Lộ Ảnh Niên nắm tay Tào Thanh Thiển, nhìn gương mặt nàng rõ ràng so với trí nhớ mình muốn trẻ hơn rất nhiều, hoảng hốt nghĩ rằng bản thân vẫn còn trong mộng, nhưng xúc cảm da thịt chạm vào nhau khiến cho cảm giác vô cùng chân thực.
Bàn tay cô vốn to hơn Thanh Thiển một chút, hiện tại lại nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa từ lúc tỉnh dậy, ba và mẹ trông cũng trẻ ra, thậm chí sự việc diễn ra trong quá khứ cư nhiên một màn tái hiện, Lộ Ảnh Niên giờ phút này ẩn ẩn đoán được chuyện gì đã xảy ra, rồi lại sợ hãi hết thảy chỉ là mộng ảo.
Trọng sinh?!? Đối với xã hội thực tại, chung quy còn quá nhiều huyền huyễn, đó vốn dĩ không phải chỉ nên xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình sao?
Huống chi, lại trở về thân xác lúc cô mười tuổi.
Lộ Ảnh Niên bị phiền não đánh sụp tinh thần, nắm chặt tay Tào Thanh Thiển, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng không chút né tránh, sợ nếu mình nhắm mắt lần nữa, nữ nhân này sẽ giống như cơn gió biến mất.
"Mệt sao?" Lộ Ảnh Niên lúc này mới mười tuổi, cho dù trong cơ thể cất giấu linh hồn hai mươi sáu tuổi của chính mình, nhưng đôi mắt vẫn sạch sẽ thanh triệt.
Tào Thanh Thiển hiểu cô như vậy, dễ dàng nhìn ra được ý tứ trong ánh mắt đó.
Sủng nịch vuốt vuốt đầu tóc đứa nhỏ đến khi gọn gàng vào nếp: "Vậy con ngủ đi."
"Không muốn." Năm đó đã xảy ra chuyện gì, Lộ Ảnh Niên hẳn nhiên nhớ rất rõ.
Vết thương ở bụng lại đau khiến gương mặt lập tức thất sắc.
Năm đó cũng chính là hiện tại, Tào Thanh Thiển - tiểu Di, người mà mình yêu nhất chỉ vừa bước vào năm cuối cao trung.
Mẹ đương nhiệm Cục trưởng cục kiểm sát.
Cô cùng Tiểu Di sở dĩ phải nhập viện là vì tập đoàn tội phạm cố tình bắt trói hai người hòng muốn mẹ cô trở thành con cờ mặc chúng bày bố.
Nhưng bà nhất quáng cường ngạnh đương nhiên không dễ gì theo khuôn khổ, thời điểm cảnh sát truy lùng hang ổ chuẩn bị đột phá vòng vây cứu hai người ra ngoài.
Tên cầm đầu biết được liền đùng đùng lửa giận, tức tối muốn đả thương Tào Thanh Thiển.
Nghĩ nghĩ, lúc đó mới 10 tuổi đã ý thức phải bảo vệ Tiểu Di, Lộ Ảnh Niên nhịn không được âm thầm cười trộm, tầm mắt nhìn đến Tào Thanh Thiển, cảm thấy rất hạnh phúc viên mãn.
Còn nhỏ vậy đã hiểu cái gì là yêu hay không yêu? Trong đầu duy chỉ một suy nghĩ nhất định không thể để Tiểu Di - người luôn chăm sóc lo lắng yêu thương mình nhất có chuyện.
Hoặc có thể?! Cô khi ấy thực tồn tại thứ tình cảm khác thường dành cho Tiểu Di, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên không biết?
"Nghe lời, mệt mỏi thì phải ngủ, Hửm?" Tào Thanh Thiển giọng nói nhu mềm hống đứa cháu gái suốt ngày cứ thích dính lấy mình, vừa mới vì cô vén mấy sợi tóc mảnh mai trước trán liền lén di chuyển xuống phía dưới véo gương mặt mềm nhẵn non nớt, nhẹ mỉm cười: "Tiểu Di sẽ ở đây trông chừng con."
"Thật sự?" Lộ Ảnh Niên cực kỳ buồn ngủ, có lẽ bởi vết thương trên người lại đau, cho dù đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn thực dễ dàng kiệt sức vì cố gắng chống chịu, nghe Tào Thanh Thiển nói vậy, thân thể thoáng chút thả lỏng, rồi chợt nảy sinh cảm giác bất an, mắt vừa khép lại lần nữa mở to trừng nàng.
"Tiểu Di đã lừa con bao giờ?"
"Ân! Vậy Tiểu Di không có rời đi nga ~!" Lộ Ảnh Niên chậm rãi nhắm mắt lại lần nữa, tay nắm tay Tào Thanh Thiển thật chặt, lẩm bẩm một hồi liền ngủ.
Tào Thanh Thiển ngồi bên cạnh giường chăm chú nhìn đứa nhỏ say ngủ vẫn cảm nhận được tay mình bị nó gắt gao níu trụ, rũ mi, khẽ thở dài, đáy mắt xoẹt qua một thoáng có thể gọi là....!may mắn.
---------•••---------
Tào Cẩn Du nghe thuộc cấp báo cáo sự tình, lúc sau lại cùng ông thương lượng một số chuyện.
Hai người khi trở lại thì Lộ Ảnh Niên đã ngủ, còn em gái mình thì ngồi bên cạnh giường, ánh mắt nàng như dính vào người nữ nhi, bà bước đến, vươn tay khẽ chạm vào vai nàng: "Thanh Thiển, em cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, như thế nào vừa tỉnh liền chạy qua đây?"
Bất quá chỉ thuận miệng hỏi, thân là Tào Thanh Thiển tỷ tỷ, đương nhiên biết rõ muội muội mình có bao nhiêu để tâm dành cho Tiểu Niên, lại nghĩ đứa nhỏ này thích ỷ lại Thanh Thiển như vậy, Tào Cẩn Du cũng có chút ăn vị*, nhưng rồi chỉ biết bất đắc dĩ.
*Ăn vị: ăn giấm.
Bao thế hệ tổ tiên Tào gia mang dòng dõi quan gia lại tộc, ba đời trên dưới đều giành lấy chỗ đứng riêng cho mình trong giới chính trị, chỉ còn lại một mình đứa em gái này còn ở tuổi vùi mài sách vở.
Tào Cẩn Du từ sau khi tốt nghiệp đại học liền gia nhập viên chức chính phủ.
Bà không có cách nào phân bổ thời gian dành riêng cho người thân, đa phần sự nghiệp làm trọng.
Đến khi sinh Lộ Ảnh Niên được vài tháng lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Còn em gái bà, luôn là người bầu bạn với nữ nhi, bất tri bất giác thời gian đã 10 năm.
"Chị, em không có việc gì." Tào Thanh Thiển khoé môi khẽ động nhưng đôi mắt vẫn chuyên chú nhìn Lộ Ảnh Niên nằm trên giường ngủ say, thấp giọng thỏ thẻ sợ đánh thức cô: "Chỉ bị thương ngoài da, không là gì đối với vết thương trên người Niên Niên."
Nàng - một cô gái trưởng thành 18 tuổi, lúc nguy hiểm cư nhiên để cháu gái đứng ra bảo vệ, nghĩ tới đều ngượng ngùng hổ thẹn, huống chi Lộ Ảnh Niên là người mà nàng nhất mực thương yêu.
"Chung quy vẫn bị thương." Lộ Văn cùng vợ sóng vai, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng bà, lắc đầu: "Thanh Thiển, đừng mệt mỏi bản thân, Tiểu Niên nơi này có anh cùng Cẩn Du, sẽ không có gì đâu!"
Tào Thanh Thiển im lặng không nói nữa, nhưng vẫn cố chấp ngồi như pho tượng canh giữ bên người Lộ Ảnh Niên.
Cứ như nếu rời đi sẽ không còn được nhìn thấy Lộ Ảnh Niên đứa nhỏ này.
Cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra, Tào Cẩn Du xoay người nhìn đến, vẻ mặt sửng sốt, hai người đồng loạt mở miệng: "Ba, Người thế nào tới đây?"
Lão nhân mặc quân trang dáng đứng thẳng tắp, phía sau dẫn theo hai nam nhân cũng mặc quân phục.
Ông nghiêm mặt, không trả lời câu hỏi con trai mình, phớt lờ bước đến bên giường bệnh nhìn đứa cháu gái: "Tiểu Niên vẫn chưa tỉnh?"
"Đã tỉnh, nhưng lại ngủ rồi." Lộ Văn đáp lời, lướt mắt nhìn Tào Cẩn Du sau đó tiếp tục nói: "Ba, đâu kinh động đến nỗi đích thân ba phải đến, bác sĩ cũng nói không có gì nghiêm trọng."
"Không có gì nghiêm trọng?" Lão nhân khoảng lục tuần lạnh lùng quét mắt nhìn ông, giọng nói có chút ngân: "Tiểu niên đến mức phải nhập viện, còn nói là không có gì nghiêm trọng?"
"Ba...." Bị ánh mắt ba mình trừng nhìn có chút chột dạ, Lộ Văn há miệng muốn nói gì, Tào Cẩn Du trước kéo lấy tay ông ý bảo đừng nói: "Ba, chuyện này vấn đề là ở con, con không xử lý tốt, con...."
"Được rồi." Lão nhân huơ tay ngăn lại lời nói cô con dâu, thần thái không giận tự uy, mặc đen lại: "Ta chỉ đến nhìn xem cháu gái thế nào, các người lo mà giải quyết nhanh chóng vụ này."
Thời điểm ông bước vào, Tào Thanh Thiển lập tức đứng dậy, chỉ là tay vẫn nắm giữ tay Lộ Ảnh Niên, nghe thấy tiếng nói sang sảng của ông, mày gắt gao nhíu lại, nhưng không mở miệng nói gì.
Không biết Niên Niên vẫn còn đang ngủ sao? Nói chuyện lớn tiếng ồn ào đánh thức nàng thì phải làm sao đây? Miệng vết thương hẳn là rất đau đi, lúc ngủ vẫn cau mày khó chịu như vậy.
Nghĩ như vậy, Lộ Ảnh Niên vừa mới ngủ không bao lâu quả nhiên vẻ mặt cũng nhăn đến khó coi, sau đó đột ngột mở mắt, tròng mắt biểu lộ kinh hãi.
"Đừng sợ, đừng sợ." Tào Thanh Thiển tâm lập tức giống như bị người hung hăn niết lấy, vội vàng nhẹ giọng dỗ dành Lộ Ảnh Niên, hận không thể đem đứa nhỏ ôm vào lòng xoa dịu đi cơn đau đang quặng thắt.
"Tiểu Di...." Nhìn thấy Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên nhanh chóng dùng tay che miệng, bộ dáng đáng thương khiến nàng càng thêm đau lòng, nhưng vì sợ chạm đến vết thương nên không dám ôm, chỉ có thể dùng đôi tay vuốt ve gò má vỗ về: "Không có việc gì, đừng sợ."
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy mẹ mình gương mặt giàn dụa nước mắt nói với mình Thanh Thiển ngộ độc cồn, không qua khỏi, còn bản thân thì giống như kẻ điên tìm đến di thể nàng, nhìn thấy tấm vải trắng bao phủ khắp toàn thân nàng, đôi tay run rẩy xốc lên góc vải liền nhìn thấy nàng vĩnh viễn nhắm chặt hai mắt, đáy lòng bỗng chốc tan nát, đau đến hít thở không thông.
Sau khi bị tai nạn, không biết vì lí do gì mình lại tỉnh dậy với hình hài lúc nhỏ, mắt thấy Tào Thanh Thiển chân chân thực thực xuất hiện trước mặt mình, nhìn vẻ mặt nàng đau lòng, đôi tay rõ ràng vẫn nắm chặt tay mình, lúc này Lộ Ảnh Niên mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như vậy....!Cô nhất định sẽ không bao giờ buông tay nữ nhân này lần nữa.
- -----------------------
- -----------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...