thể dính chút hào quang rồi.” Bà Đinh tám phần là đã cùng Đinh Hạo thương lượng thật tốt, dặn dò Đinh Viễn Biên: “Dùng xong rồi nhớ trả lại cho Hạo Hạo, đấy là tiền cho cục cưng cưới vợ đấy, nhớ chưa!”
Đinh Viễn Biên dở khóc dở cười: “Mẹ, lúc con lấy vợ mẹ cũng không hào phóng đến vậy!”, bây giờ đã lo được tiền, cũng nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ ở đây có thiếu cái gì không? Con về thành phố mua đem đến cho mẹ.”
Bà Đinh vội vàng từ chối: “Mấy bác đều tặng bao nhiêu là quà tết, bà già ta đâu có ăn hết nhiều thứ như vậy, con cứ để Hạo Hạo ở lại chơi với mẹ là được rồi, cơ quan năm mới rất bận rộn đúng không? Nếu vội thì con cứ về sớm đi.”
Đinh Viễn Biên vui vẻ: “Mẹ, không ngờ mẹ có cháu rồi thì không thèm con nữa, vậy, con đi trước, đầu năm sẽ về thăm mẹ.”
“Ai u, lúc đấy anh chị con cũng đến đây, mọi người tụ họp sẽ rất vui.” Bà Đinh tiễn con mình ra ngoài, ngoài cửa đỗ chính là chiếc xe đã đưa Bạch Bân đến đây, đem hàng tết cấp trên cho phân phát hết một lượt rồi quay lại đón Bạch Bân về thành phố. Đinh Viễn Biên thuận đường đi nhờ, Bạch Bân ngồi ở ghế sau thật lễ phép chào hỏi với Đinh Viễn Biên: “Con chào chú Đinh.”
Đinh Viễn Biên thấy Bạch Bân cứ liếc ra ngoài cửa sổ xe, vội giải thích: “Hạo Hạo ở lại cùng nội đón tết, qua năm mới đi học sẽ trở về.”
Bạch Bân gật đầu tỏ vẻ đã biết, vẫn không bảo lái xe đi, tiếp tục mong ngóng ra bên ngoài. Lập tức nhìn thấy Đinh Hạo ôm một cái hộp chạy đến, đưa cho Bạch Bân, ghé vào tai nhỏ giọng căn dặn vài câu. Bạch Bân gật gật đầu, lúc này mới bảo xe lăn bánh, cùng Đinh Hạo vẫy vẫy tay hẹn gặp lại.
Đinh Hạo đứng sau cũng liên tục giơ tay khua khoắng: “Ba! Tạm biệt! Bạch Bân, đi nhé!”
Đinh Viễn Biên cũng vẫy tay với Đinh Hạo, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Cuối cùng anh đã thấy Đinh Hạo bắt đầu lớn dần rồi, lúc Bạch Bân đi còn nhớ rõ tặng quà, đúng là đi học có khác. Đinh Viễn Biên nếu biết được Đinh Hạo đưa cho Bạch Bân cái gì chắc chắn sẽ tức đến hộc máu mất!
Nhóc Đinh từ nhà chạy đến đưa chính là một cái bình thủy tinh trống rỗng. Đinh Hạo vội vàng đưa cho Bạch Bân, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng thì thầm: “Tôi đặt tiền vào trong heo nhỏ, anh cũng cất tiền vào đây, nhé!”
May là Bạch Bân tính tình tốt bụng vui lòng nghe lời, còn gật đầu đáp ứng, đổi lại là đứa nhỏ nào tính cách nóng nảy đã sớm đập đầu Đinh Hạo một phát! Nhảm nhí!!
Bạch Bân về đến nhà, thật sự cọ rửa sạch sẽ bình thủy tinh, đặt ở đầu giường ngủ, nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi quần ra vài đồng tiền xu bỏ vào, âm thanh đinh đinh đang đang thanh thúy rất dễ nghe. Bạch Bân nghĩ, đến lúc Đinh Hạo trở về nhất định sẽ ôm bình hớn hở lắc qua lắc lại, ánh mắt sáng ngời, ôn nhu đến sắp tràn ra. Hạo Hạo chính là một đứa nhóc ham tiền.
Bạch Bân cầm vỏ hộp bình thủy tinh muốn ném vào thùng rác, chợt thấy bên trong có một tờ giấy, lấy ra nhìn nhìn, hóa ra là Đinh Hạo viết:
“Bạch Bân, tôi đưa tiền cho ba tôi mượn tạm. Ba đã đáp ứng đến lúc trả lại sẽ cho chúng ta gấp đôi lãi, ha ha! Đến lúc tôi về sẽ ôm heo nhỏ theo, tôi tiêu tiền không biết tính toán, tốt nhất là nhờ anh thay tôi trông coi giùm! Chờ tôi trở lại!”
Chữ viết hiện tại của Đinh Hạo rất đẹp, lần này viết toàn chữ in hoa vô cùng ấn tượng, phía sau còn có một khuôn mặt ký họa, cười thật tươi, nhìn đã thấy vui vẻ. Bạch Bân xem lại một lần, mới đem tờ giấy kẹp cẩn thận vào trong sách, đặt ở cuối giá, lại lo lắng thay đổi vị trí vài lần, yên lặng đứng nhìn trong chốc lát mới an tâm đi ngủ.
Bạch Bân dường như bị tờ giấy vẽ hình mặt cười lây nhiễm, cả đêm ngủ đều cong khóe miệng, cảm thấy câu cuối cùng của Đinh Hạo là hay nhất. Chữ cũng tốt, nói cũng tốt, nghĩ ngợi nửa ngày, mới mơ mơ màng màng chìm vào trong giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...