Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Hạ Phi cảm thấy bản thân đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ có rất nhiều gương mặt xuất hiện, nhưng lại chẳng có gương mặt nào lưu lại trong đầu hắn.

Hắn cảm thấy trong bụng nóng rát, giống như có thứ gì đó muốn chui ra, vừa trướng lên rất khó chịu, lại vừa cho hắn cảm giác ấm áp, giống như đang nằm trong lòng mẹ.

Sau đó là ánh lửa đầy trời.

Hạ Phi hít vào một ngụm khí lạnh, giật mình tỉnh lại khỏi giấc mơ kia.

Trước mắt là một mảnh trắng xóa, không biết đây là đâu. Hắn muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay chân đều bị trói chặt. Loại dây thừng trói tay chân hắn không biết làm bằng vật liệu gì, càng giãy dụa thì càng siết chặt, nhưng lại không gây ra thương tích trên da.

Trong ngực hắn dâng lên một cảm giác buồn bực phẫn nộ, muốn thoát khỏi trói buộc, muốn thoát khỏi nơi này.

Một tiếng “Kèn kẹt” vang lên, cửa phòng được mở ra.

Hạ Phi không ngóc đầu lên được, chỉ nghe thấy âm thanh như bánh xe kim loại ma sát với mặt đất, di chuyển đến gần phía mình.

Khi người kia đi đến bên giường, hắn nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện ra đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mày kiếm mắt sáng, rất có khí chất, là loại khiến người khác vừa gặp đã có thiện cảm.

Hạ Phi cảm thấy gương mặt người này nhìn rất quen, muốn mở miệng hỏi người kia là ai.

Nhưng hắn vừa mở miệng, yết hầu lại chỉ phát ra được vài tiếng “A a a” không rõ ràng.

Hắn không biết phải dùng thứ gì để biểu đạt suy nghĩ của bản thân, trợn mắt nhìn người đàn ông kia một lúc, đại não chuyển hai vòng, cuối cùng cũng tìm được một số từ ngữ đơn giản: “Anh… là… ai?”

“Ta là Hạ Kỳ.” Người đàn ông dừng lại một chút, “Là ba của con.”

Hạ Phi cũng không có vẻ kinh ngạc như Hạ Kỳ dự đoán, hắn chỉ im lặng nhìn chằm chằm Hạ Kỳ, nửa ngày sau mới khẽ gật đầu, cứng ngắc nói: “B… ba…”

Hạ Kỳ nhíu mày: “Cổ họng con bị sao thế?”

Sao lại nói mãi không được một từ?

Hạ Phi trầm tư một lúc, lắc đầu. Cổ họng hắn không có vấn đề, thứ có vấn đề, là tư duy của hắn.

Những thứ trước mắt rõ ràng trông rất quen thuộc, nhưng Hạ Phi lại không biết phải gọi chúng là gì. Thứ mình đang nằm lên, thứ mình đang đắp trên người… gọi là gì? Hình như là… giường, và… chăn?

Mình là ai? Mình tên là gì? Mình đến từ đâu, tại sao mình lại ở đây?

Những vấn đề tưởng chừng như rất đơn giản, ở trong đầu hắn lại loạn thành một đống.

Một gương mặt anh tuấn đột nhiên lóe lên trong đầu hắn rồi nhanh chóng biến mất. Hắn muốn giữ lại, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi gương mặt kia. Người đó là ai? Tại sao lại xuất hiện trong trí nhớ của hắn?

Hắn thống khổ nhíu mày.

“Hạ Phi…” Mặc dù không được ở cạnh đứa con này từ nhỏ, thậm chí còn từng có ý định muốn bỏ nó đi, nhưng Hạ Kỳ cũng không phải máu lạnh, nhìn con trai thống khổ như thế cũng cảm thấy đau lòng.

Hạ Phi…

Chân mày đang nhíu chặt của hắn hơi giãn ra.

Tên của hắn, là Hạ Phi.

Hạ Phi mở mắt ra, nhìn về phía Hạ Kỳ, quơ quơ tay chân, ra hiệu muốn Hạ Kỳ cởi trói cho mình.

Hạ Kỳ lắc đầu: “Không được, con có khuynh hướng bạo lực, ta không thể thả con ra.”

Hạ Phi không hiểu cái gì gọi là khuynh hướng bạo lực, càng dùng sức giãy dụa, y như một đứa trẻ bướng bỉnh nếu không đạt được cái mình muốn thì nhất quyết không chịu dừng.

“Hạ Phi, con sao thế?” Biểu hiện dị thường của hắn khiến Hạ Kỳ càng thêm lo lắng.


Hạ Phi không chú ý đến câu hỏi kia, giãy dụa càng mạnh hơn, giống như muốn phá nát cả thành giường.

Hạ Kỳ nhìn hắn như thế, không đành lòng móc trong túi ra một cái điều khiển, ấn xuống.

Trên cổ Hạ Phi có một vòng kim loại được Hạ Kỳ đeo vào lúc hắn còn đang hôn mê. Hạ Kỳ vừa nhấn nút, vòng cổ lập tức phát ra dòng điện. Hạ Phi điên cuồng kêu gào vài tiếng, hai mắt trợn trắng, mất đi ý thức.

Hạ Kỳ thở dài, quay người ra khỏi phòng.

Ở bên ngoài các bác sĩ đang đứng thành một vòng, chăm chú nghiên cứu số liệu chức năng cơ thể của Hạ Phi.

Số liệu chức năng cơ thể của hắn hoàn mỹ đến đáng sợ.

Tất cả các hạng mục đều là số liệu của thể chất cấp A cao cấp. Ngay cả Chris là song A cũng không thể không thừa nhận thể chất của Hạ Phi còn cao hơn anh ta, đương nhiên là chỉ cao hơn một chút thôi.

Lúc Hạ Phi hôn mê bọn họ đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho hắn, phát hiện cơ năng của hắn giống như vừa được tái tạo lại, hoàn hảo đến không tỳ vết, trong khi rõ ràng chỉ mới gần 500 tuổi, còn chưa trải qua kỳ tiến hóa đầu tiên. Đây quả thực là kỳ tích trong lịch sử y học.

Hạ Kỳ cũng đã nhân cơ hội kiểm tra gen, phát hiện người mình cứu về đúng là con trai mình, Hạ Phi. Nhưng rõ ràng lúc hắn sinh con ra, thể chất kiểm tra được là cấp F, tại sao bây giờ lại là cấp A cao cấp? Chẳng lẽ sau khi lớn lên cấp bậc thể lực có thể biến đổi? Chuyện này không khoa học! Hạ Kỳ nhớ đến trạng thái lúc trước của Hạ Phi, ngủ li bì suốt một năm, tốc độ lớn nhanh đến kỳ dị, sau đó tỉnh lại. Chẳng lẽ khi hắn ngủ say cơ thể cũng tái tạo lại, theo quá trình phát triển từ trẻ sơ sinh đến trưởng thành toàn bộ cơ năng đều đổi mới?

Cũng không phải không có khả năng, dù sao trên đời này cũng có không ít chuyện kỳ lạ.

Nhưng chỉ số cơ thể của Hạ Phi cũng không phải là thứ khiến Hạ Kỳ chú ý. Thứ khiến Hạ Kỳ lưu ý nhất chính là biểu hiện ban nãy của hắn. Hắn biểu hiện giống như một đứa trẻ vừa mới ra đời, thấy mọi vật đều mới mẻ xa lạ nên cảm thấy rất nôn nóng bất an. Khác nhau ở chỗ trẻ sơ sinh khi bất an sẽ khóc, còn Hạ Phi khi bất an sẽ có khuynh hướng bạo lực.

Suy đoán của Hạ Kỳ rất nhanh đã được chứng thực.

Đại não của người bình thường trải qua quá trình suy nghĩ, học hỏi, vận động trí óc sẽ tiếp thu được các mảng kiến thức về vạn vật xung quanh. Hạ Phi thì khác, đại não của hắn giống như bị chặn mất một bộ phận, khiến hắn đánh mất nhận thức về môi trường xung quanh, trở nên nôn nóng bất an. Vì hắn mất trí nhớ, có tư duy nhưng lại không có tri thức cơ bản, đại não trống rỗng, cần có người đến tu bổ phần khuyết thiếu này.

Mà người này, không còn ai khác ngoài Hạ Kỳ.

Sau khi xác nhận suy đoán của bản thân, Hạ Kỳ bắt đầu giáo dục kiến thức cơ bản cho Hạ Phi, đầu tiên chính là dạy hắn nhận biết đồ vật xung quanh.

Hạ Phi bị trói năm ngày, đầu tiên là trói trên giường, sau đó chuyển thành trói chân tay lại đặt ngồi lên ghế.

Dạy trẻ con trước tiên phải dạy nó biết đây là gì, kia là gì, chứ không thể vừa bắt đầu đã dạy đây là chữ gì, viết thế nào. Hạ Kỳ áp dụng phương pháp này, không dạy chữ cho hắn vội, mà dạy hắn phân biệt các đồ vật xung quanh.

Khả năng tiếp thu của Hạ Phi rất cao, dạy một lần đã biết, có vài thứ thậm chí không cần Hạ Kỳ nói hắn cũng tự nhớ ra được. Sau một ngày đã nhận biết được toàn bộ đồ vật cơ bản xung quanh.

Hạ Kỳ rất vui vẻ, Chris lại mệt đến bở hơi tai.

Hạ Kỳ tạm thời chưa nói chuyện của Hạ Phi cho những người khác trong đoàn biết, cho nên chỉ có thể để Chris làm chân chạy vặt.

Nguyên một ngày Chris phải chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần còn phải mang về một thứ khác với lần trước, không được lặp lại, mẹ nó nhớ được cái gì mang về rồi cái gì chưa mang về đúng là phát rồ, quả thực chính là hành hạ cả thể xác và tinh thần.

Ngày đầu tiên là nhận biết đồ vật, ngày thứ hai là học chữ, ngày thứ ba là dạy cách giao tiếp, ngày thứ tư cho đọc sách, ngày thứ năm dạy các quy tắc, triết lý sống. Đến ngày thứ sáu, xác định Hạ Phi đã gần đạt ngưỡng người bình thường, Hạ Kỳ quyết định dẫn hắn ra ngoài đi một vòng.

Hạ Kỳ dẫn con trai đến phòng tắm.

Năm ngày bị trói liên tục, Hạ Phi chưa tắm lần nào, Hạ Kỳ cảm thấy con nhà mình sắp mốc lên rồi.

Nhưng Hạ Kỳ lại quên mất chưa dạy hắn cách dùng vòi hoa sen.

Tay Hạ Phi vừa mò đến chỗ vòi hoa sen Hạ Kỳ đã có cảm giác không ổn, còn chưa kịp định hình vấn đề thì ngay một giây sau nước lạnh đã xả xuống từ đầu đến chân.

Hạ Kỳ đen mặt nhìn hắn.

Hạ Phi mặt không cảm xúc nhìn ba mình, trèo vào trong bồn tắm, đem vòi hoa sen quay về phía mình. Lần này đến lượt hắn bị nước lạnh xối từ đầu đến chân.

Hạ Kỳ thở dài, trầm giọng nói: “Xoay cần gạt sang bên trái sẽ có nước nóng.”

Hạ Phi nghe lời gật đầu, lập tức xoay toàn bộ sang trái.


Hạ Kỳ: “…”

Hạ Kỳ nhìn con trai ngốc bị nóng đến phát hoảng quăng luôn cả vòi sen vào tường, bất đắc dĩ đỡ trán.

Xem ra muốn đạt được ngưỡng người bình thường thì còn phải cố gắng nhiều…

Khổ sở mãi cuối cùng cũng tắm xong, Hạ Phi trần như nhộng đứng trước gương lau tóc.

Hạ Kỳ đứng phía sau hắn thay quần áo. Cái này đúng là một người tắm hai người ướt! Không thay quần áo kiểu gì cũng cảm lạnh!

Hạ Phi đang lau tóc đột nhiên ngừng lại, khẽ sờ sờ đôi mắt trong gương. Hắn nhớ trước đây hình như mình có đeo kính thì phải, trong tai hình như cũng gắn thứ gì đó. Nhưng rõ ràng bác sĩ đã nói thị lực và thính lực của hắn đều rất tốt, sao lại phải đeo kính?

Hạ Kỳ vừa nghiêng đầu sang đã thấy con trai ngốc đang ngơ ngác nhìn bản thân trong gương, vội ho khan một tiếng, đem khăn tắm đưa qua cho hắn: “Che lại đi. Tự nhìn chằm chằm bản thân trong gương làm gì, lại còn sờ sờ!”

Hạ Phi nhận lấy khăn tắm, quấn quanh hông, lại nhìn tròng mắt màu tím trong gương một lúc nữa, mới quay người nhìn về phía Hạ Kỳ: “Quần áo đâu?”

“Ở đây không có quần áo của con, con đợi một chút để ta bảo Chris đi ra ngoài mua.”

Hạ Phi liếc nhìn quần áo trên người Hạ Kỳ: “Mặc của ba là được rồi.”

Hạ Kỳ kinh ngạc: “Sao con lại muốn mặc quần áo của ta?”

“Chẳng phải ba là ba sao? Con mặc quần áo của ba không được à?”

Hạ Kỳ: “…” Hình như cũng đúng…

Hạ Kỳ nhìn đứa con 500 năm mới được gặp mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nếu như khi đó mình không vứt bỏ nó, có lẽ quan hệ cha con cũng sẽ không xa lạ như bây giờ đi? Mặc dù mặt mũi con trai thực sự là quá giống tên khốn kia, vừa nhìn khuôn mặt giống tên kia đến tám chín phần đã thấy bức bối hết cả người!

Hạ Kỳ cao lãnh quay đầu đi: “Ta không muốn cho con mặc đấy, sao hả?”

“Ồ.” Hạ Phi đáp một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.

“Con định đi đâu?!” Hạ Kỳ kinh ngạc nhìn hắn, không lấy được quần áo thì định cứ trần truồng như thế mà đi?

“Tìm quần áo.” Hạ Phi kéo cửa ra.

Hắn chưa đi được hai bước đã đụng phải Chris đến tìm Hạ Kỳ.

Chris vừa nhìn thấy Hạ Phi thì hai mắt đều sắp rớt ra. Lúc trước mặc dù cảm thấy hắn rất yêu nghiệt, nhưng cũng chỉ giới hạn ở phiên bản “mỹ nam ngủ trong rừng”. Từ sau khi Hạ Phi tỉnh lại, Hạ Kỳ không cho Chris có cơ hội thò một ngón chân vào phòng, nói là không muốn để anh ta gây tai họa. Mình gây tai họa lúc nào hả! Rõ ràng là đôi bên cùng có lợi mà!

Giờ phút này, nhìn thấy yêu nghiệt sống đứng sờ sờ trước mặt, ánh mắt mông lung, tóc ướt sũng, trên người chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm ngang hông, trên cổ còn đeo vòng điện. Chris yên  lặng nuốt nước miếng ực một cái, hai tay đã vượt khỏi tầm kiểm soát của não bộ duỗi về phía người trước mặt.

Hạ Phi nhìn móng vuốt đang vươn về phía mình, thò tay túm lại, lạnh lùng nói: “Cởi quần áo.”

Chris: “???”

Hả hả hả?

Chris cười cười: “Muốn cởi quần áo sao, chúng ta vào phòng được không?”

Hạ Phi lắc đầu: “Cởi ở đây.”

“Thì ra mỹ nhân thích màn trời chiếu đất à.” Chris cảm thấy bản thân đã gặp được bảo bối rồi, cảm tạ Thượng Đế, cảm tạ lão đại đã nhặt mỹ nhân yêu nghiệt trở về!

Chris rút tay về, bắt đầu cởi quần áo.

Đầu tiên là áo khoác, Hạ Phi cầm lấy vắt lên cánh tay.


Chris cũng không để ý, tiếp tục cởi đến áo sơmi.

Hạ Phi cầm lấy mặc thẳng lên người mình.

Chris bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, dừng động tác lại.

Hạ Phi mặt liệt ra lệnh: “Đừng dừng lại, tiếp tục đi.”

Đừng dừng lại! Tiếp tục đi!

Đây là đang ám chỉ cái gì đấy phải không!

Cảm xúc trong lòng Chris trào dâng mãnh liệt, nhanh chóng cởi nốt giày và quần dài. Đang muốn cởi nốt quần lót thì động tác tiếp theo của Hạ Phi đã khiến anh ta hóa đá tại chỗ.

Hắn rút khăn tắm trên hông quăng đi, Chris theo bản năng vội đỡ lấy, sau đó trơ mắt nhìn toàn bộ quần áo của bản thân trong vòng năm giây được mặc hết lên người đối phương.

“Chân anh quá to. Quần rách quá nhiều. Nghèo quá thì đòi tăng lương đi.” Hạ Phi bất mãn nhíu mày, sau đó vòng qua người Chris đi thẳng.

Cứ thế… đi luôn.

Để lại Chris ngơ ngác cầm khăn tắm, chỉ mặc một cái quần lót run rẩy hỗn độn trong gió.

Hạ Kỳ chậm rì rì nhích xe lăn ra ngoài, thấy bộ dạng của Chris cũng không khỏi há hốc mồm: “Bị cướp sắc đấy à?”

Chris câm lặng ứa nước mắt.

Bị cướp quần áo! Cướp quần áo!

“Đúng rồi, lúc nãy cậu chạy đi đâu thế? Tôi đang định nhờ cậu đi mua quần áo.” Hạ Kỳ cắt ngang quá trình u buồn nội tâm của anh ta.

Chris bây giờ mới nhớ ra mục đích mình đến đây, quát to một tiếng: “Chết rồi, không được! Tôi đến là để nói vấn đề này mà sao cậu ta lại đi mất rồi!”

“Có chuyện gì liên quan đến Hạ Phi sao?”

“Không biết tin tức bị ai truyền ra, những đội trưởng khác trong đoàn cũng đã biết việc đứa nhỏ lão đại nhặt về đột nhiên lớn tướng thành một mỹ nam. Bọn họ nói không thể để người không rõ lai lịch ở lại trong đoàn, để đề phòng có nội gián trà trộn, muốn đuổi cậu ta đi.”

Hạ Kỳ trừng hắn: “Thế mà còn đứng đần ra đấy? Nhanh đi tìm người về!”

“Dạ dạ!” Chris cuống cuồng quay đầu chạy đi.

“Từ từ! Đẩy tôi đi nữa!” Âm thanh tức giận của Hạ Kỳ từ phía sau truyền đến.

Vì vậy Chris lại dùng vận tốc ánh sáng vòng về, nhấc cả lão đại nhà mình và xe lăn lên, tiếp tục chạy.

Hạ Kỳ: “…”



Hạ Phi vừa đi ra khỏi khu phòng bệnh đã bị cả đống người nhìn chằm chằm.

Từ lúc tỉnh lại hắn chưa bị nhiều người nhìn như thế bao giờ, trong lòng bắt đầu cảm thấy buồn bực, ngứa ngáy muốn đánh người.

Đi qua một dãy hành lang, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện hai tên đàn ông râu ria xồm xoàm, vai u thịt bắp, áo trên người trông như sắp rách đến nơi.

Hắn nhìn râu mép bẩn thỉu của bọn họ, yên lặng quay ngược về đường cũ.

Chưa đi được hai bước, đầu đằng này lại xuất hiện thêm ba người đàn ông đô vật cũng râu ria xồm xoàm như thế, trông cực kỳ dữ tợn.

Hạ Phi cay mày nhìn về phía bọn họ, cảm giác được đối phương không có ý tốt.

Nhưng Hạ Kỳ dạy hắn không được đánh người lung tung, gặp chuyện gì trước tiên phải dùng lời nói để giải quyết, động khẩu không được mới có thể động thủ, nếu đã phải động thủ thì cứ đánh thẳng tay, miễn sao đối phương còn thở là được.

Trong đầu Hạ Phi nhanh chóng phán đoán tình hình, cảm thấy hiện tại chắc là vẫn có thể dùng lời nói để giải quyết, vì thế hắn gật đầu, lên tiếng chào hỏi: “Xin chào.”

“Chào tiểu mỹ nhân.” Một người trong số đó ngả ngớn nhìn hắn.

“Nghe nói cậu là đứa nhỏ trung đoàn trưởng nhặt về sao? Sao đã lớn thế này rồi.” Một người khác cũng chen mồm.

Ánh mắt của những người này khiến cho Hạ Phi rất không thoải mái. Nhưng đối phương không động thủ, hắn cũng không thể đánh.


“Đúng, đứa bé kia là tôi. Có thể tránh đường được không? Tôi có việc.”

“Cậu thì có việc gì chứ,” Người đàn ông thứ ba nói, “Nếu không tiểu mỹ nhân ở đây nói chuyện phiếm với các anh một chút đi.” Nói xong vươn tay muốn đặt lên vai hắn.

Hạ Phi nghiêng người tránh sang một bên.

Người kia vồ hụt, râu mép giật giật, cười đến vô cùng dâm tà: “Tiểu mỹ nhân thân thủ không tồi, kỹ thuật trên giường thế nào?”

“Trên giường?” Hạ Phi không hiểu lắm. Hắn suy nghĩ một lúc, nghĩ có lẽ từ này để chỉ hai người đánh nhau trên giường. Bình thường hắn đạp một cước giường cũng sắp thủng, vì thế nghiêm túc đáp: “Sập giường.”

Năm người đàn ông nghe câu trả lời của hắn, đầu tiên đều ngẩn ra, sau đó cười phá lên như đang nghe chuyện khôi hài.

“Tiểu mỹ nhân, cậu đáng yêu thật đấy, có muốn các anh đây biểu diễn một chút cho cậu được mở mang tầm mắt xem cái gì mới đúng là sập giường không ha ha ha ha ha ha —— ”

Người kia vừa cười to vừa nói, mưa xuân đều phun thẳng về phía hắn. Hạ Phi nhíu mày. Mặc dù đây không phải quần áo của hắn, nhưng trước khi tìm được quần áo sạch thì vẫn phải mặc.

Người đàn ông đang cười phát hiện hắn đang cau mày nhìn mình, không cười nữa, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu mỹ nhân ánh mắt của cậu là thái độ gì đấy, xem thường anh đây à?”

Hạ Phi thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, miệng ông rất thối, nói chuyện còn bắn nước bọt, rất bẩn.”

“…”

Người đàn ông bên cạnh người kia chen vào: “Thực ra các anh đây cũng không thích lên giường lắm. Hay là chúng ta dã chiến luôn ở đây, để mọi người đi qua được chiêm ngưỡng, mỹ nhân thấy thế nào?”

Dứt lời cả bọn liền phá lên cười.

Chân mày Hạ Phi nhíu càng chặt, mấy người này có bệnh à, câu vừa rồi có gì buồn cười?

Hắn lắc đầu, muốn tránh khỏi bọn họ đi ra chỗ khác. Nhưng hắn đi sang phía bên nào những người kia cũng cố tình chặn đường. Hạ Phi mất kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bọn họ: “Chân tay có tật à? Không thể đứng gọn vào một bên sao? Đừng có chắn đường người khác!”

Một người vừa há miệng định nói, đã bị hắn quát một tiếng: “Không cho nói, nước bọt văng tứ tung.”

Người kia nghẹn họng há hốc mồm.

“Anh em, phí lời làm gì, thịt nó!” Người đàn ông lên tiếng đầu tiên ban nãy không nhịn được nữa, thịt tươi trước mắt nói nhiều làm gì, làm luôn mới là đàn ông!

Bốn người còn lại điên cuồng gật đầu.

Bọn họ quây Hạ Phi vào giữa, từ từ ép sát hắn vào tường.

“Này, các ông làm cái gì đấy? Chen đến đây làm quái gì! Đi ra!… Mẹ nó đừng có phun nước bọt lên người tôi! Biến!!!”



Lúc Chris khiêng Hạ Kỳ chạy đến đã là chuyện của ba phút sau.

Khi hai người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều kinh ngạc đến suýt rớt quai hàm.

Tổ hợp phía trước trông y như bông hoa loa kèn: Hạ Phi cởi trần đứng ở giữa, cơ mặt co giật đem cái áo sơ mi cướp được của Chris quăng ra xa, xung quanh hắn là năm người đàn ông vai u thịt bắp râu ria xồm xoàm đang nằm rạp ra đất y như cánh hoa xòe ra bốn phía, ôm ngực kêu la oai oái.

Sau khi quăng áo đi, Hạ Phi còn lầm bầm: “Con mẹ nó, cái mùi nước bọt thối này đúng là phát tởm, bên trong cũng có mùi thế này…”

Chris: “…QAQ” Áo sơ mi của tôi…

Hạ Kỳ gọi một tiếng: “… Hạ Phi?”

Hạ Phi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Kỳ, dùng giọng điệu cực kỳ tiêu chuẩn nói: “Báo cáo, con muốn về tắm lần nữa, nước bọt của mấy người này kinh quá!”

Sau đó hắn vòng qua hai người, đi thẳng về phía phòng bệnh, chuẩn bị đi tắm lần nữa thật.

Năm cánh hoa quỳ rạp trên đất: “…”

Mỹ nhân miệng có cần độc thế không!

Chris nhìn bóng lưng Hạ Phi đi xa, quay đầu lại nhìn năm người kia, mỉm cười ngọt ngào: “Mấy người vừa làm gì với áo sơ mi của tôi? Hả?”

“…”

Đại đội trưởng tha mạng QAQ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui