Ba tháng sau, trời đổ trận tuyết đầu mùa.
Đỗ Thác thất thần nhìn những bông tuyết sôi nổi đáp xuống đất.
Thương Mặc rất sợ lạnh, khi mọi người mới chỉ mặc áo bành tô em ấy đã mặc áo lông, không biết mùa đông này em ấy đang ở đâu, có sợ lạnh không?
Có lẽ lúc trước em ấy đã chọn một điểm đến ấm áp.
Đỗ Thác rũ mắt, nghĩ như thế.
Ba tháng này hắn không cho người đi thăm dò tin tức của Thương Mặc. Những lời cha Đỗ nói hôm ấy đã khiến hắn triệt để tỉnh ngộ. Mặc dù trong lòng nhớ người ấy đến phát điên, Đỗ Thác vẫn muốn khắc chế bản thân không đi tìm cậu.
Hắn không muốn ép cậu đến mức phải trốn tránh hắn thêm lần nữa, hắn muốn tình cảm phải đến từ hai phía.
Chiều hôm ấy, Đỗ Thác theo thường lệ tăng ca đến bảy giờ tối mới mệt mỏi xoa ấn đường lên xe. Nhưng hắn đợi một lúc vẫn không thấy Giản Anh lái xe, vì vậy ngẩng đầu nhìn Giản Anh đang ngồi ở ghế lái, hỏi: “Sao thế?”
Giản Anh ho một tiếng, đáp: “Người lần trước ở nhà hàng Lệ Đô, giờ đang đứng ở phía trước…”
Đỗ Thác nghe vậy mặt không đổi sắc nhìn chàng trai mặc áo gió mỏng manh đang cười cười với hắn ở phía trước.
Người này giống Thương Mặc tới bảy tám phần, nhất là khuôn mặt, rất giống Thương Mặc khi kết giao với hắn đời trước, Đỗ Thác nhìn mà thất thần.
Có lẽ vì không đành lòng nhìn một người giống Thương Mặc đứng dưới tuyết hứng gió, hắn bèn bảo Giản Anh lái xe đến trước mặt cậu ta. Chàng trai kia thấy thế bèn đi đến trước cửa sổ, cái mũi của cậu ta đã bị lạnh đến đỏ rực, nhưng cậu ta vẫn sáng lạn cười, vẫy tay chào hỏi Đỗ Thác: “Hi, lại gặp rồi.”
Đỗ Thác không nói gì, chỉ mở cửa xe ra để cậu vào ngồi cho ấm.
Chàng trai kia ngẩn người một lát rồi mỉm cười với hắn, nhấc chân ngồi vào trong xe, sau đó còn nói với Đỗ Thác ngồi cạnh: “Cảm ơn anh.”
Đỗ Thác nâng mắt nhìn chàng trai, từ góc độ này, khuôn mặt cậu ta cực kì giống Thương Mặc khiến nhất thời hắn có chút hoảng hốt. Sau khi tỉnh táo lại, Đỗ Thác hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
Khuôn mặt giây trước còn sáng lạn của chàng trai kia giây sau đã ủ rũ hẳn đi. Cậu ta đáp: “Phòng ở đến kỳ đóng tiền, mà tôi lại không có tiền thuê nhà nên bị chủ nhà đuổi đi.”
Đỗ Thác nhếch môi hỏi tiếp: “Cậu không có công việc gì sao?”
Chàng trai kia gật đầu: “Có, tôi là một diễn viên quần chúng, nhưng đợt này thời tiết lạnh quá, nhiều đoàn phim phải tạm hoãn quay nên vài ngày nay tôi không có thu nhập gì hết.”
Đỗ Thác trầm mặc, mặt không đổi sắc nhìn cậu ta. Hai mắt lấp lánh của chàng trai cũng cứ như vậy mà nhìn hắn. Một lúc sau, Đỗ Thác lấy điện thoại gọi cho Hứa Ý.
