Đinh Hạo lúc đó bị thầy Từ chộp tới phòng thí nghiệm bế quan vừa mới được thả ra, nằm trong phòng Bạch Bân ngủ một nửa phải dậy đi vệ sinh, nửa tỉnh nửa mơ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Thôi Vũ: “A, anh là… Anh là người đó sao! Ha ha, thật trùng hợp.” Cậu miễn cưỡng nhận ra khuôn mặt này đã từng gặp qua, nhưng không thể nhớ nổi tên, thấy Thôi Vũ cầm tập hồ sơ trong tay liền chào hỏi: “Anh ở ban sinh hoạt à, gần đây vội lắm đúng không?”
Thôi Vũ cười loan ánh mắt: “Đúng vậy, vừa xong bên này, cậu ở phòng đối diện sao?” Nhìn thoáng qua biển trên cửa phòng hành lang bên kia, vui vẻ: “Ban tổ chức à, rất tốt, anh còn tưởng cậu mà ngồi xuống viết tài liệu chắc chắn sẽ ngủ gật chứ!”
Đinh Hạo cũng cười: “Tôi không làm được đâu, nhìn qua đã buồn ngủ, tôi là đến cùng Bạch Bân.”
Thôi Vũ ‘a’ một tiếng, còn muốn hỏi tiếp nhưng Đinh Hạo bên kia ‘người có ba việc gấp’ đã khoát tay chặn lại nói lời tạm biệt: “Lần sau gặp lại, tôi cần phải lên tầng…” Ấn tượng của Đinh Hạo với Thôi Vũ chỉ dừng lại trong bữa tiệc kia, mơ hồ nhớ người này nói rất nhiều, sợ Thôi Vũ bám lấy cậu lải nhải.
Thôi Vũ nhìn cậu chạy một mạch lên tầng hai, tay giơ ra vẫn chưa kịp nói với cậu hai chữ tạm biệt. Thả tay xuống gãi gãi đầu, Thôi Vũ nghĩ ngợi nửa ngày cũng không hiểu nổi mình làm gì chọc Đinh Hạo, nhún nhún vai, ôm tập hồ sơ về ban mình, mặc kệ nói như thế nào, lần này hắn gặp được Đinh Hạo rất có duyên phận đúng không?
Nhưng Thôi Vũ lập tức phát hiện cái duyên phận này đều liên quan đến Bạch Bân. Dạo gần đây Thôi Vũ thường hay gặp Đinh Hạo, đôi khi rủ cậu đi chơi bóng, Đinh Hạo đều liếc nhìn Bạch Bân trước, thấy bên kia gật đầu mới đồng ý đi chơi với hắn.
Lại ví dụ như hoạt động của trường lần trước, ban tổ chức không tham dự, Đinh Hạo cũng theo đó cả ngày không thấy bóng dáng, lần này là hoạt động của đoàn ủy bên kia, ban tổ chức làm diễn viên chính, Đinh Hạo liền lập tức đi theo chạy qua chạy lại.
Thôi Vũ cảm thấy Đinh Hạo với Bạch Bân vô cùng kỳ lạ, sao còn liền như hình với bóng vậy chứ? Thỉnh thoảng trêu đùa cậu, còn chọc: “Cậu giống như được Bạch Bân nuôi ấy nhỉ! Cậu ta là ba cậu à, chuyện gì cũng nghe? Tương lai cậu kết hôn cũng theo lời cậu ta sao!”
Trong đầu Đinh Hạo có thể tưởng tượng ra cảnh Bạch Bân mặc tây trang ngay ngắn, cà vạt thắt chặt, vẻ mặt nghiêm túc tuyên đọc lời thề, cảnh tượng ấy… Đinh Hạo thiếu chút nữa phun sạch nước trong miệng, cười khua khua tay: “Tôi thấy chuyện kết hôn đã đủ nghiêm túc lắm rồi, không thể để Bạch Bân đến tăng thêm không khí, lỡ anh ấy trừng tôi, tôi đọc sai lời thì biết làm sao bây giờ?”
