“Gia là bệnh nhân!” Chung Như Thủy tự tiếu phi tiếu nói.
“Cáp?” Thương Giác Trưng lập tức choáng váng.
Mà ngay cả Phong Hàn Bích cũng co quắp mặt tỏ vẻ ‘Cái gì’, Đào Như Lý sững sờ, lập tức kịp phản ứng, cười khẽ một tiếng.
Đào Như Lý lấy tay che miệng đè nén tiếng cười, nhưng bả vai kịch liệt run run không che dấu được cảm xúc của hắn lúc này.
Chung Như Thủy và mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, Đào Như Lý vừa cười vừa xin lỗi: “Thực xin lỗi, thất lễ ...... Ân ha ha ha ha......”
“Có cái gì buồn cười chứ......” Chung Như Thủy bĩu môi bất mãn, đá chiếc ghế một bên.
“...... Đưa hắn tới Cần Miễn lâu [Chính là thư phòng].” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, sau đó không để ý tới bọn họ, trực tiếp rời đi.
“Cáp?” Lần này đến phiên Chung Như Thủy trợn tròn mắt.
Cần Miễn lâu
Phong Hàn Bích lãnh nhãn nhìn người trước mắt bởi vì bất an sợ hãi mà nhìn đông nhìn tây, ý đồ tránh đi ánh mắt của y, Đào Như Lý và Thương Giác Trưng cũng đứng hơi lệch quan sát hắn.
Một thân nội y bạch sắc vừa rồi lăn qua lăn lại ở Thao Thiết lâu, đã sớm bẩn. Khóe miệng còn dính vụn điểm tâm mỹ vị – đó là bằng chứng hắn ăn vụng! Tối thiểu, Thương Giác Trưng nghĩ như thế. Thân thể nhỏ gầy đứng không nghiêm túc, hai tay vặn xoắn vào nhau, chân trái chà chà sàn nhà, chân phải nhún nhún.
Đào Như Lý nhíu mày, đây là Ngu quốc thế tử khí chất xuất trần trong lời đồn sao, có vẻ kém xa, chưa kể hắn không có nửa điểm khí chất đáng nói, ngũ quan cũng không xuất chúng, mũi nhỏ miệng nhỏ, mặt cũng chỉ lớn bằng bàn tay, đôi mắt rất to, nhưng hốc mắt trũng xuống, vành mắt có chút đen, dáng người nhỏ gầy, làn da rất trắng nhưng dinh dưỡng không đầy đủ nên không có chút huyết sắc nào. Người như vậy, hắn không lạ lẫm, hàng năm Lăng Hoài quận của Qủy Tà quốc gặp lũ lụt, có thể chứng kiến không ít nạn dân giống thế......
“Uy ta nói, ngươi chính là Thần Vu Lưu của Ngu quốc? Tại sao không giống Tiểu Đào Nhi nói?” Thương Giác Trưng tâm tư đơn thuần, không biết che dấu, muốn nói cái gì liền nói.
“Di?” Chung Như Thủy sững sờ, “A...... Ta, ách......”
“Ngươi đổi tên hoán họ lẻn vào Qủy Tá, có âm mưu gì?” Thương Giác Trưng thấy hắn ấp úng, càng gây sự.
Cái gì chứ! Là Thái Tử gia của ngươi bắt ta về, đi mà hỏi tên hỗn đản kia a! Thái dương Chung Như Thủy ẩn hiện gân xanh, kiếp trước hắn không phải người tốt, nhưng hôm nay hắn là tù nhân, chỉ có thể đè nén cơn tức, hít sâu hai cái, cố gắng mỉm cười nói: “Taị sao ta ở phủ của Quỷ Tà thái tử, ta nghĩ ngươi nên hỏi Thái tử gia của ngươi một chút. Về phần đổi tên hoán họ gì đó, gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Chung Như Thủy là gia!”
Phong Hàn Bích giương mắt nhìn hắn, trầm mặc như trước. Chung Như Thủy bị ánh mắt lạnh như băng của y hù dọa, trong lòng “Lộp bộp” một cái, gian nan nuốt nước miếng.
“Nhưng, theo chúng ta biết, thân phận của ngươi, là thế tử Thuần Vu Lưu của Ngu quốc. Ngươi, định giải thích thế nào?” Đào Như Lý mỉm cười mở miệng, nhìn thẳng Chung Như Thủy.
Nhìn người này có vẻ ôn hòa nhưng không phải nhân vật nhỏ bé a...... Riêng việc hắn dùng thân phận thái y tham gia chính sự là biết, Chung Như Thủy đảo mắt, những người này không dễ gạt!
Đã nói từ trước, Chung Như Thủy lớn lên trong hoàn cảnh gia đình đặc biệt, ở một phương diện nào đó thì phản ứng rất nhanh. Tỷ như: Nói dối.
“Ta, nếu như ta nói, các ngươi phải cam đoan không truy cứu trách nhiệm của ta, không dụng hình không mắng không giết, đương nhiên tốt nhất là đuổi ta khỏi Qủy Tà!” Chung Như Thủy nói một lèo, thở gấp.
“Ngươi nói trước đi.” Vẫn là Đào Như Lý lên tiếng, Phong Hàn Bích chỉ nhìn hắn một cái, chấp nhận hành động của hắn.
Quỷ thái tử có vẻ rất tin Đào Như Lý a? Chung Như Thủy nghĩ, nếu như hắn có thể tranh thủ thương hại của người này, nói không chừng có thể rời khỏi đây! Nhanh chóng sắp xếp thông tin trong đầu, Chung Như Thủy hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, đau nhức khiến hai mắt hắn đẫm lệ.
Thương Giác Trưng hoảng sợ, sao tâm tình chuyển biến nhanh như vậy? Bộ dáng sắp khóc!
“Ta không phải thế tử, thế tử đã hi sinh vì quốc gia!” Chung Như Thủy nghẹn ngào, buồn bã nói.
“Cái gì?” Thương Giác Trưng giật mình, Đào Như Lý nghe xong cũng cả kinh, nhìn về phía Phong Hàn Bích. Thuần Vu Lưu không thường xuất hiện, người trong nước cũng ít biết tướng mạo của hắn, chỉ vô ý thức cho rằng Chung Như Thủy cướp về trên tay Quý Phỉ chính là Thuần Vu Lưu.
Phong Hàn Bích nhíu mày, mở miệng nói câu đầu tiên: “Vậy là ngươi ai.”
Hàn khí bức người! Trong tâm Chung Như Thủy hiện ra bốn chữ này, nếu là mùa hè, Quỷ thái tử băng sơn còn tốt hơn điều hòa nhiều! “Ta, ta là cô nhi, là thư đồng của thế tử, bảy tuổi bị bán cho Hầu gia quý phủ, liền đi theo thế tử. Lão Hầu gia và thế tử là người thiện lương, không đối đãi với ta giống hạ nhân, Hầu gia cũng thường nói, ta như nhi tử của ngài. Được Lão hầu gia và thế tử coi trọng, từ nhỏ ta sống trong cẩm y ngọc thực, không phải nếm qua đau khổ.” Chung Như Thủy sụt sịt cái mũi, cố nén bi thống.
Dùng bộ dáng nhỏ bé lúc này của Chung Như Thủy, đích xác có thể khiến người khác thương cảm. Thương Giác Trưng là người đầu tiên cảm thấy hổ thẹn, vừa rồi còn ép hỏi hắn như vậy, Thương Giác Trưng áy náy nhìn hắn.
Đào Như Lý bán tín bán nghi, trong mật báo của Thái tử không nói Thuần Vu quý phủ còn có tiểu thư đồng được sủng ái, nhưng nhìn Chung Như Thủy chân thành như vậy, cũng không giống gạt người.
Phong Hàn Bích dựa vào ghế, tay trái gõ gõ thành ghế, ý bảo Chung Như Thủy nói tiếp.
Chung Như Thủy không yên, ngoại trừ họ Thương thì hai người kia có vẻ không tin! “Ngày nước mất, thế tử giao phó tiểu quận chúa và tiểu thế tử cho ta, ủy thác ta mang theo hai vị tiểu chủ tử chạy trốn.” Cuối cùng Chung Như Thủy cũng đem nước mắt nghẹn ngào thả ra, rơi lệ đầy mặt: “Sau đó, thế tử, hi sinh vì quốc gia!” Chung Như Thủy tiếp tục khóc: “Về sau Qúy Phỉ của Tương quốc bắt ta làm tù binh, thấy hai vị tiểu chủ tử gọi ta là ca ca, liền cho rằng ta là thế tử điện hạ. Chuyện tiếp theo, các ngươi cũng biết ......”
Phong Hàn Bích nghe xong, trầm tư một chút, phất phất tay, Đào Như Lý gật đầu, mỉm cười nói với Chung Như Thủy: “Ngươi hàn bệnh chưa lành, nghỉ ngơi nhiều mới tốt, ta cùng ngươi trở về phòng.”
“Ân?” Chung Như Thủy lau nước mắt, không biết đã lừa gạt được chưa? Đào Như Lý phân trần, vẻ mặt hiền lành đỡ Chung Như Thủy ra ngoài, Thương Giác Trưng khó hiểu ngồi tại chỗ.
“Di? Xong rồi sao? Ta nói, Tiểu Hàn, hóa ra thế tử kia đã chết, lúc trước còn nói hắn sợ chết mới đổi tên hoán họ, nguyên lai không phải, chúng ta đều hiểu lầm hắn.” Thương Giác Trưng tâm tư đơn thuần, rất dễ dàng tin lời Chung Như Thủy, trong nội tâm cảm thấy thương tiếc Thuần Vu Lưu.
Phong Hàn Bích âm thầm thở dài, bội phục Thương Giác Trưng, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất đơn thuần. “Không có việc gì , ngươi về nghỉ ngơi trước.” Nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu: “Điểm tâm, ngày mai ta sẽ bù cho ngươi.”
“A ~~” Thương Giác Trưng kêu lên vui mừng, “Ta biết Tiểu Hàn đối ta tốt nhất! Ngày mai ta sẽ tới sớm!”
Phong Hàn Bích nhìn Thương Giác Trưng vui mừng rời đi, khóe miệng kéo ra, thật đúng là, hài tử dễ dàng thỏa mãn.
“Mạc Hoan, Mạc Tiếu.” Phong Hàn Bích trầm giọng nói.
“Tại!” Hai bóng đen bỗng dưng xuất hiện, quỳ gối trước mặt Phong Hàn Bích.
“Trưa mai, bổn vương phải biết thân phận thật sự của người này.” Phong Hàn Bích lạnh lùng phân phó.
“Vâng!” Mạc Hoan, Mạc Tiếu lên tiếng, biến mất trong màn đêm.
Phong Hàn Bích nhắm mắt lại, lộ ra quang mang rét lạnh. Mạc Hoan, Mạc Tiếu là tử sĩ kiêm ám vệ y bồi dưỡng từ nhỏ, võ công cao cường, tuyệt đối trung thành và tận tâm, ngay cả Đào Như Lý và Thương Giác Trưng cũng không biết. Bọn họ điều tra chắc chắn không xảy ra sai sót. Dù Chung Như Thủy tự xưng thư đồng của Thuần Vu Lưu là thật là giả, cũng không thể tiếp tục dùng mật thám bên cạnh y! Phong Hàn Bích rất đa nghi, đời này có thể được y tin tưởng, không vượt qua năm người.
Thương Giác Trưng rời khỏi Cần Miễn lâu, định trở lại phủ đệ của mình, đảo mắt một cái, quyết định đi xem tiểu thư đồng kiêu ngạo kia. Trước đó luôn nghĩ mãi mà không rõ, Chung Như Thủy nói chuyện không phân biệt lớn nhỏ tôn ti, hóa ra hắn là tiểu thiếu gia được Thuần Vu gia nuôi lớn , hắn có tính tình đó cũng thông cảm được.
“Uy uy!” Thương Giác Trưng đột nhiên nhảy ra, dọa Đào Như Lý hoảng sợ, thiếu chút nữa bắt sai mạch,“Ngươi, rốt cuộc mấy tuổi a!” Đào Như Lý có chút bất đắc dĩ.
“Thật có lỗi, thật có lỗi ~” Thương Giác Trưng cười hì hì xin lỗi, Chung Như Thủy chớp chớp mắt, nở nụ cười. Tiểu tướng quân của Qủy Tà quốc, rất đơn thuần. Mà Chung Như Thủy lại thích người đơn thuần, tựa như tiểu động vật có hai mắt tròn tròn, đối xử với nó tốt một chút nó liền liều mạng vẫy đuôi, cho nên hắn rất hảo cảm với tiểu tướng quân này.
“Ngươi khỏe chưa? Xem ra trong khoảng thời gian này ngươi chịu rất nhiều khổ cực! Đúng rồi, ngươi nói đệ muội của Thuần Vu Lưu theo ngươi, nhưng Tiểu...... Thái tử điện hạ chỉ dẫn ngươi trở về, bọn họ đâu?” Thương Giác Trưng không hề xem Chung Như Thủy là tù binh, còn vô thức đem Chung Như Thủy trở thành người một nhà, có lẽ hắn nghĩ người nhỏ bé là vật không có sức chống cự?
“Ách, ta đưa bọn họ đến......” Chung Như Thủy nói thực, chuyện này hắn cảm thấy không cần phải ... nói dối.
Trong lòng Đào Như Lý chấn động, nhưng tiếu dung trên mặt không giảm. Thương Giác Trưng kinh hô: “Oa, ngươi rất lợi hại! Có thể cứu họ khỏi tay Qúy Phỉ.”
“Hì hì hì hì, chút bổn sự ấy gia vẫn phải có!” Chung Như Thủy là người thích được khen, được khen thì quên hết tất cả, quên hết tất cả liền lộ ra bản tính.
Đào Như Lý không đơn thuần như Thương Giác Trưng, hắn rất thận trọng, có thể chú ý tới rất nhiều chi tiết nhỏ. Dù Chung Như Thủy nói thông suốt mọi việc, hắn được nuôi lớn như tiểu thiếu gia, tính tình bướng bỉnh có thể lý giải, nhưng hắn là thư đồng của Thuần Vu Lưu, Thuần Vu Lưu đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác khí chất xuất trần, thân là thư đồng như Chung Như Thủy, lời nói và việc làm lại quá mức kiêu ngạo, mặc dù không phải không coi ai ra gì, nhưng vô cùng tự do lại không hiểu lễ tiết, dù Thuần Vu gia yêu mến hắn, không xem hắn là hạ nhân, cũng không thể vô lễ thô tục như thế được. Với tính cách của Thuần Vu Lưu mà nói, tuyệt đối không giữ người như vậy bên cạnh.
“Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, ngươi xác thực rất lợi hại, võ công của ta tại Quỷ Tà có thể vào hàng mười, lại chịu thiệt trong tay ngươi, ngươi nói ngươi nói, ngươi bái cao thủ nào? Có thể giúp ta gặp mặt?” Thương Giác Trưng không cảm thấy bất ổn, hưng phấn hỏi.
“Ách...... Sư phụ ta, cũng chết trong chiến tranh......” Chung Như Thủy đau khổ nói, thiệt là, tuy tiểu tử này rất đơn thuần, thế nhưng lại hỏi những câu khó trả lời.
“A, thực xin lỗi......” Thấy vẻ mặt thương tâm của Chung Như Thủy, Thương Giác Trưng tràn đầy áy náy.
“Không sao, không sao, quá khứ trôi qua, ta cũng đã quên.” Chung Như Thủy thấp giọng nói, nghĩ thầm, họ Thương này cũng không tệ lắm a.
“Ừ! Cầm được buông được mới là nam nhân!” Thương Giác Trưng vỗ vỗ vai hắn.
“Đúng, đúng vậy......” Chung Như Thủy xoa xoa bả vai bị đập đau nhức.
“Hảo, ngươi là bằng hữu ta kết giao! Ta là Thương Giác Trưng, trong cung thương giác trưng vũ! Ngươi thì sao, Chung Nhược Thủy, nhược thủy ba nghìn?”
Một hồi trầm mặc, thái dương Chung Như Thủy nổi gân xanh, nhược thủy ba nghìn? Đây là thiên lôi của hắn a! Lúc Chung Như Thủy sáu tuổi, hài tử trong tiểu khu chơi đùa với nhau, biểu ca mười tuổi của hắn khiến hắn bị gọi là “Nịch thủy quỷ”. Đơn giản là cậu mợ của hắn ghi Như Thủy thành Nhược Thủy (*), sau đó biểu ca vừa nhận biết vài chữ hán liền khoe khoang trình độ văn tự của mình, vẽ thêm ba dấu bên trái chữ ‘nhược’, về sau ngoại hiệu của hắn là “Nịch thủy quỷ” (**), vừa bị đánh vừa bị mắng! Cho đến lúc hắn lên cao trung, rời khỏi nhà cậu mợ tới ký túc xá mới không còn nghe ngoại hiệu này. Bởi vậy, chỉ cần người khác nhắc tới ‘nhược thủy’, hắn sẽ nhớ lại kí ức bi thảm lúc nhỏ, sau đó phản ứng dữ dội!
(*) Chữ ‘Như’ = 若 đọc giống chữ ‘Nhược’ = 弱
(**) Chữ Nhược = 弱, thêm ba dấu bên trái thì thành 溺 = Nịch
Lần này, Thương Giác Trưng cũng không nhận thức hắn đã chạm tới nghịch lân của Chung Như Thủy.
“Là thượng thiện như thủy không phải nhược thủy ba nghìn, con mẹ nó ngươi nhớ kĩ cho ta, hỗn đản!” Chung Như Thủy bùng nổ, hung hăng đấm lên mặt Thương Giác Trưng.
Thương Giác Trưng che miệng giác ngơ ngác nhìn Chung Như Thủy đột nhiên nổi giận, máu tươi dọc theo khóe miệng chảy xuống cũng không kịp phản ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...