Điện thoại đổ chuông một hồi mới có người nghe, đầu dây bên kia là giọng nói trong trẻo của Hứa Ý: “Đỗ tổng có việc gì không?”
Đỗ Thác liếc chàng trai bên cạnh một cái, nói: “Nghe nói bộ phim điện ảnh mới của anh thiếu một nam thứ phải không?”
Hứa Ý biết Đỗ Thác tin tức linh thông, vậy nên cũng không ngạc nhiên mà chỉ cười hỏi: “Thế thì sao? Đỗ tổng có người đề cử à?”
“Phải.” – Đỗ Thác nhìn chàng trai kia một lần nữa, đáp – “Tôi có một người, ngoại hình khí chất đều khá ổn.”
Hứa Ý không nghĩ là Đỗ Thác sẽ thật sự đề cử người cho mình. Anh ngẩn người, đáp: “Đỗ tổng có lẽ cũng biết, tôi tuyển người không chỉ nhìn ngoại hình mà còn nhìn khả năng diễn xuất.”
“Lát nữa tôi sẽ bảo Giản anh gửi những đoạn diễn trước đó của người này, anh cứ xem qua rồi quyết định cũng được.”
Hứa Ý giật mình, từ bao giờ Đỗ Thác lại nhúng tay vào việc người khác ngoài Thương Mặc…
Đến khi xem video Giản Anh gửi, anh mới hiểu được nguyên nhân Đỗ Thác can thiệp.
Sau khi Đỗ Thác cúp máy, chàng trai kia bèn hấp háy mắt nhìn hắn, nói cảm ơn.
Đỗ Thác khoát tay: “Không cần cảm ơn tôi. Kết quả còn phải dựa vào quyết định của Hứa Ý nữa.”
Chàng trai kia kích động gật đầu. Cho dù kết quả thế nào cậu cũng cảm thấy Đỗ Thác đã ban cho cậu một đại ân. Cậu sáng lạn cười: “Tên tôi là Lâm Sinh, Lâm trong rừng cây, Sinh trong sinh hoạt”
Đỗ Thác đọc lại tên cậu, như có điều suy nghĩ.
Hắn không đưa Lâm Sinh về nhà, mà cho cậu đến một khách sạn, thanh toán một tháng tiền thuê phòng.
Ban đầu Lâm Sinh vẫn có chút lơ mơ, sau nhìn Đỗ Thác, thấy trong mắt hắn là thương nhớ mãnh liệt. Cậu bắt lấy tay hắn, ma xui quỷ khiến thấp giọng hỏi: “Anh… Sao anh lại giúp tôi nhiều như vậy?”
Đỗ Thác nhìn thoáng qua cánh tay Lâm Sinh đang bắt lấy tay hắn, rồi lại nhìn lên mặt cậu. Hắn nói: “Cậu có khuôn mặt rất giống một người.”
Lâm Sinh ngẩn người. Chờ khi cậu phản ứng lại, Đỗ Thác đã kéo tay ra rồi xoay người đi mất.
*
Hứa Ý xem xong video Giản Anh gửi, anh tựa lưng vào ghế như có điều suy nghĩ.
Chàng trai này có ngoại hình rất giống Thương Mặc, khí chất của cậu ta cũng giống Thương Mặc thuở mới vào nghề, nhưng so với Thương Mặc của hiện tại lại hoàn toàn bất đồng.
Đỗ Thác can thiệp vào chuyện của người này có lẽ cũng là vì cậu ta giống Thương Mặc, chỉ là không biết hắn bị khí chất của người này hấp dẫn hay khuôn mặt của cậu ta hấp dẫn đây.
Cho dù là loại nào thì cậu trai kia cũng chỉ mang hình bóng của Thương Mặc trước đây chứ không phải Thương Mặc bây giờ, vậy nên điều này có nghĩa là nếu Đỗ Thác yêu Thương Mặc thuở trước, chắc chắn hắn sẽ bỏ qua cho cậu để kết giao với chàng trai này, bởi dù sao cậu ta còn giống Thương Mặc ngày trước hơn bản thân Thương Mặc bây giờ. Nhưng nếu Đỗ Thác yêu Thương Mặc của hiện tại, vậy hắn can thiệp vào chuyện của chàng trai này có lẽ cũng vì nguyên nhân ngoại hình hai người giống nhau mà thôi.
Hứa Ý suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định sẽ dùng chàng trai này.
Chưa nói đến diễn xuất ổn, nếu như lần này có thể khiến Đỗ Thác di tình biệt luyến, vậy thì đây mới chính là đại thu hoạch.
Hứa Ý gọi cho Thương Mặc. Ở nước cậu bây giờ đang là bảy giờ sáng, cậu lúc này đang vội vàng lên lớp, khi điện thoại đổ chuông còn ngẩn người một chút, đến khi nhìn thấy tên người gọi là Hứa Ý mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu vừa đi vừa nghe máy: “Đạo diễn? Muộn thế rồi sao anh còn chưa ngủ?”
Giờ ở trong nước đã là mười hai giờ đêm, Thương Mặc có chút đau lòng cho thân thể của thần tượng mình, thức đêm sẽ thương thân đó nha.
Hứa Ý cười đáp: “Tôi chỉ muốn kể cho em là hôm nay tôi nhìn thấy một diễn viên rất giống em. Lát nữa tôi cũng sẽ đi ngủ luôn.”
Thương Mặc cũng cười: “Mặt em phổ thông mà, có người giống cũng là chuyện bình thường. Đạo diễn anh nên nhanh chóng đi ngủ đi, thức đêm vừa hại thân vừa hại nhan sắc. Em không muốn sau khi về nước lại thấy đôi mắt gấu mèo của đạo diễn đâu.”
Hứa Ý lắc đầu cười: “Mặt em phổ thông chỗ nào? Rõ ràng là khuôn mặt phân mình thuần lương độc nhất. Nhưng mà đến thời gian em về còn chẳng ai biết thì làm sao mà chế nhạo được mắt tôi.”
Thương Mặc nghe vậy bèn dừng chân. Cậu trầm mặc đáp: “Em sẽ nhanh chóng trở về. Xin lỗi đạo diễn, trước đây không báo cho anh một tiếng đã chạy mất, kịch bản kia cũng…”
“Em giải thích lần này là lần thứ mấy rồi? Có khi phải hơn mười lần, lỗ tai tôi sắp đóng kén luôn đây này.” – Hứa Ý biết cậu vẫn luôn cảm thấy tự trách vì chưa từ mà biệt. Anh trấn an cậu – “Tôi đã nói rồi, không cần phải giải thích, bởi so với những thứ kia, an toàn và tình trạng của em còn quan trọng hơn. Nếu hai điều này mà không đảm bảo thì em sẽ không thể tạo ra sản phẩm tốt được. Còn về kịch bản kia, đạo diễn nói ông ta sẵn sàng chờ em ba năm, trong ba năm em cố gắng thu xếp trở về quay phim là được!”
Thương Mặc nhăn mày, cậu biết nhất định là bản thân đã lại khiến Hứa Ý thêm phiền toái. Cậu chỉ là một ngôi sao hạng ba, nếu như không có Hứa Ý, đời nào đạo diễn lại vì cậu mà lưu một kịch bản đến ba năm?
Nhưng cho dù đã nhìn ra lí do cậu cũng không thể nói ra, chỉ có thể nhẹ giọng: “Cảm ơn anh, đạo diễn.”
Hứa Ý cười cười, sau đó cúp máy đi ngủ.
Thương Mặc nhìn điện thoại một lúc rồi nhét lại vào túi áo.
Đúng lúc này, vai của cậu bị vỗ mấy phát. Thương Mặc nhìn sang, thấy một âm thanh quen thuộc: “Sao cậu chưa đi?”
Người kia nói tiếng Anh, Thương Mặc đến đây ba tháng, đã có thể nghe hiểu được.
Cậu nhìn Jane đang ôm vai mình, mỉm cười dùng tiếng Anh trả lời: “Tớ vừa nghe điện thoại. Đi thôi, nếu không thì muộn mất.”
Jane cũng cười, vừa đi vừa tán gẫu.
Jane là người đầu tiên Thương Mặc gặp khi tới đây. Hắn là một người da trắng cao một mét chín, mũi cao mắt xanh, tính tình rất nhiệt tình.
Khi cậu tới mới, không quen bất kì ai, Jane chính là người đã tình nguyện trở thành hướng dẫn viên miễn phí cho cậu, dẫn cậu đi xung quanh cho quen đường, sau đó còn giúp Thương Mặc luyện nói, ngày nào cũng dành thời gian giao tiếp với cậu khiến trình độ phát âm của Thương Mặc bây giờ đã tiến bộ thêm vài bậc, giao tiếp hàng ngày không còn cảm thấy khó khăn nữa.
Học xong, Thương Mặc cùng Jane đi ăn trưa ở một nhà hàng Trung gần đó.
Trong lúc ăn cơm, Jane nhìn Thương Mặc, trong đôi mắt xanh là một mảnh ôn nhu như nước. Hắn hỏi: “Thương, đêm nay có một bữa tiệc, cậu đi không?”
Thương Mặc lắc đầu: “Tớ không.”
Jane mỉm cười, Thương Mặc cảm thấy nụ cười của y có chút thâm sâu, vì vậy hỏi: “Cậu cười gì?”
Jane nhìn cậu: “Không có gì.”
Kỳ thực trong lòng hắn đã vui ngất trời. Mấy ngày trước có tin đồn đêm nay Lâm Đạt muốn tỏ tình với Thương Mặc ở bữa tiệc. Nhưng giờ cậu không đi, Lâm Đạt sao còn có thể tỏ tình được nữa. Phen này thể diện có lẽ cũng ném sang tận Thái Bình Dương rồi.
*
Ngày hôm sau, trong lúc làm việc, Đỗ Thác bỗng nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Hắn giật mình nhìn dãy số.
Đỗ Thác vẫn dùng số điện thoại cũ, bởi đây là số Thương Mặc biết. Tuy hắn hiểu cậu sẽ không gọi, nhưng hắn vẫn ôm một tia hi vọng mong manh.
Đỗ Thác nghe máy, bên kia là giọng nói hưng phấn của Lâm Sinh: “Đỗ tổng, tôi được Hứa đạo diễn nhận rồi!”
Đỗ Thác lặng im, trong mắt không che dấu được sự thất vọng.
“Đỗ tổng Đỗ tổng?” – Lâm Sinh thấy hắn không nói gì còn tưởng hắn bị làm sao, lo lắng gọi Đỗ Thác.
Bấy giờ hắn mới thấp giọng ừ một tiếng, rồi nói: “Chúc mừng, cố gắng diễn tốt.”
Lâm Sinh dùng tay gãi đầu, trong giọng nói khó có thể che dấu được kích động: “Tôi sẽ cố gắng.”
Nhưng vấn đề là sao Lâm Sinh lại có số điện thoại riêng của Đỗ Thác? Hắn nhíu mày, chẳng lẽ là Giản Anh đưa.
“Vậy là tốt rồi. Tôi còn có việc phải xử lí, tôi cúp máy trước.” – Đỗ Thác nói xong lập tức hạ điện thoại xuống, chuẩn bị cúp máy.
Nhưng ở đầu dây bên kia, giọng Lâm Sinh lại vang lên: “Đỗ tổng đừng cúp máy. Tối nay tôi có thể mời anh ăn bữa cơm không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...