Kết quả của các trận đấu được nhiều người quan tâm đều được hệ thống tự động công khai trong thế giới giả lập.
Vì vậy khi tin tức 【Tinh thể Aisura】bại trận truyền ra, toàn bộ thế giới giả lập cằm đều rớt xuống đất không nhặt lại được.
Đại thần bảng tranh cúp vô địch bị một tên tân binh bảng sơ cấp đánh bại?!
Đùa nhau à?!
Nhưng thông tin hệ thống phát ra hoàn toàn không phải chuyện đùa, cho nên 【Tinh thể Aisura】thật sự thua rồi? Tân binh 【Phi Thiên】kia rốt cuộc là ai? Mạng giả lập 3d không cho phép đổi tên, như vậy chắc chắn không phải là một đại thần mai danh ẩn tích nào đó quay lại đấu trường. Vậy tân binh này thật sự là một thiên tài? Khiêu chiến vượt cấp một lần đã thắng?!
Có quỷ mới tin!
【Tinh thể Aisura】những năm qua là đại thần của bao nhiêu thế hệ đấu thủ, hôm nay đột nhiên lại bị một tân binh không tên tuổi đánh bại, bọn họ làm sao có thể chấp nhận được!
Không biết đấu thủ nào đột nhiên phát tán một tọa độ trên kênh tin tức chung, mọi người sửng sốt, sau đó phát hiện ra đây là vị trí sân đấu mà 【Tinh thể Aisura】và 【Phi Thiên】bị truyền tống vào, lập tức chen nhau xông đến, đem cả sân đấu nhồi kín không còn một cái khe.
Lúc này, trong phòng nghỉ ——
Sau khi trận đấu kết thúc, hệ thống sẽ cung cấp cho hai bên một phòng nghỉ, để nếu trong trường hợp muốn gặp mặt đấu thủ nói chuyện cũng không bị người khác quấy rầy. Hạ Phi và 【Tinh thể Aisura】ngồi trong phòng nghỉ hai mặt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Cứ ngồi như thế được nửa ngày, Hạ Phi lên tiếng trước phá vỡ không khí im lặng.
“Cậu bảo tôi ở lại có chuyện gì sao?”
Hắn đẩy đẩy kính râm trên sống mũi, lẽ nào đối phương nhận ra hắn là ai rồi?
Không thể nào, mặc dù ảnh hắn qua sự kiện chuyện tình cẩu huyết kia đã bị post lên mạng, có không ít fan quỳ liếm (mặt) hắn, nhưng trong thế giới đa chiều hắn vẫn rất thu liễm, cũng luôn đeo kính râm, trừ lúc thi đấu ra cũng rất ít khi giao tiếp với người khác, nếu đã như vậy rồi mà vẫn còn bị người ta nhận ra, chắc chỉ còn nước đeo mặt nạ kín mặt mất.
“Phương thức công kích của cậu rất giống một vị tiền bối mà tôi biết.”
【Tinh thể Aisura】là một thanh niên cao hơn Hạ Phi nửa cái đầu, trên mắt đeo kính quang lọc, không nhìn rõ mặt.
Người này khiến cho Hạ Phi có một cảm giác cực kỳ quen thuộc đến khó hiểu. Hắn hỏi: “Vị tiền bối kia là ai?”
“Hạ Kỳ.” Thanh niên đáp, “Nhưng mà vị đó đã mất tích lâu rồi, có tin đồn nói rằng đã hi sinh trong trận chiến với Anh Phù tộc.”
Thanh niên dừng một chút, lại nói: “Vị tiền bối đó từng là dệt mộng sư hoàng gia vĩ đại nhất liên bang.”
“Hạ Kỳ?” Hạ Phi lắc đầu, “Ngại quá, chưa nghe bao giờ.”
Trong lòng hắn đột nhiên nảy lên một suy đoán, họ Hạ, có quan hệ gì với Hạ Kình Thiên sao?
Thanh niên nhíu mày, rất nghi hoặc nhìn hắn: “Không thể nào, đã là người sống ở liên bang không ai không biết đến Hạ Kỳ.”
Hạ Phi buồn cười: “Cậu tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này? Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi không quen Hạ Kỳ, cũng chưa từng nghe tên, lại càng không có quan hệ gì với người này. Xin hỏi bây giờ tôi đi được chưa?”
Hôm nay hắn đánh một trận với 【Tinh thể Aisura】, vì cấp bậc chênh lệch quá nhiều nên toàn bộ điểm kinh nghiệm đều được nhân ba. Quan trọng hơn là trận này đánh quá mệt mỏi, tiêu hao không biết bao nhiêu tinh thần lực, cơ thể của hắn cũng sắp không chịu nổi, nếu còn không logout ra bổ sung tinh thần lực, nhất định cả người sẽ cứng ngắc không động đậy được!
Thanh niên rất khó hiểu với sự vội vã của Hạ Phi: “Cậu rất vội sao?”
Hạ Phi làm động tác muốn đi vệ sinh: “Đúng vậy, con người có ba cái gấp!”
Thanh niên: “…”
Thanh niên lại nói: “Cậu có thể cho tôi biết tên thật được không? Tôi thấy kỹ thuật công kích của cậu cũng không quá đặc sắc, nhưng sức bền lại rất tốt, có thể duy trì trận đấu cùng tôi lâu như thế, còn thắng được cả tôi, tinh thần lực và thể lực chắc chắn không thấp, tôi nghĩ sau này nếu có cơ hội chúng ta có thể liên lạc trao đổi một chút.”
Nói xong, thanh niên đưa tay tháo xuống kính quang lọc trên mắt.
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi: “…”
Giang Thành Điềm?!!!
Cằm hắn trực tiếp rớt thẳng xuống đất, cái tên trung nhị bệnh 【Tinh thể Aisura】này thế mà lại là Giang Thành Điềm?! Chẳng trách lại trung nhị như thế… Quả nhiên là trung nhị có đi đến đâu thì cũng vẫn trung nhị mà!
Hạ Phi kinh hãi lắp bắp: “Điềm, Điềm Điềm à, cậu không lên lớp học sao?”
“Hôm nay tôi không có lớp.” Giang Thành Điềm theo bản năng trả lời, sau đó cả kinh lùi lại hai bước, “Cậu rốt cuộc là ai?!”
Hạ Phi yên lặng tháo kính râm xuống.
Điềm Điềm lập tức hóa đá.
“Hạ Phi!!! Sao cậu lại ở chỗ này!!!” Giang Thành Điềm rít gào.
Cho dù đang ở trong thế giới giả lập, Hạ Phi cũng có cảm giác tai mình sắp thủng rồi, hắn vội vàng bịt tai lại, nhíu mày nói: “Gào lên như thế làm cái gì hả…” Rõ ràng lúc nhìn thấy mặt đối phương phản ứng của hắn vẫn còn bình tĩnh như thế cơ mà!
Giang Thành Điềm lại hoàn toàn không nghe được lời hắn, ôm đầu vặn vẹo, giống như không thể chấp nhận nổi sự thật này: “Cái đệch, tại sao… tại sao aaaaaaaaaaa!!! Mình thua trong tay vô dụng cấp F!!!! Mặc dù tinh thần lực của cậu ta rất mạnh… nhưng đây không phải là nguyên nhân aaaaaa!! Mình thế mà lại thua dưới tay tên này!!! Thua dưới tay một cái cơ giáp ngớ ngẩn!!!”
“Này…” Hạ Phi đen mặt, “Tôi nghe thấy đấy.”
“Tôi chính là muốn cho cậu nghe thấy đấy tên khốn này!!! Sao tôi lại thua cậu được cơ chứ! Thua một tên kiểm tra cơ giáp chỉ có 10 điểm!!!” Giang Thành Điềm tiếp tục rít gào.
Mỗi học viên khi vào học viện quân sự đều phải tiến hành kiểm tra.
Trước khi nhập học sẽ tiến hành kiểm tra thể lực và kiến thức lý luận, sau khi nhập học sẽ sát hạch năng lực điều khiển cơ giáp và lắp ghép linh kiện. điểm tối đa là 100 điểm. Hạ Phi sát hạch tổng cộng chỉ được có 10 điểm, lúc bước xuống khỏi cơ giáp còn nôn thốc nôn tháo, bị tất cả học viên khác khinh bỉ.
Thế nhưng bây giờ kẻ đó lại đánh bại mình, đánh bại hạng bốn của top 10 đứng đầu bảng tổng sắp!
Giang Thành Điềm cả người đều hỏng mất.
Cậu ta dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Hạ Phi đầy lên án.
Khóe miệng Hạ Phi giật giật: “Cậu dùng cái vẻ mặt gì nhìn tôi đấy hả, cứ y như tôi vừa phi lễ cậu không bằng!”
“…” Giang Thành Điềm phát rồ, “Biến.”
“Được thôi.” Hạ Phi nhanh chóng quay đầu bước đi.
“Cậu đi thật đấy à!” Giang Thành Điềm không kịp suy nghĩ vội vàng túm lấy tay Hạ Phi, “Tôi đã nói xong đâu!”
Hạ Phi liếc mắt nhìn cậu ta, “Còn chuyện gì nữa?”
Hạ Phi bỏ kính xuống rồi lực sát thương của cái bản mặt yêu nghiệt này thật sự là quá kinh khủng, lại còn liếc mắt thế này, cho dù Giang Thành Điềm bình thường rất ghét Hạ Phi cũng cảm thấy xương cốt cả người mềm nhũn, mặt vèo một cái đỏ lên.
Hạ Phi: “???”
Cái phản ứng gì đây?
Giang Thành Điềm nuốt nuốt nước miếng, ở trong lòng điên cuồng niệm chú “Đây là chị dâu mình đây là chị dâu mình đây là chị dâu mình”, mặt mới bớt đỏ đi được một chút, khó khăn mở miệng: “Cái này…”
“???” Hạ Phi trừng cậu ta, “Tóm lại là cậu muốn nói cái gì?”
“… Cậu đeo kính vào trước đi đã.”
“…” Hạ Phi lườm một cái, đem kính râm đeo lên “Phiền phức.”
Thấu kính tối màu cuối cùng ngăn cản được dòng điện công suất cao bắn ra từ cái cái mặt kia, Giang Thành Điềm lắc lắc đầu, hất văng hình ảnh của đôi mắt tím nhạt màu ra khỏi óc, mới tiếp tục nói chuyện: “Cậu học đấu cơ giáp từ ai?”
“Không ai hết,” Hạ Phi nói, “Tôi tự học.”
Đúng là tự học mà, kiếp trước đánh võng du là tự đánh chứ chẳng lẽ lại còn mời thầy về dạy chơi game!
Giang Thành Điềm biểu thị không tin.
Hạ Phi diện vô biểu tình.
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi lắc lắc cánh tay vẫn đang bị Giang Thành Điềm túm: “Còn vấn đề gì nữa không?”
Giang Thành Điềm lập tức giãy nảy vội vàng thả tay hắn ra.
Hạ Phi xoa xoa chỗ tay bị túm, đau chết mẹ mất, cái hệ thống giả lập này có cần thiết lập cảm quan chân thực như thế không hả?!
“Vậy tôi logout đây, trận hôm nay chơi với cậu rất sảng khoái.” Hạ Phi vẫy vẫy tay với Giang Thành Điềm, kéo bảng tùy chọn, click logout.
Giang Thành Điềm nhìn hắn biến mất tại chỗ, lầm bầm nói: “Đây không phải là chơi, đây là đối chiến cơ giáp giả lập.”
Lúc Hạ Phi rời khỏi mạng giả lập mở mắt ra, quả nhiên đúng như dự đoán, cả người cứng đờ rồi.
Một trận hôm nay đấu với Giang Thành Điềm bằng mười mấy trận mọi khi đấu với người của bảng sơ cấp. Mặc dù cuối cùng cũng thắng, nhưng mà khắp người mỏi đến phát rồ rồi!
Hắn dùng tinh thần lực gọi cục bông, để nó chữa trị cho mình.
Cục bông đã rất quen thuộc với chu trình Hạ Phi mỗi lần “ngủ” xong đều cần nó hỗ trợ, giương cánh ngắn đứng chờ sẵn bên cạnh khoang kết nối, chỉ đợi Hạ Phi gọi một cái là y như tiểu đạn pháo xông lên!
“Khụ khụ… Cái đệch…”
Hạ Phi hai mắt nổ đom đóm, mẹ nó đừng có lao vào bụng chứ!
Cục bông trị liệu xong, thân thể bắt đầu động đậy được, hắn lập tức bật dậy túm lấy cục bông vò loạn thành một đống.
“Chíp…” Cục bông suy yếu kêu một tiếng, lông xù lên, đôi mắt hạt đậu lờ đờ, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao lại đột nhiên phải chơi cái trò điên đảo này!
Hạ Phi nghiêm túc giáo dục nó: “Sau này không được như thế nữa, chưa nhớ?”
“Chíp?” Cục bông khó hiểu nghiêng đầu.
“Trong bụng tao bây giờ có một cục cưng rất nhỏ, nếu lần sau mày lại nhảy lên bụng tao nữa, chẳng may làm cục cưng bị thương thì sao?”
“Chíp…”
Vì thế nên cục bông lập tức ngoan ngoãn nhận lỗi, dựng thẳng lông tơ biểu thị quyết tâm sau này sẽ không bao giờ nhảy lên bụng hắn nữa?
Làm gì có chuyện đó!
Cục bông lờ mờ hiểu được Hạ Phi đang nói với nó trong bụng hắn có thứ gì đó, muốn nó làm như thế nào đó, nhưng cụ thể là thứ gì và làm thế nào thì nó hoàn toàn chẳng hiểu. Cục bông “Chíp” “Chíp” hai tiếng, lạch bạch bò đến dùng thân hình béo múp cọ cọ vào bụng Hạ Phi. Một luồng tinh thần lực quen thuộc đột nhiên từ trong bụng hắn truyền ra, cục bông rất kinh ngạc “Chíp!” một tiếng, thân thiết xòe hai cánh ngắn ngủn chào hỏi sinh vật kỳ lạ trong bụng.
Hạ Phi lấy ngón tay chọt lên cái bụng tròn vo của nó, cục bông đứng không vững lập tức ngã ngửa.
Cục bông suy yếu lấy cánh che mắt “Chíp…” một tiếng thật dài.
Bụng của bản chíp chíp có thể tùy tiện chọc hay sao! Quả thực là ủy khuất đến không dám nhìn thẳng!
Tiếng gõ cửa đúng lúc này vang lên.
Hạ Phi tưởng là Giang thiếu tướng hết giận rồi nên về phòng, nhét cục bông vào túi đứng dậy đi mở cửa.
Kết quả cửa vừa mở, hắn lại đơ cả người.
Đứng ngoài cửa là Giang Thành Duyệt.
Hạ Phi sửng sốt: “Thành Duyệt?”
Giang Thành Duyệt cười đến cực kỳ ám muội: “Sao hả, chị dâu tưởng là anh cả sao, anh ấy vẫn còn ở trong bếp, không biết đang làm gì.”
“Anh ta vào bếp làm gì?” Hạ Phi ngơ ngác, “Ăn vụng à?”
Giang Thành Duyệt: “…”
Hạ Phi lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giang Thành Duyệt đáp: “Là mẹ tìm chị dâu, mẹ muốn bàn chuyện khám thai và chuyện hôn lễ.”
Hạ Phi khóe miệng giật một cái, liên tục xua tay: “Không không không, hôn lễ thật sự không cần tổ chức lần nữa đâu.”
Giang Thành Duyệt cười: “Chuyện này chị dâu nói với em cũng vô dụng, mẹ ở phòng bên cạnh, chị dâu nói với mẹ đi.”
“… Được rồi.” Hắn chỉ có thể đồng ý.
Lúc Giang Thành Duyệt chuẩn bị quay người đi, Hạ Phi đột nhiên hỏi một câu: “Em hai à, tài khoản đăng nhập mạng giả lập của Điềm Điềm tên là gì thế?”
“Tinh thể Aisura, có chuyện gì sao?”
Hạ Phi cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tinh thể Aisura có nghĩa là gì vậy?”
“Tinh thể Aisura là tinh thể đại diện cho Đằng Thụ tộc, là tộc tinh, từ xưa đến nay đều do bạn đời của người nắm giữ quyền lực cao nhất bảo quản.”
Hạ Phi vô thức đưa tay che lồng ngực mình, lại hỏi: “Vậy hiện tại tinh thể Aisura do Vương phu của Nữ hoàng bảo quản sao?”
“Thật ra là không phải.” Giang Thành Duyệt dừng một chút, nhích đến gần Hạ Phi nhỏ giọng nói, “Thực ra tộc tinh đã mất tích từ nhiều năm trước, đến nay vẫn chưa tìm ra được. Tộc tinh có linh tính, nó sẽ tự tìm ra bạn đời của người đứng đầu toàn Đằng Thụ tộc, sau đó nhập vào cơ thể người đó. Tộc tinh được giao vào tay Vương phu lại đột nhiên mất tích, điều này càng chứng tỏ Nữ hoàng hiện tại không phải là người thích hợp để nắm quyền. Đây là chuyện Nữ hoàng cực kỳ kiêng kỵ, em lén nói cho chị dâu thế thôi, chị dâu cũng đừng nói chuyện này với ai. Tin tức này đã bị Nữ hoàng phong tỏa rất nghiêm ngặt, trừ hoàng thất ra không một ai biết, cho nên nếu như bị truyền ra, hậu quả khó mà lường trước được.”
Hạ Phi nghiêm túc gật gật đầu.
Hắn biết trong chế độ quân chủ lập hiến, vật biểu tượng hoàng gia quan trọng đến mức nào, tinh thể Aisura này thậm chí còn có thể tự quyết định xem ai sẽ là người ngồi lên vương vị tiếp theo, tầm ảnh hưởng đã không chỉ dừng lại ở mức là vật biểu tượng nữa rồi.
Cái tinh thể Aisura bám trên người hắn cũng không biết có phải hàng thật không, nhưng nhìn thái độ hung hăng tra hỏi của đám người ngoài hành tinh kiếp trước bắt cóc hắn, cái thứ này tám chín phần mười là thật. Nếu bây giờ để người ta biết trên người mình có thứ này, không nghi ngờ gì nữa lịch sử nhất định sẽ lặp lại, hắn nhất định sẽ lại bị giết chết.
Lúc Hạ Phi đi đến phòng hoa, Giang phu nhân đang ngồi bên trong uống trà tắm nắng.
Phòng hoa là một ban công bán lộ thiên, trần nhà hình vòm trong suốt màu xanh lam có tác dụng ngăn cản tia tử ngoại, khắp phòng bày đủ các loại cây cối và hoa tươi, không khí trong lành, bước chân vào đã cảm thấy thư thái.
Hạ Phi gọi Giang phu nhân một tiếng mẹ, ngồi xuống trước mặt bà.
Giang phu nhân rót trà cho hắn: “Nếm thử đi, đây là trà do mẹ tự chế ra, bên trong là cánh hoa của 13 loại hoa khác nhau, còn có…”
Hạ Phi nghe Giang phu nhân bla bla liệt kê một đống thành phần, bàn tay đang chuẩn bị cầm lấy tách trà cũng run rẩy.
Một đống thứ tạp phế lù như thế trộn vào thật sự uống được hả?
Giang phu nhân cực kỳ trông mong nhìn hắn, “Con mau nếm thử đi.”
Hạ Phi cười khan hai tiếng, nhắm mắt uống một hớp.
“Thế nào?”
“Ừm… Rất ngon, rất ngon ạ.” Hắn nói xong lại ngửa đầu ực một phát uống nốt chỗ trà còn lại trong tách.
Giang phu nhân cười cực kỳ vui vẻ, lại rót cho hắn một tách nữa.
Hạ Phi: “…”
Cái này đâu có phải là trà hoa… rõ ràng là nước hoa mà! Không chỉ có vị cổ quái, một đống hoa nhét vào một chỗ mùi thơm cũng nồng đến phát hãi, ngửi một cái đã muốn rớt nước mắt. Sao Giang phu nhân lại có thể uống đến vui vẻ như thế hả QAQ!
Quả nhiên hệ thống vị giác của người ngoài hành tinh và người Trái đất hoàn toàn không giống nhau mà…
Hạ Phi ở trong lòng lệ chảy thành sông.
“Những chuyện mẹ muốn bàn bạc Duyệt Duyệt đã nói với con rồi đúng không?” Giang phu nhân ôn hòa nói.
“Vâng” Hạ Phi gật đầu, “Chuyện khám thai và tổ chức hôn lễ.”
“Đúng vậy, mẹ đã nói chuyện với Sandy, chủ nhiệm của bệnh viện hoàng gia rồi, bà ấy có kinh nghiệm đỡ đẻ cho hoàng thất ba đời rồi, từ đời ông bà, cha mẹ của mẹ, rồi đến lượt mẹ, Nữ hoàng và cả chị dâu nữa, y thuật rất tốt, mẹ rất tin tưởng bà ấy.” Giang phu nhân dừng một chút, lại nói “Còn về chuyện lễ cưới, Tiểu Khải nói không cần làm…”
“…Dạ?” Hạ Phi há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Giang phu nhân.
“Mẹ cũng biết nó quyết định như thế là quá tùy hứng…”
“Không tùy hứng đâu ạ, cực kỳ không tùy hứng!” Hạ Phi liên tục xua tay, “Con nghĩ Giang thiếu tướng đang muốn tiết kiệm các khoản chi lại, chuyện này là rất tốt mà. Mẹ nghĩ mà xem, cái lễ cưới lúc trước cũng đã tốn kém như thế, nếu bây giờ lại làm một cái nữa, mọi người nhất định sẽ nói chúng ta quá xa xỉ phung phí. Con cảm thấy một cuộc hôn nhân không quan trọng ở chỗ lễ cưới có long trọng hay không, mà mấu chốt là ở tình cảm của hai người. Một đôi vợ chồng, ờm… chồng chồng cũng vậy, chỉ cần yêu thương nhau thật lòng, cho dù cuộc sống có nghèo khổ đến mức nào, nhưng chỉ cần vẫn còn có thể ở bên nhau thì đều sẽ hạnh phúc. Còn nữa… A?…Mẹ à?”
Giang phu nhân hai mắt đỏ hồng nhìn con dâu mình.
Hạ Phi: “…”
Giang phu nhân nắm chặt tay hắn, cảm động nói: “Phi Phi, con thật sự là một đứa bé ngoan!”
Hạ Phi: “… Dạ?!”
Giang phu nhân sụt sịt nói: “Tiểu Khải có thể lấy được người vợ giống như con, chính là phúc khí ba đời của nó.”
Hạ Phi: “Vâng…”
Giang phu nhân đanh thép nói: “Những lời con nói thực sự là vô cùng đúng. Chúng ta không nên tổ chức hôn lễ nữa.”
Hạ Phi cảm thấy trà của Giang phu nhân thật là ngon: “Đúng rồi ạ…”
Nhưng Giang phu nhân vẫn chưa nói hết: “Không tổ chức hôn lễ nữa, đem toàn bộ kinh phí đã chuẩn bị dồn hết cho tuần trăng mật đi! Cho hai đứa đi du lịch vòng quanh tinh hệ!”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi: “… Cái gì cơ ạ?!”
Giang phu nhân từ ái sờ sờ đầu hắn: “Mẹ đã chọn cho hai đứa vài hành tinh thích hợp để đi nghỉ tuần trăng mật rồi, lát nữa sẽ cho người đưa tư liệu cho con xem, thích chỗ nào cứ nào với mẹ, thậm chí muốn ra ngoài liên bang, đi tinh hệ khác cũng được, kinh phí tiền bạc cứ để mẹ lo, hai đứa chỉ cần lo chơi cho vui là được rồi.”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi cười khan: “Mẹ à, không cần phải như thế đâu…”
“Phi Phi à” Giang phu nhân tiếp tục chào hàng, “Tên ngốc Tiểu Khải từ bé đã lớn lên trong quân doanh, không biết cách chăm sóc người khác, nhất định đã để con chịu khổ nhiều rồi. Nhân dịp này hai đứa tranh thủ bồi dưỡng tình cảm một chút, muốn làm gì thì cứ nhiệt tình mà làm.”
Hạ Phi: “…”
Hắn từ trước tới giờ đều không thể từ chối vẻ mặt trông mong của Giang phu nhân.
Vì vậy mười phút sau, Hạ Phi chỉ có thể đau đớn gật đầu đồng ý, còn phải bày ra vẻ mặt tươi cười như hoa biểu thị bản thân sẽ vui vẻ cùng Giang Thành Khải đi hưởng tuần trăng mật.
Hạ Phi khóc không ra nước mắt khổ não trở về phòng, lại phát hiện Giang thiếu tướng đang ở bên trong.
Trong tay y còn cầm một thứ đen thui.
Hắn cũng không quan tâm lắm đến thứ đen thui kia, dùng vẻ mặt như đưa đám nhìn y: “Anh nói với mẹ anh không muốn tổ chức hôn lễ?”
“Vì em nói không muốn mà.” Giang Thành Khải nói, “Lúc nãy tôi cũng nghe được mẹ với em nói chuyện rồi. Em không vui sao?”
“Không phải thế!” Hạ Phi phát điên, “Hôn lễ không tổ chức thì được rồi, nhưng còn tuần trăng mật là cái quái gì hả!”
Hắn không muốn cùng Giang thiếu tướng đi hưởng cái trăng mật gì gì đấy có được không! Nhất định sẽ bị đè ra làm hết ngày này qua ngày khác!
Cúc hoa yếu ớt làm sao có thể chống đỡ nổi!
“Chuyện này mẹ đã lên kế hoạch từ trước rồi.” Giang Thành Khải rất buồn bực với thái độ ghét bỏ ra mặt của hắn, “Cho dù lễ cưới không bị hủy, tuần trăng mật vẫn sẽ phải đi.”
“… Tôi biết, ” Hạ Phi ai oán một chút, sau đó trông mong nhìn y, “Hay là anh lại nói với mẹ đi, bảo mẹ hủy luôn cả tuần trăng mật có được không?”
“Thật ngại quá, nhưng tôi không muốn nói.” Giang Thành Khải rất trực tiếp, “Tôi cực kỳ muốn đi hưởng tuần trăng mật.”
Hạ Phi: “…”
Tức giận đến nói không ra lời!
Giang Thành Khải buồn cười chọc chọc má hắn, kéo người ngồi xuống cạnh mình: “Em còn chưa ăn trưa, tôi nấu cho em cái này, nếm thử đi.”
“… Cái này?” Hạ Phi kinh ngạc nhìn thứ đen thui trong tay y. Mẹ nó anh cho tôi ăn than đá đấy à?!
Giang Thành Khải vừa nhìn đã biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, lúng túng nói: “Bên ngoài hơi đen thôi, nhưng mùi vị bên trong cũng không tệ đâu.”
Nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của Hạ Phi, y lại bổ sung: “Tôi nếm thử rồi.”
Giang thiếu tướng cầm lấy dao dĩa, cắt đôi khối than đá đen thui, lộ ra phần thịt hồng nhạt bên trong. Y cắt lấy một miếng chừng một đốt ngón tay, xiên vào đưa đến bên miệng hắn.
Hạ Phi hai mắt trợn trừng nhìn miếng thịt sắp chạm vào miệng mình, theo bản năng muốn ngửa đầu ra sau.
Nhưng còn chưa kịp lùi, Giang thiếu tướng đã dùng ánh mắt cực kỳ bi thương nhìn hắn.
Hạ Phi: “…”
Con mẹ anh!
Hắn nghiến răng, hạ quyết tâm, liều chết há miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...