Xoay người, có chút ngượng ngùng nhìn thấy Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên không biết bản thân mình vừa rồi bị nàng nhìn thấy được bao nhiêu.
Tầm mắt dừng ở bát mì Tào Thanh Thiển đang cầm trên tay, nhăn mày: "Tiểu Di, Dì đói bụng sao? Bữa tối sao không ăn nhiều một chút?"
Phút chốc quên mất vụ việc hôm nay khiến cô không vui, chỉ để ý Tào Thanh Thiển có đói hay không, có chỗ nào không thoải mái, Lộ Ảnh Niên bước tới một bước, ngửi hương vị thơm lừng toả ra từ bát mì, không chờ Tào Thanh Thiển đáp lời, bụng cô trước đã reo lên hô ứng.
Trên mặt biểu tình có chút xấu hổ, trộm liếc mắt nhìn Tào Thanh Thiển một chút, nhưng lại thấy vẻ mặt nàng thanh lãnh không chút cảm xúc gì, liền nghĩ nàng ắt hẳn vẫn còn sinh khí, không khỏi chán ngán ủ dột, gục đầu xuống không nói gì.
Bước tới hai bước, rõ ràng nhìn thấy đứa nhỏ vừa rồi đến cả ba mình cũng dám trêu chọc, mặc dù muốn cười nhưng Tào Thanh Thiển vẫn duy trì vẻ mặt vô biểu tình, giọng nói nhàn nhạt: "Đưa tay ra."
"Nga?!?" Thành thực mà nói, cũng không biết nàng nói tay nào, Lộ Ảnh Niên đành duỗi thẳng cả hai tay, ngưng mắt nhìn Tào Thanh Thiển đem bát mì đặt vào tay mình có chút sửng sốt.
"Cầm cho chắc." Vẫn lạnh giọng thốt lời, Tào Thanh Thiển hất cằm: "Xoay người lại, đến phòng khách, ngồi xuống."
Ngoan ngoãn nghe lời xoay người bước đến phòng khách ngồi xuống, không rõ nàng có ý gì, Lộ Ảnh Niên ánh mắt toàn là mong chờ, hương vị bát mì không ngừng lan toả, bụng cô càng mãnh liệt phản ứng.
Đem đôi đũa trong tay đặt lên bàn, mặc kệ nét mặt Lộ Ảnh Niên như thế nào, Tào Thanh Thiển không nói một lời thẳng tắp quay đầu hướng thang lầu đi lên phòng, Lộ Ảnh Niên khoảnh khắc bừng tỉnh, đem bát mị đặt xuống bàn, hai ba bước liền phóng tới trước mặt Tào Thanh Thiển, con ngươi đen bóng sáng lấp lánh: "Tiểu Di ~~ "
Tào Thanh thiển lạnh lùng, nhíu mài liếc mắt nhìn cô sau đó mím môi vẫn không nói gì.
"Tiểu Di, không cần sinh khí có được không ~~?" Đánh bạo nắm lấy tay Tào Thanh Thiển, nhuyễn thanh làm nũng, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt cực kỳ đáng thương: "Dì không thấy con rất khổ sở?"
Nàng duy trì nét đạm nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, đến khi Lộ Ảnh Niên cảm thấy chột dạ mà chuyển khai tầm mắt mới bình thản ngữ điệu nói: "Ăn xong thì ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi học."
Như thế nói xong, nàng lại vòng qua người Lộ Ảnh Niên tiếp tục lên lầu.
"Tiểu Di ~!!!" Bát mì trên bàn vẫn còn bốc khói nghi ngút, Lộ Ảnh Niên trong lòng thực rõ nữ nhân này vẫn luôn quan tâm đến mình, nhất định là có để tâm tới buổi chiều mình không ăn gì nhiều, lúc này mới xuống nấu mì cho mình ăn, tâm nhảy nhót vui sướng, nhưng không muốn nàng lúc nào cũng hờ hững với mình, lần nữa ngăn nàng lại, nghĩ nghĩ rồi chớp hai mắt: "Trong nhà chỉ có một ván giặt đồ, ba ba cầm đi mất rồi."
Tào Thanh Thiển thế nào không biết cô nói những lời này có ý gì, trên mặt một mạt hồng vựng chợt loé qua, trắng mắt liếc nhìn cô, thở ra hơi thở đầy vũ mị: "Nói hươu nói vượn, con còn dám trêu chọc anh rể, ngày mai tỷ tỷ sẽ đánh vào mông con."
Nghe Tào Thanh Thiển nói vậy, Lộ Ảnh Niên cuối cùng cũng an tâm một chút, lần nữa nắm lấy tay nàng: "Tiểu Di sẽ bảo vệ con."
"Con đã lớn rồi, còn cần Tiểu Di bảo vệ?" Tào Thanh Thiển nhếch miệng nhạo cười, rõ ràng tâm tình không vui, lại vẫn có thể bình tĩnh, Lộ Ảnh Niên không khỏi thầm nghĩ, vì sao vẫn chưa tốt nghiệp Đại học, Tiểu Di đã phúc hắc như vậy rồi.
Không nghĩ cũng biết chính cuộc điện thoại lúc trưa chọc nàng giận dỗi, vốn cũng không muốn dối gạt Tào Thanh Thiển, chỉ là không biết phải giải thích với nàng thế nào, càng sợ nữ nhân này lo lắng, mới hoảng quá mà nói dối, Lộ Ảnh Niên lúc này cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, hướng trên lầu nhìn thoáng qua, xác định ba mẹ hẳn sẽ không ra ngoài, cho nên tiến lên một bước ôm lấy Tào Thanh Thiển: "Tiểu Di, con chỉ sợ Dì lo lắng thôi!"
Thân thể thoáng chút cứng nhắc, Tào Thanh Thiển hai tay thuỳ bên hông, cũng không giống như lúc bình thường sẽ đáp lại cái ôm của Lộ Ảnh Niên, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.
Mặc kệ thái độ nàng ra sao, ngoan ngoãn đem mọi chuyện xảy ra hai ngày hôm nay nói hết một lần, Lộ Ảnh Niên sau đó đem cằm tựa vào hõm vai Tào Thanh Thiển: "Cho nên Dì không cần sinh khí có được không? Tiểu Di?"
Đáy mắt vô cùng phức tạp loé lên, Tào Thanh Thiển khẽ cắn môi, rồi giống như có chút giãy dụa, hồi lâu cũng không nói không rằng, Lộ Ảnh Niên bắt đầu cảm thấy bất an.
Cũng không biết qua bao lâu, Tào Thanh Thiển rốt cuộc cũng có động thái, nhưng là nàng thoái lui một bước, nhíu mi nhìn chăm chăm Lộ Ảnh Niên, vài giây sau thì thở dài: "Mì sắp nguội rồi, con ăn nhanh rồi ngủ sớm một chút."
Sau đó mại động lần nữa vòng qua người cô bước lên lầu, nhanh chóng vào phòng.
Lộ Ảnh Niên ngẩn ngơ theo dõi bóng dáng nàng, lúc này không biết nên vui hay buồn, phiết đầu nhìn cánh cửa phòng khép chặt lại, cô giống như máy móc không khác ngồi xuống sô pha, nâng lên bát mì, vài ba đũa liền giải quyết nhanh gọn.
Trở về phòng đánh răng rồi nằm lại giường, một đêm vô miên.
☀️
Lộ Võ ở Lộ gia mấy hôm cũng phải rời đi, trước khi đi cũng không buông tha hai anh chị vừa mới giải hoà trêu chọc một phen, Tào Thanh Thiển đứng phía sau bộ dáng vu vơ không có gì.
Ba rốt cuộc trong sạch, Lộ Ảnh Niên cũng đem mấy món đồ mang tới trả lại Cục An ninh Tình báo cho tên họ Bạch, đón nhận ánh mắt thích thú của hắn, Lộ Ảnh Niên càng mất hứng cùng hắn nói chuyện, cho dù hắn cố tình trêu ghẹo cô đi nữa.
------------!! -------------
Buổi tối trước ngày diễn ra phần thi trung khảo, trong lúc thu thập đồ đạc, Lộ Ảnh Niên nghĩ phải nên mua nhiều hơn vài cây bút, nhân tiện đi hít thở không khí một chút, nghĩ như vậy cô liền thay quần áo rời khỏi nhà.
Tào Thanh Thiển trốn tránh cô, trong lòng đương nhiêu biết rõ, lại bất lực không biết phải làm sao.
Chẳng lẽ từ sau khi trọng sinh, thái độ mình đối với nàng quá lộ liễu đến mức nàng nghi kỵ, cho nên Tiểu Di phát hiện được tình cảm không thuần khiết mình dành cho nàng, cố tình muốn tránh mặt mình?
Ngửa đầu chăm chú ngắm nhìn ánh trăng sáng tỏ cùng hàng ngàn sao tinh, trong lòng một trận phiền muộn.
Thở dài....!Bất chợt trong ngã rẽ có người lao tới đụng phải cô, Lộ Ảnh Niên lui về sau vài bước trụ vững thân mình, nhíu mi nhìn người vừa mới chạm vào mình, lại thấy ánh mắt kinh ngạc của cô gái có tên Mộc Vũ nhìn mình chăm chú, không khỏi sửng sốt.
"Là cô?" Nhướn mài, Lộ Ảnh Niên thốt lời, tầm mắt dừng lại một chút, quan sát góc áo của đối phương, sau đó chậm rãi đem tầm mắt nhìn lên gương mặt thiếu nữ, nghĩ là sẽ nhìn ra được gì, nhưng hoàn toàn chỉ là xa xôi lạ lẫm.
"Ở đó!" Cảnh tượng giống như lần trước một màn tái diễn, lúc này không chỉ bốn năm gả, Lộ Ảnh Niên nhíu chặt mi, nắm chặt tay thiếu nữ cắm đầu chạy.
Lao thẳng về phía trước, lại tiếp tục hoà vào khu phố buôn bán phồn hoa náo nhiệt.
Hai người các nàng lẫn vào trong đám đông đến khi nhìn thấy bọn người phía sau không còn đuổi kịp nữa, mới dừng lại bước chân.
Liếc mắt nhìn đến, Mộc Vũ gương mặt đỏ ửng nhễ nhãi mồ hôi từng ngụm thở phì phò.
Cô lúc này mới phát hiện sau bốn năm huấn luyện, thể chất mình đã khác với người thường.
Một đường chạy xa như vậy bất cứ ai cũng không chịu nổi, Lộ Ảnh Niên thì chỉ ho khan vài tiếng, câu lấy cánh tay thiếu nữ, rõ ràng nhìn thấy ống tay áo cũng dính máu.
Ánh mắt nghi hoặc thêm vài phần sắc bén: "Vì sao lại có máu?"
Đang cố sức thở khí, ngẩn đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ cũng không nghĩ sẽ nói gì, ánh mắt lại khôi phục cảnh giác.
"Vẫn không muốn nói?" Mài nhíu lại chặt hơn, trong đầu hiện lên hình ảnh gả đàn ông có hình xăm trên mu bàn tay mình gặp trước đó, Lộ Ảnh Niên gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Vũ, thế nhưng thiếu nữ vốn sinh tử không màn có vài phần ám áp.
"Tôi vừa giết người." Mộc Vũ vẻ mặt như cũ không biểu tình, thoạt nhìn nếu so với đứa trẻ mới mười bốn tuổi như Lộ Ảnh Niên thì hơn chừng hai tuổi, Mộc Vũ ngữ khí bình tĩnh, giống như đang nói bản thân nàng vừa mới giết một con rệp.
Thoáng chốc cả kinh, mặc dù được sống lại, Lộ Ảnh Niên vẫn cảm thấy bản thân bị doạ khiếp rồi, rốt cuộc kiếp trước ỷ vào gia tộc che chở chơi bời lêu lổng, làm sao nếm trãi hết thảy mọi mảng tối trong cuộc sống.
Cũng may kinh hoảng không lâu lắm, liếc nhìn tứ phía, cảm thấy nơi này không an toàn.
Rồi lại quan sát Mộc Vũ nhìn qua cũng không phải là cái người đại gian đại ác gì, Lộ Ảnh Niên lần nữa kéo tay nàng, đi đến ven đường đón một chiếc taxi: "Theo tôi đi."
Nhìn Lộ Ảnh Niên mở cửa bước vào trong xe, Mộc Vũ có chút chần chừ do dự, cắn môi hồ như không muốn đi cùng cô.
"Tiểu cô nương! Cô rốt cuộc có muốn lên xe hay không?" Ngay lúc cô gái lưỡng lự, tài xế ngồi phía trước có chút không kiên nhẫn, Mộc Vũ liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, nhìn cô vẫn bình tĩnh nhìn xem mình, cắn răng sau đó bước vào trong.
????
Xe dừng trước cổng lớn Lộ gia, sau khi xuống xe, Mộc Vũ đứng trân tại chỗ, đồng tử giản nở ngỡ ngàng trước cơ ngơi đồ sộ trước mắt mình, một lúc lại nhìn sang Lộ Ảnh Niên, cái nhìn càng thêm nhiều phần xa cách.
Nhìn ra biểu lộ ý vị thâm thường, Lộ Ảnh Niên hơi mé môi, phía sau đột nhiên một chiếc xa khác cũng dừng lại, cánh cửa mở ra, Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn đồng thời bước xuống: "Ảnh Niên, sao con đứng ở đây?"
"Ba, mẹ." Lộ Ảnh Niên chạy tới kêu hô một tiếng, Tào Cẩn Du tầm mắt nhanh chóng hướng đến Mộc Vũ, sắc bén nhìn thấy vết máu ứ đọng trên vạt áo nàng, thần sắc biến đổi.
Lộ Văn hồ như không phát hiện, ông cười cười nói: "Là bạn con sao? Tại sao không vào trong?"
"Tụi con vừa định đi vào." Lộ Ảnh Niên nói rồi khẽ chạm cánh tay Mộc Vũ, Mộc Vũ liếc mắt nhìn nàng, do dự một chút thì gật đầu.
"Vậy đi thôi." Sớm biết nữ nhi nhà mình 'già trước tuổi', Tào Cẩn Du cũng không nói thêm gì, bà mở miệng nhàn nhạt nói, câu lấy tay trượng phụ bước vào trong.
Phòng khách - Tào Thanh Thiển đang ngồi đọc sách, nghe được âm thanh tiếng cửa lớn thì triều mắt nhìn tới, nhìn thấy Lộ Ảnh Niên, nàng tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là Lộ Ảnh Niên vừa bước vào, Mộc Vũ cũng theo sát người cô, thần tình Tào Thanh Thiển nhất quán bình tĩnh cỡ nào cũng thay đổi sắc mặt.
- -------------------------
- -------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...