Thôi Vũ buông bình nước khoáng, kéo một tay Đinh Hạo qua bắt chước tình cảnh kia, khóe miệng tận lực không cong lên, nghẹn ra hình dáng nghiêm túc học theo cách nói chuyện của Bạch Bân: “Người nào đó, ta giao Đinh Hạo con ta vào tay con, những ngày sau con phải thay ta thương nó, chiếu cố nó, che chở nó…”
Đinh Hạo để hắn cầm cổ tay nghe nửa ngày cũng thấy có chút thú vị, dùng tay còn lại sờ sờ cằm: “Tôi bảo, anh nói ai là con anh vậy hả? Còn nữa, anh nói ngược, tôi là nam, muốn chiếu cố cũng phải tôi chiếu cố mới đúng, anh phải dùng lời ba mẹ nhà trai chứ.”
Thôi Vũ gật đầu nói đúng, xoay người đổi tay, tiếp tục cầm tay Đinh Hạo giữ nguyên tư thế kia sắm vai nhân vật người ba: “Đinh Hạo, ta đem người giao cho con, các con phải sống thật tốt, không được vì chân gà cãi nhau, cũng không được nhổ nước bọt vào mì ăn liền của người khác chỉ vì ném bóng ba lần không trúng, càng không thể…”
Đinh Hạo vung tay bắt hắn ngừng lại, ý đồ cứu vớt hình tượng bản thân: “Thôi Vũ, lần trước tôi chỉ trêu đùa dọa anh thôi, thật sự không nhổ nước bọt mà? Hình dung của anh quá bỉ ổi!”
Thôi Vũ nghĩ nghĩ, hào phóng bỏ qua đoạn này: “Được rồi, vậy nghi thức tiến hành đến bước cuối cùng.” Nhìn sang bên cạnh tìm tòi, không có người nào để phối hợp, liền cầm bình phun sơn nhỏ trên ghế bên cạnh nhét vào tay Đinh Hạo, chơi đùa thành nghiện: “Đến, coi như đây là cô dâu nhé, đến lượt cậu nói lời cam đoan!”
Đinh Hạo quyết đoán cầm bình sơn nhỏ xoay về phía Thôi Vũ cho xong việc: “Cảm ơn chú!”
Thôi Vũ nhắc nhở cậu: “Không đúng, có phải cậu nên nói cảm ơn ba hay không?”
Đinh Hạo ngẩng lên nhìn: “…Thôi Vũ, hôm nay anh quyết tâm chiếm tiện nghi tôi như vậy đúng không?”
Thôi Vũ cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Đinh Hạo: “Không, không, tôi đưa cho cậu ‘vợ’ ngay đây” Trên chiếc ghế bên cạnh còn hơn nửa thùng đựng bình sơn, vì mang đến phun tranh vẽ nên có đủ hết các màu, Thôi Vũ chỉ vào vài hộp còn lại hỏi cậu: “Một cái đủ không, bên này còn mấy cái khác để cậu chọn lại nè?”
Đinh Hạo lập tức từ chối, còn vô cùng nghiêm túc: “Thôi Vũ tôi nói với anh, tôi là một người rất chung thủy trong chuyện tình cảm đấy.” Quơ quơ bình sơn trong tay mình, màu xanh nhạt, đúng lúc đi giúp phun lên tường, một mảng lớn xanh lá nhìn không tệ, Đinh Hạo thực vừa lòng: “Là nó.”
Thôi Vũ không thèm để ý lời của cậu, cúi đầu ôm thùng sơn đi về phía hội trường: “Được rồi, tôi mang ‘vợ’ cậu theo tôi cùng đi hỗ trợ!”
Bạch Bân đã ở trong hội trường, ban tổ chức đã phân công mọi người rất rõ ràng, anh đang giúp một cô gái bên ban sinh hoạt treo màn sân khấu. Vóc dáng anh câu, tùy tay ấn cái đinh là có thể giảm bớt việc các cô gái phải trèo thang qua lại. Trên người Bạch Bân trời sinh mang khí thế lãnh đạo, an bài công việc chu đáo đâu vào đấy, nhóm nữ sinh dần dần coi anh làm trung tâm bận rộn làm việc.
Có người chỉ huy hiệu suất hơn hẳn so với một đống người tự mình lu bù, không lâu sau màn sân khấu đã chuẩn bị xong xuôi, những mô hình vẽ vời tự làm chung quanh cũng gần hoàn tất, chỉ còn lại bối cảnh mặt sau chưa phun sơn.
Lúc Đinh Hạo và Thôi Vũ tới Bạch Bân đang mang theo một đám người làm những công việc trang trí cuối cùng, nhóm nữ sinh ban sinh hoạt thấy Thôi Vũ đi tới, cả đám giống như súng máy bắt đầu công phá hắn. Nữ sinh áo đỏ xông đến đầu tiên, trong tay còn tóm chặt chiếc giá đỡ micro: “Nhóm trưởng! Anh chạy đâu vậy, nửa ngày cũng không thấy anh! Không phải anh nói giúp chúng em treo màn sân khấu sao?”
Một người khiêng cái thang đi qua, nghe vậy liền ‘hừ’ một tiếng: “Đúng đấy, ban văn nghệ gọi tất cả nam sinh ban chúng ta đi làm cu li cho họ luyện âm, chúng em nhu nhược như vậy… Thiếu chút nữa vội đến chết!”
Thôi Vũ vội vàng buông thùng, giúp cô đỡ lấy cây thang gỗ trên vai, thoải mái khiêng lên mang tới bên kia đang cần dùng: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi lấy sơn phun, thuận tiện gọi một cu li đến hỗ trợ, không ngờ bị quên thời gian!”
Nhóm nữ sinh cũng chỉ nới vài câu tức giận, thấy hắn thật sự giải thích thì có chút ngượng ngùng: “Được rồi, chúng tôi bên này đã xong.” chỉ chỉ bên kia còn không quên nhắc nhở Thôi Vũ: “Nhóm trưởng anh đừng quên cảm ơn Bạch Bân nhé, anh chạy, đều là người ta giúp chúng em đấy.”
Thôi Vũ nghe xong liên tục gật đầu: “Được, tôi lập tức cám ơn cậu ấy…” Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Bân, đúng lúc thấy Đinh Hạo cũng đang đứng chỗ đó phun sơn, biểu tình của Bạch Bân không có gì khác biệt, Đinh Hạo vẫn là bộ dáng phụng phịu như trước, nhưng cảm giác có gì đó khác lạ, giống như, không gì có thể xen vào.
Đinh Hạo cầm bình sơn thoải mái ca hát giúp tạo hình mặt cỏ, bên trên đã chuẩn bị giấy dầu được tạo hình tốt, trực tiếp phun vào là xong. Bạch Bân nhìn Đinh Hạo chỉ đeo kính phòng hộ, tháo găng tay mình ra cho cậu: “Cẩn thận một chút.” Cho dù đang ở bên ngoài, sơn vẫn có chút nguy hại đến thân thể.
Đinh Hạo chỉ lấy một chiếc găng, đẩy trả chiếc kia lại cho anh: “Anh cũng đeo đi, lát nữa nhét tay còn lại vào túi áo là được.”
Bạch Bân không từ chối, học theo Đinh Hạo dùng một tay phun sơn lên tường. Anh làm việc trầm ổn hơn cậu, những chỗ đã qua đều rất đồng đều không phải làm lại, đôi khi còn giúp Đinh Hạo bổ sung vài đoạn thiếu sót: “Chậm một chút.”
Đinh Hạo gật gật đầu, cũng chậm lại, dần dần thuần thục. Mấy màn trình diễn này chủ yếu phiền toái bận rộn ở giai đoạn trước, lúc sau thì rất thú vị, nhất là lúc bóc giấy dầu ra sẽ có cảm giác rất thành tựu, nền phun sơn vô cùng đẹp!
Thôi Vũ cùng cầm một lọ sơn lại đây bận rộn cùng bọn cậu, thuận tiện cảm ơn Bạch Bân: “Lúc nãy cám ơn cậu nhé.”
Bạch Bân không đáp lại, nhìn Thôi Vũ một bộ ‘tôi sẽ đứng làm việc ở đây’, thản nhiên mở miệng: “Tôi thấy, quan trọng nhất là làm tốt công việc của mình.”
Thôi Vũ ngừng tay, hơi hơi nhướng mày nhìn anh: “Cậu có ý gì?”
Bạch Bân cũng dừng lại nhìn hắn, kính phòng hộ che trên mũi anh đã làm tròn bổn phận, không thấy rõ biểu tình hiện tại là gì, nhưng ngữ khí xa cách mà lãnh đạm: “Ý tôi là, nếu cậu có thời gian bận rộn ở đây, không bằng về làm tốt việc thuộc bổn phận mình đi đã.” Bạch Bân chỉ chỉ nhóm nữ sinh chỗ màn sân khấu bên kia: “Các cô ấy đợi cậu rất lâu, không có phân công, không có an bài, gần như loạn thành một đống chuẩn bị màn sân khấu sai cách, người bên bí thư đến xin lĩnh vật dụng, không có chữ ký của cậu không được lĩnh, phía bàn trông giữ cũng không có người chuyên phụ trách đúng không?”
Sắc mặt Thôi Vũ không tốt lắm, dù sao hắn cũng chưa từng bị người tạt nước lạnh như vậy, tuy Bạch Bân nói đều đúng, nhưng vẫn thấy rất không thoải mái. Hắn huơ huơ bình nhỏ trong tay, vẫn đứng nguyên đó đón lời Bạch Bân: “Cậu quá thẳng thắn rồi? Việc này không cần cậu quan tâm…”
Bạch Bân nhíu mày trước phản ứng của hắn: “Cậu có biết ban tổ chức chỉ tới phụ trách phối hợp không? Tôi chỉ làm công việc của mình. Đương nhiên, tôi cũng hy vọng cuối cùng phần việc của cậu không cần tôi tiếp quản.” Bạch Bân vẫn khá khách khí, không nói trắng ra cục diện rối rắm, nhưng chỉ cần như vậy, không khí của hai người đã bắt đầu khẩn trương.
Đinh Hạo thức thời tránh ra rất xa, làm bộ vô cùng hứng thú với đám cây cỏ ở một góc sáng sủa, cầm bình nhỏ phun phun sửa sửa bên này bên nọ.
Thôi Vũ nhìn Bạch Bân một lúc, đoán chừng mình không được lợi đành kéo khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười trước: “Được, tôi về làm việc thuộc bổn phận, Bạch Bân cậu thắng, rất giỏi!” Dựng thẳng ngón tay cái về phía Bạch Bân, lại hô Đinh Hạo bên cạnh: “Này, nhận lấy!”
Đinh Hạo bắt được vật Thôi Vũ ném tới, là bình sơn hắn lấy lúc trước. Thái độ Thôi Vũ với Đinh Hạo không tệ, giống như lúc trước chơi đùa còn chớp chớp mắt với cậu: “Cậu cứ bình tĩnh dùng, nhé! Đừng quên đó không phải bình sơn bình thường đâu!”
Bạch Bân nhìn Thôi Vũ nói một câu rồi đi mất tăm, dừng việc trong tay lại, quay đầu nhìn chằm chằm Đinh Hạo, đẩy kính phòng hộ lên: “Trong tay em là cái gì… Bình sơn?” Lúc không có người ngoài, Bạch Bân khi rảnh rỗi sẽ cho phép chính mình có lòng hiếu kỳ, nhất là về Đinh Hạo.
Đinh Hạo lập tức chân chó chạy qua, nâng bình sơn nhỏ màu xanh biếc trong tay cho Bạch Bân xem: “Đây là ‘vợ’ em!” Sau đó lấy lòng nhét bình nhỏ vào tay Bạch Bân, cười khoe hàm răng nhỏ trắng noãn: “Đến đến đến, Bạch Bân, đừng khách khí, tặng cho anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...