Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Hạ Phi nghe y nói xong, không nhịn được cầm lấy tay Giang Thành Khải.

Trong lòng bàn tay có một vết cắt sâu đến tận xương, máu thịt lẫn lộn, trông cực kỳ dọa người.

Hắn vừa nhìn đã nhíu mày, yên lặng nhặt cục bông trên bụng Giang Thành Điềm bỏ vào tay y.

Giang Thành Khải hơi rụt tay lại: “Vết thương của anh không nghiêm trọng, em cứ để nó trị liệu cho Điềm Điềm trước đi.”

Hạ Phi nhìn về phía Giang Thành Điềm, thấy sắc mặt cậu ta so với ban nãy tốt hơn rất nhiều, hô hấp cũng tương đối ổn định, cực kỳ vô nhân đạo nói: “Điềm Điềm hiện tại không chết được, chính anh cũng nói vết thương của anh không nghiêm trọng còn gì, chữa một lúc là hết thôi.”

Hắn nói xong, cục bông liền bắn một vệt sáng xanh về phía tay phải của Giang thiếu tướng, vết thương trong lòng bàn tay dùng tốc độ mắt thường thấy được chậm rãi khép lại.

Trước sau không đến mười giây, cực kỳ cấp tốc!

Cục bông kiêu ngạo ưỡn ngực, sau đó lại ủ rũ cuộn thành một nắm.

Mệt mỏi quá, phải chữa cho tận hai người, đói bụng!

“Chíp ——” Nó suy yếu kêu một tiếng.

Hạ Phi hiểu ý, lập tức dùng tinh thần lực điều dưỡng cho cục bông. Cục bông hạnh phúc đến lông tơ đều run lên, cực kỳ thoải mái.

Sử dụng tinh thần lực cả ngày Hạ Phi cũng bắt đầu thấy mệt, trên trán thấm ra không ít mồ hôi. Giang Thành Khải đau lòng lau mồ hôi giúp hắn, kết quả lau đến cả mặt hắn đều dính đầy máu.

Hạ Phi nhìn vẻ mặt lúng túng của y, chậm rãi thở ra một hơi.

May mà máu của Đằng Thụ tộc màu xanh, chứ nếu như là màu đỏ đảm bảo hắn ngất lâu rồi. Đến lúc đó Giang Thành Khải vừa phải xách em trai vừa phải xách vợ về nhà, người không biết còn tưởng vợ với em trai đi gian díu với nhau bị Giang thiếu tướng bắt được đánh cả hai thành tàn phế rồi xách về… Phỉ phui! Lại nghĩ bậy rồi!

“Chíp!”

Cục bông đột nhiên nhảy loạn trên tay Giang Thành Khải, hai cánh ngắn ngủn điên cuồng vẫy vẫy về phía Giang Thành Điềm.

Hạ Phi nhìn sang, thấy một tầng ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt tỏa ra trên người Giang Thành Điềm, từng tia sáng thoát ra khỏi người cậu ta, cuối cùng tạo thành một mảng sáng mỏng manh. Mảng sáng kia chậm rãi nâng lên khỏi người Giang Thành Điềm, từng chút từng chút bay lên giữa không trung, biến thành một chùm sáng rực rỡ.

“Đây chính là nguyên hình của Lilian.” Giang Thành Khải đột nhiên nói.

“… Cái gì cơ?”

“Lilian là Ngâm Âm thú, anh sớm nên nghĩ đến chuyện này mới phải.” Y có chút ảo não, “Ngâm Âm thú lúc sinh ra bản thể là một chùm sáng, lớn lên một chút mới có vẻ ngoài trông gần giống như chim.”

Hạ Phi dùng ánh mắt hỏi lại: Thế thì liên quan gì đến chuyện nhập vào người Giang Thành Điềm?

Giang Thành Khải tiếp tục nói: “Đặc điểm lớn nhất của Ngâm Âm thú chính là mười hai cánh ánh sáng. Mười hai cánh ánh sáng này từ lúc sinh ra đã có, càng lớn năng lực càng mạnh, mười hai loại sức mạnh tương ứng với mười hai cánh ánh sáng cũng bắt đầu được kích hoạt. Trong đó có ba loại là sức mạnh bản năng. Thứ nhất, chính là căn nguyên khởi đầu, ánh sáng, đại biểu cho sinh mệnh. Thứ hai, Ngâm Âm thú không thể tự chuyển đổi về hình dáng giống như chúng ta, mà phải dùng gen của người khác để chế tạo ra cơ thể người, sau đó nhập vào, thao túng cơ thể đó như một con rối. Thứ ba là cái ban nãy chúng ta vừa được chứng kiến, bay lượn.”

“Tức là cái chùm sáng kia là Lilian?” Hạ Phi chỉ ánh sáng lấp lánh giữa không trung, “Hơn nữa cậu ta nhập vào người Giang Thành Điềm?”

“Nếu anh không nhầm thì đúng là vậy, lúc trước em cảm nhận được sóng tinh thần của Lilian dao động rất mạnh đúng không? Anh nghĩ nguyên nhân là do lúc đó cậu ta bắt đầu nhập vào Điềm Điềm. Nhưng có một vấn đề, bình thường khi Ngâm Âm thú đổi thân thể đều chọn các cơ thể không còn sự sống.”

Hạ Phi theo bản năng quay đầu nhìn về hướng Giang Thành Điềm.

Mặc dù Điềm Điềm nằm trên đất không động đậy, dấu hiệu sinh mệnh vô cùng yếu ớt, nhưng lồng ngực của cậu ta vẫn đang nhẹ nhàng phập phồng, rõ ràng vẫn có sự sống.

Vậy tại sao Lilian lại nhập vào?

Hạ Phi hơi nhíu mày.

Lần trước để dùng tinh thần lực dẫn hắn đến trường, người bị tấn công là Điềm Điềm, lần này để công kích hắn và Giang Thành Khải, người bị mất tích cũng lại là Điềm Điềm. Đây chỉ là trùng hợp hay là còn có âm mưu gì phía sau?

Mỗi lần đều là Giang Thành Điềm, hơn nữa lần nào cũng bị thương nặng nhất, Hạ Phi không nhịn được thay cậu ta mặc niệm cho cái vận số thối nát này.

Chùm sáng trên không trung bắt đầu chuyển động, chậm rãi nhúc nhích, từ từ duỗi ra hai phiến cánh, sau đó đến hai chân và đầu, cuối cùng là một cái đuôi lớn vô cùng dài, nhìn qua giống hệt như một con Phượng Hoàng đang phát sáng.

Lilian ở trong hình dáng nguyên thủy của Ngâm Âm thú khẽ ngâm một tiếng, quay đầu bay về hướng khác.

Hạ Phi vội hỏi: “Đuổi theo không?”


Giang Thành Khải không chút nghĩ ngợi gật đầu.

Lilian bay không xa lắm thì dừng lại, đốm sáng nhỏ trên không trung từ từ hạ xuốn mặt đất.

Hạ Phi giúp Giang Thành Khải đỡ Điềm Điềm lên lưng rồi chạy đi nhặt con dao găm lúc nãy bị y ném đi.

Trên lưỡi dao sáng bạc dính đầy máu xanh, giống như chém vào cây. Hạ Phi nhìn có hơi buồn cười, nhưng nhớ ra đầy là máu của Giang Thành Khải và Giang Thành Điềm, hắn lại không cười nổi.

Hai người cõng theo Giang Thành Điềm đi đến chỗ Lilian đáp xuống, đúng lúc thấy cảnh cậu ta đang nhập vào cơ thể cũ của bản thân. Trên bụng Ngâm Âm thú phát ra vô số tia sáng nhỏ vươn về phía cơ thể Lilian, sau đó chậm rãi dung hợp vào, cho đến khi toàn bộ chùm sáng hòa làm một với cỗ thân thể trên mặt đất.

Sau khi dung nhập hoàn toàn, vầng sáng trên người Lilian cũng dần dần tán đi. Mí mắt Lilian giật giật, chậm rãi mở ra.

Giang Thành Khải và Hạ Phi vội vàng trốn ra sau một thân cây.

Cục bông từ lúc thấy nguyên thể Ngâm Âm thú dạng thú đã kích động cực kỳ, nhưng đột nhiên lại thấy đồng loại của mình chạy vào trong cơ thể một con người, vô cùng mất hứng xông sang, Hạ Phi muốn cản nó lại cũng không kịp.

Vì thế Lilian vừa tỉnh lại đã thấy một cục bông béo múp màu xanh nhạt to bằng nắm tay ngồi xổm trên ngực mình điên cuồng kêu “Chíp!” “Chíp!”.

Trừ những lúc nghe lệnh giết người, tâm tính của Lilian vẫn rất trẻ con. Cậu ta tò mò nâng cục bông lên, ngây ngô cười với nó.

Cục bông cũng rất thân thiết xòe ra cánh ngắn chào hỏi.

Mau xoa lông một chút!

Đáng tiếc Lilian không hiểu được mong muốn sâu sắc của cục bông, vẫn chỉ nhìn nó cười.

Cục bông đợi thật lâu vẫn không được xoa xoa, vô cùng đau đớn rũ hai cánh ngắn ngủn xuống.

Giang Thành Khải ho khan một tiếng.

Tay Lilian run lên, suýt nữa đem cục bông quăng đi. Cục bông vội vàng cuộn thành một nắm nằm bẹp ra lòng bàn tay Lilian, chỉ sợ bị cho tiếp xúc thân mật với đất thì đi đời nhà chim luôn.

Giang Thành Khải cõng Giang Thành Điềm đi ra khỏi chỗ nấp.

Hạ Phi lúc đầu định không ra, nhưng cảm thấy một mình nấp ở đó cũng rất ngớ ngẩn, cũng đành yên lặng theo sau.

Lilian trợn mắt nhìn ba người xuất hiện. Cậu ta nhìn Giang Thành Khải, nhận ra đầy là người lúc trước nói chuyện cùng mình hơn một tháng, thân thiện cười một cái với y. Lại nhìn sang Hạ Phi, phát hiện đây là người lúc trước xâm lấn ký ức của mình, làm cho mình nhức đầu mấy ngày, vì vậy giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Hạ Phi: “…” Tôi vô tội.

Cuối cùng là nhìn đến Giang Thành Điềm.

Lilian nhận ra đây là thanh niên hôn mê bị mình nhập vào, chỉ vào Giang Thành Điềm, nửa ngày không nói được tiếng nào.

Giang Thành Khải chỉ về phía em trai sau lưng mình: “Cậu biết nó?”

Lilian gật đầu.

“Vì sao nó lại ở đây?”

Lilian suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm qua, buổi tối, tôi hát, anh ta đến.”

Giang Thành Khải “Ừ” một tiếng, cũng không hỏi tình huống tối hôm qua thế nào mà chỉ nói: “Vậy còn cậu? Tại sao lại bỏ trốn khỏi quân bộ, trốn đi bằng cách nào?”

“Ba, dắt tôi đi.”

Lời nói của Lilian khiến Hạ Phi giật mình, “Ba cậu?… Là người áo đen kia à?”

Lilian cũng rất kinh ngạc, gật đầu một cái: “Cậu cũng biết ba tôi sao? Cậu là bạn của ba à?”

Trong lòng Hạ Phi thầm nói tôi và ông ta chắc phải gọi là kẻ thù mới hợp lý, bên ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh đáp: “Tôi không phải bạn của ba cậu, nhưng tôi từng gặp ông ấy.” Nhìn thấy trong ký ức chắc cũng coi như là gặp rồi đi.

Giang Thành Khải nhân cơ hội hỏi: “Cậu biết ba cậu bây giờ đang ở đâu không?”


Lilian nói: “Ở nhà.”

Giang Thành Khải hỏi: “… Nhà nào?”

Lilian nói: “Chính là nhà tôi ở ấy.”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi thấp giọng hỏi: “Nhà cậu ta nói liệu có phải Khu 9 không?” Trong ký ức của Lilian không có nơi nào có thể tạm gọi là nhà, nơi cậu ta và người áo đen kia ở không phải kho thì cũng là hẻm nhỏ, dường như vô cùng nghèo túng.

“Có khả năng.” Giang Thành Khải gật đầu với hắn, quay ra hỏi Lilian, “Nhà mà cậu nói, có phải là phòng kính lúc trước cậu ở không?”

Quả nhiên Lilian gật đầu, “Là cái phòng anh đến nói chuyện với tôi đó.”

Hạ Phi kinh hãi: “Chẳng lẽ ba cậu ta, cái người áo đen kia là nhân viên công tác của Khu 9? Chắc không đến nỗi là phạm nhân khác chứ hả.”

Giang Thành Khải tiếp tục hỏi Lilian: “Cậu có thể miêu tả một chút hình dáng bên ngoài của ba cậu không?”

“Hình dáng bên ngoài?” Lilian nghiêng đầu khó hiểu, cảm thấy vô cùng xa lạ với cái từ này.

Cục bông ngồi xổm trong lòng bàn tay cậu ta cũng học theo nghiêng nghiêng đầu.

Hạ Phi nhìn con chim béo thiếu đòn nhà mình, bất đắc dĩ ngoắc ngoắc ngón tay với nó.

Cục bông trông mong dùng đôi mắt hạt đậu nhìn về phía chủ nhân.

Hạ Phi bình tĩnh tiếp tục ngoắc.

“Chíp…” Cục bông lưu luyến nhìn Lilian một lúc lâu, mới nhào sang phi thẳng vào ngực hắn.

Hạ Phi: “…”

Mẹ nó, lại béo lên rồi, đụng vào hơi đau!

Lilian cũng rất luyến tiếc cục bông, hai mắt nhìn theo đều sắp chảy nước. Nhưng cậu ta cũng hiểu đồ của người khác không thể lấy, ngại ngùng không dám mở miệng hỏi mượn Hạ Phi.

Hai mắt Hạ Phi đảo một vòng, đột nhiên đem cục bông đặt vào tay cậu ta.

Lilian khó hiểu nhìn hắn.

Hạ Phi nói: “Nếu như cậu dắt chúng tôi đi tìm ba cậu, tôi sẽ cho cậu mượn Ostrovsky chơi mấy ngày, được không?”

Nghe đến tên mình cục bông cực kỳ kiêu ngạo ưỡn ngực!

Mặc dù cái tên kỳ quái này chẳng mấy khi dùng!

Mắt Lilian sáng lên, nhìn cục bông chăm chú.

Giang Thành Khải đứng bên cạnh nhíu mày.

Cục bông uốn éo cái mông nhỏ, định nhảy khỏi tay Hạ Phi bay đến chỗ đồng loại, nhưng tự dưng lại thấy đồng loại cách mình càng ngày càng xa, bất mãn quay đầu nhìn chủ nhân.

Hạ Phi mặc kệ ánh mắt bất mãn của cục bông, đem nó nhét vào trong túi quần.

Chưa đạt thành giao dịch làm sao có thể đưa phần thưởng ra được.

Ánh mắt của Lilian trở nên ảm đạm. Lần thứ hai Hạ Phi hỏi cậu ta có được không, Lilian vừa nhìn chằm chằm túi quần của hắn vừa vội vã gật đầu.

Hạ Phi cảm thấy Lilian chung quy lại vẫn rất ngây thơ, có lẽ không hề biết người ba kia đã sai mình làm những gì, hoặc có lẽ cũng đã biết những việc kia cũng chẳng phải việc tốt đẹp, nên mới dễ dàng đồng ý như thế.

Cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện người áo đen kia.


Lúc trở về, Giang Thành Khải không nhịn được hỏi Hạ Phi: “Tại sao Lilian lại nhìn thấy bàn linh của em?”

Hạ Phi: “…”

Ai mà biết được.

Bàn linh là do Thôn Nha Tinh đặt ra, còn Lilian là người của thiên hà Scarlett mà!

Có lẽ cậu ta và cục bông thật sự là đồng loại cũng nên…

Sau khi dẫn tất cả về Giang gia, Giang Thành Khải chỉ nghỉ ngơi một tối liền lập tức chuẩn bị một phi thuyền quân sự đi đến Khu 9, mang theo cả Hạ Phi và Lilian. Giang Thành Điềm được đưa đến bệnh viện hoàng gia, mặc dù vết thương không đáng ngại nhưng vì mất máu quá nhiều nên vẫn cần điều dưỡng thêm.

Khu 9 vẫn hoang vu khô cằn như trước.

Trừ nhà giam và phòng nghiên cứu thì chẳng có một công trình nào khác, ngay cả cây xanh cũng chẳng có mấy mống.

Nếu không phải vẫn có phạm nhân mới được chuyển đến hoặc người nhà phạm nhân đến thăm, có lẽ nơi này sẽ thật sự tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Lilian dẫn đường, Giang Thành Khải mang theo thuộc hạ đi đến phòng nghiên cứu của James.

Giang Thành Khải vừa đi vào đã mơ hồ cảm giác ở đây có hơi khác với lần trước y đến, không phải ở cách bài trí mà là ở bầu không khí trong phòng.

Nói đơn giản, y cảm giác được có nguy hiểm.

May là đã để Hạ Phi ở lại trong phi thuyền trong chiến hạm, dù sao ở đó cũng an toàn hơn ở đây.

Giang Thành Khải giơ tay với thuộc hạ phía sau, mọi người đồng loạt dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.

Trong phòng nghiên cứu không có một bóng người, trông càng vắng vẻ lạnh lẽo.

Lilian bị người đẩy ra phía trước.

Giang Thành hỏi: “Ba cậu ở đâu?”

Lilian do dự một lúc, chỉ vào cánh cửa trong cùng của phòng thực nghiệm.

“Ba cậu ở trong này?” Giang Thành Khải hỏi lại một lần nữa.

Lilian khẳng định gật đầu.

“Mười người theo tôi vào trong.” Giang Thành Khải ra lệnh, “Một người đến mở mật mã.”

Một chuyên gia giải mã bước đến cạnh cửa, gắn máy đọc thẻ vào khung nhập mật mã, không đến mười giây cửa đã tự động mở ra.

Bên trong cánh cửa kia không phải một căn phòng khác, mà là một cầu thang dẫn xuống phía dưới.

Giang Thành Khải làm thủ thế, mười người theo sát y bắt đầu tiến vào.

Căn hầm này còn sâu hơn trong tưởng tượng, bọn họ đi xuống gần hai vòng thang mới đến nơi. Cuối cầu thang có một cánh cửa sắt thông thường, không khóa.

Giang Thành Khải đi đầu tiên, kéo cửa sắt ra.

Cảnh tượng bên trong khiến tất cả những người ở đó đều chấn động.

Cách đây khá lâu, ở Liên bang từng có một đề án thí nghiệm, theo đó mỗi người khi ra đời đều sẽ giữ lại một phần gen, căn cứ vào đó để nhân bản vô tính ra một bản sao khác. Đến khi nào cơ thể người đó bị thương tích hoặc tổn hại quá mức, có thể cung cấp nội tạng, tứ chi, thậm chí là ký ức của bản thể sang cho bản sao được nhân bản vô tính, để bản sao đó thay thế bản thể.

Lúc đưa ra đề án này bị dư luận phản đối kịch liệt, cho rằng làm như vậy là quá vô nhân đạo. Cuối cùng dự luật cũng không được thông qua, nhưng kỹ thuật trong đề án thì vẫn được lưu lại. Từ đó đến giờ cũng không ai dám tiếp tục đi nghiêm cứu chế tạo bản sao nhân bản vô tính nữa.

Cảnh tượng hiện tại lại khiến cho tam quan của tất cả mọi người sụp đổ, bao gồm của Giang Thành Khải.

Đây là một gian hầm rất rộng, bên trong chất đầy khoang nuôi dưỡng dựng đứng hình trụ. Đếm qua có ít nhất hơn một trăm khoang, trong mỗi cái đều có một người đang đứng, nam nữ đều có, hai mắt nhắm nghiền, giống như búp bê được đặt trong tủ kính.

Giang Thành Khải nhìn qua những gương mặt sau lớp kính, sắc mặt y trở nên âm trầm.

Mặc dù không thể chắc chắn toàn bộ, nhưng y có thể xác định trong số này có không ít gương mặt là nạn nhân của sự kiện “Oanh ca môn” hai trăm năm trước!

Thi thể nạn nhân đều đã được chôn cất từ rất lâu rồi, chẳng lẽ đây là bản sao được nhân bản vô tính?!

Hung thủ phía sau rốt cuộc đang có âm mưu gì, giết nhiều người như thế mục đích chỉ là để chế tạo bản sao? Hay là kẻ đó muốn lợi dụng những bản sao này để thực hiện một kế hoạch còn đáng sợ hơn mà chưa ai phát hiện?

Giang Thành Khải đảo mắt nhìn hết toàn bộ căn hầm, ngoại trừ hơn một trăm thi thể trắng bệch bị ngâm trong khoang nuôi dưỡng, trong phạm vi hiện tại không còn bất kỳ một ai khác nữa.

Chẳng lẽ Lilian lừa y?


Không thể nào, nếu như Lilian muốn lừa y, sẽ không dẫn bọn họ đến căn hầm này. Chỉ riêng chuyện nhân bản người bị phát hiện cũng đã ảnh hưởng không ít đến hung thủ đang ẩn nấp.

Y cho người lục soát kỹ một lượt, trừ một cái bồn hoa cao ngang đầu người thì vẫn không phát hiện được gì khác. Giang Thành Khải quyết định dẫn người ra ngoài trước, báo cho quân bộ chuyện phát hiện trong tầng hầm của Khu 9.

Quân bộ nghe tin xong cũng vô cùng khiếp sợ, không thể tin nổi có kẻ dám ở ngay trong phạm vi quản lý của bọn họ làm ra chuyện này. Chưa nói đến chuyện đã giết bao nhiêu mạng người, chỉ riêng chuyện nhân bản vô tính cơ thể người cũng đã đủ để đem ra xử tử mấy lần.

Quân bộ ra chỉ thị cho bọn họ vận chuyển hơn một trăm thi thể nhân bản ra ngoài, đưa về Daours tiến hành điều tra.

Lilian nhìn từng khoang nuôi dưỡng bị người ta mang ra khỏi hầm, trên gương mặt lộ rõ sự kinh hoảng, vội vàng xông đến muốn ngăn cản, lại bị Giang Thành Khải kéo lại.

“Các người không thể, không thể mang đi, đây là của ba…”

“Lilian, ở đây không có ba của cậu.” Giang Thành Khải hỏi thẳng vào vấn đề y quan tâm nhất hiện tại, “Cậu có thể nói cho tôi biết ba cậu trốn ở đâu không? Ông ta có còn ở đây không?”

Lilian hoảng loạn nhìn y, gật đầu.

“Vậy ba cậu đâu?”

“Ở đây, trong này.”

“Trong này không có ba cậu.” Giang Thành Khải vô cùng kiên trì, “Ở đây ngoài tôi với cậu cũng chỉ có thuộc hạ của tôi, chẳng lẽ ba cậu là một trong những người nằm trong khoang nuôi dưỡng?” Y chỉ tay vào các cơ thể nhân bản đặt trong khoang.

Lilian lắc đầu, vẫn kiên quyết khẳng định: “Ba tôi ở đây.”

Giang Thành Khải nhìn quanh phòng, ngoại trừ thuộc hạ của y, cũng chỉ có khoang nuôi dưỡng và  bồn hoa kia.

Lẽ nào kẻ đó trà trộn vào quân bộ? Giang Thành Khải lắc đầu, những người này đều là thuộc hạ lâu năm của y, trừ khi kẻ kia biết ngụy trang hoặc đoạt xá, nếu không không có khả năng trà trộn vào.

Tầm mắt y di chuyển qua phía bồn hoa, đột nhiên dừng khựng lại.

Cái bồn hoa này, có phải là trông hơi kỳ quái không?

Y giơ tay ra hiệu cho vài người đang đứng gần bồn hoa lùi xa ra, rút súng bắn một phát về phía đó.

Ngay lúc y bóp cò, một cái bóng trong suốt khẽ dao động rời khỏi bồn hoa, lăn sang một bên, lộ ra nguyên hình là một người mặc áo choàng đen.

Lilian vui mừng kêu thành tiếng: “Ba ơi!”

Người áo đen quỳ một chân trên đất, mũ trùm đầu vì động tác lăn ra mà trượt xuống, lộ ra gương mặt tràn đầy nếp nhăn.

Súng trên tay Giang Thành Khải bốc lên một làn khói nhàn nhạt, bồn hoa đã đứt làm hai nửa đổ ập xuống bên cạnh người áo đen tản ra mùi khét lẹt, làm cho biểu tình âm trầm trên mặt người nọ càng thêm dữ tợn.

Người nọ tàn bạo trừng mắt nhìn Lilian, dường như vô cùng tức giận vì kể hoạch của mình bị cậu ta phá hoại.

Giang Thành Khải đem nòng súng chĩa vào đầu người nọ, “Không ngờ lại là ông, James.”

James cười khan hai tiếng, đứng lên khỏi mặt đất, không thèm nhìn Giang Thành Khải mà quay sang nói với Lilian: “Không nghĩ đến, cuối cùng người phản bội tao, lại là mày.”

Lilian sợ hãi lùi lại mấy bước, luống cuống lắc đầu.

Mình không phản bội ba, sao mình lại có thể phản bội ba được!

Giang Thành Khải tiến lên một bước, đem Lilian chắn phía sau, “Cậu ta không phản bội ông. Muốn trách thì phải tự trách bản thân ông, dụ dỗ bắt cóc trẻ em, bồi dưỡng thành công cụ giết người phục vụ cho mục đích của chính mình. Ông không dạy dỗ những đứa trẻ mình bắt cách làm người, bọn họ phân biệt được cái gì là đúng cái gì là sai, đương nhiên cũng không cảm thấy chuyện dẫn bọn tôi đến bắt ông là đang phản bội ông.”

James kéo khóe miệng, cười lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ bắt được tôi là mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Cậu quá ngây thơ rồi.”

Giang Thành Khải cau mày: “Ý ông là gì?”

“Bạn đời của cậu, tên là Hạ Phi phải không, cậu ta cũng đến đây đúng không?”

Giang Thành Khải ngoài mặt vẫn không có thái độ gì, nhưng trong lòng đã căng thẳng đến sắp phát điên.

Nụ cười trên khóe miệng James càng sâu, “Người gần gũi nhất, cũng chính là người dễ dàng phản bội nhất.”

Giang Thành Khải lạnh lùng quát: “Đừng có nói nhảm.”

Làm sao có chuyện Hạ Phi phản bội y?

Tuy rằng không tin James, nhưng Giang Thành Khải vẫn quyết định quay về chiến hạm xem thế nào. Ông ta nói thế chắc chắn là đã có chuẩn bị, chẳng may Hạ Phi gặp chuyện gì thì y có hối hận cũng không kịp.

James nhìn Giang Thành Khải quay người, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, dùng sức nhấn nút điều khiển trong tay.

Tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên, toàn bộ khoang nuôi dưỡng chứa cơ thể nhân bản đều vỡ tung, người nhân bản bên trong cũng từ từ mở mắt, thân thể trắng bệch nhúc nhích lao ra ngoài, chặn kín lối đi ra khỏi hầm.

James cười u ám, “Cứ từ từ mà hưởng thụ đi, Giang thiếu tướng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui