Giống như cảm giác được có người đứng sau lưng nhìn mình, Lâm Tiêu Tiêu dừng động tác trong tay, quay đầu lại.
Sau đó cả người lập tức cứng đờ.
Áo vì chui ra chui vào gầm giường mà bị kéo đến giữa lưng, cạp quần cũng hơi tụt xuống, lộ ra mép quần lót bên trong…
Lại còn là màu hồng!!!
Lâm Tiêu Tiêu cảm giác bản thân sắp hỏng mất, cả người đều không khỏe nổi.
Mẹ nó vì sao lại để cho nữ thần nhìn thấy bộ dạng này của mình!!!!
Kha Lam làm như không thấy dáng vẻ khôi hài kia của Lâm Tiêu Tiêu, trong lòng cười đến sắp rút gân, ngoài mặt vẫn giả vờ ngây thơ hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“… A, hả?” Lâm Tiêu Tiêu còn chưa phản ứng lại được.
“Anh đang giấu cái gì?” Kha Lam vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu bây giờ mới phản ứng được, theo bản năng áp sát vào cạnh giường, nỗ lực che giấu thứ nhét bên trong gầm.
Cũng không biết Kha Lam làm thế nào, một chồng sách Lâm Tiêu Tiêu vừa mới vất vả nhét vào gầm giường lại bị đẩy ra.
Kha Lam câm nín nhìn các loại tiêu đề sách: “…”
# 100-phương-pháp-tán-đổ-em-gái#
#Làm-thế-nào-để-nữ-thần-một-lòng-theo-bạn#
#100-nữ-thần-dáng-người-đẹp-nhất-liên-bang#
…
Từng cuốn từng cuốn bị lôi ra, cuốn sau so với cuốn trước càng không có điểm dừng, càng không có tiết tháo…
Lâm Tiêu Tiêu run rẩy che mặt.
Mẹ nó đi chết đi cho rồi…
Làm sao dám nhìn mặt nữ thần nữa bây giờ, lẽ nào chuyện của bọn họ cứ thế này là đi tong?! Còn sống để làm gì nữa!!!
Im lặng cả buổi, Kha Lam mới lên tiếng.
Lâm Tiêu Tiêu không nghe rõ, hé mắt nhìn qua bàn tay đang che mặt, lại không thấy đối phương tức giận hay phẫn nộ như dự đoán.
Kha Lam lại hỏi lại một lần nữa.
Lúc này Lâm Tiêu Tiêu mới nghe được, Kha Lam hỏi là: “Lâm Tiêu Tiêu, anh thích tôi à?”
Lâm Tiêu Tiêu: “…”
Lâm Tiêu Tiêu: “…”
Lâm Tiêu Tiêu: “…”
Lâm Tiêu Tiêu: “>//////////< ”
Nhìn Lâm Tiêu Tiêu ôm đầu chỉ muốn chui luôn cả người vào gầm giường, Kha Lam bình tĩnh ngồi xổm xuống, hỏi lần thứ ba: “Nói đi, có phải anh thích tôi không?”
Lâm Tiêu Tiêu cắn răng gật đầu.
“Thích đến mức nào? Thích đến mức tất cả những thứ có liên quan đến tôi cũng đều sẽ thích sao?”
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu.
“Thích tôi đến mức, tôi nói cái gì anh cũng nghe sao?”
Lâm Tiêu Tiêu tiếp tục gật đầu.
“Vậy anh có muốn thử hẹn hò với tôi không?”
Lâm Tiêu Tiêu lại tiếp tục gật đầu…
Hả?
Cái gì cơ cái gì cơ cái gì cơ?!!!
Kha Lam nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Tiêu Tiêu, bật cười: “Này, vẻ mặt của anh kiểu gì thế hả?”
Lâm Tiêu Tiêu: “Là vẻ mặt bị cục vàng từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu.”
Kha Lam: “Vui đến thế à?”
Lâm Tiêu Tiêu: “Đập phát chết tươi rồi.”
Kha Lam: “…”
Lâm Tiêu Tiêu hai mắt phiếm hồng nhìn nữ thần, nức nở nói: “Nữ thần, cô đang đùa tôi phải không?”
Kha Lam nghe vậy, sắc mặt tối sầm, cùng với em gái mềm mại ban nãy giống như chẳng phải cùng một người, quay đầu đi ra ngoài.
“Anh không tin thì thôi.”
“Tôi tin tôi tin!” Lâm Tiêu Tiêu lập tức lao đến ôm chân người ta, “Tôi tin mà! Chỉ là việc này có cảm giác giống như không phải sự thật vậy…”
Xác suất thần tượng và fan thành đôi còn nhỏ hơn xác suất thiên thạch va vào chủ tinh đấy…
Kha Lam nhướn mày: “Tức là anh đồng ý?”
Lâm Tiêu Tiêu điên cuồng gật đầu, sao dám không đồng ý chứ, cho dù nữ thần có đùa giỡn với mình, nhưng được mấy ngày cũng là hạnh phúc lắm rồi.
Lúc này nét mặt Kha Lam mới giãn ra, đưa tay xoa xoa đầu chó của Lâm Tiêu Tiêu đang bám trên đùi mình, khóe miệng cong lên một nụ cười ý vị thâm trường.
——
Lâm Tiêu Tiêu được nghỉ hè, tức là hai chị em Giang Thành Duyệt cũng được nghỉ.
Đây là quãng thời gian vừa đáng mong chờ nhất lại vừa thống khổ nhất cuộc đời của Giang Thành Điềm. Trước đây ở nhà bị chị gái bắt nạt, bây giờ thì hay rồi, lại còn thêm cả một Hạ Phi nữa. Nhưng mà nghe nói tên kia vừa sinh rồi, chắc không rảnh đến làm phiền mình nữa đâu…
Sau đó Điềm Điềm phát hiện ra bản thân vẫn còn non lắm.
Lúc bị Giang Thành Duyệt và Giang phu nhân lôi đến bệnh viện, một tháng đầy bi kịch của Điềm Điềm chính thức bắt đầu.
Theo những gì bác sĩ Michelle dặn dò, thai sinh non phải chờ đến khi mở mắt mới có thể đưa ra khỏi khoang nuôi dưỡng.
Hạ Phi cứ nghĩ được di truyền gen biến thái của Giang Thành Khải, đứa nhỏ chỉ khoảng ba đến năm ngày là sẽ mở mắt. Nhưng thực tế đã qua nửa tháng rồi mà mắt nó vẫn chẳng hé lấy một cái khe. Hắn cũng không thể vứt con ở đây mà xuất viện được, vì thế bọn họ lại tiếp tục nằm viện thêm nửa tháng.
Ở nửa tháng cũng đã đến kỳ nghỉ hè.
Giang Thành Duyệt và Giang Thành Điềm vừa được nghỉ đã đến viện xem cục cưng.
Trước khi hai người đến, Hạ Phi và Giang Thành Khải ở trong phòng bệnh làm một số việc.
Đừng có hiểu lầm, không phải đè nhau ra đâu, mà là Hạ Phi dùng cách thức Giang phu nhân dạy để trợ giúp tăng cường năng lực cho Giang Thành Khải. Tác dụng của việc này không phải ngày một ngày hai là thấy ngay được, nửa tháng này hắn đều dùng tinh thần lực “sạc điện” cho Giang thiếu tướng, cũng giống như mọi khi chăm nuôi cục bông, chỉ có điều tinh thần lực dùng cho việc này phải tinh khiết hơn rất nhiều.
Mỗi lần “sạc điện” xong Hạ Phi đều cảm thấy kiệt sức, không phải cơ thể mà là tinh thần.
Hắn yên lặng cảm thán, làm một partner thật đúng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao mà…
Giang Thành Khải thay hắn lau mồ hôi trên trán.
Có lẽ là vì tác dụng tâm lý, gần đây y luôn cảm thấy tư duy của bản thân càng ngày càng trở nên sáng suốt, thể năng không có gì thay đổi mấy nhưng tinh thần lực lại được cải thiện rõ rệt. Dù sao Hạ Phi dùng nhiều tinh thần lực để hỗ trợ cho y như thế, nếu vẫn không có tiến triển gì thì thật sự là quá có lỗi với hắn.
Giang Thành Khải bế Hạ Phi vào buồng tắm trong phòng bệnh.
Mở đủ nước nóng, Hạ Phi tự cởi quần áo chui vào bồn nằm. Đầu đầy mồ hôi, dính cả lên kính và máy trợ thính, hắn tháo cả hai thứ xuống, lau khô để sang bên cạnh.
Giang Thành Khải ngồi bên cạnh nhìn một lúc, đi lấy quần áo sạch cho hắn thay.
“Phi Phi, em mặc cái màu trắng hay màu xanh?” Giang Thành Khải cầm hai bộ quần áo hỏi hắn.
Nói xong y mới nhớ ra Hạ Phi tháo máy trợ thính ra rồi, không nghe được mình nói.
Giang Thành Khải đang định đeo máy trợ thính cho hắn rồi hỏi lần nữa, Hạ Phi lại đột nhiên trả lời: “Anh nói to lên tí được không, lúc nãy tôi không nghe rõ.”
Giang Thành Khải sửng sốt: “Em nghe thấy tôi đang nói hả?”
Hạ Phi cau mày nhìn chằm chằm y, “Đã bảo anh nói to lên đi cơ mà, nói lí nhí thế ai mà nghe được hả…”
Hắn đang nói được nửa câu thì dừng khựng lại, phát hiện bản thân không đeo máy trợ thính, theo bản năng sờ sờ lỗ tai, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Giang Thành Khải.
Lúc nãy không để ý lắm, hình như hắn nhìn rõ hơn được rồi, không lờ mờ như trước đây nữa.
Giang Thành Khải cũng rất bất ngờ, y duỗi hai ngón tay ra trước mặt Hạ Phi, hỏi: “Đây là mấy ngón tay?”
Hạ Phi híp mắt nhìn thật lâu, dè chừng nói: “… Ba ngón?”
Giang Thành Khải: “…”
Giang Thành Khải: “Là hai.”
Mặc dù trả lời sai nhưng Hạ Phi vẫn sung sướng đến sắp điên rồi!
Trước đây tay ở chỗ nào hắn còn không biết chứ đừng nói là xem bao nhiêu ngón! Không đeo máy trợ thị thì người cũng như ma hòa thành một đám hết!
Thế mà bây giờ hắn lại nhìn thấy ngón tay! Mặc dù vẫn còn mờ mờ, nhưng ít nhất cũng biết cái đấy là ngón tay!
Quả thực là hạnh phúc đến run rẩy!
Hạ Phi sướng đến nỗi định nhảy tưng tưng trong bồn tắm, Giang Thành Khải phát hiện ra ý đồ của hắn vội vàng ấn người ngồi lại vào bồn. Mặc dù đang là mùa hè, nhưng vừa ngâm nước xong lại phơi ra thế này lại cảm lạnh mất.
Hạ Phi hưng phấn túm chặt mép bồn tắm: “Tôi nhìn được rồi, mặc dù chả hiểu tại sao lại nhìn được nhưng vẫn là nhìn được rồi ha ha ha!”
Giang Thành Khải: “…”
Giang Thành Khải cầm máy trợ thính nhét vào tai hắn: “Em không thắc mắc tại sao lại như thế à?”
Hạ Phi xua tay: “Mặc xác nó, cuối cùng tôi cũng thoát kiếp mù lòa rồi ha ha ha ha ha ha ha —— ”
Giang Thành Khải: “…”
Hạ Phi tiếp tục lên cơn dại: “Chắc là ông trời bồi thường cho tôi lúc tôi sinh con đây mà, chắc cảm thấy tội lỗi vì chế ra tôi vô dụng quá đó.”
Giang Thành Khải: “…”
Não vợ mình rốt cuộc cấu thành từ cái gì thế này?
Hạ Phi tiếp tục sung sướng và Giang Thành Khải tiếp tục câm nín, hì hục một lúc thì tắm xong.
Lúc Hạ Phi lau tóc đi ra khỏi buồng tắm, Giang Thành Duyệt và Giang Thành Điềm cũng vừa bước vào phòng bệnh.
Giang Thành Duyệt nhìn hắn và Giang Thành Khải một trước một sau đi ra từ buồng tắm, buột miệng nói: “Sáng sớm đã tắm uyên ương rồi, hai người hăng hái thật đấy!”
Hạ Phi: “…”
Giang Thành Khải khóe miệng co giật: “Anh chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi.”
Vẻ mặt Giang Thành Duyệt cực kỳ khoa trương: “Thế mà anh cũng nhịn được à?”
Hạ Phi: “…”
Em gái à có tiết tháo chút đi!
Nhưng hiển nhiên Giang Thành Duyệt không thể liệt vào danh sách “em gái”, mà là nữ hán tử vô cùng hung tàn ác liệt, cho nên tiết tháo ấy hả vứt hết đi! Ngược lại Điềm Điềm moe moe da mặt mỏng lại bị câu nói của chị mình làm cho mặt mũi đỏ bừng, cứ như kiểu đang tận mắt xem bản hiện trường!
Hạ Phi càng thêm nghẹn lời: “…”
Hai cái người này sinh nhầm giới tính cho nhau đúng không o(╯□╰)o!
Giang Thành Duyệt mạnh mẽ ngồi xuống ghế sô pha, đem cô dâu nhỏ Giang Thành Điềm đạp bay vào một góc.
Giang Thành Duyệt hỏi: “Cháu em đâu rồi?”
Hạ Phi yên lặng chỉ vào khoang dinh dưỡng đặt trên tủ đầu giường.
Giang Thành Duyệt kinh ngạc nhìn sang: “Em cứ tưởng đây là cái hộp.”
Hạ Phi: “…”
Sao được cả anh lẫn em chả ai biết đây là cái khoang dinh dưỡng thế hả!
Giang Thành Duyệt tràn đầy phấn khởi đi đến bên tủ, nhìn qua nắp kính thấy một cục cưng nho nhỏ cỡ bằng hai bàn tay đang nằm trong dịch dinh dưỡng, thỉnh thoảng trong miệng lại phun ra bong bóng nhỏ.
“… Đây là cháu trai em đấy hả?” Giang Thành Duyệt kinh ngạc.
Nhỏ thật đấy! Bóp một cái có mà nát mất!
Giang Thành Duyệt lại hỏi: “Đặt tên là gì?”
“Giang Hách.” Giang Thành Khải đáp, “Hách trong hiển hách, phát âm giống họ của Hạ Phi.”
*Hách 赫 và Hạ 贺 đều phát âm là he
Hạ Phi nghiêng đầu lườm y: “Anh đặt tên cho con từ lúc nào sao tôi không biết?”
Giang Thành Khải ôn nhu nhìn hắn: “Định làm em bất ngờ mà.”
Giang Thành Duyệt nhìn hai người kia không biết là cố ý hay vô tình show ân ái, da gà da vịt nổi lên ầm ầm, run rẩy hỏi: “Hách và Hạ, chỉ có trong tiếng Trung của người Trái đất mới đồng âm đúng không?”
“Đúng thế, ” Giang Thành Khải gật đầu, “Hạ Phi có huyết thống nhân loại, dùng chữ của Trái đất cũng được mà.”
“… Tùy anh thôi, dù sao cũng là con hai người mà.”
Hạ Phi lấy cùi chỏ huých Giang thiếu tướng: “Tôi đã đồng ý đâu?”
Giang Thành Khải nhíu mày: “Thế em muốn lấy tên là gì?”
“Tôi muốn à…” Hạ Phi xoa cằm, “Nếu không đặt là Barusaly Sandiego Ethan Loran Giang đi!”
May mà vẫn còn nhớ nhét cái họ Giang vào đấy…
Giang Thành Duyệt tha thiết nhìn anh cả nhà mình: “Em cảm thấy tên Giang Hách cực kỳ hay, cực kỳ khí phách!”
Giang Thành Khải cũng rất cảm động nhìn em gái mình: “Cảm ơn, anh cũng là tự nhiên nghĩ ra thôi, không ngờ mọi người lại thích cái tên này như thế.”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi bất mãn: “Này, mấy người có nghe tôi nói không thế!”
Giang Thành Duyệt nắm chặt hai tay: “Hôm nay về em nhất định phải nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ hạnh phúc ngất mất!”
Giang Thành Khải khiêm tốn gật đầu: “Thấy mọi người thích cái tên này như thế, anh cũng yên lòng.”
Hạ Phi: “… Này!”
Giang Thành Duyệt quay đầu nhìn Điềm Điềm: “Em cũng thấy thế đúng không?”
Hạ Phi lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm.
Giang Thành Điềm: “…”
Từ đầu đến cuối tôi có nói cái quái gì đâu sao các người cứ nhìn tôi!!!
Giang Thành Điềm không muốn cùng tham gia vào cuộc trò chuyện thiếu muối thiếu não của ba người kia, chắp tay sau lưng ngạo kiều đi đến bên cạnh khoang nuôi dưỡng, ngạc nhiên nhòm vào bên trong.
Vừa nhòm một cái hai mắt Giang Thành Điềm đã trợn ngược.
Cục cưng đang nằm trong dịch dinh dưỡng mí mắt đột nhiên giật giật, chậm rãi mở ra.
Giang Thành Điềm kinh ngạc thốt lên một tiếng, tiếng hô này lập tức thu hút sự chú ý của ba người kia.
“Sao thế?” Hạ Phi là người xông đến đầu tiên, vội vàng thò đầu vào tưởng cục cưng xảy ra chuyện gì.
Khi nhìn thấy cục cưng đã mở mắt, hắn cũng không nhịn được mà kêu thành tiếng.
Giang Thành Khải và Giang Thành Duyệt cũng bước sang.
Cục cưng mở to đôi mắt tròn xoe màu xanh lục, tò mò nhìn bốn cái đầu đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Hạ Phi đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng gõ gõ nắp khoang.
Hai mắt cục cưng càng mở lớn, miệng cũng hơi hé ra, hai cánh tay trắng trắng nộn nộn cũng giơ lên.
Thật đáng yêu!
Hạ Phi vui vẻ làm mặt quỷ với cục cưng.
Hai tay cục cưng càng khua khoắng liên tục.
Giang Thành Điềm bĩu môi, khinh bỉ Hạ hành vi ấu trĩ của hắn.
Hạ Phi trực tiếp bỏ qua tên trung nhị bệnh thiển cận này.
Giang Thành Duyệt đột nhiên nói: “Này… Nếu em nhớ không nhầm thì hình như là phải đi gọi bác sĩ chứ hả? Cục cưng thức rồi mà vẫn để nó nằm trong dịch dinh dưỡng thế này có sao không?”
Hạ Phi đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên: “Có làm sao đâu mà, tôi còn bị ngâm trong dịch dinh dưỡng tám ngày đây này.”
Giang Thành Duyệt: “… Chị dâu nghiêm túc đấy à?!”
Giang Thành Khải vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác: “Để anh đi gọi bác sĩ.”
“Em cũng đi!” Giang Thành Duyệt vội vàng chạy theo.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Phi và Giang Thành Điềm, một người sung sướng chọc cục cưng, một người nhìn tên kia tiến hành hành vi ấu trĩ.
“Này.” Hạ Phi đột nhiên gọi một tiếng, đầu vẫn không ngẩng lên.
Giang Thành Điềm chẳng phản ứng gì, chờ Hạ Phi gọi tiếp lần thứ hai thứ ba, mới kinh ngạc chỉ vào mũi mình: “Cậu gọi tôi?”
Hạ Phi khinh bỉ liếc mắt: “Trong phòng chỉ có hai người, tôi không gọi cậu thì gọi ma à.”
Giang Thành Điềm yên lặng chỉ vào cục cưng.
Hạ Phi: “… Nó không tính.”
Giang Thành Điềm ngạo kiều: ” ‘Này’ là cái gì? Tôi không có tên à?”
Hạ Phi qua loa đáp: “Điềm Điềm Điềm Điềm, Điềm Điềm khả ái nhất nhà, được chưa.”
Giang Thành Điềm: “…”
Ngữ khí của Hạ Phi đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Cậu với anh cậu tình cảm thế nào?”
Giang Thành Điềm: “…???”
Hạ Phi tiếp tục: “Khi còn bé có cướp kẹo cướp đồ chơi của nhau không? Đã đánh nhau bao giờ chưa? Đánh nhau vì chuyện gì? Có dùng hung khí gì không? Đánh xong bao lâu thì làm hòa? Bây giờ tình cảm vẫn tốt chứ?”
Giang Thành Điềm: “…”
WTF?!
Môi Điềm Điềm giật giật, yên lặng thật lâu mới cứng ngắc nói: “… Tôi không ăn đồ ngọt.”
Hạ Phi trên mặt toàn là vẻ cậu đùa nhau với tôi đấy à: “Thế lần trước ai ăn vụng bánh ngọt trong bếp bị tôi tóm được?”
Giang Thành Điềm nguỵ biện: “Tôi chỉ nếm thôi, nếm rồi mới thấy ăn kinh chết đi được!”
“Thế mà còn ăn tận mười mấy cái!”
Giang Thành Điềm vừa muốn mở miệng, Hạ Phi đã chặn họng luôn: “À, tôi biết rồi, miệng cậu to quá nhét một cái không đủ chứ gì.”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi nhìn Điềm Điềm mặt sắp nứt cả ra, nhịn không được thò tay xoa xoa đầu cậu ta, bật cười thành tiếng: “Cậu cứ trung nhị như thế làm cái gì, không nghĩ một đằng nói một nẻo thì sẽ chết à!”
Giang Thành Điềm: “>////////< ”
Hạ Phi sợ ngây người: “Mẹ nó lại đỏ mặt cái gì đấy?”
Giang Thành Điềm tai ù ù chả nghe được gì nữa, trong đầu lởn vởn ba chữ bị đùa giỡn bị đùa giỡn bị đùa giỡn…
Bị chị dâu đùa giỡn! Nhân sinh quan sụp đổ mất thôi QAQ!
Hạ Phi đẩy đẩy vai Giang Thành Điềm: “Này, đang hỏi cậu đấy!”
Giang Thành Điềm hồn đã lìa khỏi xác.
“Điềm Điềm? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu thiền đứng đấy à?”
“Điềm Điềm Điềm Điềm Điềm Điềm… Đệch, mẹ nó thiền thật đấy à?”
“Này, Điềm Đ…”
Hạ Phi đột nhiên ôm lấy bụng.
Giang Thành Điềm vừa gọi được hồn về xác đã thấy chị dâu quỳ gập dưới đất, hai tay hắn ôm bụng, giữa ngón tay lóe lên vài tia sáng, đúng hơn là bụng đang phát sáng.
Cái tình huống gì thế này?
Chuẩn bị biến hình à?!
Giang Thành Điềm vội vã ngồi xổm xuống đỡ lấy Hạ Phi.
“Cậu không sao chứ?”
Hạ Phi khó khăn lắc đầu. Hắn có chuyện! Chuyện lớn rồi!
Mặc dù bụng không đau, nhưng cứ có cảm giác cái gì đang nhúc nhích ngoe nguẩy ở trong, so với đau bụng thế này còn muốn phát rồ hơn!
Cái đồ côn trùng phá hoại!!!
Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, Giang Thành Điềm bị dọa cho phát hãi.
“Để tôi đỡ cậu lên giường.” Giang Thành Điềm đem cánh tay khoát lên vai mình.
Hạ Phi bình thường gầy yếu, bây giờ lại nặng như đeo chì, Giang Thành Điềm dìu được người lên giường đầu đã đầy mồ hôi. Cậu ta cuống quít đỡ Hạ Phi lên, tay lại không cẩn thận bị vướng, cả người mất thăng bằng nằm úp sấp xuống.
Hạ Phi bị đè bẹp dúm kêu oai oái đưa tay đẩy người ra.
Giang Thành Điềm chống tay nhổm người dậy, mặt vừa vặn đối diện với mặt hắn.
Giang Thành Điềm đơ mất hai giây.
Mà vào đúng hai giây này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Bước vào đầu tiên là chính thất Giang Thành Khải.
Giang Thành Điềm: “…”
Giang Thành Khải: “…”
Giang Thành Duyệt bước vào sau, mặt đang tươi cười cũng cứng đờ, lắp bắp: “Cái cái cái cái gì thế này… A?”
“Mẹ nó cái tên đần này cậu có biết cậu nặng thế nào không hả…” Hạ Phi còn chưa mắng xong, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí quỷ dị trong phòng, trực tiếp đem người đẩy xuống.
Giang Thành Điềm không kịp chuẩn bị lăn vèo một cái tiếp xúc thân mật với nền nhà.
Hạ Phi ôm bụng ngồi dậy, vén áo lên cúi đầu nhìn bụng.
“Mẹ nó đúng là phát rồ, rốt cuộc là cái mẹ gì thế hả?” Nửa tháng phát sáng hai lần, định cho tao biến hình thành siêu nhân điện quang đấy à cái con đom đóm ngoài hành tinh này!
“Phi Phi.” Giang Thành Khải gọi hắn.
“Hả?” Hạ Phi ngẩng đầu lên, “Bác sĩ đến rồi à?”
Giang Thành Khải cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn không giống như đang giả vờ, thầm thở phào một hơi: “Bác sĩ bảo chúng ta tự bế con ra cũng được, bọn họ sẽ mang máy đo thể chất sang đây để kiểm tra gen.”
Giang Thành Duyệt đi tới cạnh giường, táng cho Giang Thành Điềm vừa mới lồm cồm bò dậy một phát ngã sấp mặt.
“Cái tội đè lung tung!”
Giang Thành Điềm: QAQ! Mình có cố ý đâu!
Hạ Phi mải phát điên với con côn trùng trong bụng, lúc nãy còn chẳng để ý xem Giang Thành Điềm bị làm sao, chỉ nhớ bụng rất khó chịu lại còn phát sáng, sau đó bị một cục đá đè lên người, thế là hắn vung tay hất vèo xuống đất.
Hắn muốn nói chuyện cái con phát sáng trong bụng mình là thứ gì cho Giang Thành Khải biết, nhưng sợ y biết trong bụng hắn có thứ tuyệt chủng rồi thì sẽ loạn lên mất, đắn đo mãi không biết phải nói thế nào.
Giang Thành Điềm sốt sắng nhìn Hạ Phi, chỉ sợ hắn định mở miệng nói xấu mình, anh cả sẽ đánh chết mình mất thôi QAQ!
Cứ dính đến cái tên này là oan uổng thế hả! Đúng là nghiệp chướng mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...