Thương Mặc quay về đoàn phim. Lâm Sinh đợi chuyên viên hóa trang hóa trang cho cậu xong xuôi mới đi tới, ngồi trên ghế hóa trang sáng lạn cười nhìn Thương Mặc: “Em nghe nói Đỗ tổng bị thương rất nặng.”
Thương Mặc nhìn cậu ta một cái: “Ừ, giờ vẫn đang phải dưỡng bệnh.”
“Chỉ sợ là phải nằm trên giường bệnh mấy tháng không thể động đậy rồi.” – Lâm Sinh nhớ đến bộ dáng bỏng toàn thân của Đỗ Thác khi được cứu ra ngày đó, lắc đầu nói – “Xem ra anh ta thật sự yêu anh, yêu đến không cần mạng.”
Cậu ta đứng dậy, đến gần Thương Mặc: “Vậy còn anh thì sao? Anh có yêu anh ta không?”
Thương Mặc nhớ rõ ngày ấy trong biển lửa Đỗ Thác nói hắn với Lâm Sinh chỉ có có qua có lại, khi đó cậu cho rằng Đỗ Thác và Lâm Sinh thật sự chỉ trao đổi lợi ích, không trộn lẫn bất kỳ tình cảm nào, nhưng giờ những hành động của Lâm Sinh lại khiến cậu thấy… không đơn giản như vậy.
Thương Mặc không trả lời câu hỏi của Lâm Sinh mà nói: “Yêu hay không là chuyện của tôi và anh ta, tôi không muốn chia sẻ cho người khác.”
Lâm Sinh sửng sốt, cậu ta cho rằng Thương Mặc nhìn đơn thuần như vậy, chuyện này cậu chắc chắn sẽ trả lời không hề phòng bị, ai ngờ đối phương lại dựng lên hàng rào quanh mình, cứ như thể cậu ta là kẻ thứ ba pha hoại tình cảm của Thương Mặc và Đỗ Thác vậy. Nhưng rõ ràng với thiên hạ cậu ta và Đỗ Thác mới là “một đôi”, nếu nói đến kẻ thứ ba thì phải là nói Thương Mặc mới đúng.
Lâm Sinh nghĩ vậy khẽ cười một tiếng: “Nếu không nói cho em nghe thì em đành phải suy đoán rồi. Em đoán là anh có yêu, nếu không anh sẽ không đề phòng em, có địch ý với em thế này. Nhưng mà anh yêu tâm, giữa em và anh ta không có gì hết, em nghĩ anh ta cũng nói cho anh rồi. Đỗ Thác giúp em đổi đời, còn em chỉ coi như là tấm gỗ che chắn bảo đảm an toàn cho anh thôi.”
Thương Mặc giật mình, cậu không nghĩ Đỗ Thác và Lâm Sinh lại trao đổi lợi ích kiểu này. Như vậy rất không công bằng với Lâm Sinh.
“Anh không cảm thấy có lỗi với em sao?” – Lâm Sinh đột nhiên tiến đến trước mặt cậu.
Thương Mặc gật đầu.
Lâm Sinh khẽ cười một tiếng, cậu ta lùi về sau vài bước: “Trách không được anh ta lại thích anh. Thật ra anh không cần cảm thấy có lỗi với em. Giờ cuộc sống của em tốt hơn trước rất nhiều. Đỗ Thác cho em thứ mà em muốn, còn em lại giúp anh ta một chút, cho thiên hạ biết em với anh ta là một đôi đồng tính. Đỗ Thác sẽ bảo vệ an toàn cho em, còn em chẳng làm gì cũng có được thứ mình muốn, thật ra em mới là người được hưởng lợi.”
Thương Mặc cũng nghe được cậu ta đang nói lời không thật lòng. Cậu lắc đầu không chọc thủng lời nói dối của cậu ta mà chỉ nói: “Chuyện này là anh ta không đúng, giờ cậu chỉ đang đạt được những thứ mà cậu xứng đáng được nhận mà thôi. Anh ta chỉ đưa cho cậu một con đường, còn lại đều nhờ cậu phấn đấu mà có. Vậy nên rõ ràng anh ta đang thiếu cậu một lời giải thích. Giờ Đỗ Thác bị thương nặng, chỉ sợ lời giải thích này phải rất lâu nữa mới có thể nói được, trước hết tôi thay mặt anh ta nói với cậu một câu xin lỗi.”
Lâm Sinh nhìn khuôn mặt giống mình đến bảy tám phần trước mặt, khóe môi cậu ta khẽ cong lên. Cậu ta nhấc chân đi ra ngoài cửa, khi đi ngang qua Thương Mặc, Lâm Sinh nhẹ giọng nói: “Lời xin lỗi của tiền bối em nhận không nổi đâu. Mặt khác, tiền bối đây là đang khoe tình cảm với cẩu độc thân sao?”
Thương Mặc giật mình vì sự thay đổi của Lâm Sinh, cậu đứng im tại chỗ mất một lúc, tới khi xoay người lại đã không thấy cậu ta đâu, chỉ còn tiểu Tề đang đi tới nói với cậu: “Anh Mặc, đạo diễn Kỷ bảo anh qua đi quay.”
*
Tiến độ quay phim giờ rất gấp, bởi trận hỏa hoạn kia đã làm chậm trễ vài ngày quay, vậy nên giờ cả đoàn phải đẩy nhanh tiến độ. Hơn nữa Kỷ Tức lại là người có yêu cầu khá cao, vậy nên ngày nào cả đoàn cũng mệt đến độ đặt lưng xuống giường là ngủ.
Thương Mặc cũng mệt vô cùng, cậu tắm rửa xong là chuẩn bị đi ngủ ngay, vậy nhưng đúng lúc ấy chuông điện thoại lại vang lên. Cậu nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, khóe môi cong lên trong vô thức. Đỗ Thác đã nhịn vài ngày không gọi tới, có lẽ là hắn biết cậu ban ngày quay phim rất mệt, sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi. Thương Mặc còn tưởng Đỗ Thác sẽ thật sự không gọi điện qua luôn, cậu mỉm cười nghe máy.
“Mặc Mặc, tôi nhớ em quá.” – Thanh âm trầm thấp của Đỗ Thác từ bên kia truyền tới, giọng nói còn có phần như là… làm nũng?
Thương Mặc nghĩ không phải là cậu quá mệt mỏi nên mới nghe nhầm đấy chứ, sao cậu lại nghe ra trong giọng nói của Đỗ Thác pha chút làm nũng thế này?
Thương Mặc đỏ mặt, cậu không tiếp lời của Đỗ Thác mà hỏi bệnh tình của hắn: “Gần đây giải phẫu thế nào rồi? Có thuận lợi không, thân thể anh có tốt hơn không?”
Đỗ Thác ngoan ngoãn trả lời: “Giải phẫu rất thuận lợi, Ngụy Minh nói cứ đà này thì không quá hai tuần nữa là tôi có thể xuất viện.”
Thương Mặc nghe vậy mới yên lòng. Nhưng với tình tình của Đỗ Thác, sau hai tuần xuất viện chưa chắc đã tốt, vì thế cậu nói: “Anh vẫn nên ở bệnh viện tĩnh dưỡng thêm đi, dưỡng bệnh cho thật khỏe mới tốt, đừng nóng vội xuất viện.”
“Trong bệnh viện không có em, tôi chẳng muốn ở nhiều làm gì, hơn nữa trong bệnh viện rất buồn, ở lâu chán lắm. Đúng rồi, mai là tròn một tuần, Mặc Mặc mai em sẽ đến đây sao?” – Trong lời nói của Đỗ Thác mang theo khát vọng vô cùng. Đã hơn một tuần hắn không thấy cậu, trong bệnh viện còn rất nhàm chán, mẹ Đỗ lại không chịu cho hắn xem việc của công ty, nói là sợ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của hắn nên bắt cha Đỗ đi xử lý. Bà thậm chí còn không cho hắn sử dụng điện thoại quá lâu, mỗi ngày nhiều nhất chỉ được một giờ, sợ rằng phóng xạ từ điện thoại sẽ gây bất lợi cho quá trình hồi phục. Vậy nên mỗi ngày Đỗ Thác chỉ quanh quẩn làm giải phẫu rồi nhớ Thương Mặc.
Tuy hắn biết cậu rất bận quay phim, di chuyển qua lại giữa hai địa điểm cũng mệt chết đi được, nhưng hắn rất nhớ cậu, vậy nên Đỗ Thác vẫn hi vọng Thương Mặc tới thăm hắn, giải nỗi khổ tương tư của hắn.
Thương Mặc nghĩ mấy ngày nay đoàn phim đã đuổi gần kịp tiến độ, ngày mai đoạn diễn của cậu cũng ít, vì vậy đáp ứng: “Tối mai tôi sẽ ngồi xe qua, sáng sớm sẽ đến nơi.”
Đỗ Thác vừa nghe là biết Thương Mặc hi sinh thời gian ngủ của mình để tới thăm hắn, như vậy làm sao được: “Thôi, Mặc Mặc, em đừng về nữa. Em về như vậy tối đó chắc chắn không thể ngủ ngon. Ngày hôm sau em còn phải quay phim nữa, tôi không muốn ảnh hưởng đến việc quay phim của em.”
Thương Mặc nghe xong bèn cười.
Đỗ Thác nghe hắn cười, không hiểu ra sao hỏi: “Em cười gì vậy?”
“Tôi cười vì giờ anh đã có thể suy nghĩ cho người khác.” – Cậu khẽ cười đáp.
Đỗ Thác cũng biết bản thân hắn trước đây thuộc phải chủ động, hầu như mọi chuyện đều do hắn định đoạt. Hắn rũ mắt, than thở: “Em cũng đâu phải người khác.”
Thương Mặc sửng sốt, mặt cũng đỏ bừng. Cậu nói: “Được rồi, tôi biết rồi. Chỉ có điều ngày mai tôi phải xem quay phim đến mấy giờ, nếu sớm tôi sẽ qua, nếu không thì tôi không đi được.”
Đỗ Thác nghe xong cũng biết tỉ lệ cậu về sợ là thấp, trong lòng hắn cũng trùng xuống. Thật vất vả nhẫn nhịn sáu ngày, cứ tưởng mai là có thể thấy cậu, vậy mà… Thôi, chờ một chút là được rồi, chờ vết thương của hắn lành hắn sẽ đến đoàn phim tìm Thương Mặc, khi đó hắn sẽ không phải đau khổ chờ đợi như bây giờ nữa. Nghĩ vậy, tâm tình của Đỗ Thác mới khá lên một chút, hắn nói: “Ừ, mọi chuyện đều do em làm chủ, không về cũng không sao, cùng lắm là tôi chờ thêm vài ngày, dù sao sớm muộn gì em cũng sẽ về.”
Thương Mặc biết kỳ thực hắn rất mong cậu về, nhưng vì suy xét đến vấn đề giấc ngủ của cậu nên hắn phải tự thuyết phục cậu là bản thân cậu quan trọng nhất, không thấy cũng không sao. Thương Mặc khẽ cười.
Đúng là Đỗ Thác đã thay đổi, không còn bám riết không tha như trước, cũng không bá đạo như trước, thậm chí còn có thêm vài phần nghĩ cho cậu khiến Thương Mặc ấm lòng. Thương Mặc nghĩ như vậy, nơi nào đó trong lòng cũng như mềm đi. Cậu nói với Đỗ Thác: “Vâng, sớm hay muộn em cũng sẽ về, về bên cạnh anh.”
Đỗ Thác ngẩn người nghe cậu nói, hắn lắp bắp không dám tin: “Mặc Mặc, em, em,… anh…”
Thương Mặc lắc đầu khẽ cười: “Không phải trước đây em đã nói chờ anh khỏe lại sẽ bàn lại chuyện chúng ta sao? Giờ tuy anh chưa khỏe hẳn lại, nhưng em cảm thấy em muốn nói những lời này cho anh nghe.”
Thương Mặc nói xong mặt đã đỏ bừng, cả người cũng nóng ran. Cậu làm sao vậy, cứ như là trở về thời điểm mới yêu Đỗ Thác thế này.
Đỗ Thác nghe xong trong lòng ngọt lịm, hắn vui sướng rạo rực nói: “Anh cũng có chuyện muốn nói với em. Anh yêu em, rất yêu rất yêu, anh muốn cùng em ra nước ngoài kết hôn, muốn cùng em ở một nơi chỉ có chúng ta, muốn cùng em làm những điều vui vẻ, muốn cùng em trải qua một đời.”
Lời tâm tình này rất cũ, nhưng từ miệng Đỗ Thác nói, Thương Mặc vẫn mặt đỏ tai hồng. Cậu chỉ đáp “Ngủ ngon, ngủ sớm chút” rồi lập tức cúp máy, tránh cho người kia lại nói thêm điều gì nữa, thanh máu của cậu sắp về không rồi…
Đỗ Thác nghe được giọng nói vội vàng của cậu, biết Thương Mặc nhất định là đang ngượng ngùng, vì thế hắn lắc đầu cười rồi gửi một tin nhắn, sau đó mới tắt máy đặt lên tủ đầu giường.
Thương Mặc vừa mới nằm vật ra giường lại nghe thấy thông báo tin nhắn từ điện thoại. Cậu nghi hoặc mở máy, thấy Đỗ Thác nhắn qua “Còn muốn ôm em hôn em yêu em.”
Mặt Thương Mặc lại lần nữa nóng bừng, tay cũng run lên, thiếu chút nữa là đánh rơi điện thoại.
*
Ngày hôm sau Thương Mặc cũng không thể quay về, trước đó đoàn phim đã chậm trễ một thời gian, giờ tuy đã gần theo kịp tiến trình, nhưng sau đó còn rất nhiều cảnh phải quay, cậu còn là nhân vật chính, chiếm thời lượng lên hình lớn, nếu cậu rời đi hoặc trạng thái làm việc không tốt sẽ là lỗi rất lớn với cả đoàn.
Hôm đó sau khi quay phim xong, mười giờ đêm Thương Mặc gọi cho Đỗ Thác, nói cậu không thể quay về.
Đỗ Thác ở đầu dây bên vẫn kia bảo cậu nghỉ ngơi thật tốt quay phim cho tốt, nhưng trong giọng nói ít nhiều vẫn mang theo chút mất mát.
Khi Thương Mặc cắn môi trở lại khách sạn, Đỗ Thác lại gọi điện tới, hắn bảo cậu nhìn ra cửa sổ. Thương Mặc đi đến trước cửa sổ, cậu kéo rèm, thấy bên ngoài pháo hoa nở rộ, những chùm pháo bay lên không trung, nở thành chữ “Mặc” trong tên cậu.
Đỗ Thác bên kia cũng nghe thấy tiếng pháo hoa. Hắn dịu dàng hỏi Thương Mặc: “Em thích không?”
Thương Mặc ngây ngốc nhìn pháo hoa. Cậu nghĩ hôm nay mình không thể về, hắn nhất định là sẽ buồn, vậy mà hắn còn an ủi cậu, làm cho cậu vui vẻ, Đỗ Thác quả thực đã thay đổi rồi. Thương Mặc cười tươi, mạnh mẽ gật đầu với điện thoại: “Thích.”
Đỗ Thác thấy cậu nói thích, ở đầu dây bên kia cũng nở nụ cười.
Thương Mặc nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, nghe giọng đối phương vang lên trong tiếng pháo, dịu dàng mà tràn ngập lo lắng: “Em thích là niềm vui lớn nhất của anh rồi.”
Hết chương 91.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...