Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Mấy ngày nay hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên luôn trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, người gửi video cho bọn họ ngoại trừ cuộc điện thoại kia thì không hề liên hệ nữa, điều này đồng nghĩa với việc tuyên bố cắt đứt cơ hội đưa tiền chuộc của họ.

Vốn dĩ với loại chuyện không thể đưa ra ánh sáng này Lâm Bác Hiên định tiêu một ít tiền để cho qua nhưng đối phương lại đòi một số tiền lớn, muốn gom đủ không thể không dùng đến số cổ phần Lâm thị mà gã vất vả mua được, mà đây là lợi thế duy nhất để gã chống lại Lâm Hạo Sơ trong tương lai.

Lâm Bác Hiên lần này tức đến giậm chân, thậm chí muốn báo cảnh sát. Gã nghĩ cảnh sát thông qua phương pháp bí mật điều tra có thể tóm gọn kẻ nắm giữ video trước khi tên đó tung lên, hơn nữa loại chuyện này cảnh sát cũng sẽ giúp người bị hại giữ bí mật.

Nhưng một câu nói của Chu Văn Vận lại khiến gã thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.

“Không được! Trong ba gã đàn ông kia có một người chưa đến tuổi trưởng thành!” Nếu báo công an, bà ta sẽ bị gán tội dụ dỗ trẻ vị thành niên!

“Bà…” Lâm Bác Hiên chỉ cảm thấy máu huyết dồn lên não, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn mẹ mình thêm một cái nữa.

Trước kia gã cảm thấy có phải mẹ mình mù rồi mới yêu cha đẻ của mình hay không, nhưng hiện tại, gã cảm thấy chính cha đẻ mình mới là kẻ mù lòa!

Mà khi Lâm Bác Hiên đang hận Chu Văn Vận đến nghiến răng nghiến lợi, Chu Văn Vận cũng đang hận Lâm Bác Hiên đến nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta nghĩ, nếu đoạn video kia quay cảnh làm tình của chính Lâm Bác Hiên và người khác, vậy gã sẽ muốn báo cảnh sát sao? Sẽ dám ôm loại tâm lí may mắn này sao?

A! Chu Văn Vận càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Bác Hiên lòng lang dạ sói, thấy lợi quên nghĩa.

Khiến bà ta mất mặt thì gã tưởng không liên quan đến mình sao?

“Chúng ta đừng do dự nữa! Đối phương chỉ cho chúng ta nửa tháng, hiện tại không bắt đầu chuẩn bị có khi không kịp đâu!” Bởi vì chính mình còn phải trông cậy vào Lâm Bác Hiên bán cổ phần công ty kiếm tiền nên Chu Văn Vận chỉ có thể kiềm nén bất mãn trong lòng khuyên nhủ.

Lâm Bác Hiên không mấy nguyện ý, gã cũng biết mình và Chu Văn Vận là châu chấu trên cùng một thuyền, nếu bà ta bị vạn người phỉ nhổ thì gã là con trai cũng khó tránh khỏi xui xẻo. Nên là dù gã không cam lòng thì sao? Không thể điều tra, ngoại trừ nghe theo sắp xếp của đối phương còn làm được gì nữa?

“Bà cũng thật biết kiếm chuyện cho tôi!” Lâm Bác Hiên thở phì phì vứt lại một câu nói rồi đi ra khỏi nhà.


Chu Văn Vận nhìn mình trong gương hai mắt phù thũng, trên mặt đã xuất hiện không ít nếp nhăn nhất thời nổi trận lôi đình, trực tiếp túm lấy bình hoa bên cạnh quăng đi…

Không bao lâu liền tới ngày đưa tiền chuộc, không ngoài dự đoán của Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ, tài khoản của bọn họ đúng giờ liền nhận được một số tiền lớn. Tài khoản này đã sớm bị Tả Trạm Vũ động tay động chân, cho dù có là nhân viên ngân hàng cũng không thể tra được tin tức gì.

Mà cùng lúc đó bức thư có chứa đoạn video cũng gửi đi, đồng dạng, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có lật ba thước đất cũng không tìm được người gửi.

Chuyện này Lâm Hạo Sơ cũng không lo lắng Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên sẽ hoài nghi mình. Hắn đã sớm điều tra qua, ba người đàn ông tằng tịu với Chu Văn Vận đã sớm bất mãn với số thù lao Chu Văn Vận trả, từng nhiều lần làm chuyện lén lút quay lại video, chuẩn bị đến lúc sẽ lấy ra dọa bà ta.

Còn cả ma cô dắt mối đàn ông đẹp trai cho Chu Văn Vận, cũng đã có ý đồ khác.

Đối với những người này mà nói, lòng tham không có giới hạn, có thể kiếm thêm nhiều tiền thì tội gì lại không làm? Huống hồ chỉ cần là người không ngốc cũng hiểu, càng là người có tiền lại càng để ý mặt mũi, có loại nhược điểm này Chu Văn Vận cho dù hận chết bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Bởi vậy cho dù sau khi Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có được đoạn video để đem tiêu hủy rồi điều tra chuyện này, thì đầu tiên phải điều tra ba gã đàn ông và ma cô kia. Đợi khi hai mẹ con họ nghi ngờ hắn, một không có chứng cứ, hai là nghi ngờ vô căn cứ thì đã không còn kịp.

Cho nên, không thể không nói đến ông trời cũng đang giúp Lâm Hạo Sơ…

Về số cổ phần mà Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên bán đi, đương nhiên là đều được Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ dùng danh nghĩa của những người khác mua lại, Tả Trạm Vũ thông qua thủ đoạn nào đó xâm nhập vào hệ thống các ngân hàng lớn khiến cho người cẩn thận chặt chẽ như Lâm Bác Hiên cũng không cách nào điều tra, có tra cũng không ra được manh mối gì.

Đương nhiên vì giấu diếm hành động, Lâm Hạo Sơ không thể dùng danh nghĩa của mình để mua cổ phần, số tiền lớn kia đều là Tả Trạm Vũ chuẩn bị. Cho nên Lâm Hạo Sơ thật sự rất ngạc nhiên, cái tên Tả Trạm Vũ này có phải từ sớm đã giàu có một phương rồi không?

Ngay trong lúc Lâm Hạo Sơ nhịn không được cao thấp đánh giá Tả Trạm Vũ ngồi đối diện, bên ngoài ghế lô chợt có người gõ cửa.

Tả Trạm Vũ tùy ý đi mở cửa, ngoài cửa là hai người đàn ông trên dưới hai mươi lăm tuổi đang đứng. Lâm Hạo Sơ nhớ rõ bọn họ, chính là hai tên tuyển thủ đuổi theo hắn trong cuộc đua lần trước, cũng chính là hai người bị Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên thu mua.

“Xin chào!” Hai người vừa đi vào ghế lô liền hơi có chút cung kính cúi chào Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ.”Cảm ơn các cậu lúc đó đã giúp đỡ chúng tôi.”


Lâm Hạo Sơ hiểu rõ.

Hai người này đang cảm ơn hắn lúc đó đã trả viện phí cho họ.

Thật ran gay sau hôm Tả Trạm Vũ nằm viện Lâm Hạo Sơ đã cố ý điều tra hai người này, nghe nói bọn họ trầm mê đánh bạc dài kì thiếu nợ rất nhiều. Cho nên bọn họ vì tiền mới cam nguyện bán mạng cho Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận, không phải cái kiểu trong nhà có việc cần dùng tiền gấp để chữa bệnh, loại người này còn đáng giá để thông cảm, nhưng con nợ của cờ bạc thì…

Nhưng Lâm Hạo Sơ vẫn thay họ trả tiền thuốc men, bởi vì như vậy không chỉ tạo dựng được hình tượng và thanh danh tốt đẹp, hơn nữa nói không chừng hai người này còn “tri ân báo đáp”. Dù sao hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên vì hắn lông tóc vô thương không chỉ không đúng hẹn trả thù lao chọ họ, thậm chí liên tiền đặt cọc cũng đòi về. So sánh với nhau, Lâm Hạo Sơ hắn có lẽ có thể xem như “Lôi Phong”!

Với hai mẹ con tham lam ích kỷ đó, họ không biết rằng chính bản thân mình vì kiêu căng ích kỷ giày vò người khác đã thêm cho mình bao nhiêu địch nhân.

Huống chi Lâm Hạo Sơ còn biết các em gái y tá đáng yêu trong bệnh viện nhất định sẽ kể lại bao nhiêu nhân tình của hắn trước mặt bọn họ, nói quá lên là khó tránh khỏi, có khi bốn chữ ‘ân nhân cứu mạng’ cũng bịa ra luôn rồi, hai người này cho dù trong lòng có vững như bàn thạch cũng bị các cô nói cho tan chảy.

Lâm Hạo Sơ nhìn hai người đàn ông giống như đã tiên đoán được tương lai không lâu nữa kết cục của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên sẽ có bao nhiêu sống không bằng chết…

Lâm Hạo Sơ thản nhiên cười cười, lễ phép tiếp đon hai người: “Xin chào.”

Khác với Lâm Hạo Sơ tính tình nhẫn nại, Tả Trạm Vũ lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi chỉ cho các anh một cách kiếm tiền, cầm những chứng cứ này đi tìm Lâm Bác Hiên tâm sự, không cần ngại ngùng, đòi nhiều một chút, ngoại trừ thù lao các anh đáng được nhận thuận tiện đòi luôn số nợ đánh bạc các anh chưa trả!”

Lâm Hạo Sơ nghe vậy ngẩn ra, cũng không phải biết từ lúc nào Tả Trạm Vũ đã điều tra ra chứng cứ lúc trước Lâm Bác Hiên thu mua hai người này hãm hại hắn.

Hắn nghĩ những ngày về sau nhất định sẽ rất thú vị, bởi vì chuyện video mà Chu Văn Vận không biết bị Lâm Bác Hiên chỉ trích bao nhiêu, mà kế tiếp bọn họ lại sắp gặp phải một rắc rối do Lâm Bác Hiên sơ sẩy tạo thành, không biết Chu Văn Vận sẽ phản kích lại thế nào đây?

Nhìn hai mẹ con đó chó cắn chó chính là chuyện thú vị nhất…


Tả Trạm Vũ nói khiến hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau, bọn hắn đều rất rõ ràng đây không phải chuyện mình có thể từ chối.

Hiện tại Tả Trạm Vũ đã nắm giữ chứng cứ phạm tội của họ, nếu bọn họ không phối hợp rất có thể sẽ bị nếm tai ương lao tù. Huống hồ có thể đòi lại tiền thù lao và tiền trả nợ, với những con bạc như họ mà nói đây chính là điều quan trọng nhất, bọn họ cũng ước gì có thể khiến tên chủ cũ kia nếm mùi đau khổ!

“Được được được, chúng tôi nhất định làm theo!” Hai người liên tục gật đầu, tiếp nhận tài liệu trong tay Tả Trạm Vũ, nói: “Chúng tôi đi trước, không quấy rầy các cậu.”

“Chậm đã.” Tả Trạm Vũ đột nhiên lên tiếng cắt ngang, chậm rì rì mở miệng nói: “Biết tôi vì sao tận một tháng sau mới gọi hai người đến không?”

Lâm Hạo Sơ nghe vậy kinh ngạc nhướng mày, hắn thật sự không biết hai người này đã từng tìm mình.

“Không biết.” Hai người không rõ lí do, đồng loạt lắc đầu.

“Bởi vì tôi muốn chờ tay tôi bình phục… Giáo huấn các anh một trận ra trò!” Nói xong Tả Trạm Vũ liền tung một đấm ra ngoài.

Chỉ nghe “ầm ——” một tiếng, một trong hai người đàn ông bị đánh lảo đảo trực tiếp té ngã trên đất.

Biến cố xảy ra bất ngờ khiến Lâm Hạo Sơ cùng một người khác đều không phản ứng không, người còn lại thấy đồng bạn nằm trên đất đau đớn rên rỉ, sau khi lấy lại tinh thần lập tức dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tả Trạm Vũ, cả người không ngừng run rẩy.

Tả Trạm Vũ nhìn gã có chút hiền lành mà nhếch khóe môi một cái, ngay sau đó lại tung một cú đấm ra ngoài.

“Cho các anh làm vợ tôi lo lắng hãi hùng lâu như vậy!”

Hai đấm này của Tả Trạm Vũ rất mạnh lại có lực, hai người đàn ông một nằm trên đất rên rỉ, một bị đánh gãy răng máu me chảy be bét ra ngoài.

Lâm Hạo Sơ thấy thế không khỏi ngạc nhiên, lúc này mới hiểu được thì ra trước giờ Tả Trạm Vũ với mình cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo mà thôi, đây mới là hắn lúc thật sự ra tay.

Người như Tả Trạm Vũ quá mức gây chú ý, nhưng gia cảnh lại bình thường nên khó tránh khỏi sẽ có người nhìn hắn không vừa mắt, thường thường muốn tìm hắn dằn vặt. Hơn nữa cha hắn là Tả Chấn Phi còn rất rêu rao, mờ ám với không ít phụ nữ, không tránh khỏi liên quan nên luôn có người các loại lí do chính đáng xuống tay với con trai Tả Chấn Phi.

Cho nên Tả Trạm Vũ hiện giờ có thể làm cho người nhiều phục mình như vậy, chỉ dựa vào chỉ số thông minh và thành tích tốt là không đủ, dù sao có vài người chỉ khuất phục dưới nắm tay. Có thể nói, Tả Trạm Vũ chính là dựa vào nắm tay để dạy dỗ người khác nghe lời…


Bởi vì hai người này bị thương không nhẹ trong lần tai nanh nên Tả Trạm Vũ cũng không rat ay tàn nhẫn. Hắn thấy hai cú đấm của mình cũng đủ để họ ăn khổ vài ngày liền thu tay lại, thản nhiên nói: “Các anh chờ khỏi hẳn rồi đi tìm Lâm Bác Hiên, cứ nói chứng cứ này là các anh bí mật tra được. Các anh yên tâm, so với các anh thì Lâm Bác Hiên càng sợ chuyện này bị lộ, vì tránh cho phiền toái nên sau này gã cũng không tìm các anh gây chuyện nữa.”

“Vâng vâng vâng…” Hai người đàn ông trong nhất thời như nhặt được đại xá, vội vàng đỡ nhau nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài.

Bọn họ sao lại ngu như vậy, dây vào hai người không nên dây!

Sau khi Tả Trạm Vũ đóng cửa ghế lô, an vị ngồi lại chỗ cũ, cúi đầu mặt không đổi sắc gắp một miếng thịt, lại chậm chạp không đưa vào trong miệng.

Nếu không phải hai người này còn có tác dụng hắn sẽ không dễ dàng buông tha như vật. Mấy ngày trước khi cuộc đua xe bắt đầu, tâm trạng Lâm Hạo Sơ có bao nhiêu lo lắng hắn biết rõ.

Mà khi xảy ra tai nạn, hắn cố ý làm mình bị thương hai tay không phải để khiến cho Lâm Hạo Sơ có suy nghĩ cảm kích và đau lòng cho mình, mà là vì hắn thật sự không muốn bà xã bị thương dù chỉ là tóc gáy.

Về phần khi nằm viện, hắn từ chối đề nghị nói quá chuyện vết thương lên của các y tá cũng không chỉ để tránh cho Lâm Hạo Sơ nổi bão với mình, càng nhiều hơn chính là vì không muốn Lâm Hạo Sơ quá mức lo lắng cho mình.

Tả Trạm Vũ nghĩ bọn họ vì chuyện thi thố mà vừa mệt vừa cẩn thận như vậy, nếu Lâm Hạo Sơ xảy ra chuyện gì hắn tuyệt đối sẽ khiến hai người kia hối hận vì đã chui ra khỏi bụng mẹ!

Lâm Hạo Sơ nhìn hai lông mày nhíu chặt của Tả Trạm Vũ, lần đầu tiên không già mồm cãi láo mà có cái suy nghĩ giống nữ chính ngôn tình muốn vuốt lên lông mày của nam chính…

“Bà xã, lại đây!” Lâm Hạo Sơ đột nhiên đánh vỡ trầm mặc, khóe mắt không tự giác mà hơi nhếch lên.

“Hả?” Tả Trạm Vũ lấy lại tinh thần, không rõ lí do nhìn về phía Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ nhếch môi một cái, đột nhiên nghiêng người hôn xuống Tả Trạm Vũ…

Hết chương 75.

Lôi Phong 雷鋒 (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.

Dù rằng có thể từng tồn tại người lính tên là Lôi Phong trên thực tế, thì những giai thoại về cuộc đời anh mà hệ thống tuyên truyền của đảng Cộng sản dựng lên đã gây ra nhiều tranh cãi mạnh mẽ, khiến anh trở thành một đề tài cho nhiều người Trung Quốc chê cười và nhạo báng. Tuy nhiên có một sự thật rằng hình ảnh của Lôi trong vai trò một quân nhân mẫu mực đã tồn tại qua nhiều thập kỷ với những thay đổi về mặt chính trị ở Trung Quốc. (Theo wiki)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui