Sau đó đương nhiên Diệp Tiểu Quan bị Phong Bạc Thành xách đi, lúc ấy tên kia bỗng nhiên bộc phát thần lực túm chặt cửa nhà Tả Trạm Vũ không chịu đi, chỉ tiếc lúc này Phong Bạc Thành một chút cũng không thưởng thức tinh thần của cậu, cuối cùng khiêng người lên rồi đi.
Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ nghe Diệp nghe tiếng kêu cứu cuồng loạn của Diệp Tiểu Quan trong đầu tua lại cảnh Phong Bạc Thành cầm chổi lông gà đuổi đánh Diệp Tiểu Quan khắp phòng, không hẹn mà cùng nghĩ thật sự là một bức tranh tình cảm cha con vô cùng hài hòa…
Ngày nào đó, Lâm Hạo Sơ cũng không về nhà, ngày hôm sau, đến tận ngày thứ ba cũng không về, hắn thuận thế ở nhà Tả Trạm Vũ, ở một lần ở luôn một tháng.
Đối với việc này Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đương nhiên rất cao hứng, dù sao từng giây từng phút bọn họ đều muốn đuổi Lâm Hạo Sơ ra khỏi nhà họ Lâm, tuy rằng lúc này sự thật không phải như vậy nhưng ít nhất cũng cho thấy Lâm Hạo Sơ không hề lưu luyến nhà lớn Lâm gia và công ty Lâm thị.
Như vậy vì cái gì Lâm Hạo Sơ lại ở nhà Tả Trạm Vũ?
“Yêu đương với tôi!” Người nào đó vui tươi hớn hở nói.
“Biến! Tắm rửa sạch sẽ rồi nằm sấp trên giường chờ ông đây!” Lâm Hạo Sơ xì người nào đó một câu, trong tay cầm một tập tài liệu đi vào phòng khách. Trên bàn cạnh cửa sổ trong phòng khách đã đặt vài chồng tài liệu.
Đúng thế, ở nơi Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nhìn không tới Lâm Hạo Sơ thật ra ngày nào cũng học tập và xem lại tất cả các hạng mục và tài liệu có liên quan của Lâm thị trong những năm qua, có công khai, cũng có cơ mật, mà những tài liệu cơ mật là Tả Trạm Vũ cung cấp cho hắn.
Vào ngày đầu tiên Tả Trạm Vũ đến thực tập tại Lâm thị, Lâm Bác Hiên liền để trợ thủ đắc lực của mình là thư kí Trần theo dõi máy tính của Tả Trạm Vũ lại không biết rằng Tả Trạm Vũ cũng mượn cơ hội này thần không biết quỷ không hay xâm lần lại máy tính của thư kí Trần. Quả nhiên Tả Trạm Vũ tìm được rất nhiều hoạt động của Lâm thị cùng với những hoạt động được đưa vào tuyệt mật trong máy tính của thư kí Trần.
Hiện tại Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đang dần bước vào cạm bẫy hắn thiết lập, cố phần Lâm thị mà hai mẹ con lén lút thu mua đã bị họ làm cho phải phun ra toàn bộ, những cổ phần đó đương nhiên đã rơi vài tay Lâm Hạo Sơ, hiện tại trong tay Lâm Hạo Sơ đã nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần công ty, là cổ đông lớn nhất.
Nhưng Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng, cho dù hắn có được nhiều cổ phần Lâm thị nhất thì hắn cũng không nhất định là tay thiện nghệ nắm quyền Lâm thị.
Trong mắt người khác hắn vẫn chỉ là một tên mao đầu tiểu tử, đại học hạng ba không nói lại còn không có bất cứ kinh nghiệm làm việc gì, so với hắn mọi người lại càng đồng ý giao công ty cho Lâm Bác Hiên thành thục ổn trọng quản lí.
Nếu như hắn cương quyết giành lại quyền khống chế Lâm thị, rất có khả năng những cổ đông khác sẽ rút đầu tư, hậu quả là không thể tưởng.
Cho nên Lâm Hạo Sơ cũng hiểu mình phải chờ đến khi bản thân có đủ năng lực để đứng trên tầng cao nhất của Lâm thị và trong văn phòng của cha mình, lúc ấy mới có thể công khai tài năng và thân phận.
Khi thu mua cổ phần công ty Lâm thị, để tránh Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hoài nghi đều là Tả Trạm Vũ ra mặt, nhưng cổ phần toàn bộ đều đứng tên Lâm Hạo Sơ, một chút cũng không liên quan đến Tả Trạm Vũ.
Lâm Hạo Sơ đã từng nhịn không được hỏi Tả Trạm Vũ: “Nhiều tiền như vậy anh không tiếc nuối sao?”
Đối với vấn đề này Tả Trạm Vũ nhíu mày, không mấy quan tâm nói: “Không phải cả người em đều là của tôi sao, tôi có gì để tiếc nuối?”
Lâm Hạo Sơ không nói chuyện, trong lòng lại sông cuộn biển gầm, thật lâu không thể bình tĩnh.
Mẹ Tả Trạm Vũ —— Tô Duy, bà luôn vì người chồng Tả Chấn Phi mà phấn đấu quên mình, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tình cảm ấy Lâm Hạo Sơ có chút có thể cảm nhận được, hắn nhận ra ở điểm này Tả Trạm Vũ cực giống Tô Duy, hắn thậm chí dám chắc, vì mình, chuyện gì Tả Trạm Vũ cũng nguyện ý làm.
Từ trận đua xe đó, còn có mấy vụ giao dịch, Lâm Hạo Sơ nghĩ người có thể làm đến như vậy vì mình mà bản thân còn không biết quý trọng, nếu hắn không tiếp nhận người ấy thì hắn cũng không chấp nhận nổi chính mình!
Trong một tháng ở chung Lâm Hạo Sơ dùng cái bàn trong phòng khách để làm việc, còn Tả Trạm Vũ thì phụ trách chăm sóc ăn uống và quan tâm cuộc sống hàng ngày, hoàn toàn là một ví dụ cho hình ảnh cô vợ nhỏ đảm đang hoàn mĩ.
Tả Trạm Vũ chưa từng quấy rầy Lâm Hạo Sơ, đương nhiên hắn cũng có chuyện phải làm, ví dụ như chuẩn bị cho cuộc thi điện tử tin học toàn cầu sang năm, hay việc học của chính hắn, lại còn phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ.
Một ngày nào đó, khi Tả Trạm Vũ bị Tô Duy đuổi về nhà, trên đường bà dặn dò hắn nhất định phải chăm sóc vợ thật tốt thì Phong Bạc Thành gọi điện thoại tới.
“Ba tháng nữa, công ty TH.S có một dự án lớn sẽ được triển khai tại Trung Quốc, dự án này cạnh tranh rất kịch liệt, Lâm Bác Hiên bảo thủ đã lựa chọn đặt tinh lực trên dự án với công ty anh và từ bỏ cơ hội với TH.S, đây là cơ hội tốt nhất để Hạo Sơ chứng minh năng lực.”
“Cám ơn anh, Phong học trưởng.” Tả Trạm Vũ cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Chú…” Bên kia điện thoại Phong Bạc Thành dừng một chút, tuy rằng cảm thấy đây là việc riêng của Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ mình không nên can thiệp, nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra: “Việc lần này, chú thật sự không định giúp Hạo Sơ sao?”
Chuyện trên thương trường, cho dù đã thuần thục nhưng có vài việc đối với những người dù đã lăn lộn ba bốn năm mà nói vẫn rất khó để hiểu và ra quyết định, huống chi là đối với Lâm Hạo Sơ vẫn còn chưa đến hai mươi? Hơn nữa ngay cả một người chỉ bảo cho hắn cũng không có, hoàn toàn dựa vào chính bản thân một mình tìm hiểu.
Tả Trạm Vũ tuy rằng cũng còn là sinh viên, nhưng năng lực và thủ đoạn giao tế của hắn Phong Bạc Thành rất rõ ràng, nếu có Tả Trạm Vũ hỗ trợ Lâm Hạo Sơ nhất định có thể thoải mái không ít.
Ngưng khiến Phong Bạc Thành nghi hoặc chính là Tả Trạm Vũ táng gia bại sản yên lặng giúp Lâm Hạo Sơ mua lại cổ phần Lâm thị nhưng lần này lại không có ý định vươn tay trợ giúp Lâm Hạo Sơ.
Tả Trạm Vũ nghe vậy không khỏi nhếch khóe miệng, nghĩ lại trong khoảng thời gian này Lâm Hạo Sơ ngày nào cũng thức đêm học bài dưới mắt cũng thâm lại, không phải không để ý nhưng hắn vẫn trả lời: “Hắn có kiêu ngạo của mình, trong chuyện này hắn nhất định hi vọng tự bản thân mình có thể hoàn thành, huống chi tôi cũng có lòng tin tưởng hắn sẽ làm được!”
Công ty quốc tế TH.S cuối cùng cũng đến Trung Quốc, có thể nói kinh động đến toàn bộ thương giới Trung Quốc, không chỉ những doanh ngiệp ở thành phố H mà vài công ty ở những thành phố lân cận cũng như hổ rình mồi, mà ngay cả một vài doanh ngiệp ở phía Tây Bắc xa xôi cũng cử đại diện đến thành phố H, chỉ để có cơ hội được một lần gặp mặt tổng giám đốc của TH.S tại Trung Quốc là Dương Hoằng Quân.
Mỗi ngày lời mời để gặp Dương Hoằng Quân không ít, cũng không biết là có phải vì từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài hay không mà người này không hành xử theo đối nhân xử thế ở Trung Quốc, cho dù là bất kì ai, dù cho thân phận hay địa vị rất cao cũng đều bị uyển chuyển từ chối gặp mặt.
Xe thương vụ màu đen điệu thấp tiến vào cao ốc của tập đoàn TH.S Trung Quốc, một người phụ nữ da trắng khéo léo già dặn bước xuống khỏi ghế phó lái, chỉ thấy cô ngẩng đầu thẳng lưng tiến đến cửa sau xe, nháy mắt khi cửa xe mở ra cô hơi khom người có vẻ khiêm tốn.
Lúc này một người đàn ông vận tây trang giày da bước xuống, khuôn mặt nghiêm túc lạnh nhạt, nếu chỉ nhìn khuôn mặt kia thì cũng chưa quá bốn mươi lăm tuối nhưng mái tóc hoa râm lại khiến người khác không thể nào phán đoán chính xác độ tuổi của người đàn ông.
“Xin chào Dương tiên sinh!”
Bỗng nhiên một thiếu niên tuấn tú còn vài nét ngây ngô không biết từ đâu xông ra, vài vệ sĩ thấy vậy lập tức xông lên che Dương Hoằng Quân phía sau, chặn đường đi của thiếu niên.
Thiếu niên ngược lại một chút cũng không giận, cũng không để ý ánh mắt sắc bén của những người xung quanh đang nhìn mình, hắn bình tĩnh giới thiệu: “Tôi là Lâm Hạo Sơ, con trai của Lâm Khánh Diệp – Lâm thị, tôi rất có hứng thú với dự án của quý công ty, hi vọng Dương tiên sinh có thể cho tôi một cơ hội.”
Một câu nói cũng không khiến Dương Hoằng Quân có quá nhiều để ý, nhưng cô gái bên cạnh lại chú ý đến hai chữ “Lâm thị”.
Cô là Molly, thư kí của Dương Hoằng Quân. Dù lớn lên ở Mĩ nhưng cô có thể nói tiếng Trung lưu loát, cũng có hiểu biết về thường thức và tập tục văn hóa Trung Hoa, đây là nguyên nhân giữa rất nhiều đối thủ tranh nhau phô diễn tài năng cô trở thành trợ thủ đắc lực của Dương Hoằng Quân.
Lâm thị? Molly như có điều suy nghĩ, nhớ lại trước khi đến Trung Quốc cô từng điều tra qua về một số doanh nghiệp trong nước, trong đó có Lâm thị ở thành phố H.
Molly xưa nay làm việc cẩn thận, suy xét chu toàn, hay nên nói là băn khoăn quá nhiều, nghĩ đến Lâm thị không phải hoàn toàn không có khả năng cùng bọn họ hợp tác, lại thấy Lâm Hạo Sơ mặc đồ và khí chất quả thật giống như xuất thân cao quý liền nhìn thoáng qua vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ nhận được ám chỉ liền buông tay đang giữ Lâm Hạo Sơ, thái độ cũng không cả vú lấp miệng em như trước.
Lâm Hạo Sơ lúc này mới thấy trên tay đau đớn nhưng hắn không quan tâm, nhìn Dương Hoằng Quân đang muốn nói lại bị chính Dương Hoằng Quân vô tình cắt ngang.
“Xin lỗi, tôi có việc, đi!” Dương Hoằng Quân có thể nói là không hề khách sáo từ chối Lâm Hạo Sơ, nói xong liền nhấc chân đi về phía tòa nhà cao tầng.
Những người còn lại cũng đi theo rất nhanh, Lâm Hạo Sơ nhìn bóng dáng đoàn người Dương Hoằng Quân chậm rãi rời đi, vẻ mặt bình tĩnh.
Phong Bạc Thành nói không sai, dự án của TH.S là cơ hội tốt nhất để hắn chứng minh thực lực, cũng là lợi thế lớn nhất để thuyết phục các cổ đông cho nên hôm nay hắn cố ý tới nơi này chờ Dương Hoằng Quân.
TH.S là doanh nghiệp nước ngoài sẽ không công khai đấu thầu dự án này, bởi vậy muốn bắt lấy cơ hội này Lâm Hạo Sơ nhất định phải thông qua quan hệ với cấp trên của TH.S.
Chỉ tiếc Dương Hoằng Quân từ khi còn rất nhỏ đã di dân ra nước ngoài, mà ngay cả Phong Bạc Thành cũng phải mất mấy tầng quan hệ mới liên hệ được, nhưng cứ như vậy sẽ khiến người khác chú ý, dù sao nghiệp vụ của Phong thị và TH.S xa đến bắn đại bác cũng không tới, không có khả năng hợp tác.
Lâm Hạo Sơ hiểu rõ nếu có thể ít đi một mối liên hệ thì càng có khả năng ít phải đi tìm một mối quan hệ (ý là bớt phải đi nhờ vả trung gian hơn), dù sao thế giới này không có bức tường nào không lọt gió.
Đây chính là lí do hắn dùng cách ngốc nhất nhưng cũng hữu hiệu nhất —— chờ ở trước cửa công ty TH.S, về phần mấy tai mắt Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên an bài ở bên cạnh hắn Tả Trạm Vũ đã nói sẽ giúp hắn giải quyết.
Tả Trạm Vũ đến cuối cùng dùng biện pháp gì Lâm Hạo Sơ còn chưa kịp hỏi mà Tả Trạm Vũ cũng không nói rõ nhưng Lâm Hạo Sơ vẫn rất yên tâm.
Kết quả này đã nằm trong dự kiến, Lâm Hạo Sơ cũng sẽ không cảm thấy thất vọng. Thái độ của Dương Hoằng Quân hắn rất hiểu, nhưng hắn vẫn sẽ ở lại đây chờ Dương Hoằng Quân đi ra.
Vài giờ sau, cuộc họp cuối cùng kết thúc, Dương Hoằng Quân đưa tài liệu trong tay cho Molly, Molly nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nói: “Dương tiên sinh, cậu Lâm Hạo Sơ của Lâm thị kia vẫn chờ đến bây giờ, nghe nói cả lúc cơm trưa và cơm tối cũng không rời đi.”
Dương Hoằng Quân vẫn mặt không đổi sắc, cuối cùng lựa chọn không để ý đến tin tức của Molly, ra lệnh xuống: “Chuẩn bị kế hoạch thực hiện dự án, một lúc nữa tôi muốn xem.”
“Dương tiên sinh, ngài thật sự không định gặp cậu Lâm Hạo Sơ? Lâm thị cũng là một doanh nghiệp thực lực hùng hậu, Trung Quốc không phải có một câu danh ngôn là ‘cường long không áp lại địa đầu xà’, chúng ta làm tốt lễ nghi cơ bản không phải tốt hơn sao?”
Nói đến cũng kỳ quái, Dương Hoằng Quân trên người chảy dòng máu Trung Quốc lại không nói lí lẽ đối nhân xử thế của Trung Quốc, nhưng Molly lớn lên ở Mĩ lúc làm việc lại càng hợp tác phong Trung Quốc hơn.
Đối với cái này Dương Hoằng Quân không mấy để ý, nói: “Nếu cậu ta chỉ vì một việc nhỏ mà gjhi hận tôi, loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy tương lai cũng không cần hợp tác, có năng lực gì để uy hiếp chúng ta?”
Molly nghe vậy tất nhiên là không nói nữa, lập tức trở về văn phòng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thực hiện dự án.
Dưới lầu, Lâm Hạo Sơ vẫn mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, tuy rằng từ chín giờ sáng vẫn luôn chờ đến hiện tại đã lên đèn nhưng sắc mặt hắn cũng không hề xuất hiện nôn nóng mất kiên nhẫn, chỉ là thời gian dài không ăn uống nên môi có chút tái nhợt nứt nẻ.
Thang máy ở TH.S sau khi đóng mở nhiều lần vào giờ tan tầm cuối cùng cũng không có bất cứ động tĩnh gì, Lâm Hạo Sơ nhìn thang máy đã yên tĩnh ba tiếng đồng hồ tự nói với chính mình, phải nghĩ cách giành lấy dự án trước, nhất định không buông tha bất kì một cơ hội có thể gặp Dương Hoằng Quân.
Lúc này hắn không phát hiện có một chiếc Porsche màu trắng luôn dừng ở tòa nhà đối diện.
“Cậu đoán không sai, tên nhóc này cả cơm trưa lẫn cơm tối cũng không ăn.” Phong Bạc Thành xa xa nhìn Lâm Hạo Sơ đứng ở cửa, vừa bất đắc dĩ vừa giận dữ nói.
Chập tối Phong Bạc Thành hẹn Tả Trạm Vũ đi ăn cơm, thuận tiện nói ít chuyện, Tả Trạm Vũ thấy Lâm Hạo Sơ vẫn không liên lạc với mình liền đến nhà hàng mua cơm tối mang đến.
“Sao còn chưa xuống xe? Lúc này nhóc kia hẳn đang đói bụng lắm!” Phong Bạc Thành thấy Tả Trạm Vũ không có động tác gì không khỏi thúc giục.
Tả Trạm Vũ nhìn thoáng qua tầng cao nhất tòa nhà còn đang sáng đèn, lại nhìn thoáng qua Lâm Hạo Sơ, cuối cùng mở miệng nói: “Lái xe đi.”
“Hử? Chú không phải đến đưa cơm cho Hạo Sơ sao?” Phong Bạc Thành vẻ mặt nghi hoặc.
“Lái xe.” Đáp án của Tả Trạm Vũ không thay đổi.
Phong Bạc Thành không hiểu gì nhìn Tả Trạm Vũ, thật sự nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì chỉ có thể khởi động xe, nhưng vẫn cố ý lái rất chậm, nghĩ rằng có khi Tả Trạm Vũ rất nhanh sẽ thay đổi quyết định, dù sao người này có bao nhiêu đau lòng bà xã anh cũng đã thấy nhất thanh nhị sở.
Nhưng mãi cho đến xe quẹo vào con đường khác Tả Trạm Vũ vẫn không yêu cầu dừng xe hoặc là quay lại. Hắn chỉ yên lặng nhìn khung cảnh bên ngoài dần tụt lại phía sau, ánh mắt sâu không lường được.
Lâm Hạo Sơ nếu thích vô ưu vô lự dễ dàng ỷ lại hắn, hắn rất nguyện ý, dù sao hắn cũng sẵn lòng, nếu muốn độc lập rất nhiều việc đều hy vọng đơn thương độc mã, tận lực chỉ trông vào chính mình cam nguyện gánh vác khó khăn áp lực, Tả Trạm Vũ hắn cũng vẫn sẽ yên lặng đứng phía sau gánh vác ủng hộ làm bạn cùng người kia…
Tiểu kịch trường:
Tả Trạm Vũ: “Ông đây đang đau lòng muốn chết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...