Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Đinh Hạo thấy phía trước đều bị chồng thùng cao che khuất, có lẽ người khác sẽ không nhìn thấy, liền híp mắt, chậm rãi thả lỏng thân thể làm yên lòng cái dạ dày đang không khỏe. Bàn tay Bạch Bân vừa to vừa ấm áp, Đinh Hạo được anh ôm vào trong ngực, thiếu chút nữa nhắm mắt ngủ, chợt phía trước ngực mẫn cảm bị đụng qua, ngay lập tức khiến cậu tỉnh táo lại.

Đinh Hạo đè lại bàn tay đang mò lên phía trước kia, ngẩng đầu nhìn anh: “Bạch Bân…?”

Bạch Bân hôn cậu, bàn tay to tiếp tục hướng về phía trước, cầm thấy tượng phật nhỏ Đinh Hạo đang đeo trên cổ, chất ngọc thanh nhuận, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Đinh Hạo: “Vẫn đem theo?”

Đinh Hạo bị anh sờ loạn trong áo sơ mi có chút không thoải mái, chỉ có thể rụt lui thân thể: “Đúng vậy, dì nói vật này trừ tà, em không phải luôn xui xẻo sao, nghĩ muốn đeo thử xem có thể đổi vận không?”

Bạch Bân nghe cậu nói xong lý do, hôn lên đỉnh đầu cậu một cái: “Mang theo thứ này, không bằng mang anh theo.”

Đinh Hạo cách áo sơ mi bắt được tay anh, nghe thấy lời này, hơi ngẩng đầu lên nhìn, nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn nói ra câu nghẹn ở trong miệng: “Bạch Bân, có người nào từng nói với anh… Anh đôi khi thật sự rất buồn nôn…”

Bàn tay to sau lớp áo sơ mi tạm dừng một chút, lập tức chuyển dời sang một bên, nhẹ nhàng nhéo vật nổi lên mẫn cảm, vừa lòng thấy người trong lòng ngực run rẩy một chút: “Thật sự chưa từng ai nói với anh như vậy, em là người đầu tiên. Người khác bình thường chỉ khen anh ‘học cách khiêm tốn, đối đãi chân thành với người ngoài’…”

Câu này rõ ràng đang nhắc nhở sai lầm Đinh Hạo phạm phải lúc trước, Đinh Hạo lập tức thành thật, thả lỏng thân thể mặc anh sờ soạng trong quần áo. Bạch Bân chơi đùa ngọc phật nhỏ bên trong trong chốc lát, rồi đặt lại chỗ cũ, nhẹ nhàng xoa bụng cậu vài cái, dán sát lỗ tai hỏi Đinh Hạo: “Vậy được chưa?”


Đinh Hạo gật gật đầu, cậu chỉ cần không đọc sách ở trên xe sẽ không làm sao, nhưng được Bạch Bân xoa cũng rất thoải mái, theo anh đưa tay vào trong áo. Đinh Hạo lôi vòng trên cổ đem ngọc phật nhỏ túm ra nhìn ngắm, bề ngoài phật nhìn rất đẹp, chỉ lớn hơn móng tay cái một chút mà điêu khắc thật tinh xảo. Đinh Hạo đùa nghịch một hồi, ngẩng đầu hỏi Bạch Bân: “Cái kia của anh cũng mang theo?”

Bạch Bân lắc lắc đầu, anh không có thói quen đeo đồ trang sức: “Để trong túi.”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, thật ra cậu không ngờ Bạch Bân còn đem theo, như vậy cũng có thể coi là quan hệ của Bạch Bân và mẹ anh ấy có tiến triển đi? Đinh Hạo cầm ngọc phật nhỏ đung đưa qua lại, ghé vào lòng Bạch Bân lầm bầm một câu: “Đến rồi gọi em, em ngủ một lát.” Đinh Hạo thấy việc này thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cậu trước mắt cần nâng cao tinh thần rồi đến trước đầu cầu nói sau.

Xuất phát đến thành phố A cần hơn sáu tiếng đi đường, giữa trưa vừa lúc đi qua cảng, mấy người Đinh Hạo xuống xe đi ăn hải sản. Bởi vì ở ven biển, đều là hàng buổi sáng ngư dân vừa bắt được, đặt trong bồn thủy tinh để khách hàng chọn rồi đem đến phòng bếp làm, tiện nghi lại ngon lành.

Bạch Bân gọi vài món ăn tất cả mọi người thích, lại thêm món ăn chiêu bài của quán là sò biển. Chủ quán làm một đĩa sò biển nướng than đem lên, hương vị nồng đậm, thơm mềm ngon miệng, rất hợp khẩu vị của Đinh Hạo. Tiểu Lý lái xe cũng khá thích món đó, ăn nguyên một bàn vỏ sò. Tuy nhiên ăn nhiều sò biển quá cũng không tốt, sau khi ăn xong sò rồi uống canh cá rõ ràng cảm thấy không còn ngon miệng nữa.

Tiểu Lý trực tiếp lái xe đến căn hộ ở bên kia. Mẹ Bạch Bân mua căn hộ ở một tòa nhà cao tầng, tầng thứ mười hai. Bên trong chuẩn bị vô cùng chu đáo, đa phần đồ điện và gia cụ đã sẵn sàng, mấy người Đinh Hạo chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể vào ở. Tiểu Lý giúp bọn cậu bê đồ vào xong, liền lái xe về.

Đinh Hạo nhìn xung quanh, là loại căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, ở phụ cận đại học Z loại căn hộ này rất được sinh viên ưa chuộng, thuê cũng khá nhiều. Bạch Bân xếp thành một gian thư phòng một gian phòng ngủ, bố cục đã được an bài tốt lắm, trên giá sách thậm chí còn đặt một ít sách sinh viện thường đọc, có thể không ngờ Đinh Hạo cũng tới, trong phòng ngủ chỉ chuẩn bị một cái giường, nhưng thật ra giường rất lớn, hai người bọn họ ngủ cùng nhau cũng không bị lăn xuống giường.

Bởi vì đúng giờ sẽ có nhân viên vệ sinh theo theo thời gian đến quét tước, căn hộ thoáng mát sạch sẽ. Bạch Bân hình như hơi mệt mỏi, chỉ dọn dẹp phòng ngủ một chút, đổi chăn đệm và vân vân, hành lý khác cũng chưa động đến. Đinh Hạo ở trên xe ngủ cả một đường, hiện tại tinh thần không tệ, chủ động yêu cầu giúp đỡ dọn dẹp: “Em lấy đồ ra sắp xếp phòng khách nhé?”


Bạch Bân lồng vỏ gối và chăn bông xong, cởi áo khoác muốn đi tắm rửa: “Ngày mai làm tiếp đi.” Thấy Đinh Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định muốn bước ra phòng khách xem xét, liền búng trán cậu một phát, nở nụ cười: “Bên đó có TV, em ra xem một lát trước đi.”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, ra phòng khách ngồi một hồi, lại nhịn không được bắt đầu lục lọi đống hành lý. Cậu nhớ rõ hình như mình có đem theo hai cái gối, vốn định cho Bạch Bân dùng làm gối ôm, nhưng bây giờ thì thành gối đầu của cậu, không còn cách nào khác, phòng ngủ chỉ chuẩn bị cho một mình Bạch Bân.

Đinh Hạo xếp gối xong, về phòng khách bật TV, không yên lòng tùy ý chuyển vài kênh, ánh mắt bất giác hướng về phía phòng tắm bên kia. Hôm nay hình như Bạch Bân rất mệt, bằng không cũng sẽ không kệ mặc phòng lộn xộn như vậy đi? Hơn nữa, nếu như bình thường đã sớm gọi cậu cùng tắm rửa, dù không tắm cùng nhau Bạch Bân cũng sẽ nửa chừng muốn cậu đưa khăn mặt, mượn cơ hội ăn đậu hủ một chút.

Đinh Hạo ngẩn người trước TV, điều khiển trong tay ấn lên ấn xuống, màn hình tối rồi lại sáng không biết có xem vào được bao nhiêu.

“Hạo Hạo, lấy giúp anh cái khăn mặt!”

Điều khiển từ xa trong tay Đinh Hạo thiếu chút nữa rơi xuống đất, hơn nửa ngày mới ‘ừm’ một tiếng. Cậu chỉ ngẫm lại trong lòng, Bạch Bân làm thế nào mà cách tường đọc được ý nghĩ người khác vậy?

Lấy khăn mặt trong túi du lịch ra, không ngoài ý muốn phát hiện hai chiếc khăn cùng một màu chỉ khác hoa văn, tùy thân vật phẩm của Bạch Bân từ trước đến nay không quen dùng bên ngoài, kéo theo cái gì cũng chuẩn bị thêm cho cậu một bộ. Đinh Hạo nghĩ nghĩ, lấy ra nốt khăn của mình: “Bạch Bân, có phải anh sắp tắm xong không? Vậy đến lượt em tắm nhé.”


Bên trong chỉ nghe thấy tiếng nước, Bạch Bân hình như không nghe được câu nói của cậu.

Đinh Hạo đi qua, đẩy ra cửa phòng tắm, bên kia ngăn cách bởi một cánh cửa thủy tinh, tuy rằng không thấy rõ bên trong là dạng gì, nhưng nhìn khe hở hơi rộng mở toát ra sương mù, tim không khống chế được bắt đầu đập nhanh: “Bạch Bân?”

Lần này nghe thấy được, Bạch Bân vặn nhỏ vòi hoa sen một chút: “Ừ, khăn mặt.”

Đinh Hạo thò tay vào đưa khăn mặt cho anh, ánh mắt không tự chủ được nhìn chăm chú vào cơ thể Bạch Bân. Bạch Bân vẫn đẹp như thời cấp 3, cơ thể cân xứng phân bố qua khung xương, tóc ướt sũng, bị tùy ý lấy tay hất qua mặt, lộ ra vầng trán cao rộng, giọt nước trên tóc tựa hồ rơi xuống mắt, lúc Bạch Bân nhìn cậu ánh mắt hơi hơi cong lên: “Cám ơn.”

Hầu kết Đinh Hạo trượt xuống, không thể không nói, Bạch Bân người này thật sự rất có tiền vốn.

Bạch Bân không thèm để ý tầm mắt của Đinh Hạo, túm lấy khăn tắm lên giá, tùy ý vây quanh hông liền đi ra ngoài: “Em tắm đi.”

Đinh Hạo đứng ở cửa, đưa lưng về phía anh cởi áo sơ mi của mình ra ném một bên: “A, được.” Trong nháy mắt Bạch Bân lướt qua cậu, Đinh Hạo có thể cảm nhận được rõ rệt độ ấm của anh, trên người nóng lên, nhưng Bạch Bân không dừng lại, trực tiếp bước ra ngoài cửa, còn săn sóc đóng cửa lại cho cậu.

Đinh Hạo đứng ở chỗ Bạch Bân vừa mới tắm qua, dòng nước ấm áp lao xuống, chảy tràn trên người. Đinh Hạo nghĩ đến một chút chuyện không nên. Vừa rồi trước khi Bạch Bân lấy khăn tắm, cậu nhìn thấy nơi đó của Bạch Bân lớn hơn lúc trước… Hơn nữa, dáng người Bạch Bân thật tốt. Đinh Hạo nhớ về vài hình ảnh lúc nãy nhìn thấy, cầm lấy vật phía dưới đang hơi ngẩng đầu lên của mình, xoa nắn vài cái, quả nhiên lập tức cứng rắn.

Đinh Hạo dựa vào tường phòng tắm, nhắm mắt, nhớ lại những động tác tay lúc trước Bạch Bân làm cho mình, thân thể cũng dần dần nóng lên. Dường như bực bội với nhiệt độ này, cậu ngửa đầu để nước chảy thẳng xuống dưới. Vật trong tay trướng lớn, hơi run run, nhưng vẫn chậm chạp không chịu phóng thích, không xong nhất chính là… Mặt sau bắt đầu có cảm giác.


Đinh Hạo căm giận dừng lại động tác tự cứu trợ, ‘ba’ một tiếng mở toang cửa phòng tắm, hướng bên ngoài gọi to người được thân thể của cậu nhớ kỹ: “Bạch Bân ____!! Vào đây chà xát cho em ____ nhanh ____!!”

Bạch Bân vào rất nhanh. Đinh Hạo đưa lưng về phía anh, Bạch Bân rất tự nhiên lấy sữa tắm bôi cho cậu, mới vừa chạm đến lưng đã bị Đinh Hạo cầm tay đưa ra phía trước: “Tự em không được…”

Thanh âm mang theo chút tức giận, còn có vật đang cọ xát trong lòng bàn tay mình, đều khiến Bạch Bân cảm thấy thật đáng yêu, hôn lên tai Đinh Hạo: “Anh đến.”

Áo ngủ của Bạch Bân không biết bị kéo ra khi nào, đi dép lê vào trong trực tiếp đứng dưới dòng nước hôn sâu cùng Đinh Hạo. Đinh Hạo nhiệt tình đáp lại, đầu lưỡi vói vào trong miệng anh không ngừng quấy nhiễu, tay cũng không an phận sờ soạng lên xuống.

Bạch Bân đương nhiên cổ vũ chút nhiệt tình nhỏ của cậu, khẽ liếm liếm miệng cậu rồi chậm rãi hôn dần xuống, lưu lại vài ấn ký hoặc nhạt hoặc đậm, dùng răng nanh khẽ cắn rồi ma sát qua lại vật nổi lên trước ngực, lập tức nghe thấy tiếng Đinh Hạo thở dốc ngày càng thô dần. Trước lúc miệng rời đi nơi đó liền mút vào một cái, phát ra một tiếng ‘ba’, thân thể Đinh Hạo run lên, dục vọng trướng lớn của cậu được Bạch Bân chăm sóc chiếu cố, dần dần trầm mê vào trong đó.

Bạch Bân nắm vật nổi lên trước ngực cậu nhéo hai cái, Đinh Hạo ghé vào bả vai né tránh tay anh, nhỏ giọng hút khí: “Bạch Bân, em muốn…” Hai thân thể ma xát, Đinh Hạo có thể cảm nhận rõ ràng Bạch Bân cũng đã tiến nhập trạng thái chiến đấu.

Thân thể run rẩy nhẹ nhàng va chạm phía dưới cho nhau, Đinh Hạo ôm cổ Bạch Bân, ghé sát lỗ tai anh nói: “Em, vừa rồi rửa qua… Mặt sau…”

Bạch Bân đưa tay đến mặt sau bóp nhẹ hai cái, tách cặp mông tròn trĩnh ra, dò xét một lóng tay vào khe hở, bên trong nhiệt tình lửa nóng nuốt lấy anh, đã có chút ướt. Bạch Bân kề tai Đinh Hạo nở nụ cười, lập tức bị đứa nhỏ cắn bả vai, ngón tay dò xét đi vào mở rộng trấn an: “Từ lúc anh bước vào đã muốn, ngày mai chúng ta có thể nghỉ ngơi hoàn toàn một ngày, không cần rời giường…” Chậm rãi tiến vào hai ngón tay, một bên nhẹ nhàng chà xát qua lại, một bên nói nhỏ cạnh tai Đinh Hạo: “Anh cũng chưa muốn bỏ công đi dọn đồ đạc, anh nghĩ muốn thu thập em trước.”

Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt bị nước chảy qua ướt sũng, trên lông mi còn đọng một giọt nước. Bạch Bân bị cậu nhìn khiến tâm rung động, lại xâm nhập thêm một ngón tay vào: “Ngoan, chờ thêm một lát.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui