Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Tô Trạm cảm thấy có chút không thích hợp, nào có đạo lý anh trai hôn em trai, nhưng mà cụ thể chỗ nào không đúng hắn lại không nói được, bởi vì thấy Tô Phiếm thái độ nhẹ nhàng không thèm quan tâm, người chuyện bé xé ra to hoàn toàn là chính mình.

Người nào đó gãi gãi đầu của mình cả nữa ngày, không muốn hiểu rõ, nhưng mà vừa nghĩ đến lúc nãy Tô Phiếm vậy mà xem mình như con gái mà hôn môi, nhất thời vừa cáu vừa giận. Vì thế Tô gia nhị thiếu gia ngay tại chỗ đem cái gối của Tô gia đại thiếu gia từ trên giường của mình ném ra ngoài, đồng thời khoá trái cửa lại, không nghĩ nữa, đi ngủ!

Đợi Tô Phiếm thong dong đến muộn lúc đi đến cửa phòng ngủ của em trai, lúc này mới phát hiện cái gối của mình đang nằm lăng lốc dưới đất, rõ ràng là bị vứt đi. Lại vặn khoá cửa một cái, vậy mà cũng mở không ra. Tô Phiếm đối diện với cửa phòng mà câu lên khoé môi, y có chìa khoá, em trai ngốc của mình có thể khoá được ai chứ?

Thôi đi, chuyện hôm nay phỏng chừng đối với gia hoả tình khiếu không thông này kích thích đủ lớn rồi, Tô Phiếm cân nhắc một chút, nên cho hắn chút thời gian để tiêu hoá một chút.

Mọi chuyện đều phải từng bước từng bước mà đến không phải sao, không có ai có thể một ngụm liền thành người béo.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Trạm thức dậy, theo thói quen mà sờ sờ bên cạnh, không nghĩ tới lại sờ vào khoảng không, lúc này mới nhớ đến tối hôm qua mình đem gối của người ta ném ra ngoài rồi, còn khoá trái cửa, bây giờ tự nhiên là không thể ở bên cạnh mình rồi. Không biết tại sao, người nào đó đã sớm quen với việc Tô Phiếm ở bên cạnh mình chiếm cùng một chỗ, nhất thời có chút thất vọng, dụi dụi mắt lầu bầu nói: “A Phiếm sao lại ngay cả cửa cũng không gõ một cái!” (Mã: Bà con thấy gì không, thấy gì không, đây là chiến thuật mưa dầm thấm đất đấy. Từ từ rồi ẻm cũng lọt tròng thôi. há há.)

Đợi đến lúc hắn xuống lầu ăn sáng, chỉ thấy trên bàn cơm chỉ có cha mẹ, cái chỗ bên cạnh ghế của mình lại trống không thì càng thất vọng: “A Phiếm đâu ạ, anh còn chưa dậy sao?”

“Đâu phải ai cũng giống con ngủ đến mặt trời lên cao đâu, A Phiếm đã sớm mang Tòng Gia đến Trấn Ban Dương ở Yangon bàn công chuyện rồi.” Chung Ý Ánh nói, “A đúng rồi, đây là đồ mà anh trai con để lại cho con, con mau xem nó là cái gì.”

Tô Trạm nhận lấy một cái hộp thiết nhỏ tinh xảo theo phong cách cổ xưa từ trong tay của mẹ, chỉ có lớn bằng nửa bàn tay, bên trên có hoa văn điêu khắc phức tạp, thoạt nhìn giống như hộp trang sức. Một tiếng “Ba” thanh thuý vang lên, Tô Trạm mở cái hộp ra, chỉ thấy trên lớp vải nhung màu đen đang nằm một mảnh tranh ghép nho nhỏ.

Tô Trạm ánh mắt sáng ngời, khó có thể tin được nhìn mảnh ghép nhỏ trong hộp, lúc hắn ở Đài Loan đã đem tranh ghép toàn bộ ghép xong, nhưng mà chính là thiếu một mảnh hơn nữa cũng không tìm được. Mà bức tranh ghép này là do mẹ tự tay vẽ ra rồi đặt làm, có thể nói là hàng độc nhất vô nhị trên thế giới này.

“Đây không phải là mảnh tranh ghép đó của con sao, A Trạm, trở về con vẫn luôn nói với mẹ sao lại tìm cũng tìm không thấy sao? A Phiếm sao lại có cái này?” Chung Ý Ánh cũng nghi ngờ mà hỏi. Lúc Tô Trạm đi có mang theo bức tranh ghép kia, lúc trở về tranh ghép đã làm xong, nhưng mà lại thiếu một mảnh. Ngày đó bà và Tô Trạm cùng nhau đem tranh ghép làm khung rồi dán lên, treo trong thư phòng của mình, nhìn cái chỗ trống kia vẫn có chút tiếc nuối.

“Tô Phiếm cái tên này…” Tô Trạm đem mảnh ghép bỏ vào trong túi của mình, không biết Tô Phiếm làm cái gì, lúc này mới đem mảnh ghép bị thiếu kia lấy ra, hừ, cho rằng như vậy thì có thể lấy lòng mình bù đắp cho sai lầm tối qua sao? Người nào đó tương đối bất mãn mà nghĩ, nhưng mà trên mặt lại không giấu được sự vui vẻ.


Tô Chính Cương đối với thái độ nuông chiều của con trai lớn với con trai nhỏ vừa mới trở về không hài lòng, “A Phiếm này, thật sự là, con muốn ngôi sao thì anh con có thể đi chuẩn bị cái thang để lên hái sao xuống cho con! Cả ngày đều dán theo con, đem người làm cha này ném sang một bên, hôm nay mới nhớ đến đi Ban Dương bàn chuyện súng ống đạn dược, thật sự là mê muội mất cả lý trí!”

“Lão già ông đây là ăn dấm của con trai hả, con trai lớn con trai nhỏ không thân cận với ông, A Phiếm không bồi ông đi săn, A Trạm cũng không bồi ông đánh cờ.” Chung Ý Ánh mỉm cười trêu ghẹo chồng của mình.

“Thôi mà cha, đợi ăn sáng xong con bồi cha đi câu cá nha.” Tô Trạm bất đắc dĩ mà dỗ dành cha mình nói, nhưng mà nghĩ đến mấy ngày nay thật sự là ở cùng với Tô Phiếm, y vừa đi, cũng không biết làm cái gì, dứt khoát bồi cha vậy.

Lão Tô tướng quân lúc này mới cảm thấy ở trước mặt con cái tìm trở về chút cảm giác tồn tại.

Nhưng mà Tô Chính Cương càng già tính tình càng trẻ con bởi vì kỹ thuật câu cá của Tô Trạm quá kém, hơn nữa hôm nay ngoại trừ vài con cá nhỏ ra có thể gọi là không thu hoạch được gì, hai cha con chơi không bao lâu liền rất là ghét bỏ liền mang đội bảo vệ cùng nhau về nhà.

Tô Trạm còn chưa kịp tắm rửa thay quần áo, chỉ thấy trong phòng khách vậy mà có một vị khách không mời mà tới — Mục Thiên Chương, người sau thế nhưng không có dáng vẻ nhếch nhác, chỉ là trên thái dương có một vết thương đã kết vảy.

Mục Thiên Chương thấy hai cha con Tô gia trở về, lập tức đứng dậy chào hỏi Tô tướng quân, y mấy năm nay không ít lần đến Tô gia vì thế mà rất quen thuộc với hai vợ chồng Tô thị, Tô Chính Cương và y chưa nói chuyện được vài câu, mắt thấy y đến tìm con trai của mình, cũng liền trực tiếp lên lầu nghỉ ngơi.

Tô Trạm còn chưa mở miệng hỏi Mục Thiên Chương, Mục Thiên Chương lại mỉm cười hỏi: “Sao rồi, quà tặng thích không?”

“Quà?” Tô Trạm nghi ngờ mà hỏi ngược lại.

“Tối hôm qua em uống say, còn đi vội vàng, cho nên anh liền trực tiếp nhét vào túi quần của em. Không lẽ bị anh của em giữ lại rồi?” Mục Thiên Chương híp mắt mỉm cười giống như một con hồ ly mà trêu ghẹo.

Người nào đó lúc này mới phản ứng lại, thì ra mảnh ghép không phải là Tô Phiếm thay mình tìm ra a! “Sao lại ở trong tay của anh?” Tô Trạm nhướng mày hỏi.

Mục Thiên Chương mỉm cười vô cùng gian trá nói: “Lúc còn nhỏ anh đã nói với em cái gì nào, sẽ có một ngày em sẽ cần.”


Tô Trạm không có vướng mắc ở cái vấn đề này, cau mày phỏng đoán nói: “Anh và Mục Uy đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh đoạt hàng hoá của y sao?” Mục Thiên Chương nhướng mày, không nghĩ tới Tô Trạm lại đột nhiên chuyện đến cái vấn đề này, nhưng mà vẻ ngạc nhiên của y chỉ là thoáng qua một cái, như cười như không mà trả lời: “Cái gì mà đoạt chứ? Anh bây giờ cũng không có cái thực lực cướp đoạt đồ của y này, lại nói, đồ của y cũng không phải là cha cho sao, đồ của cha, chúng ta là anh em đều có phần.”

Mục Thiên Chương không có nói với Tô Trạm rằng, nếu như không cướp đoạt mười tấn thuốc phiện trong tay Mục Uy, em cho rằng Tô Phiếm bây giờ có tiền đến trấn Ban Dương thủ tiêu tang vật chuẩn bị đổi thành tiền đô la đi mua súng ống đạn dược ở Việt Nam sao?

Y và Mục Uy, là từ khi sinh ra đã định trước phải tiến vào thế cục này, Tô Phiếm là muốn một tay duy trì thế lực của quân đội Tô gia ở miền Bắc Miến Điện, ba người bọn họ không có lựa chọn nào khác, nhưng mà Tô Trạm có. Nghĩ đến dáng vẻ của tên gia hoả trước mắt này tối hôm qua không chút do dự thay mình giải vây, Mục Thiên Chương trong lòng cảm thấy ấm áp.

Tô Trạm nghe Mục Thiên Chương nói chuyện như đánh thái cực, biết rằng đây dù sao cũng là chuyện nội bộ của Mục gia, cũng không phải là chuyện mà mình có thể vài ba lời là giải quyết được, hơn nữa nhìn tình cảnh tối hôm qua, giữa hai anh em bọn họ kết thù kết oán đã lâu rồi — Mục Uy từ nhỏ liền muốn đem Mục Thiên Chương ném vào nồi nấu thuốc phiện rồi, hắn quá quen thuộc người bạn tốt này của mình, sự tồn tại này của Mục Thiên Chương tuyệt đối là cái đinh trong mắt Mục Uy.

Có người muốn bạn chết, bạn không phản kháng, vậy thì sống thế nào? Cho nên hắn cũng có thể hiểu được cảm nhận của Mục Thiên Chương.

Đáng tiếc, hắn không hề hy vọng rằng thấy được anh em tương tàn thế này.

“Các người một vừa hai phải thôi, có thể làm anh em, là duyên phận đã tu luyện.” Tô Trạm suy nghĩ cả nữa ngày, chỉ có thể bật ra một câu như vậy.

Mục Thiên Chương ha ha cười lớn, dường như nghe được lời nói rất thú vị, không hề khách khí mà một tay sờ cái đầu trọc của người nào đó, nói rằng: “Em con nít hiểu cái gì! Không phải ai ai cũng giống em có một anh trai tốt. Đi, dẫn em đi chơi!” Y chỉ coi Tô Trạm là bị cha mẹ và anh trai bảo vệ quá tốt, vẫn chưa thấy được hiểm ác của dân gian.

Người nào đó vừa bị sờ đầu liền tạc mao lập tức đẩy cái tay không thành thực của Mục Thiên Chương ra, oán hận nói: “Sờ đầu lão tử nữa có tin tôi đánh anh hay không!” Nhưng mà người sau vẫn như cũ giống như lúc nhỏ khiêu khích chính mình, bị đe doạ lại thờ ơ mà vểnh khoé miệng mỉm cười đắc ý.

Tô Trạm đối với cái thái độ này của Mục Thiên Chương rất là bất đắc dĩ, tên gia hoả này hoàn toàn đem mình làm một nhị thế tổ đơn thuần trong sáng. Nào ngờ chính mình đã chết qua một lần, những người vì danh lợi vây quanh bên cạnh mình đều là hư tình giả ý, sinh không mang đến, chết không mang đi, cái thế giới này chỉ muốn sống một cách đơn thuần.

++++++++


Không có Tô Phiếm làm bạn, Tô Trạm cảm thấy rất là không được tự nhiên, nhưng may mà lại đến Mục Thiên Chương với lời thề son sắt muốn dẫn mình đi ra ngoài chơi, lập tức hai người ăn nhịp với nhau mà lái xe ra ngoài.

Mục Thiên Chương nói là muốn dẫn Tô Trạm đi nhìn cảnh đời, đợi khi Tô Trạm đã ngồi trên xe của Mục Thiên Chương hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được thành phố Mạnh Cảm ở bên cạnh, mới phát hiện vậy mà là hồng nghệ nhân* biểu diễn — Cũng chính là tục xưng của gay sau này.

Gay lúc này mới từ từ nổi dậy ở Thái Lan, Miến Điện và Thái Lan là hai nước láng giềng, mặc dù phần lớn mọi người vẫn như cũ nghèo khổ lạc hậu nhưng mà làm theo những người có tiền có quyền là ăn uống no đủ thì phải vui chơi thoả thích, đồng thời rất có tâm lý tìm kiếm cái lạ, nhưng mà làn gió hồng nghệ nhân này vậy mà cũng có thể quét đến nơi này. Đương nhiên, người có thể ở trong nhà hát này tiêu phí cũng không phải là người bình thường, ví dụ như đám người Hứa Gia Kiệt mà Tô Trạm đã gặp ở bữa tiệc hôm đó.

Tô Trạm lớn lên dễ nhìn, gia thế lại tốt, phía sau có Tô tướng quân nổi tiếng ở miền Bắc Miến Điện cùng với người anh trai danh tiếng vang xa, tự nhiên là đối tượng để mọi người nịnh bợ, một đám người đều sôi nổi đến gần bắt chuyện với hắn, đồng thời giống như con ruồi đuổi cũng không đi. Kỹ thuật của gay lúc này vẫn chưa đủ hoàn thiện, cũng chính là mơ hồ nhìn qua giống như nữ nhân, nhìn gần một chút đơn giản là vô cùng thê thảm. Xung quanh là một đám người mang bộ mặt giả dối chất đầy hư tình giả ý, người biểu diễn trên đài không có chút khiếu thẩm mỹ nào đáng tin, Tô Trạm ở trong lòng mắng Mục Thiên Chương mấy lần, như đinh đóng cột mà cảm thấy người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên với mình này quả thực là rất tục tằng.

Nhưng mà nhóm người này đều có quan hệ vương vấn không dứt được với quân đội của Tô gia, Tô Trạm sẽ không ngốc đến nỗi giống như đời trước vì tính tình của mình mà vứt bỏ sắc mặt, hắn không muốn làm khó những gì Tô Phiếm đã khổ tâm vì Tô gia.

Mục Thiên Chương thấy lông mi tuấn tú của Tô Trạm cau lại, thoạt nhìn trong lạnh lùng mang theo sự ẩn nhẫn, rất có ý tứ mỹ nhân lạnh lùng, hoàn toàn đối với sự tâng bốc của những người này không chút động lòng. Chính mình thật khó mới có cơ hội thừa dịp người anh trai luôn bảo vệ em trai sợ bị người ta ăn kia không có ở nhà đem người ta lừa gạt ra ngoài chơi, lại không nghĩ rằng bị mấy cái bóng đèn này phá huỷ thời gian tốt đẹp của mình.

Mục Thiên Chương do dự một chút, quay đầu nói với Tô Trạm: “A Trạm, em không phải nói là muốn ăn món ăn Thái Lan sao, anh đã đặt bàn rồi, thời gian cũng gần tới, chúng ta đi thôi.” Tô Trạm như được đại xá mà phản ứng lại, lập tức gật gật đầu, chuẩn bị đứng dậy cùng Mục Thiên Chương cáo từ.

Hứa Gia Kiệt và con trai của Đao thổ ty còn chưa nói đủ, định mời Tô Trạm cùng nhau ăn tối, nào ngờ được người ta đã sớm có kế hoạch, lại không tiện chìa mặt ra mời người đi ăn cơm cùng, đành phải thổn thức không thôi mà nói lời tạm biệt với Tô Trạm.

Cuối cùng cũng từ trong hoàn cảnh chướng khí mù mịt mà ra ngoài, Tô Trạm hung hăng thở một hơi không khí trong lành, Mục Thiên Chương ở bên cạnh cà lơ phất phơ hỏi: “Sao nào, coi được không? Đáng tiếc còn có tiết mục cuối còn chưa xem xong a…” Giọng điệu của người nào đó rất là tiếc nuối.

“Tục tằng.” Tô Trạm phun ra hai chữ.

“Tô nhị thiếu, xem cái này rất đắt tiền được hay không a, cho nên mới muốn dẫn em đến nhìn cảnh đời…” Mục Thiên Chương nhếch khoé miệng cười nói.

Nhưng mà cảm giác Mục Thiên Chương cho Tô Trạm vẫn rất tốt, tên gia hoả này mặc dù cứ mở miệng là không buông tha cho người ta, nhưng mà làm trò hề bất thình lình vẫn có thể chọc cười người ta. Tô Trạm vẫn rất thích ở cùng với Mục Thiên Chương.

Chỉ có điều, bên này hai người cười đùa vui vẻ hi hi ha ha cùng nhau ăn cơm, bên kia Tô Phiếm cúp máy cuộc điện thoại trong nhà, sắc mặt lại có chút không tốt.


Y mới nãy cùng một tướng quân của chính phủ Lào bàn bạc thành công một đơn hàng súng ống đạn dược, thu mua một lượng lớn súng ống đạn dược kiểu Mỹ từ trong chiến tranh Việt Nam thu gom lại, cho dù chở về cũng không ai muốn, y cũng có thể thuận lợi thay quân đội của Tô gia bổ sung quân bị. Huống chi ngày nay kinh doanh thuốc phiện và mooc-phin đang nóng hổi, cho dù là đoàn ngựa thồ hay là lực lượng vũ trang địa phương, đều cần những vũ khí tiên tiến này. Thu vào giá thấp, bán ra giá cao, y có thể kiếm được một khoản tiền. Thái tướng quân của Lào vẫn luôn có quan hệ tốt với cha, Tô Phiếm vào lần đầu tiên thấy ông vẫn còn là một tiểu thiếu niên 14 tuổi, vì thế mà đợi đến khi y có thể một mình đảm đương một phía ra ngoài làm việc, Thái tướng quân đối với y không hề xa lạ, qua lại bàn chuyện làm ăn cũng là đi lướt qua.

Thái tướng quân vốn là dự định giữ y lại một buổi tối, đợi ăn cơm xong thì sáng sớm ngày mai liền cùng nhau đi, chỉ có điều ông là muốn về Lào. Nhưng mà sau khi nghe được thông tin từ trong nhà nói là Mục Thiên Chương dẫn Tô Trạm ra ngoài, hơn nữa còn đi Mạnh Cảm xem hồng nghệ nhân biểu diễn, ý nghĩ đầu tiên của Tô Phiếm chính là — Mục Thiên Chương đây là muốn làm hư em trai của y.

Đối với việc Tô Trạm nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, cảm giác ở cùng với người ngoài, Tô Phiếm cảm thấy rất không tốt.

“Tòng Gia, cậu đi nói với Thái tướng quân một câu, nói là, trong nhà có chút chuyện gấp, tối hôm nay không thể bồi ông cùng nhau ăn cơm được.” Tô Phiếm dặn dò Nghiêm Tòng Gia ở bên cạnh.

Nghiêm Tòng Gia nhíu mày nói: “Vậy chúng ta bây giờ liền gấp rút trở về sao?”

“Đúng, nhưng mà, chúng ta đi Mạnh Cảm, Mục Thiên Chương dẫn A Trạm đến Mạnh Cảm chơi rồi, thuận tiện đón hắn về luôn.” Tô Phiếm chơi đùa phật châu trong tay của mình nói.

Nghiêm Tòng Gia không dám nhìn thẳng vào mắt của Tô Phiếm, mặc dù ánh mắt của đại thiếu gia thoạt nhìn dịu dàng như ngọc, nhưng bên trong đôi mắt đó lại là sự cứng rắn không gì sánh được, hơn nữa trong mắt và trong lòng của y, duy chỉ có một mình Tô Trạm.

Y đem tầm mắt rơi vào phật châu đang nằm trong tay của Tô Phiếm, dường như đó chính là hoá thân của đại thiếu gia, một bên suy nghĩ chọn lọc từ ngữ nói: “Đại thiếu, tướng quân dặn cậu và Thái tướng quân nói chuyện nhiều một chút, nếu bây giờ vội vã trở về sẽ rất cực, lại nói…” Nghiêm Tòng Gia dừng một chút rồi nói tiếp: “Lại nói, nhị thiếu đã lớn rồi, cậu ấy đi ra ngoài chơi cũng không bị lạc.”

Nghiêm Tòng Gia và Tô Phiếm cùng nhau lớn lên mười năm, trên danh nghĩa mặc dù là thiếu gia và phó quan, nhưng mà tình cảm đặt ở đó, hai người sớm chiều ở cùng nhau, có lúc càng giống như là anh em. Hơn nữa, Tô Phiếm biết Nghiêm Tòng Gia vẫn luôn trung thành và tận tâm với mình. Vì thế mà nói một hơi cũng không làm cho y không vui, ngược lại nhớ đến đoạn thời gian này mình đã ở cùng với Tô Trạm quá nhiều, đem Nghiêm Tòng Gia gạt qua một bên, có chút lạnh nhạt y. (Mã: Trời, cứ như hoàng thượng với hậu cung ý.)

Tô Phiếm mỉm cười tiến lên, vỗ vỗ bả vai của Nghiêm Tòng gia, nói chuyện với y giống như lúc còn nhỏ: “Được rồi, Tiểu Gia, tôi biết là cậu muốn tốt cho tôi, nhưng mà A Trạm, tôi vẫn không yên tâm lắm.”

Từ khi y trưởng thành, đã rất ít nghe được cái xưng hô Tiểu Gia mà đại thiếu dùng để gọi mình này, Nghiêm Tòng Gia vừa nghe được, sửng sốt một chút, lại cảm thấy vô cùng quen thuộc và xót xa, mơ hồ lại có chút tiếc nuối, nếu như không có nhị thiếu, chính mình, chính mình có phải mãi mãi là Tiểu Gia của đại thiếu hay không. Nhưng mà nhị thiếu vừa trở về, cái gì cũng đều thay đổi rồi, ngay cả công việc làm ăn và quân vụ mà bình thường đại thiếu để ý nhất cũng đều đặt qua một bên, đem nhị thiếu ở nhà đặt ở vị trí đầu tiên. (Mã: Bà còn có thấy đoạn này không, quen thuộc không, nó chính là cái suy nghĩ của hầu hết các tình địch trong truyện đam mỹ lẫn ngôn tình đó. Ứa gan mà. Mã không thích bạn Tòng Gia này! Tòng Gia à, em không phải là con ruột của tác giả nhé, là con ghẻ nhá nhá nhá ~~)

Tay của Tô Phiếm cũng không buông xuống, lại nắm bả vai của Nghiêm Tòng Gia, chậm rãi nói: “Nhớ, Tô Trạm chính là tôi, cậu không chỉ phải trung thành với tôi, cũng phải trung thành với Tô Trạm.” Nghiêm Tòng Gia là người mình trông nom mà lớn lên, Tô Phiếm hi vọng đem y cũng làm một người em trai của mình, y và Tô Trạm cũng xem xem, vì thế mà nghĩ rằng tiểu tử choai choai này đại khái là bởi vì đoạn thời gian này bị lạnh nhạt có chút không vui, vẫn là tính tình thiếu niên.

Điều y thích là, đại thiếu gia ngoài mặt tao nhã lịch sự đối với ai cũng tốt, nhưng trên thực tế sát phạt quyết đoán, cùng ai cũng đều có khoảng cách, xứng đáng là Tô gia đại thiếu mà y nhìn lên và sùng bái. Mà không phải là một Tô Phiếm toàn tâm toàn ý chỉ vây quanh em trai.

Nhưng mà, y cũng chỉ có thể gật gật đầu nói: “Dạ, Tòng Gia hiểu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui