Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Thương Mặc vào nhà, thấy Viên Diệp đang đứng trong phòng khách nhìn mình, dường như có điều muốn nói.

Cậu nhìn tấm rèm bị kéo ra trên cửa sổ, biết chuyện Đỗ Thác đưa mình về đã bị Viên Diệp thấy được. Thương Mặc cũng không muốn giấu, cậu uống một ngụm nước rồi nói: “Tớ đi bàn chuyện sáng tác với Nghiêm Diệc thì gặp Đỗ Thác. Anh ta đưa tớ về.”

Viên Diệp lo lắng nhìn cậu, lắc đầu nói: “Cậu nói là cậu đã chia tay với hắn.”

Thương Mặc cười như không cười: “Nhưng làm gì có ai dám trêu chọc Đỗ tổng. Anh ta muốn đưa, tớ nào dám từ chối.”

Viên Diệp rũ mắt không nói.

Thế lực của Đỗ Thác lớn như thế, ai có thể dây vào hắn! Nhưng y vẫn không cam lòng. Rõ ràng y mới là người gặp Thương Mặc trước, vậy mà lại bị Đỗ Thác giành mất. Mặc dù hiện tại hai người đã chia tay, nhưng tên kia dường như vẫn không chịu buông tha cho Thương Mặc.

Thương Mặc thấy y cúi đầu không nói, mỉm cười đi về phòng ngủ, tắm rửa xong thì mở máy tính học một chút về sáng tác. Nhưng không hiểu sao suy nghĩ vẫn luôn bay xa.

Cậu lắc đầu, xóa hình ảnh người kia ra khỏi trí nhớ, đưa tay khẽ vỗ lên mặt rồi mới chuyên tâm học tập.

Hôm sau, Kiều Lẫm đặc biệt mời một giáo viên nổi tiếng về viết lời đến giúp cậu.

Vị giáo viên này đã hơn năm mươi tuổi, mắt đeo kính lão, tóc tai chải chuốt, mặt mũi lúc nào cũng nghiêm túc, mỗi ngày đều khoác lên mình những bộ âu phục hảo hạng lên lớp.

Vị giáo viên này giảng rất tốt, cậu có thể tiếp thu được bài luôn, không giống như khi tự học, có nhiều chỗ không hiểu nhưng không biết phải làm sao, cản trở rất nhiều đến những bài học tiếp theo.

Cứ như vậy qua vài ngày, hôm nay Thương Mặc về nhà trọ, đang tắm rửa bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Sau khi tắm xong, Thương Mặc ra ngoài, bất ngờ phát hiện cuộc gọi nhỡ khi nãy là của Hứa Ý.

Thương Mặc vừa kinh hỉ vừa nghi hoặc gọi lại. Điện thoại đổ vài hồi chuông anh mới nghe máy.


Trái tim Thương Mặc dường như đã vọt lên đến cổ họng, cậu vội vàng giải thích: “Lúc nãy em đang tắm nên…”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Hứa Ý: “Ừ.”

Thương Mặc nghe thấy tiếng cười của thần tượng, trái tim cuối cùng cũng chịu trở về đúng vị trí.

Nhưng ngay lập tức, cậu lại nghe thấy Hứa Ý nói: “Là thế này, tôi chuẩn bị tự quay một bộ phim, muốn mời em đến thử vai, không biết em có đồng ý không?”

Thương Mặc nghe vậy, nhanh chóng đè nén niềm vui sướng trong lòng, cười đáp: “Chúc Hứa đạo diễn kì khai đắc thắng!*”

Kì khai đắc thắng: vừa xuất binh đã chiến thắng.

Nguồn: QT

Hứa Ý nghe vậy ngẩn người, một lúc sau đôi môi mỏng mới hơi cong lên, cười đáp: “Cảm ơn em. Như vậy đi, giờ tôi sẽ gửi kịch bản vào mail cho em, vai diễn tôi muốn em thử là vai nam thứ. Em đọc kịch bản rồi quyết định, tôi sẽ chờ điện thoại của em. Mail của em là gì?”

Thương Mặc đọc địa chỉ mail của mình, Hứa Ý ghi nhớ rồi nói: “Cứ thế đã, giờ tôi sẽ gửi kịch bản cho em. Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Sau khi cúp điện thoại, Thương Mặc ngay lập tức mở máy tính đăng nhập vào mail, thấy kịch bản đã được gửi đến. Cậu chuyển tiếp cho Kiều Lẫm một bản, trên mục tiêu đề ghi “Đây là kịch bản bộ phim Hứa Ý làm đạo diễn. Anh ấy muốn mời em thử vai nam thứ, anh xem thế nào.”

Gửi xong, Thương Mặc mới bắt đầu đọc kịch bản.

Bộ phim kể về một đại hiệp trong một lần cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo vô tình gặp được một cô gái. Y cùng cô gái nọ vừa gặp đã thương, hai người thường xuyên lén lút hẹn hò, kế hoạch cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo trong thời gian này cũng không thể thực hiện được nữa. Cho đến một ngày kia, hiệp khách quyết định lẻn nhà của một gã thương nhân lòng dạ hiểm ác, y mới phát hiện cô gái nọ chính là con gái của gã ta. Mà cô gái kia thực ra đã biết rõ thân phận của y, thậm chí còn bày ra một cái bẫy chờ y rơi vào.

Hiệp khách căm giận rời đi, lúc bấy giờ lại gặp được một người bạn tốt. Đây cũng chính là nhân vật mà Hứa Ý muốn Thương Mặc thử vai. Hiệp khách kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bạn mình, hai người quyết định tương kế tựu kế, hiệp khách vẫn tiếp tục gặp gỡ cô gái kia như chưa biết gì, mà nàng ta cũng theo kế hoạch bảo y đi cướp của nhà mình. Y nghe theo, nhưng không hề cướp vàng bạc tài sản mà chỉ lấy sổ sách của vị thương nhân kia rồi rời đi, sau đó cùng người bạn tốt đem sổ sách trình lên quan. Kết cục sau đó của gã thương nhân kia có lẽ ai cũng có thể đoán được.


Cũng vào lúc đó, hiệp khách mới biết được hóa ra người bạn tốt của y chính là người của nha môn, cũng không ưa thương nhân kiếm tiền phi pháp. Vị bạn tốt này mời y vào nha môn, nhưng hiệp khách lại lắc đầu nói: “Cả đời này ta chỉ muốn cùng kiếm đi đến chân trời góc bể, không muốn giam mình ở một chỗ.”

Thương Mặc đọc xong, còn chưa kịp cảm thán, Kiều Lẫm đã gọi điện đến

Kiều Lẫm vui vẻ nói: “Nam thứ này là nhân vật chính diện, có thể để lại ấn tượng tốt với người xem. Hơn nữa phân đoạn cũng rất nhiều, thời gian xuất hiện cũng dài, còn chưa kể đây là bộ phim của Hứa đại ảnh đế, người khác cầu còn không được, cậu cần phải nắm chắc cơ hội này.”

Thương Mặc gật đầu: “Vâng, em biết là như thế, nhưng em sợ em diễn không tốt, gây ra phiền toái cho Hứa Ý.”

“Cái này cậu không cần lo” – Kiều Lẫm cười khẽ – “Không phải Hứa Ý bảo cậu đi thử vai hay sao? Đến lúc ấy hài lòng hay không là việc của anh ta. Hơn nữa nếu đã mời một người mới đi thử vai thì anh ta cũng đã biết người mới cần có thời gian để học tập. Mặt khác, ngày mai tôi sẽ mời giáo viên diễn xuất cho cậu, tránh lúc thử vai lại không biết gì.”

“Cảm ơn anh.” – Thương Mặc nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

“Đây là việc của tôi, cậu không cần khách khí” – Kiều Lẫm nói – “À, chuyện sáng tác thế nào rồi?”

Thương Mặc cau mày ngại ngùng đáp: “Em mới viết được một phần nhỏ…”

“Một lúc nữa gửi cho tôi xem.”

“Vâng”

Thương Mặc cúp điện thoại của Kiều Lẫm xong bèn gọi điện cho Hứa Ý.

Hứa Ý bắt máy rất nhanh, ở bên kia cười nói: “Tôi hi vọng sẽ được nghe lời đồng ý.”

Thương Mặc cũng cười đáp: “Vâng.”


Hứa Ý vừa lòng cười: “Lát nữa tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm thử vai cho em để em chuẩn bị, ngày hôm đó tôi sẽ chờ biểu hiện của em.”

“Vâng, em sẽ cố gắng chuẩn bị để không làm anh thất vọng” – Trong mắt Thương Mặc ánh lên vẻ kiên định.

Hứa ý nghe vậy, híp mắt cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Không lâu sau khi cúp điện thoại, Hứa Ý cũng gửi tin nhắn đến. Thương Mặc đọc tin nhắn, ghi nhớ thời gian và địa điểm, sau đó gửi một phần bài hát mình mới nghĩ ra cho Kiều Lẫm, cuối cùng lại tiếp tục sáng tác cho Nghiêm Diệc. Dù sao Nghiêm Diệc đang rất vội, mà cậu cũng một tuần rồi mới chỉ làm được một chút.

Thương Mặc vừa viết được thêm vài câu thì người đại diện gọi điện tới, nói: “Ca từ tạm ổn, tiếp tục cố gắng. Bao giờ viết xong thì gửi lại cho tôi. À quên chưa nói với các cậu, chương trình cậu và Viên Diệp tham gia tuần trước hôm nay đã được phát sóng, tỉ suất người xem khá tốt.”

Thương Mặc gật đầu, nghĩ Hứa Ý mời cậu đi thử vai có lẽ là vì đã xem đoạn diễn của cậu và Liễu Vận ở chương trình này.

Nghĩ đến đây, mặt cậu đỏ bừng. Nếu ngày thử vai dùng diễn xuất sứt sẹo ấy thể hiện trước mặt ảnh để, có khi nào ấn tượng của thần tượng về mình sẽ đi xuống không?

Có lẽ là không đâu. Không phải thần tượng của cậu còn đang mời cậu đi thử vai hay sao? Thương Mặc cố gắng thả lỏng.

Thương Mặc thức trắng một đêm, viết xong được một nửa bài hát, trước khi leo lên giường cậu cũng cảm thấy một đêm này thức thật đáng giá.

Mấy ngày sau, Thương Mặc không nhanh không chậm hoàn thiện nửa còn lại. Cậu tự xem mấy lần vẫn cảm thấy có chỗ chưa đúng, bèn gọi Viên Diệp qua xem. Viên Diệp vừa nhìn qua đã khen ngợi: “Tiểu Mặc lợi hại quá, viết rất nhanh.”

Thương Mặc chỉ biết gãi đầu xấu hổ, kỳ thật tốc độ này của cậu có thể nói là chậm như rùa bò.

Ngay sau đó, cậu thấy Viên Diệp nói: “Nhưng lời bài hát vẫn có chút mông lung, không thể hiện được ý nghĩa mà cậu muốn gửi gắm.”

Thương Mặc nghe vậy lập tức nhìn lại, quả đúng là như vậy, trách không được cậu cứ thấy có chỗ nào kì lạ. Cậu gật đầu hỏi y: “Diệp tử có cách nào sửa không?”

Viên Diệp đáp: “Để tớ thử xem.”

Viên Diệp sửa lại vài chỗ, đổi một vài từ rồi tăng thêm những câu biểu đạt tình cảm. Thương Mặc nhìn bài hát sau khi đã được y sửa, lập tức giơ ngón cái với Viên Diệp, quả nhiên Diệp tử của cậu vẫn là đỉnh nhất.


Sau đó Thương Mặc gửi bài hát này cho Kiều Lẫm cùng thấy giáo của mình. Kiều Lẫm nghe qua, vui mừng nói: “Không tệ, không lãng phí mấy buổi học.”

Nhưng thầy giáo lại phê bình cậu không ít, còn sửa đi sửa lại mới bất đắc dĩ nói: “Thôi, nể tình cậu lần đầu sáng tác, viết được thế này cũng là được rồi.”

Thương Mặc mỉm cười, nhìn lại bài hát đã được thầy giáo sửa chữa, quả nhiên hay hơn hẳn.

Cậu ngay lập tức gửi cho Nghiêm Diệc, sau đó đi chuẩn bị cho buổi thử vai.

Bên trong tập đoàn Đỗ Thức.

Đỗ Thác ngồi trong phòng làm việc, vừa đọc tài liệu vừa nghe Giản Anh nói: “Thương thiếu gia gần đây bận rộn học tập để sáng tác cho Nghiêm Diệc và chuẩn bị cho buổi thử vai cho phim điện ảnh của Hứa Ý. Buổi thử vai sẽ diễn ra vào ngày kia.

Động tác lật tài liệu của Đỗ Thác dừng lại. Chuyện Thương Mặc sáng tác cho Nghiêm Diệc hắn có biết, vốn dĩ là hắn bảo Nghiêm Gia Hàn phải nghe theo ý Thương Mặc. Đỗ Thác chỉ không ngờ rằng người chưa từng sáng tác như Thương Mặc vậy mà lại đi viết nhạc cho người khác. Tuy trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng Đỗ Thác vẫn tôn trọng quyết định của Thương Mặc. Nhưng mà, đi thử vai cho phim của Hứa Ý là chuyện gì đây? Đỗ Thác quay sang Giản Anh hỏi: “Mặc Mặc thử vai gì?”

“Nghe nói là nam thứ.”

Ánh mắt Đỗ Thác dần trở nên thâm trầm, trong đầu đột nhiên nhớ đến lúc trước, khi Thương Mặc xảy ra tai nạn, trong khi chạy khắp nơi tìm cậu, hắn đã vô tình từ cửa sổ nhìn thấy cậu cùng Hứa Ý trò chuyện vui vẻ ở sân sau của bệnh viện.

Tên Hứa Ý này, nếu Đỗ Thác nhớ không nhầm, cũng là một gay!

Hai mắt Đỗ Thác biến lạnh. Một tên Viên Diệp, một tên Nghiêm Diệc, giờ lại còn một tên Hứa Ý!

Hắn cười lạnh hỏi: “Đây là công ty sắp xếp hay Hứa Ý tự tìm Mặc Mặc?”

“Là Hứa Ý tự tìm.” – Giản Anh cảm thấy sau khi nói xong, không khí xung quanh sếp mình càng lúc càng đặc.

Mặt Đỗ Thác đen đi vài phần, hắn vung tay bảo Giản Anh ra ngoài.

Xem ra cần nhanh chóng mang vợ về nhà, nếu không Đỗ Thác hắn sẽ không thể nào yên lòng!

Hết chương 26.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui