Đến tận lúc ngồi trước cửa phòng giải phẫu trong bệnh viện, Hạ Phi vẫn ngơ ngẩn như người mất hồn.
Không trở về được, trong lòng hắn trống rỗng, phẫn nộ ban nãy cũng chẳng còn, chỉ thẫn thờ ngồi trên băng ghế đợi bản thân mình trong quá khứ được các bác sĩ phẫu thuật.
Đáng lẽ khi bắt được James mọi chuyện đã kết thúc rồi, nhưng hỏng là ở chỗ không ai trong bọn họ biết đến một chi tiết, Giang Thành Khải sở dĩ không lấy tinh thể Aisura ra khỏi người Hạ Phi khi hắn 15 tuổi là vì hắn bị thương quá nặng, không thể tự duy trì được sinh mạng bản thân mà cần có tinh thể bảo vệ. Hạ Phi đã bị Giang Thành Khải xóa mất ký ức về quãng thời gian này, Giang Thành Khải ở đây lại là người trong quá khứ, chưa biết những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, thế nên thảm hoạ phát sinh.
Đến bây giờ hắn đã hiểu vì sao năm đó mình lại tỉnh dậy trong bệnh viện.
Cho dù không có James xuất hiện đẩy ngã vào khe nứt không gian, còn có Giang Thành Khải bảo vệ bên cạnh thì hắn vẫn sẽ bị nhóm người đến cướp đoạt tinh thể Aisura đánh cho chỉ còn nửa cái mạng.
Công năng trị liệu của Lam Hồ điểu chỉ có tác dụng với người của Thôn Nha Tinh, “Hạ Phi” trong quá khứ mặc dù đã được hắn nhanh chóng lôi ra nhưng thương tích vẫn quá nhiều, bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật gấp.
Hơn một tiếng sau, đèn báo trên cửa phòng giải phẫu tắt, thiếu niên được các bác sĩ đẩy ra ngoài.
Hạ Phi nhìn bản thân mình nhắm mắt nằm trên cáng cứu thương, vội vàng chạy đến hỏi: “Bác sĩ, tình hình cậu ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ phẫu thuật kinh ngạc nhìn người thanh niên đẹp đến không giống người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mãi đến khi hắn hỏi lại lần nữa mới lắp bắp mở miệng: “Trước mắt không có gì đáng ngại, nhưng bị mất máu quá nhiều, cần phải tĩnh dưỡng.”
Hạ Phi thở phào nhẹ nhõm.
Rơi nửa người qua khe hở không gian, không đi nửa cái mạng mà chỉ mất máu đã là phúc bảy đời rồi.
Cha của Hạ Phi đang công tác ở nước ngoài, ngày mai mới có thể trở về, hai anh trai của hắn thì chỉ một lúc sau đã đến.
Hạ Phi và Giang Thành Khải ẩn thân đứng ở góc phòng bệnh.
Đã lâu lắm rồi hắn không được nhìn thấy hai người anh trai của mình. Nhớ lại trước đây bọn họ yêu thương chăm sóc hắn nhiều đến thế nào, Hạ Phi lại cảm thấy sống mũi chua xót. Năm đó hắn bị người ngoài hành tinh giết chết, chắc bọn họ đã khổ sở rất nhiều.
Hai anh em nhà họ Hạ vào phòng bệnh xem tình hình em trai nhà mình một lúc rồi ra ngoài gọi điện. Một người gọi cho cha bọn họ báo tin em trai vẫn ổn, một người khác gọi cho cô giúp việc nấu cơm và mang thêm đồ đạc cần thiết vào viện.
Giang Thành Khải tranh thủ lúc bọn họ ra ngoài, đi đến chỗ thiếu niên đang ngủ say trên giường bệnh, đặt tay lên trán cậu ta.
Hạ Phi biết y đang xóa bỏ đoạn ký ức này trong đầu mình.
Sau khi xong xuôi, cả hai người rời khỏi bệnh viện.
James làm bị thương hơn một nửa đội ngũ quân nhân đi cùng Giang Thành Khải, chưa kể số người trước đó đã bị thương khi đánh nhau với hai nhóm người đến cướp đoạt tinh thể Aisura. Cũng may có Hạ Phi ở đây, Cục bông sau khi lớn lên năng lực cũng mạnh hơn, nó không thể chữa cho nhân loại, nhưng mười mấy người Thôn Nha Tinh này thì không thành vấn đề.
James bị trói lại giao cho bộ hạ của Giang Thành Khải canh chừng, trên người ông ta cũng bị y gắn vào một con chíp. Nếu ông ta có bất kỳ hành động phản kháng nào, con chíp trên người sẽ tự động phát ra dòng điện giật cho toàn thân tê liệt bất tỉnh.
Nhà của Hạ Phi bị tàn phá nghiêm trọng, nhìn qua còn tưởng là bị phần tử khủng bố tập kích. Nhưng Giang Thành Khải không tiện ra mặt, chỉ có thể để người khác đi giải quyết nốt vấn đề này.
Hạ Phi và Giang Thành Khải cùng đi ra khỏi bệnh viện.
Tâm trạng của Hạ Phi rất tồi tệ, phải nói là vô cùng tồi tệ.
Lần trở về này hắn cứu được Giang Thành Khải, biết được sự thật năm đó, nhưng lại không quay lại tương lai được nữa, thật sự là khiến người ta muốn phát điên! Lẽ nào hắn thật sự phải ở Trái đất sống thêm mấy nghìn năm làm một lão yêu tinh, hay là quay trở về Daours với Giang Thành Khải? Hiện tại trên tinh cầu Daours còn có một “Hạ Phi” nữa hơn 400 tuổi, nếu bây giờ hắn đến đó, không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Hắn mải nghĩ ngợi không nhìn đường phía trước, vô tình đụng phải một người đi ngược chiều, lùi về sau nửa bước, theo bản năng mở miệng: “Xin lỗi…”
Tiếng xin lỗi còn chưa nói xong đã im bặt.
Đối phương đang chăm chú nhìn hắn, gương mặt người này… quá giống Hạ Kỳ.
Rõ ràng là một người lạ, nhưng người trước mặt có một loại sức hấp dẫn rất thần kỳ, khiến Hạ Phi nhìn đến không ngừng được.
“Này!” Giọng nói bất đắc dĩ của Giang Thành Khải vang lên bên cạnh.
Hạ Phi hơi chấn động, lúc này mới ý thức được mình cứ nhìn chằm chằm người ta, cuống quít xin lỗi.
Người kia khẽ mỉm cười: “Không sao.”
Mặt người kia có nét gì đó rất trẻ con, có lẽ tuổi vẫn còn rất trẻ, ánh mắt phảng phất như trời sinh đã mang theo ý cười. Hai má Hạ Phi nóng lên, lại liên tục nói xin lỗi.
Người kia cười cười: “Không sao mà, đừng có xin lỗi mãi thế.”
Hạ Phi vô cùng lúng túng.
Người kia đột nhiên nói: “Gặp nhau tức là có duyên, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.”
Hạ Phi nhìn đáy mắt lấp lánh hữu thần của người kia, vô thức mở miệng: “Được.”
Giang Thành Khải vỗ vai hắn: “Đồng ý lung tung cái gì đấy.”
Hạ Phi bây giờ mới phản ứng được mình vừa nói gì, khó xử nhìn về phía người kia.
Người kia cười nhìn Giang Thành Khải: “Cậu cũng đi cùng đi, chỉ là uống chén trà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Giang Thành Khải nhíu mày, hiển nhiên không muốn tiếp xúc quá nhiều với người lạ mặt này.
Nhưng Hạ Phi rất muốn đi. Không biết tại sao, người này cho hắn một cảm giác thân thiết khó tả.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Hả?” Người kia hơi sững sờ, sau đó nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, “Phía bên kia có một tiệm cà phê.”
Hạ Phi gật đầu: “Được, đi thôi.”
“Phải rồi, quên chưa giới thiệu,” Người kia đưa tay phải ra “Ta là Colin Lanci, hai người có thể gọi là Lan Kỳ cũng được.”
Hạ Phi vội đưa tay bắt lại: “Tôi là Hạ Phi.”
Giang Thành Khải vốn không định nói, nhưng thấy Lan Kỳ nhìn mình, đành phải mở miệng: “Giang Thành Khải.”
——
Ba người ngồi trong tiệm cà phê.
Mỗi người gọi một tách, sau đó nhìn nhau không nói gì.
Lan Kỳ thấy Hạ Phi và Giang Thành Khải đều không nói lời nào, cười cười, lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
“Ta biết các cậu nhất định rất tò mò về việc ta là ai.”
Hạ Phi lắc đầu: “Thực ra tôi không hiếu kỳ đâu, tôi chỉ cảm thấy cùng người tốt uống một tách cà phê cũng không có vấn đề gì.”
Chủ yếu là hiện tại hắn không trở về tương lai được, quá rảnh rỗi chẳng biết phải làm gì thôi.
Lan Kỳ: “…”
Lan Kỳ sửng sốt nửa ngày, sau đó bật cười: “Cậu nói vậy khiến ta thật sự không biết phải nói tiếp thế nào nữa.”
Hạ Phi cười gượng.
“Colin Lanci,” Lan Kỳ đột nhiên lặp lại tên mình, “Ta là nhà tiên tri Hoàng gia tinh hệ Hurler của Ngân Hà, xin chào Hạ Phi đến từ tương lai, hay nói đúng hơn ta phải gọi cậu là Philip Jaleta mới phải.”
Hạ Phi kinh ngạc trợn mắt.
Vẻ mặt Giang Thành Khải cũng không còn lãnh đạm như ban nãy, “Ngài là Lan Kỳ đó? Nhà tiên tri Hoàng gia của Đế quốc Hurler, thánh giả Lan Kỳ?”
Lan Kỳ nhíu mày, không đáp lời.
Hạ Phi đần mặt: “Cái chức vị gì mà nghe kỳ quặc thế?”
“Đây không phải là chức vị, đó là tôn xưng.” Giang Thành Khải mím môi, “Danh tiếng của Thánh giả Lan Kỳ tại Thôn Nha Tinh của chúng ta như sấm bên tai.”
Hạ Phi buồn bực: “Còn có cả thể loại chủng tộc biết tiên đoán sao?”
Cái này cũng quá nghịch thiên đi, hắn tưởng dệt mộng sư có thể chế tạo mộng cảnh đã là huyền huyễn lắm rồi, không ngờ còn có nghề khủng bố hơn.
Lan Kỳ ôn hòa nhìn hắn: “Ta có một nửa huyết thống Bệ tộc.”
Hạ Phi lập tức nhìn về phía Giang Thành Khải.
Giang Thành Khải hiểu ý giải thích: “Bệ tộc là một chủng tộc ở thiên hà Scarlett, có năng lực báo trước tương lai.”
Hạ Phi ồ lên: “Trâu bò thật đấy!”
Giang Thành Khải: “…”
Lan Kỳ bật cười: “Cảm ơn.”
Trong đầu Hạ Phi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: “Nếu ngài đoán trước được tương lai, có thể xem giúp tôi xem tôi có trở lại được không? Tôi không thể mắc kẹt trong quá khứ cả đời.”
Lan Kỳ khẽ mỉm cười: “Ta đã thấy rồi, cậu nhất định có thể trở lại.”
Hạ Phi mừng đến phát điên, lập tức truy hỏi: “Vậy ngài có thể nói cho tôi biết phương pháp để trở lại không?”
Lan Kỳ lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Hạ Phi cứng đờ: “Tại sao?”
Lan Kỳ giơ ngón trỏ đặt lên môi, thần thần bí bí nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”
“…” Khóe miệng Hạ Phi giật giật, “Lẽ nào ngài tới tìm tôi chỉ để nói tôi có thể trở lại được cho tôi yên tâm à?”
“Đúng là vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn là vậy,” Lan Kỳ chậm rãi nói, “Việc cậu thông qua tinh thể Aisura quay về quá khứ là tất yếu, mà chuyện linh hồn cậu xuyên đến tinh hệ Daours, kết hợp với Giang Thành Khải cũng là tất yếu.”
Giang Thành Khải sững sờ: “Kết hợp với tôi?”
“Này, đừng có bảo cậu lại quên rồi đi!” Hạ Phi tức giận nhìn y, “Không phải mấy tiếng trước tôi đã nhắc đi nhắc lại là tương lai chúng ta sẽ kết hôn sao?”
Giang Thành Khải bất đắc dĩ. Y chưa quên, chỉ là y không hiểu tại sao Lan Kỳ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Lan Kỳ nói với Hạ Phi: “Vị đang nằm trong viện, chính là cậu trong quá khứ phải không.”
Hạ Phi há hốc mồm: “Cái này ngài cũng biết luôn?”
Lan Kỳ nhíu mày: “Cậu quên ta làm nghề gì sao?”
Hạ Phi gãi gãi đầu.
Lan Kỳ lại treo lên nụ cười tiêu chuẩn: “Tóm lại cậu không cần quá lo lắng, nếu đã quay về được thì sẽ trở lại được.”
Hạ Phi cái hiểu cái không gật đầu. Chẳng biết vì sao, nghe Lan Kỳ nói xong hắn lại cảm thấy rất an lòng.
Ba người uống xong cà phê thì chia tay.
Lúc gần đi, Hạ Phi không nhịn được hỏi Lan Kỳ một câu cuối cùng: “Vì sao ngài lại muốn giúp tôi?”
“Đại khái… Cứ coi như là người lớn trong nhà muốn vì thế hệ sau làm chút việc nhỏ đi.”
“Người lớn?”
“Đừng nhìn bề ngoài của ta thế này thôi, thực ra ta đã hơn 130 tuổi rồi.”
Sau khi qua lại với các thiên hà khác, tuổi thọ trung bình của nhân loại cũng tăng lên mức 200 tuổi, tương đương với khoảng 5000 tuổi trên Thôn Nha Tinh.
Hạ Phi kinh hãi, Lan Kỳ mặt non choẹt này hóa ra là một ông già!!!
“Nhưng mà ngài nói là người lớn trong nhà…”
“À” Lan Kỳ nở nụ cười, “Đúng ra cậu còn phải gọi ta một tiếng ông ngoại đấy.”
Hạ Phi: “!!!”
Giang Thành Khải: “…”
Lan Kỳ thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, cứng ngắc hỏi: “Lẽ nào ba cậu chưa từng nhắc đến ta sao?”
“… Ý ngài là người nào?”
“Đương nhiên là thằng nhóc họ Hạ rồi.” Lan Kỳ lườm hắn, “Ta làm gì có bản lĩnh sinh ra đại đế của Anh Phù tộc.”
Hạ Phi bừng tỉnh: “Ồ… Chưa nhắc bao giờ.”
Lan Kỳ: “…”
Hạ Phi xoa cằm: “Thực ra tôi với ba cũng mới gặp nhau được có mười mấy năm thôi, ông ấy bây giờ đang làm cướp vũ trụ, chắc cũng quên mất ngài luôn rồi.”
Lan Kỳ: “…”
Hạ Phi đưa mắt nhìn về phía “ông ngoại” nhà mình, trong ánh mắt mang theo chút trách cứ: “Nhưng mà tôi không hiểu, ông ấy có người cha trâu bò như ngài, sao lại đến Daours để phải lưu lạc làm cướp?”
Lan Kỳ: “… Khi còn bé nó đi lạc.”
Hạ Phi cau mày: “Vậy sao ngài không đi tìm? Chẳng phải ngài có thể tiên đoán sao?”
“Khụ… Quãng thời gian đó, ta gặp chút vấn đề.” Lan Kỳ ho khan vài tiếng, chỉ sợ cháu ngoại sẽ đào bới vấn đề làm cha vô trách nhiệm của mình, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Còn không mau đi nhanh lên, cẩn thận bỏ lỡ thời gian trở lại tương lai bây giờ.”
Câu nói này quả nhiên có lực sát thương cực mạnh, Hạ Phi không dám hỏi nhiều nữa, vội vàng kéo tay Giang Thành Khải chạy ra khỏi tiệm cà phê.
Chạy được mấy chục mét mới phát hiện ra chỗ không đúng, hắn có biết lúc nào mình trở lại được đâu mà bỏ lỡ?
Hạ Phi quay đầu lại, phát hiện chỗ bọn họ vừa ngồi trong tiệm cà phê đã không còn bóng người.
“Này!” Giang Thành Khải quơ quơ cánh tay bị hắn túm nãy giờ, “Cậu còn muốn kéo tôi đến lúc nào?”
Tròng mắt Hạ Phi đảo một vòng, dùng cả hai tay quấn chặt lấy cánh tay y, cười hì hì hỏi: “A Khải, bao giờ thì chúng ta trở về?”
Giang Thành Khải cau mày: “Chúng ta?”
“Không chúng ta thì cái gì?” Hạ Phi trừng mắt, “Lẽ nào cậu định vứt tôi lại đây?!”
Giang Thành Khải lắc đầu: “Nhưng trên tinh cầu Daours không phải còn có cậu của hiện tại sao, nếu hai người đụng mặt nhau thì phải làm thế nào?”
“Tôi biết, nhưng cũng không thể thả tôi ở Trái đất được. Mà quãng thời gian này tôi của hiện tại không bước chân ra đường nửa bước đâu, không sợ đụng mặt nhau.” Hạ Phi móc tinh thể Aisura trên cổ ra, “Ban nãy Lan Kỳ nói đúng, có rất nhiều chuyện là tất yếu phải xảy ra, tinh thể Aisura đã chọn tôi, tôi sẽ không vĩnh viễn mắc kẹt tại quá khứ. Lúc trước tinh thể nguyên thủy đưa tôi đến thời không này, nó chắc chắn sẽ đưa được tôi trở lại.”
“Cậu từng nhìn thấy tinh thể nguyên thủy rồi?”
“Đương nhiên,” Hạ Phi mỉm cười, “Nếu không cậu nghĩ tôi đến đây bằng cách nào, siêu năng lực chắc?”
Giang Thành Khải lại hỏi: “Cậu nói muốn cùng tôi về Daours, tức là muốn đến thánh điện tìm tinh thể nguyên thủy?”
Hạ Phi hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”
Giang Thành Khải nghiêm túc gật đầu: “Vấn đề rất lớn.”
“… Hả?”
“Cậu đã từng vào vương cung rồi, chắc chắn cũng biết tính tình của Nữ hoàng phải không?” Giang Thành Khải thấy hắn gật đầu, lại nói tiếp, “Vương vị của Nữ hoàng là giành được, bà ta không được mọi người ủng hộ, luôn sợ ngôi vị bị đoạt mất, cho nên bà ta không cho phép bất cứ ai tiếp cận thánh điện dưới lòng đất.”
Hạ Phi nhìn y một lúc lâu, đột nhiên cười ha ha.
“…???” Giang Thành Khải không vui cau mày, “Thái độ gì thế!”
Hạ Phi vừa lau nước mắt vừa cười: “Cậu quên tôi là Anh Phù tộc à?”
Trong nháy mắt hắn đột nhiên biến mất, sau đó lập tức xuất hiện sau lưng y.
Giang Thành Khải cả kinh xoay người lại, đã thấy Hạ Phi vô tâm cười cười: “Không cần lo đâu, lúc trước tôi xuyên qua thời không về đây cũng là lén lút giấu Nữ hoàng đi vào thánh điện, lần này cũng sẽ không có vấn đề gì, đừng lo.”
“Được rồi được rồi, cậu mà cứ lo lắng cho tôi như thế, tôi sẽ tưởng cậu thích tôi đấy.” Hạ Phi cười cười vỗ vỗ vai y.
Giang Thành Khải thẹn quá hóa giận: “Đừng có nói lung tung!”
Mặc dù có thể đây là bạn đời tương lai của mình, nhưng đi thích người trong tương lai vẫn rất quỷ dị.
Hạ Phi vô tâm vô tính chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.
Sau đó hạ quyết định, hắn đi theo Giang Thành Khải về Thôn Nha Tinh.
Giang Thành Khải thời điểm này mặc dù chỉ là Trung tá, chức vị không cao như sau này, nhưng quan hệ của gia đình quân nhân thế gia không phải chuyện đùa, Hạ Phi nhờ vào cái ô to đùng này trót lọt qua cửa nhập cảnh dễ như ăn cháo, vào tinh cầu Daours.
Vì không có chỗ ở, hắn chỉ có thể ở nhờ Giang gia.
Trục thời gian ở Ngân Hà và Thôn Nha Tinh chênh lệch tương đối nhiều, Giang Thành Khải chỉ ở Trái đất có một tháng, Giang phu nhân đã đợi ở nhà đến 2 năm, vừa thấy con trai cả trở về đã vội vàng ôm thật lâu, ôm đủ rồi mới quay sang nhìn Hạ Phi.
Giang phu nhân hiện tại so với trong tương lai trẻ hơn một chút, nhưng tính tình và cách ăn nói thì hoàn toàn không thay đổi.
Nhớ lại ngày thứ hai sau khi tương lai bị thay đổi, Giang phu nhân tin tưởng những chuyện hắn nói vô điều kiện, thậm chí và còn bất chấp nguy hiểm đưa hắn vào thánh điện trong giáo đường hoàng gia, sống mũi Hạ Phi có chút cay cay.
“Chào bác gái, cháu là… cháu là Philip, là bạn trên Trái đất của A Khải.” Hắn không nhịn được ôm chặt lấy bà.
Sự nhiệt tình của thanh niên xa lạ này khiến Giang phu nhân hơi sững sờ, nhưng bà rất nhanh đã phản ứng, trở tay ôm lại hắn.
Loại hình ngoan ngoãn hiểu chuyện lễ phép ai ai cũng đều thích. Trên mặt Hạ Phi đeo mặt nạ điện tử Giang Thành Khải đưa cho, gương mặt kiều diễm rực rỡ nguyên bản được thay bằng một gương mặt thanh tú. Nhớ lại hai đứa con nhỏ suốt ngày náo loạn nhà mình, độ hảo cảm của Giang phu nhân với người bạn này của con cả nhanh chóng tăng vọt.
“Hai đứa đừng đứng ở cửa nữa, nhanh vào nhà đi” Giang phu nhân kéo con trai nhà mình và bạn của con trai vào phòng khách, “Nếu đã là bạn của Tiểu Khải thì cũng chính là khách quý của Giang gia chúng ta, hai đứa chờ một chút, để mẹ đi lấy ít thức ăn nhẹ cho hai đứa ăn.”
Chờ bóng lưng Giang phu nhân biến mất hoàn toàn sau cửa bếp, Giang Thành Khải không nhịn được hỏi: “Cậu và mẹ tôi tình cảm rất tốt sao?”
“Đương nhiên rồi,” Hạ Phi cười híp mắt, “Tình cảm giữa tôi và mẹ vợ lúc nào cũng tốt!”
“Mẹ vợ?” Giang Thành Khải nheo mắt nhìn cơ thể gầy nhom của Hạ Phi, “Nói là mẹ chồng còn tạm chấp nhận được, không phải cậu là partner sao?”
Hạ Phi phất tay, “Như nhau cả thôi!”
Giang Thành Khải cười cười, không nói gì nữa.
Độ nhiệt tình của Giang phu nhân trước khi kết hôn với Giang thiếu tướng Hạ Phi đã được cảm thụ một lần rồi, không ngờ 100 năm trước so với 100 năm sau chỉ có hơn chứ không có kém, sau này chắc là vì tưởng Giang Thành Khải chết trận thật, chịu đã kích tinh thần quá lớn nên cũng bớt nhiều rồi.
Ham muốn điên cuồng của Giang phu nhân Hạ Phi biết rõ như lòng bàn tay, chính là làm vô số loại bánh ngọt.
Mặc dù tay nghề bây giờ của Giang phu nhân so với sau này kém hơn một chút, nhưng vì tấm lòng nhiệt tình của bà, Hạ Phi vẫn ăn hết cả một khay bánh lớn, Giang phu nhân vui vẻ cười đến không khép miệng lại được.
Giang Thành Khải nghỉ ngơi một lúc, sau đó đến vương cung báo cáo kết quả với Nữ hoàng.
Hạ Phi vừa nghĩ đến chuyện trong tương lai Nữ hoàng phái James trở về quá khứ ám sát Giang Thành Khải, chỉ muốn lập tức xông vào vương cung xé xác bà ta.
Đáng tiếc là không thể.
Nhưng mà nói đi nói lại, tại sao James lại cải tử hoàn sinh đội mồ sống dậy?
Giang thiếu tướng tự tay hành quyết, không có khả năng ông ta thoát chết được. Trong đầu Hạ Phi hiện lên ba chữ “người nhân bản”. Khi đó trong phòng thí nghiệm của ông ta có hơn một trăm bản sao được nhân bản vô tính, chẳng lẽ đúng như Giang Thành Khải đoán, James tự nhân bản chính mình?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này là hợp lý nhất, mải tập trung đến độ Giang phu nhân gọi mình cũng không phát hiện.
“Philip?” Giang phu nhân lại gọi một lần nữa.
“A… Dạ?” Hạ Phi cuối cùng cũng có phản ứng, “Mẹ… À, bác gái, có chuyện gì không ạ?”
Giang phu nhân mỉm cười ôn hòa: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Hạ Phi nhìn về phía cửa: “Không chờ A Khải về ăn cùng ạ?”
“Không chờ nữa, biết đến lúc nào nó mới về mà chờ.”
Giang phu nhân vừa dứt lời, cửa chính đã bị đẩy ra.
Hạ Phi cười cười nhìn Giang phu nhân.
Nhưng người bước vào lại không phải Giang Thành Khải, mà là một nam một nữ, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
Nam cắm cổ chạy trước, nữ hùng hục đuổi theo sau.
Thiếu niên phía trước vừa chạy vừa gọi: “Mẹ, cứu con với!”
Cô gái phía sau không nói hai lời, trực tiếp rút trong túi ra “hung khí”, nhằm thẳng vào đầu thiếu niên kia mà ném.
Thiếu niên kêu thảm một tiếng, ngã sấp xuống ngay chân Hạ Phi.
Hạ Phi: “…”
Thiếu niên kia đau khổ ngẩng mặt lên.
Hạ Phi bật thốt ra: “… Điềm Điềm!”
Vẻ mặt Giang Thành Điềm cứng đờ, kinh ngạc nhìn Hạ Phi: “Anh là ai?”
Còn cô gái kia không ai khác chính là Giang Thành Duyệt, vừa nghe có người gọi em trai mình là Điềm Điềm đã ngửa đầu cười sung sướng: “Nhìn thấy chưa, cái tên Điềm Điềm này của em đã sớm lưu truyền đến toàn bộ vũ trụ rồi, chấp nhận sự thật đi ha ha ha ha —— “
Giang Thành Điềm nằm bẹp trên đất, mặt như đưa đám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...