Thương Mặc nhìn khung cảnh căn phòng, trong lòng ấm áp. Cậu ấp úng: “Thích.”
Đỗ Thác nghe vậy bèn cười khẽ một tiếng, tiếng cười quanh quẩn bên tai Thương Mặc, vờn qua vờn lại khiến mặt cậu có chút nóng.
Đỗ Thác thả Thương Mặc ra. Hắn nắm tay cậu đưa vào phòng rồi đóng cửa lại.
Thương Mặc nhìn những vì sao trên nóc nhà, lại nhìn thảm cỏ và cây cối trong phòng, cuối cùng nhìn sang cái lều ở chính giữa, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Cậu nhớ ra trước đó đã từng nói thời tiết này không thích hợp đóng quân dã ngoại, ai ngờ Đỗ Thác lại chuẩn bị cuộc đóng quân này tại nhà.
Người này quả nhiên rất có tâm.
Nghĩ đến đây, Thương Mặc liền quay sang nhìn Đỗ Thác. Hắn hấp háy mắt nhìn cậu rồi dịu dàng cười: “Đợi mùa xuân năm sau qua tết anh đưa em đi đóng quân dã ngoại thật sự được không.”
Thương Mặc gật đầu cười: “Vâng, nhưng đóng quân thế này em cũng rất thích.”
Ý cậu chính là khung cảnh trước mắt mà Đỗ Thác chuẩn bị.
Đỗ Thác nghe xong ý cười trong mắt càng sâu. Hắn nói: “Nếu em thích như vậy thì thưởng cho anh cái gì đi.”
Thương Mặc nghĩ một chút, hình như cậu chưa nấu cơm cho Đỗ Thác ăn bao giờ, vì vậy nghiêng đầu nói: “Sáng mai em làm bữa sáng cho anh.”
Đỗ Thác lắc đầu, khóe miệng nhiễm một ý cười: “Em nên biết là sáng mai em không dậy nổi đâu.”
Mặt Thương Mặc đỏ lên, tất nhiên là cậu biết ý của Đỗ Thác là gì. Thương Mặc lắp bắp: “Em em… Vậy, vậy anh muốn được thưởng gì?”
Đỗ Thác vươn tay cố định gáy cậu, hắn cúi đầu xuống khiến trán hai người dán vào nhau, trong mắt hắn mang theo một tia dục vọng. Đỗ Thác ngậm lấy môi Thương Mặc, đưa cậu đi qua khúc dạo đầu mưa rền gió dữ. Một lúc sau hắn mới buông tha đôi môi của Thương Mặc để chậm rãi chuyển mục tiêu đến tai cậu, ngay khi đầu óc Thương Mặc còn đang hỗn độn, hắn bèn nhẹ giọng chậm rãi nói: “Anh muốn em nhiệt tình một chút.”
Tuy đầu óc Thương Mặc vẫn còn hồ đồ, nhưng cậu vẫn nghe được Đỗ Thác nói gì. Thương Mặc tưởng là thái độ của bản thân với hắn trước đây quá mức lãnh đạm, Đỗ Thác muốn cậu nhiệt tình hơn một chút, vậy nên Thương Mặc ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Đỗ Thác nghe vậy lập tức ngậm lấy vành tai Thương Mặc mà liếm khiến Thương Mặc mềm nhũn dựa vào ngực hắn. Đỗ Thác thấp giọng cười khẽ, tha cho vành tai vì bị liếm mà nóng rực của cậu, hắn nhẹ giọng nói bên tai Thương Mặc: “Em ngoan quá đi mất.”
Dứt lời, hắn đưa tay cởi quần áo cậu.
…
Ngày hôm sau tỉnh lại, ban đầu khi nhìn thấy mái lều xanh lục Thương Mặc vẫn còn lơ mơ, phải đến khi nghe được giọng nói biếng nhác dịu dàng của Đỗ Thác ở bên cạnh cậu mới kịp phản ứng.
“Mặc Mặc tỉnh rồi sao?”
Một vài cảnh ngắn ngủi tối qua tràn vào đầu Thương Mặc. Cậu ngượng ngùng lấy tay che mặt nhưng lại bị Đỗ Thác xoay người đè xuống. Hắn kéo hai tay che mặt của cậu ra, bắt cậu phải đối diện với ánh nhìn ôn nhu của mình.
Thương Mặc nhìn khuôn mặt hắn lại nhớ đến chuyện đêm qua, trong lòng càng cảm thấy mất thể diện. Cậu muốn nhắm mắt lại không nhìn khuôn mặt này nữa.
Đỗ Thác thấy vậy cũng biết là cậu đang ngượng, trong đầu hắn lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua. Không thể không nói, hôm qua Thương Mặc quả thực rất… nhiệt tình. Nghĩ đến đây, hai mắt hắn tối sầm lại, nơi nào đó dưới thân cũng bắt đầu đứng lên…
Thương Mặc đang dán vào người Đỗ Thác, hơn nữa cả hai đều không mặc quần áo, vậy nên biến hóa của Đỗ Thác tất nhiên cậu cũng có thể cảm nhận được. Cậu mạnh mẽ mở mắt ra, cả kinh nói: “Anh anh anh… Sao lại, lại…”
Đỗ Thác dùng bộ vị kia chọc vào người cậu, cười hỏi: “Lại làm sao cơ?”
Thương Mặc đỏ bừng mặt: “Dù sao cũng không được, anh xuống đi, em muốn rời giường.”
Đỗ Thác nghe vậy bèn cong người nằm xuống, Thương Mặc còn tưởng hắn định làm gì nên mím môi chờ đợi, ai ngờ hắn chỉ nằm cạnh cậu, lặng lặng chờ dục vọng rút xuống.
Điều này khiến cậu cảm thấy có chút áy náy, nhưng thật sự là bộ phận đằng sau của cậu vẫn còn sưng vô cùng, nếu tiếp tục làm nữa sẽ hỏng mất…
Một lúc sau, Đỗ Thác xoa đầu Thương Mặc, sáp đến hôn lên khóe môi cậu: “Anh đi nấu cơm, em ngủ thêm một lát đi, khi nào cơm chín anh sẽ gọi em.”
Thương Mặc sửng sốt: “Anh còn biết nấu cơm sao?”
Đỗ Thác cười với cậu: “Năm vừa rồi anh có học qua để nấu cho em ăn, bắt được dạ dày em rồi sẽ bắt được trái tim em.”
Mặt Thương Mặc lại đỏ.
Trong khi Đỗ Thác mặc quần áo tử tế xuống dưới nấu cơm, Thương Mặc tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó vì quá đói nên cậu cũng rời giường thay quần áo. Nhưng vừa ra khỏi lều, nhìn thấy toàn bộ khung cảnh Đỗ Thác chuẩn bị cho cậu, trong lòng Thương Mặc lại cảm thấy ấm áp.
Mặt cỏ tuy là giả, nhưng quả thì là thật, cây cối cũng là thật, tuy chỉ là những bồn hoa lớn xếp vào bốn góc phòng nhưng nhìn vào vẫn rất có không khí. Sao trời là những ngọn đèn đặc biệt, trên cửa sổ còn treo một bức màn tựa như dòng sông. Mặc dù ban ngày nhìn vào không thấy chân thật như buổi tối, song Thương Mặc cũng hiểu để chuẩn bị những thứ này, Đỗ Thác phải tốn rất nhiều tâm tư và thời gian.
Cậu lấy điện thoại chụp mấy bức rồi đăng lên vòng bạn bè trên Weibo, còn kèm theo một biểu tượng trái tim.
Thương Mặc rửa mặt xong cũng vừa kịp lúc Đỗ Thác đi lên gọi cậu xuống ăn cơm.
Cậu còn bị Đỗ Thác ôm xuống. Trong mắt đong đầy ý cười, hắn nói: “Tối qua Mặc Mặc vất vả rồi, hôm nay để anh hầu hạ em đi.”
Thương Mặc đỏ bừng mặt không đáp.
Đỗ Thác nấu cháo và làm bánh bao, thoạt nhìn rất ngon mắt. Không biết có phải vì đói hay không, Thương Mặc cảm thấy cháo có mùi rất thơm.
Đỗ Thác múc cho cậu một bát, hắn đưa cháo tới trước mặt Thương Mặc, dịu dàng nói: “Em ăn nhiều một chút.”
Thương Mặc gật gật đầu rồi cúi đầu ăn.
Cậu cảm thấy cháo có hương vị thật sự rất ngon. Cậu ăn xong một bát, Đỗ Thác lại múc thêm cho cậu một bát nữa.
Ăn xong, Đỗ Thác nhìn Thương Mặc, cười nói: “Hôm qua anh đưa em về nhà này, tối nay anh đưa em về một nhà nữa được không?”
Thương Mặc sửng sốt, cậu chậm rãi hỏi: “Là nhà bố mẹ anh sao?”
Đỗ Thác tủm tỉm cười, trong mắt mang theo hi vọng, hắn gật đầu nhìn cậu.
Thương Mặc bị nhìn mà lòng mềm nhũn. Cậu biết về nhà bên ấy có ý nghĩa thế nào, đó có nghĩa là chuẩn bị một đời bên nhau. Cậu không nghĩ nhiều mà lập tức đáp: “Vâng, nhưng lát nữa em phải ra ngoài mua mấy thứ. Tay không đến nhà thật sự không tốt lắm.”
Đỗ Thác lắc đầu cười: “Không cần mang quà gì đâu, bố mẹ anh đều là…”
Hắn không kịp nói hết câu Thương Mặc đã lườm hắn, hai con mắt kia khi trừng lên nhìn rất tròn, thoạt nhìn đáng yêu lạ lùng.
Đỗ Thác nhìn mà tâm ngứa ngáy. Hắn đứng dậy chống tay lên bàn, ý đồ muốn thân mật với cậu. Ai ngờ Thương Mặc lại quay đầu đi, không cho hắn thân. Đỗ Thác thấy vậy bèn dùng môi đuổi theo môi cậu, Thương Mặc càng né tránh, hắn lại càng đụng chạm. Mấy lần như vậy khiến Thương Mặc không còn cách nào khác, cậu biết nếu không để cho hắn hôn chắc chắn hắn sẽ tiếp tục dây dưa. Vì vậy Thương Mặc rũ mắt, tùy ý để hắn thân cận.
Đỗ Thác hôn đến mỹ mãn mới tha cho môi Thương Mặc. Hắn ngồi vào chỗ, dịu dàng như nước nhìn cậu.
Thương Mặc mím môi, sau hỏi: “Hôn cũng hôn rồi, anh nói đi, hai bác thích gì?”
Đỗ Thác nghe vậy mỉm cười đáp: “Cái kia không tính. Mặc Mặc hôn anh một chút đi, anh sẽ nói cho em biết.”
Thương Mặc nhìn Đỗ Thác có chút vô lại trước mặt, khóe miệng co rút, cậu chậm rãi đáp: “Vậy thôi không đi nữa là được.”
Đỗ Thác nghe mà nghẹn họng, hắn còn tưởng là mình được hôn cơ đấy, ai ngờ kết cục lại thành thế này. Hắn lấy lòng nói: “Không không không, đi chứ đi chứ…”
Thương Mặc nhìn hắn một cái, không đáp, nhưng khóe môi cũng đã cong lên một độ cong rất nhỏ.
Hai người nghỉ ngơi cho tiêu cơm một lát rồi mới ra ngoài. Khi cả hai dậy đã là giữa trưa, sau khi ăn xong cũng đã hai giờ chiều. Chọn quà tốn rất nhiều thời gian, nếu không đi sớm chỉ sợ sẽ không kịp giờ ăn tối của cha mẹ Đỗ.
Đỗ Thác lái xe đưa Thương Mặc đến một cửa hàng trang sức. Thương Mặc nhìn cả cửa hàng toàn nhẫn bèn kéo tay áo hắn hỏi: “Anh có chắc là hai bác thích cái này không?”
Theo lý thuyết, khi cha mẹ Đỗ kết hôn chắc chắn đã có nhẫn, cặp nhẫn kia chắc chắn là do hai người ngàn chọn vạn tuyển, cậu tặng nhẫn cha mẹ Đỗ chắc chắn sẽ chướng mắt, nói tóm lại lễ vật này thấy thế nào cũng không thỏa đáng.
Đỗ Thác cầm tay cậu đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Yên tâm đi, quà anh đã chọn xong rồi, hôm anh nay đưa em tới vì muốn em chọn nhẫn của chúng ta cơ.”
Bước chân của Thương Mặc lập tức dừng lại khiến Đỗ Thác cũng phải dừng lại theo. Cậu rũ mắt nói: “Cái này, hôm khác chọn cũng không muộn, giờ quan trọng là quà cho hai bác đã.”
Đỗ Thác mỉm cười đáp: “Không phải anh đã nói rồi sao, lễ vật anh đã mua xong, em cứ yên tâm đi chọn nhẫn với anh đi.”
Thương Mặc tuy rằng cũng muốn mang nhẫn với Đỗ Thác, nhưng hai người đàn ông đến đây chọn nhẫn cứ kì quái làm sao vậy, hơn nữa sau này cậu vẫn phải ghi hình, nhất định là không thể đeo nhẫn…
Đỗ Thác nhìn ra nét do dự của cậu, hắn ngẩn người rồi đến gần Thương Mặc, nâng cằm cậu lên: “Anh biết em bận tâm điều gì, nhưng Mặc Mặc chẳng lẽ không muốn đeo nhẫn đôi với anh sao? Không nhất định là ngày nào cũng phải đeo, khi làm việc em có thể không đeo mà.”
Thương Mặc nhìn vào trong mắt Đỗ Thác, thấy bên trong tất cả đều là khát vọng, trong lòng cậu mềm nhũn. Cậu đáp: “Em muốn.”
Đỗ Thác vì câu trả lời của cậu mà mỉm cười. Hắn nắm tay cậu đi vào trong cửa hàng: “Vậy thì tùy tâm sở dục đi.”
Nhân viên bán hàng thấy hai người thân mật, hơn nữa giá trị nhan sắc của cả hai đều rất cao, vì vậy trong suốt quá trình bán hàng cô đều mỉm cười mê mẩn nhìn cả hai.
Thương Mặc và Đỗ Thác chọn được một cặp nhẫn, sau đó Đỗ Thác yêu cầu khắc tên viết tắt của cả hai vào bên trong. May mắn là lúc ấy trong cửa hàng không đông khách, nhân viên khắc chữ cũng đang rảnh, vì vậy hai người bèn đi ra ngoài mua quần áo, lấy quà cho cha mẹ Đỗ rồi vừa kịp vòng về lấy nhẫn.
Cả hai cầm nhẫn ngồi vào trong xe. Đỗ Thác lấy chiếc nhẫn có khắc tên mình ra, cầm lấy tay Thương Mặc rồi đeo lên ngón áp út của cậu.
Hắn nhìn Thương Mặc, trong mắt đong đầy tình cảm. Đỗ Thác hỏi cậu: “Mặc Mặc, em đồng ý không?”
Em đồng ý cùng anh đeo chiếc nhẫn buộc cuộc đời của chúng ta lại được không? Em đồng ý trở thành bạn đời của anh được không? Em đồng ý sẽ mãi yêu anh được không?
Thương Mặc như bị hút vào trong đôi mắt của Đỗ Thác. Cậu gật đầu: “Em đồng ý.”
Ý cười nơi đáy mắt Đỗ Thác càng thêm rộng, hắn đeo nhẫn cho Thương Mặc rồi hôn lên tay cậu. Sau đó, hắn đưa tay trái đến trước mặt cậu, chờ mong Thương Mặc đeo nhẫn cho mình.
Thương Mặc đỏ mặt cầm lấy chiếc nhẫn khắc tên mình trong hộp rồi từ từ đeo vào ngón áp út của Đỗ Thác.
Đỗ Thác nhìn Thương Mặc trước mặt đang rũ mắt, nghiêm túc đeo nhẫn cho mình, trong lòng hạnh phúc. Hắn vươn tay nâng cằm cậu, cúi đầu hôn xuống…
Hết chương 94.
Lời tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc rồi, Mặc Mặc và Đỗ Thác cuối cùng cũng tu thành chính quả (=)))), vui quá, tung hoa *★,°*:. ☆( ̄▽ ̄)$:*. °★*
Về bộ truyện này, lúc đầu tôi định viết một bộ ngọt văn, nhưng cuối cùng lại thành thế này. Sau đó tôi cũng nghĩ hay là viết đại ngược, ví dụ như là những chuyện đời trước Đỗ Thác làm, nhưng thế thì bị đánh chết mất (huhu). Rồi tôi lại nhìn bình luận của mọi người, sửa dàn ý mấy lần liền, vậy nên có thời gian hành văn có chút nhấp nhô. Bút lực của tôi không đủ, trong quá trình viết có rất nhiều điểm không hài lòng, khi nào chính thức kết thúc bộ này tôi sẽ sửa chữa o(^▽^)o. Bên cạnh đó còn có vài phiên ngoại, trước đây tôi cũng nói rồi, tôi sẽ tranh thủ hoàn thành trong vài ngày tới o(^▽^)o, sau đó mới chuẩn bị cho bộ truyện mới. Tôi sẽ cố gắng nha, thật không giấu diếm đây chính là một bộ manh manh ngọt sủng á. Mắt nhỏ chờ mong nè (● ‘?’●)
Hoàn chính văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...