Mẹ Đinh đã quay trở lại, rốt cục cuối tuần Đinh Hạo cũng phải về nhà mình. Trước khi đi Bạch Bân không nói gì nghiều, chỉ loay hoay xếp đồ ăn vặt đầy túi cho cậu mang lên xe, Đinh Hạo vội vàng ngăn cản: “Bạch Bân, tôi chỉ về nhà thôi mà, chân gà muối tiêu thì cũng được, tại sao ngay cả bánh cũng nhét vào balô tôi chứ?”
Bạch Bân sửng sốt, nhưng vẫn cố chấp nhét cái bánh hình con thỏ xinh xinh vào: “Đây là dì Ngô cố tình làm cho em đấy, bên trong có cả nhân đậu, em mang về ăn đi.”
Đinh Hạo cảm thấy balô thật sự quá căng phồng, bèn cẩn thận chọn ra mấy gói thịt bò khô, vỗ vỗ: “Thế này là đủ rồi, mấy hôm nữa lại gặp nhau ở trường mà, có gì thì đem đến trường cho tôi, đỡ phải đi lấy, chứ đồ ăn mà cứ xách qua xách lại bất tiện lắm.”
Bạch Bân do dự một hồi, lại giơ cái túi nilon đựng mấy cái bánh mì hình thỏ nhỏ đến trước mặt Đinh Hạo: “Thật sự không muốn đem theo cái này sao? Hôm qua em còn đòi ăn mà.”
“Tôi không ăn đâu, cho anh đấy, thôi tôi về nhé.” Dưới tầng, ôtô bắt đầu bấm còi bim bim, Đinh Hạo vội vàng xách balô chạy đi.
“Hạo Hạo…” Bạch Bân đứng sau gọi lớn. Đinh Hạo quay đầu liền nhìn thấy Bạch Bân vẫn cố chấp giơ lên bánh mì thỏ nhỏ, thật sự không còn cách nào khác, đành phải quay lại chỗ Bạch Bân, một ngụm cắn hết hai tai thỏ mập mạp: “Như vậy được rồi chứ? Chỗ còn lại giúp tôi ăn nốt nhé.”
Lúc này Bạch Bân mới gật gật đầu, lại đưa cho Đinh Hạo thêm vài cái kẹo mới để cậu đi xuống. Chú lái xe đưa Đinh Hạo đến đơn vị của Đinh Viễn Biên, Đinh Hạo ngồi ngoài sảnh chờ ba cậu tan làm, đem hết tất cả kẹo ra ăn hết mới thấy bóng dáng Đinh Viễn Biên.
“Ba ơi! Con ở đây!” Đinh Hạo hướng ba cậu vẫy vẫy cái mũ quả dưa nhỏ. Đinh Viễn Biên lâu ngày không gặp Đinh Hạo, đi qua ôm chầm lấy cậu nhấc lên bả vai: “Ở trường học có nghịch ngợm gì không?”
Đinh Hạo sợ tới mức nắm lấy tóc của ba cậu: “Không mà, con không dám đâu.”
Đinh Viễn Biên nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ba cũng nghĩ như vậy, nếu không chắc thầy giáo đã gọi điện đến đây rồi”, phỏng chừng là bị Đinh Hạo túm đau tóc, lại ôm Đinh Hạo siết chặt, cười rạng rỡ véo véo mặt cậu: “Đi nào, cùng ba đi mua đồ ăn nhé. Chờ mẹ con về nấu cơm cho chúng ta.”
Đinh Viễn Biên thuê được nơi ở khá thuận tiện, chỉ cách chợ trung tâm có một đoạn. Hai ba con trước tiên đến chợ mua hoa quả rau dưa, rồi lấy thêm hẳn một con gà. Chẳng còn cách nào khác, Đinh Hạo không ở, tủ lạnh trong nhà đều trống rỗng.
Về đến nhà, Đinh Hạo nằm bò ra bàn gặm táo, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn ra cửa. Đinh Viễn Biên đầu tiên đi vo gạo, đeo tạp dề cũng chạy ra xem, thỉnh thoảng chọc chọc Đinh Hạo: “Nhóc con, nhớ mẹ đúng không?”
Đinh Hạo miệng ngậm đầy táo gật gật đầu, cậu đúng là rất muốn gặp mẹ. Mẹ cậu đi học khi cậu đang ở cùng bà nội, trong ký ức hình như có lúc mẹ trở về, nhưng chỉ loáng thoáng.
Chờ một lúc, chợt chuông cửa vang lên. Đinh Hạo đang định mở cửa thì thấy ba cậu chạy hớt hải từ nhà bếp ra. Cậu chân ngắn, chỉ miễn cưỡng đuổi kịp, xem như hai người mở cửa cùng một lúc.
“Mẹ…mẹ?”
Đinh Hạo ngạc nhiên tới mức đem lời chào mừng đến miệng nuốt trở về, người đang đứng ở cửa có đúng là mẹ cậu không? Rõ ràng là y hệt người mẫu trong những tạp chí thập niên tám mươi, tóc thời trang kiểu cách như Lưu Hải, váy áo màu hồng lam xen kẽ, đeo kính râm, môi đánh son đỏ mọng, Đinh Hạo trong nháy mắt không biết nói gì.
Mẹ Đinh học xong trở về, thấy hai người một lớn một nhỏ nghênh đón ở cửa liền vô cùng kích động, tháo kính râm ra ôm chầm Đinh Hạo: “Ôi con tôi! Ô ô, mẹ nhớ con muốn chết…”
Năng lực thừa nhận của Đinh Viễn Biên hiển nhiên mạnh hơn Đinh Hạo, vỗ bả vai vợ mình: “Vào nhà đi, vào trong nhà rồi nói sau.” đoạn, xoay người xách đống hành lý phía sau mẹ Đinh: “Sao lại đem nhiều thứ về vậy? Không học nữa à?”
Mẹ Đinh ôm chặt Đinh Hạo ngồi trên ghế salon hôn cậu tới tấp. Đinh Hạo nhìn mẹ mình thời tuổi trẻ, khóe miệng giật giật. Cậu biết mẹ Đinh vẫn luôn theo sát trào lưu thời thượng, nhưng không ngờ hồi trẻ mẹ cậu lại có thể sành điệu đến mức này.
“Một thời gian ngắn nữa em lại đi, vẫn còn kỳ kiểm tra mà”. Mới về nhà, mẹ Đinh còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, liền phát hiện có điều không thích hợp, nhà này quá sạch sẽ. Mẹ Đinh quay đầu hỏi Đinh Viễn Biên: “Hạo Hạo bình thường không ở đây à?”
Đinh Viễn Biên mọi khi đều giải quyết vấn đề cơm trưa tại cơ quan, buổi tối chỉ về ngủ. Phần lớn đồ vật đều gần như chưa từng động tới, đúng thật là quá sạch sẽ, chỉ cần nghĩ một chút là biết Đinh Hạo không sống ở đây. Đinh Viễn Biên chậm rãi bước vào, lên tiếng: “Không phải đã nói với em rồi sao, bình thường nó ở trong trường học luôn”.
Mẹ Đinh nhìn nhìn Đinh Hạo, nhóc con kia đang chui vào ngực mình cọ cọ, nhỏ giọng thì thầm vô cùng ngọt ngào: “Mẹ ơi, mẹ đẹp quá, mẹ ơi, con nhớ mẹ muốn chết”. Mẹ Đinh bị cậu dụ dỗ đến vui vẻ, cười sáng lạn chọc chọc trán cậu: “Hạo Hạo chờ, mẹ làm đồ ăn thật ngon cho con nhé!”
Đinh Hạo thành thành thật thật ngồi yên trên ghế salon, túm lấy quả táo gặm tiếp. Nghĩ nghĩ, lại moi từ trong túi quần ra mấy gói thịt bò khô Bạch Bân đưa trước khi đi. Món ăn mẹ cậu làm ra chỉ có thể miêu tả bằng hai từ: tra tấn.
Đinh Hạo là một đứa kén ăn, thích ăn thịt gà nướng, rán, hầm. Nhưng mẹ Đinh luôn luôn kiên trì hai mươi mấy năm làm cho cậu món canh, canh cải trắng nấu miến, canh cải trắng đậu phụ, canh cải trắng nấm hương… Thuần một màu cải trắng.
Chân lý nấu ăn của mẹ cậu chính là: trăm món ăn ngon đều không bằng cải trắng. Hơn nữa ăn canh rất tốt cho sức khỏe, Hạo Hạo không thường uống nước có thể uống nhiều canh bù vào rồi.
Đinh Viễn Biên khá ổn, đôi lúc còn có thể ra ngoài ăn cơm xã giao và vân vân, ít ở nhà dùng bữa. Nhưng Đinh Hạo thì vô cùng thê thảm, sống qua ngày hai mươi mấy năm với vô số bát canh cải trắng. Hơn nữa, điểm đặc sắc của mẹ Đinh chính là, bất luận dùng gia vị như thế nào, không quan tâm là cao cấp hay bình dân, đều có thể làm ra vị mặt chát vô cùng đặc biệt.
Từng có lúc Đinh Hạo thật sự chịu không nổi, uyển chuyển đề nghị giúp nấu cơm. Mẹ Đinh vô cùng vui vẻ cho cậu bước vào phòng bếp, tự mình truyền thụ tay nghề.
“Đầu tiên đợi dầu sôi, thấy lăn tăn nổi bọt thì cho muối vào…”
Trong nồi dầu kêu lách tách, muối bắn tung tóe, mẹ Đinh nhanh nhẹn bước qua, một tay cầm xẻng xào, một tay lấy rổ bỏ cải trắng vào nồi: “Cẩn thận không bị dầu bắn, sau đó cho đồ ăn vào xào qua…”
Đinh Hạo nghi hoặc: “Mẹ, hình như cho muối vào dầu ăn trước sẽ bị bắn mà?”
“Đúng vậy đấy” Mẹ Đinh một bên đảo đảo đồ ăn, một bên giảng giải cho Đinh Hạo “Cho nên phải né tránh thật cẩn thận, đây là bà ngoại dạy mẹ, Hạo Hạo con phải nhớ kỹ.”
Đinh Hạo co rút khóe miệng, không nhẫn tâm nói ra sự thật làm tổn thương mẫu thân đại nhân của mình: kỳ thật, bình thường là cho đồ ăn vào rồi mới cho muối, đúng không?
Từ đó, Đinh Hạo đã được kiến thức tận mắt trình độ nấu ăn của mẹ mình liền quyết định không bao giờ vào phòng bếp nửa bước, đồng thời luyện thành thói quen ở bên ngoài ăn lưng lửng dạ rồi mới trở về.
Đinh Hạo miệng gặm thịt bò, nhai nhóp nhép, ánh mắt bắt đầu hướng về phía phòng bếp. Ba mẹ vẫn còn trẻ, gian trọ nhỏ hẹp không có phòng khách. Căn bếp khói vờn quanh, chủ thuê nhà đã lắp đặt thiết bị hút mùi nhưng không hoạt động, mỗi lần nấu ăn là không ít khói dầu bay ra ngoài, âm thanh xào rau vui nhộn truyền đến, ngay cả hương vị cải trắng quen thuộc cũng có vẻ không đáng ghét đến như vậy. Đinh Hạo hấp hấp mũi nhỏ, lần đầu tiên bắt đầu chờ mong món canh cải trắng của mẹ mình.
Mẹ Đinh bưng đồ ăn lên, theo thường lệ là một bát canh cải trắng lớn, một đĩa thịt luộc Đinh Viễn Biên thích ăn, còn có cả đĩa đậu đũa xào tôm để hối lộ cho Đinh Hạo. Đi xa gần nửa năm, mẹ Đinh vẫn có chút lo lắng đứa con không còn thân thiết với mình.
Gắp cho Đinh Hạo mấy đũa đậu, tôm nõn ngon ngọt, Đinh Hạo hì hụi ăn đến vui vẻ. Nếu xét tay nghề thì mẹ Đinh chắc chắn không bằng được dì Ngô, nhưng quan trọng chính là… Đúng – hương vị, đồ ăn cho chính tay mẹ làm. Ăn hùng hục hết sạch chén cơm, Đinh Hạo thỏa mãn thở dài. Trước kia không ít lần Đinh Hạo chọc giận Đinh Viễn Biên, nếu không Đinh Viễn Biên cũng không đến mức thằng nhóc quỷ này thằng nhóc quỷ kia mà réo cậu. Bà Đinh mất sớm, về sau che chở cậu chính là mẹ Đinh. Đinh Hạo phạm phải bất cứ lỗi lầm gì cũng sẽ bảo vệ cậu không cho Đinh Viễn Biên đánh. Chỉ có mẹ Đinh, cho dù Đinh Hạo mắc lỗi gì cũng sẽ tha thứ cho cậu, chỉ duy nhất một lần, mẹ đánh cậu một cái tát, vì Bạch Bân.
Mẹ Đinh Hạo quý Bạch Bân từ nhỏ, rất vui vẻ cho Đinh Hạo theo sau anh để học thêm nhiều kiến thức; nhưng đến khi biết được những việc xảy ra giữa Đinh Hạo và Bạch Bân, lại lần đầu tiên giơ tay tát cậu.
Đinh Hạo còn nhớ rõ lần đó mẹ cậu tức giận đến run rẩy, thậm chí còn nói, nếu là Bạch Bân thì cũng được, tại sao con lại làm như vậy, đến khi nào con mới có thể khiến người khác bớt lo chứ…
Nếu là Bạch Bân như từng nói, thì có thể chứ? Mẹ.
“Con ăn no rồi!” Đinh Hạo bổ nhào vào ngực mẹ, dụi trái dụi phải: “Mẹ, mẹ nấu cơm ngon nhất! Ba không bao giờ nấu tốt được như mẹ cả!”
“Đương nhiên” Mẹ Đinh đắc ý, vuốt ve đầu Đinh Hạo, lòng bàn tay đặc biệt ấm áp, ấm đến tận sâu trong lòng cậu: “Mẹ!” Đinh Hạo hít sâu một hơi, giang hai tay nhỏ ngẩng đầu: “Ban cho con sức mạnh đi!”
Đinh Viễn Biên đập đầu cậu cái ‘bốp’: “Lại bắt chước phim hoạt hình nói linh ta linh tinh gì đấy hả?”
Mẹ Đinh lập tức vươn tay ra bảo vệ, trừng mắt nhìn Đinh Viễn Biên: “Phim hoạt hình thì sao nào? Như thế chứng tỏ con em rất thông minh, nhớ lời thoại. Anh đừng có đánh con nữa! Nếu anh không đánh con nhiều như vậy, Hạo Hạo chắc chắn sẽ còn thông minh hơn, nói không chừng có thể học vượt đến thẳng lớp năm tiểu học cũng nên!” Mẹ Đinh tự hào nhìn cục cưng trong lòng, hào hứng: “Đúng không? Hạo Hạo?”
Đinh Hạo hếch cao cái mũi nhỏ, cười đến đắc ý giống hệt mẹ: “Đương nhiên rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...