Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Tên của Hạ Kỳ đột nhiên xuất hiện liên tục một cách khó hiểu.

Mặc dù dưới sự nhắc nhở của Bello, đề tài về Hạ Kỳ tạm dừng ở đây, nhưng dân đen như Hạ Phi và Lâm Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy cực kỳ tò mò với bí mật hoàng gia này.

Hạ Kỳ từng là dệt mộng sư của hoàng gia, có thể tùy ý ra vào cung điện, có nảy sinh tình cảm với Nữ hoàng hay không, chuyện này không ai dám nói chắc. Cũng may Hạ Kỳ là partner, nếu không tin đồn này sẽ còn bị phóng đại đến mức nào.

Lâm Tiêu Tiêu cung phản xạ dài vô tận, đột nhiên vỗ bàn hét lên: “Từ từ, Kha Lam, cô vừa mới nói Đại Tinh và Nhị Tinh là anh họ mình?!”

Âm lượng của cậu ta không nhỏ, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía này.

Bello và Giang Thành Điềm đứng lù lù giữa thư viện toàn người đang ngồi lập tức trở thành mục tiêu của một đống ánh nhìn, hai người vội vàng kéo ghế ngồi xuống. Một người ngồi cạnh Kha Lam, một người ngồi cạnh Hạ Phi. Không cần nhìn cũng biết ngồi cạnh Hạ Phi là Giang Thành Điềm.

Hạ Phi liếc người bên cạnh: “Cậu ngồi cạnh tôi làm gì?”

Giang Thành Điềm cực kỳ ngạo kiều: “Bên kia hết chỗ rồi.”

Hạ Phi ôn tồn chỉ dẫn: “Cậu có thể sang bàn khác mà.”

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi rất thản nhiên: “Chẳng phải cậu rất ghét tôi sao, tôi cứ nghĩ cậu thà ngồi ở bàn khác cũng không muốn ngồi cạnh tôi chứ, cậu chủ động thế này khiến tôi ngạc nhiên thật đấy.”

Giang Thành Điềm: “…”

Giang Thành Điềm mấp máy môi, nửa ngày sau mới lí nhí nói: “…Tôi có ghét cậu đâu.”

Tên vô dụng này dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, lại còn là chị dâu mình…

Không sai, Điềm Điềm trung nhị mang trái tim thiếu nữ cuối cùng đã chấp nhận sự thật đầy đau đớn này rồi!

Hạ Phi không mặn không nhạt “Ồ” lên một tiếng: “Vậy sao, sao tôi không thấy thế.”

Giang Thành Điềm: “…”

Lâm Tiêu Tiêu cung phản xạ siêu dài lại tiếp tục kêu gào: “Như vậy Kha Lam chẳng phải là…” Công chúa?!

Thật không dám nói ra cái từ này!

Bello gật đầu: “Đúng như cậu nghĩ.”

“…” Lâm Tiêu Tiêu há hốc mồm, sự thật đến quá nhanh làm sao chấp nhận nổi!

Nữ thần lại là công chúa?!!!

Sao công chúa lại chạy đến cái giới giải trí ngư long hỗn tạp kia làm gì?!

Lại còn là nữ thần liên bang?!!!

Tình tiết này không khoa học!!!

Đổi biên kịch!!!

Kha Lam nhìn Lâm Tiêu Tiêu trợn mắt há mồm, cực kỳ không vui, sẵng giọng hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi cái kiểu đấy hả? Anh không chấp nhận được thân phận này của tôi sao?”

“Không không không…” Lâm Tiêu Tiêu theo bản năng lắc đầu, khàn giọng nói, “Tôi cảm thấy… tôi chỉ là dân đen thôi…tôi trèo cao không nổi…”

Nữ thần tự dưng lại biến thành công chúa…

Bảo Lâm Tiêu Tiêu chấp nhận làm sao nổi?

“Ai bắt anh phải trèo cao?” Kha Lam lườm cậu ta “Anh họ tôi là Thái tử, chẳng phải vẫn là bạn học cùng trường với anh đấy thôi? Mà nửa năm nữa tôi cũng chuẩn bị vào đây học rồi…”

“Hả? Năm sau cô chuẩn bị vào đây học?” Lâm Tiêu Tiêu kinh hãi, đột nhiên hiểu ra, “Quên mất… tuổi của cô đúng là năm sau nhập học rồi.”

“Hừ hừ ~” Kha Lam lầm lầm bĩu môi.

Hai người họ còn đang nói chuyện, bên kia Hạ Phi lại đột nhiên hỏi Bello: “Cậu biết sách viết về phân tích mộng cảnh là sách gì không? Ban nãy tôi tìm trong khu sách về dệt mộng sư không thấy có.”

Bối La rất tự nhiên đáp: “Sách phân tích mộng cảnh chắc là nằm trong khu sách nói về tinh thần lực.”

Giang Thành Điềm kinh ngạc nhìn Hạ Phi rồi lại nhìn Bello, giống như trên đầu hai người bọn họ mọc ra hai bông hoa.

Hạ Phi gật đầu nói: “Cảm ơn.” Nói xong thì đứng dậy đi tìm sách.

Giang Thành Điềm dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Bello.


Bello nhíu mày: “Làm sao?”

Giang Thành Điềm kinh hãi: “Cậu thế mà lại nói chuyện với cậu ta…”

Bello buồn cười: “Sao tôi lại không được nói chuyện với cậu ấy? Cậu ấy thở ra khí độc à?”

Giang Thành Điềm bất đắc dĩ: “Ý tôi không phải thế…”

Bello vỗ vai Giang Thành Điềm: “Người trong cuộc như tôi và cậu ấy còn chẳng thèm quan tâm, cậu để ý nhiều như thế làm gì, cũng chỉ là một bức thư tình thôi, nội dung cũng chẳng có gì bất bình thường, chẳng lẽ chỉ vì mấy chuyện đã qua mà tôi cứ nhìn thấy Hạ Phi là phải tránh như tránh tà à? Như thế lại càng dễ bị người ta dèm pha hơn.”

Giang Thành Điềm: “…”

Nói cũng đúng.

… Nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái!

Hạ Phi rất nhanh đã quay lại, trong tay còn ôm theo một quyển sách.

《Phân tích mộng cảnh》là một cuốn sách đặt ở khu sách về tinh thần lực, cuốn này là cuốn nát bươm nhất trong đống sách trên giá, nhìn một cái đã tìm thấy luôn. Bị xem nhiều đến nát bươm thế này chứng tỏ dân tình cực kỳ thích đọc.

Trong thời đại khoa học công nghệ phát triển vượt bậc như hiện tại mà cuốn sách này lại được in trên chất giấy cổ, điều này khiến cho Hạ Phi hết sức ngạc nhiên. Ngay cả kiếp trước đa phần sách đều được chuyển hóa sang dạng sách điện tử, sách in thì cũng chỉ dùng giấy trắng thông thường, ngay cả các tác phẩm lâu đời cũng chẳng còn mấy cuốn giữ được bản in giấy cổ như thế này.

Hắn vừa ngồi vào chỗ đã thấy Giang Thành Điềm đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

Hạ Phi nhịn không được sờ sờ mặt mình: “… Sao thế? Phát hiện ra tôi đẹp trai quá à?”

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi cảm thấy tính cách Giang Thành Điềm rất trẻ con, có lúc khiến cho người khác tức đến nghiến răng nghiến lợi, có lúc lại khiến cho người ta nhịn không được muốn bắt nạt. Ví dụ như hiện tại.

Hắn chà chà ngón tay, thò lên véo má Điềm Điềm một cái.

Giang Thành Điềm: “!!!”

Trên khuôn mặt có ba bốn phần giống Giang thiếu tướng lập tức xuất hiện biểu tình y như trời long đất lở.

Kha Lam cười to: “Hahahahahahaha… anh họ, mặt anh ngu thật đấy!”

Giang Thành Điềm: “…”

Điềm Điềm lập tức hai tay bưng mặt, y như thiếu nữ mới lớn bị đàn ông “phi lễ”.

Hạ Phi: “…”

Khóe mắt hắn giật giật, cúi đầu đọc sách của mình.

Giang Thành Điềm thấy hắn “phi lễ” mình xong lại rất thản nhiên cúi đầu đọc sách, tâm tình lại càng càng hỏng mất, ai oán nhìn về phía Bello cầu viện.

Bello nhún vai, biểu thị: xin lỗi nhé anh em, nhưng tôi không giúp cậu véo lại cậu ta được đâu, chúc may mắn.

Giang Thành Điềm chửi rủa ngàn lần đồng đội heo của mình, không thể làm gì hơn là quay đầu tiếp tục trừng Hạ Phi.

Hạ Phi hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt giết người kia, hắn còn đang chìm đắm trong đại dương kiến thức mênh mông vô tận!

Hạ Kỳ quả thực không hổ là dệt mộng sư lợi hại nhất trong lịch sử, kiến giải của ông ấy về vấn đề tinh thần lực rất mới mẻ, Hạ Phi đọc đến không rời mắt ra được. Trong sách nói, dệt mộng sư sơ cấp chủ yếu chỉ có thể chế tạo thẻ mộng cảnh. Nhưng dệt mộng sư cao cấp lại khác, chế tạo thẻ mộng cảnh chỉ là một phần nhỏ trong khả năng của bọn họ, kỹ năng quan trọng nhất phải là chế tạo ảo cảnh.

Độ mạnh yếu của mộng cảnh do dệt mộng sư chế tạo ra phụ thuộc vào tinh thần lực của người đó mạnh hay yếu. Đồng thời, nếu tinh thần lực mạnh còn có thể khống chế tư duy và hành động của người khác. Về chế tạo ảo cảnh, tên cũng như nghĩa, tức là khống chế tư duy của đối phương, dẫn dắt đối phương vào thế giới ảo ảnh do mình tạo ra. Dệt mộng sư có tinh thần lực mạnh không chỉ có thể dẫn dắt một người vào ảo cảnh của mình, mà còn có thể moi được thông tin bí mật của họ, thậm chí thời điểm giao chiến còn có thể giết chết đối phương.

Hạ Kỳ chính là một nhân vật thần kỳ như thế.

Ban đầu ông ấy chỉ chế tạo vài tấm thẻ mộng cảnh kiếm chút thu nhập, mãi đến khi tốt nghiệp học viện quân sự, chính thức vào làm tại quân bộ mới bắt đầu bộc lộ tài năng tiềm ẩn, sau lần đầu tiên tham chiến đã thành danh, trở thành thần tượng của toàn bộ quần chúng liên bang.

Nữ hoàng khi đó vẫn còn là Công chúa cũng bị phong thái của Hạ Kỳ mê hoặc, suýt nữa còn đòi cưới người ta về.

Cuốn《Phân tích mộng cảnh》chia ra làm nhiều phần khác nhau, Hạ Phi đọc hết từ phần viết về tinh thần lực cho đến phần viết về mộng cảnh và dệt mộng sư, cảm thấy não được khai thông không ít. Hơn nữa cách viết của Hạ Kỳ cũng rất giống giọng văn của hắn khi viết tiểu thuyết, đọc cực kỳ dễ hiểu.

Không biết đã qua bao lâu, hắn đọc đến khi thẩm thấu toàn bộ nội dung cơ bản mới hài lòng đóng sách lại, ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu một cái đã thấy Kha Lam đang nhìn mình.

Hạ Phi sửng sốt, dùng ánh mắt tỏ ý hỏi có chuyện gì.

Kha Lam cười khẽ một tiếng, cực kỳ ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, sau đó rời tầm mắt đi.


Hạ Phi: “…”

Đệch! Em gái à em bị cái gì thế hả?

Bây giờ hắn mới phát hiện Bello và Lâm Tiêu Tiêu đã đi đâu mất, ngồi đối diện chỉ còn lại mình Kha Lam.

“Bello có việc, bạn cùng phòng của cậu bị giảng viên gọi đi rồi.” Giọng nói của Giang Thành Điềm đột nhiên vang lên bên cạnh.

Hạ Phi nghiêng đầu quay sang, có chút ngoài ý muốn nhìn cậu ta.

Giang Thành Điềm khó chịu: “Cậu nhìn tôi bằng cái ánh mắt của nợ gì thế hả!”

Hạ Phi lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy có hơi kỳ quái…”

“Kỳ quái cái gì mà kỳ quái? Chẳng lẽ cậu cấm tôi nói chuyện với cậu?”

“Không phải, tôi cảm thấy kỳ quái là tại sao bọn họ đi rồi mà cậu vẫn còn ngồi đây.”

“…”

“Hahaha ——” Kha Lam nhịn không được phì cười, dưới ánh nhìn phẫn nộ của Giang Thành Điềm cực kỳ bình tĩnh chỉ vào sách trước mặt, “Ngại quá, em đang đọc truyện cười.”

Giang Thành Điềm: “…”

Mẹ nó trong tiểu thuyết kinh dị có truyện cười à!!! Cười cười cái quỷ ấy mà cười!!!

Giang Thành Điềm tức đến phát rồ, nhưng đột nhiên lại nhớ ra một chuyện muốn hỏi Hạ Phi, vì thế quay đầu sang dùng một ánh mắt cực kỳ khao khát nhìn hắn.

Hạ Phi: “…???”

Hắn vội vàng ôm ngực: “Cậu muốn làm gì?”

“…” Giang Thành Điềm vội ho một tiếng, “Hỏi cậu cái này, tháng này cậu với anh cả đi tuần trăng mật phải không?”

Hạ Phi khó hiểu: “Tôi biết làm sao được, anh ta mấy ngày nay còn chẳng buồn về nhà.”

Giang Thành Điềm kinh ngạc: “Cậu không biết à? Anh tôi xin làm tăng ca cả tuần nay rồi.”

Hạ Phi mờ mịt: “Sao tự dưng lại phải tăng ca?”

Giang Thành Điềm khinh bỉ: “Đương nhiên là để xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật với cậu rồi. Cậu nghĩ cái chức vụ thiếu tướng kia để trưng cho có à? Mặc dù bây giờ không phải thời kỳ chiến tranh liên miên như mấy trăm năm trước, công việc đa phần cũng chỉ là xử lý văn kiện công vụ, nhưng việc của anh tôi cũng rất nhiều. Chẳng lẽ cậu nghĩ anh tôi rảnh rỗi mà ở nhà chơi với cậu được cả tuần thế à? Đều là xin nghỉ đấy. Bây giờ đi tuần trăng mật ít nhất cũng phải nghỉ hai tháng, anh cả đương nhiên phải xử lý xong hết công vụ của hai tháng này mới có thể nghỉ mà đi du lịch cùng cậu được.”

Trong lòng Hạ Phi cực kỳ hỗn loạn.

Giang thiếu tướng vội vàng muốn đi hưởng tuần trăng mật đến thế cơ à?

Mà cái trăng mật khỉ gió này cũng có phải hắn đòi đi đâu! Rõ ràng là tự Giang thiếu tướng và Giang phu nhân quyết định mà! Hắn hoàn toàn không muốn phải đi hưởng tuần trăng mật với một người đàn ông sau đó ngày ngày lo lắng đề phòng chỉ sợ cúc hoa tàn mất có được hay không!

Cực kỳ khổ bức!

Nhưng hắn có nói Giang Thành Điềm cũng chẳng tin, thà không nói còn hơn.

Đúng lúc này, thiết bị di động trên cổ tay hắn đột nhiên đổ chuông.

Giang Thành Điềm tò mò liếc thử một cái, lập tức kinh hãi, anh cả gọi!

Hạ Phi nhìn nhìn Giang Thành Điềm rồi chạy ra góc tường bên cạnh nhận cuộc gọi video. Khuôn mặt đẹp trai của Giang Thành Khải lập tức xuất hiện trên màn hình.

“Em không ở nhà sao?” Giang Thành Khải chú ý đến quang cảnh sau lưng Hạ Phi.

“Ừm, tôi ở thư viện của học viện quân sự.”

“… Sao em vào được?” Giang Thành Khải rất kinh ngạc.

“Không nói cho anh biết.” Hạ Phi suy nghĩ một chút, quyết định giấu chuyện mình có thể tàng hình, nói lảng sang chuyện khác, “Tôi gặp Điềm Điềm.”

“Hả?” Lực chú ý của Giang Thành Khải quả nhiên bị dời đi nhanh chóng, “Nó lại bắt nạt em à?”

“Không có,” Hạ Phi lắc đầu, “Nhưng cậu ấy nói với tôi dạo này anh tăng ca liên tục. Là vì để xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật à?”

Giang Thành Khải sửng sốt gật đầu: “Vốn không định nói cho em biết, nhưng nó đã nói rồi thì tôi cũng không giấu nữa. Thắng cảnh nổi tiếng của Liên bang tôi đã tìm hiểu một lượt rồi, tối nay về sẽ cho em chọn, nếu em không thích thì chúng ta có thể đi sang tinh hệ khác, chỉ là thủ tục phức tạp hơn là đi trong phạm vi liên bang.”


Hạ Phi sợ ngây người! Giang thiếu tướng thật sự vì đi nghỉ tuần trăng mật mà xin nghỉ cả tháng trời…

Mặc dù hắn không muốn đi, nhưng thấy Giang Thành Khải vì “tuần trăng mật” của bọn họ mà phải tăng ca cả ngày lẫn đêm thế này, trong lòng lại có chút cảm giác kỳ lạ, giống như Giang thiếu tướng thật sự vô cùng coi trọng cuộc hôn nhân này.

… Thật ra đúng là y rất coi trọng mà, có chịu ly hôn đâu!

“Hạ Phi?” Giang Thành Khải thấy hắn đờ ra không trả lời, gọi vài tiếng cũng không thưa, “Vui đến choáng rồi à?”

“A… Hả?” Hạ Phi hoàn hồn, nhăn mặt nói, “Thực ra tôi thấy anh không cần phải như thế đâu, thật đấy, tuần trăng mật không đi cũng được mà. Hai chúng ta cứ như bây giờ không phải tốt sao, bày vẽ như thế làm gì.”

Giang Thành Khải nghe vậy mỉm cười: “Xem ra em rất hài lòng với quan hệ của chúng ta bây giờ?”

Hạ Phi trừng y: “Tôi dám không hài lòng sao. Anh đẹp trai như thế, lại còn là nam thần liên bang, được gả cho anh đúng là phúc đức tám đời!”

Giang Thành Khải bật cười: “Nói chuyện bình thường đi.”

Hạ Phi nhún vai một cái, “Được thôi. Con cũng có rồi muốn bỏ cũng không được.”

Huống hồ hiện tại bọn họ ở chung cũng tạm ổn.

Giang thiếu tướng bận bịu đêm không về nhà hắn càng khỏe. Trừ hai lần bị Natalie giở trò quỷ, bình thường lúc ngủ chung Giang Thành Khải cũng không làm gì hắn, nhưng có một vấn đề là sáng nào tỉnh lại hắn cũng nằm trong lòng y.

Đối với việc này Giang thiếu tướng biểu thị tướng ngủ của Hạ Phi quá xấu, để ngăn ngừa việc nửa đêm bị đạp bay xuống giường y chỉ có thể ôm hắn ngủ.

Cho nên tuyệt đối không thể đi tuần trăng mật! Cái cảm giác này quá nguy hiểm rồi!

“Vậy tôi thì sao?” Giang thiếu tướng lại hỏi, “Em không có bất cứ cảm giác gì với tôi à?”

Hạ Phi nghi hoặc: “… Cảm giác gì?”

“Cảm giác của em đối với tôi.” Giang Thành Khải nói đến không biết ngượng mồm, “Chẳng phải chính em đã nói còn gì, tôi đẹp trai như thế, lại còn là nam thần liên bang, người sống ở liên bang đến 90% đều thích tôi, em mà không giữ cho chặt là bị cướp mất đấy.”

Hạ Phi: “…” Anh cmn buồn nôn vừa thôi!

Còn có thể tự luyến hơn nữa được hay không!!! Quả thật là không dám nhìn thẳng!

Hắn còn đang phun tào trong lòng, đột nhiên lại thấy vẻ mặt Giang thiếu tướng trở nên cứng ngắc.

Chỉ nghe Giang Thành Khải tẻ ngắt gọi một tiếng “Điềm Điềm”, Hạ Phi quay đầu lại đã thấy Giang Thành Điềm đang đứng phía sau, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó tả, có lẽ đã nghe thấy câu tự kỷ vừa rồi của anh cả nhà mình.

Hạ Phi: “…”

Ha ha ha ha ha ha ha……

Hắn vịn tường cười đến run rẩy.

Giang Thành Khải trên màn hình cực kỳ lúng túng.

Y chỉ định trêu vợ mình thôi, ai biết thằng em trời đánh lại chui từ xó nào ra nghe được. Hình tượng uy vũ bao nhiêu năm nhọc công vun đắp QAQ!

Giang Thành Điềm hồi thần, lập tức giải vây cho anh trai: “Anh tôi nói đúng đấy, nhiều người thích anh ấy như vậy, cậu không giữ cho cẩn thận nhất định sẽ bị người khác cướp mất!”

Giang Thành Khải: “…”

Mẹ nó thằng em này đang nguyền rủa y đấy à?

Hạ Phi đỡ giá sách cười sằng sạc, cười đến eo cũng sắp gãy luôn.

Giang Thành Điềm cực kỳ câm nín.

Mặc dù mấy lời vừa rồi nghe đúng là có hơi thần kinh, nhưng làm gì mà cười đến mức này hả? Vui lắm à mà cười?!

Giang Thành Khải nhìn Hạ Phi cười đến không dừng được, thở dài một tiếng, nói với Giang Thành Điềm: “Tối nay về nhà một hôm đi.”

Giang Thành Điềm gật đầu: “Vâng.”

“Gọi cả Thành Duyệt nữa, rồi đưa Hạ Phi về, anh còn có việc ở quân bộ, chắc phải tối muộn mới về được, để cậu ấy chạy loạn ở bên ngoài anh không yên tâm.”

Giang Thành Điềm nghiêm túc nhận nhiệm vụ, “Em hiểu rồi.”

Bọn họ nói thêm hai câu nữa, sau đó Giang Thành Khải nhìn Hạ Phi vẫn còn đang bám vào giá sách cười đến co gập cả người, đen mặt ngắt cuộc gọi.

“Nghe thấy chưa, anh tôi bảo cậu đừng có chạy lung tung đấy, đến tối theo tôi về nhà.”

Hạ Phi cúi đầu vịn giá sách, vai run rẩy, không trả lời.

“Hạ Phi?” Giang Thành Điềm đến gần hắn, “Chị dâu? Vô dụng? Này!”

Hạ Phi lắc đầu, vịn một tay lên vai Giang Thành Điềm, đau khổ nói: “Rút gân rồi…”

Giang Thành Điềm: “…”

Giang Thành Điềm nói: “Sao lại thế này?”

Vẻ mặt hắn y như đưa đám: “Cười đau sốc hông rồi QAQ…”


Giang Thành Điềm: “… Bây giờ phải làm thế nào?”

Điềm Điềm lần đầu tiên gặp phải người chỉ có cười mà cũng bị sốc hông, hoàn toàn không biết phải làm gì có được hay không!

Hạ Phi nhăn mặt, hít hít mấy hơi: “Cậu trước tiên… dìu tôi ngồi xuống đã, tôi phải nghỉ ngơi một lúc, được rồi, đỡ tôi.”

Giang Thành Điềm không thể làm gì hơn là đem một tay Hạ Phi khoác lên vai mình, đỡ eo hắn đi ra ngoài.

Thật mềm…

Tâm trí Điềm Điềm bay lơ lửng…

Không được không được, Điềm Điềm vội vã lắc đầu điên cuồng, không thể dâm loạn chị dâu!

Thanh âm quái dị của Hạ Phi vang lên bên tai: “Cậu đừng… có thể đặt tay sang chỗ khác được không…”

Ngứa chết cmn mất!

Giang Thành Điềm vừa nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Hạ Phi, vừa giống đang cười lại vừa như đang khóc, sợ đến suýt nữa quăng cả người hắn đi.

“Cậu đừng để tay vào chỗ đấy nữa… Tôi sợ ngứa lắm…Ha ha…”

“…”

Giang Thành Điềm vội rụt tay lại.

Hạ Phi suýt nữa thì cắm cả mặt xuống đất.

Hắn vội vàng túm lấy quần áo của Giang Thành Điềm mới may mắn thoát được cảnh thân mật hôn đất, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta.

Giang Thành Điềm tự biết mình đuối lý, anh cả đã dặn mình phải chăm sóc Hạ Phi cho cẩn thận. Điềm Điềm nghiến răng hạ quyết tâm, thò tay trực tiếp bế ngang người lên đi thẳng ra ngoài, để lại Kha Lam và một đống người trợn mắt há hốc mồm.

Giang Thành Điềm bế Hạ Phi đi ra ngoài thư viện, nhân viên thư viện đều kinh ngạc đến quên luôn cả chuyện hắn đi vào kiểu gì, chỉ lo há hốc mồm nhìn theo. Một đường đi này không biết bị bao nhiêu người nhìn, lê lết mãi cuối cùng cũng về đến ký túc xá, Giang Thành Điềm đóng cửa ngăn lại ánh mắt ngạc nhiên của bạn cùng phòng, thả Hạ Phi lên ghế sô pha.

Hạ Phi ôm bụng, cả người đều không khỏe nổi.

Hắn vừa bị Điềm Điềm bế kiểu công chúa kiểu công chúa kiểu công chúa…

Giang Thành Điềm lau mồ hôi lạnh trên trán, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Cậu không được nói cho anh cả biết!”

“…” Hạ Phi nhìn cậu ta y như nhìn thằng ngu, “Cậu bế tôi cả một đoạn như thế có bao nhiêu người trông thấy, kiểu gì chả bị chụp lại đăng lên Tinh bác, cậu nghĩ anh cậu không biết à?”

Giang Thành Điềm dừng động tác lau mồ hôi, “… Anh tôi không xem Tinh bác đâu.”

Hạ Phi bó tay luôn: “Anh ta không xem thì chẳng lẽ không có người khác kể lại?”

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi cực kỳ khinh bỉ: “Ngu ngốc, đúng là cái đồ nhị hóa.”

Giang Thành Điềm cả người sắp hỏng mất: “Rõ ràng là tại cậu đau đến không đi được nên tôi mới phải bế đấy chứ?”

“Cậu có thể dìu tôi ngồi xuống là được mà!” Hạ Phi đột nhiên bị bế công chúa cũng sắp hỏng mất, “Lúc đó chỉ cần ngồi xuống nghỉ ngơi là tốt rồi! Tôi cũng có đau nghiêm trọng lắm đâu!”

“Làm sao tôi biết được, tôi đã đau sốc hông bao giờ đâu!”

“…”

Em giai thể chất cấp S à cậu làm sao có thể thấu hiểu bệnh tình của người thể chất chỉ có cấp F!

“Aaaaaaa anh cả sẽ giết tôi mất!” Giang Thành Điềm ôm mặt nghẹn ngào, y như sắp khóc đến nơi, “Tôi thật có lỗi với anh cả huhuhu….”

“… Bế một cái mà cũng có lỗi à?” Hạ Phi cảm thấy vô cùng câm nín.

“Bế một cái thì không sao, nhưng bế cậu một cái thì tôi nhất định sẽ tàn đời.” Giang Thành Điềm ai oán nhìn hắn, “Sao tự dưng tên khốn nhà cậu lại đau sốc hông làm cái gì hả??? Phát rồ!”

Hạ Phi: “… Xin lỗi, nhưng mà tôi cũng không biết vì sao lại bị đau sốc hông. Nếu lần sau còn sốc hông nữa tôi nhất định sẽ không để cho cậu bế đã hài lòng chưa?

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi liếc cậu ta: “Thằng oắt con nhà cậu.”

Giang Thành Điềm khóe miệng giật giật: “Cậu còn sinh sau tôi đấy!”

Hạ Phi bĩu môi: “Nhưng tư tưởng của cậu quá ấu trĩ.”

Bạn cùng phòng của Giang Thành Điềm đột nhiên chui đầu qua khe cửa: “Thành Điềm à, cậu cuối cùng cũng quyết tâm đào góc tường nhà anh mình rồi hả?”

Hạ Phi: “…???” Cái gì cơ?!

Bạn cùng phòng: “Không phải hai người vừa liếc mắt đưa tình à?”

Giang Thành Điềm: “…”

Giang Thành Điềm: “Biến!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui