Nhà lớn Lâm gia.
Biết cái gì gọi là “Thực tủy tri vị” không?
Trạng thái của Lâm Hạo Sơ hiện giờ chính là như thế…
Toàn bộ một buổi tối hắn đều mơ thấy mình và Tả Trạm Vũ dây dưa cùng một chỗ, hình ảnh thở dốc, rên rỉ tuyệt đối không thua gì lúc hắn nhìn thấy tình cảnh trên giường của Lâm Bác Hiên và Trương Hoa.
Buổi sáng khi Lâm Hạo Sơ tỉnh lại, nghĩ đến mình trong giấc mơ dâm như vậy, thậm chí khi nhận thấy quần lót ướt nhẹp hắn liền mặt đỏ tai hồng.
Có một câu nói thế nào nhỉ? Không có ai không có dục vọng, chỉ là chưa trải qua mà thôi. Hơn nữa cho dù là nam hay nữ cả đời đều không quên được người cho mình biết mùi vị lần đầu tiên.
Lâm Hạo Sơ càng nghĩ càng cảm thấy Tả Trạm Vũ âm hiểm giả dối, tên đó dám nói ngày hôm qua kéo hắn vào vực sâu dục vọng vì hạnh phúc nửa đời sau của hắn, còn lâu mới tin.
Lâm Hạo Sơ thuộc tính cấm dục nhớ lại lúc ấy Tả Trạm Vũ ép buộc mình có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận cảm giác tên kia mang đến khiến hắn vô cùng đắm chìm…
“Tại sao tao lại không thể tham gia cuộc họp cổ đông? Đừng quên cổ phần của tao nếu so sánh còn nhiều hơn mày.”
Ngay khi Lâm Hạo Sơ đang hận Tả Trạm Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, dưới lầu biệt thự đột nhiên truyền đến giọng nói không mấy vui vẻ.
“Mẹ, mẹ đừng nói đùa, chuyện làm ăn phụ nữ như mẹ biết gì đâu mà đòi tham gia hội nghị cổ đông?” Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Bác Hiên hơi lộ ra chút tức giận, lúc này tại trong mắt của gã mẹ gã như vậy không khác gì đang cố tình gây sự.
“À, mày đúng là có lương tâm! Lúc trước ba mày mới mất tuổi mày cũng không lớn là bao, đại sự của công ty đều một tay tao xử lí. Khi mày mới vừa tiếp quản công ty, cũng là tao ở một bên nhắc nhở, hiện tại mày lại nghi ngờ năng lực của mẹ mày?” Chu Văn Vận hiển nhiên bị Lâm Bác Hiên nói đến tức giận, trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh người thanh niên kia cứu mẹ mình liền cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi, nhìn Lâm Bác Hiên cũng càng ngày càng không hài lòng.
Không sai, việc con trai bà ta vứt bỏ bà tan gay khi xảy ra tai nạn giống như cây kim trong lòng không cách nào nhổ bỏ.
Mà Lâm Bác Hiên từ xưa đến nay luôn khiêm tốn trước mặt mẹ mình giờ khắc này nhìn Chu Văn Vận bằng ánh mắt lạnh lùng thô bạo.
Sự kiện kia cũng để lại trong lòng gã một cây kim, sắc nhọn vô cùng.
Thật sự là buồn cười! Lâm Bác Hiên cũng không tin nếu như lúc ấy mẹ gã phản ứng nhanh hơn bà sẽ bỏ lại gã không chút do dự sao? Chính bà ta không xả thân cứu người được thì dựa vào cái gì yêu cầu gã xả thân cứu người?
Trong lòng Lâm Bác Hiên cũng bắt đầu hiện ra người mẹ kia, nghĩ thầm quả là là một người mẹ vĩ đại, dù sao không phải người mẹ nào cũng coi tính mạng con mình là trên hết, ngay cả mẹ gã cũng đặt tư lợi lên trên hết.
Lúc này cả hai đều đem mẹ/con trai của mình đi so sánh với mẹ/con trai của người khác, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa.
Cho nên nói một tuồng kịch này Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ sắp đặt vô cùng tốt, bọn họ nắm chắc bản tính ích kỷ hẹp hòi của hai kẻ kia và đặc điểm lòng nghi ngờ rất nặng từ đó thành công mà chọn phương pháp phá vỡ mối quan hệ của họ.
Hiện giờ, Chu Văn Vận đã không còn tin tưởng Lâm Bác Hiên một trăm phần trăm, cho rằng quyền lợi và tiền tài phải trực tiếp nắm trong tay mới bền chắc, nếu không lỡ như ngày nào đó xảy ra cái gì ngoài ý muốn đứa con vô lương tâm của bà ta sẽ lo cho mình ăn ngon uống đã trước còn người mẹ này bị vứt qua một bên.
Nhưng Lâm Bác Hiên tuổi trẻ khí thịnh, dã tâm bừng bừng làm sao có thể nguyện ý quyền lợi bị phân cách, hoặc là bị người khác chỉ đạo? Cho dù người này có là mẹ của gã cũng không được!
“Tao chỉ là đi tham gia một cái hội nghị, mày cứ thế chuyện bé xé ra to cái gì? Theo lý thuyết, tao chính là cổ đông của công ty, vốn là nên tham gia không phải sao?” Trong lời Chu Văn Vận có thâm ý.
Chính xác sau khi Lâm Bác Hiên chính thức tiếp quản mọi chuyện Lâm thị, Chu Văn Vận liền không còn tham gia hội nghị lớn nhỏ gì trong công ty nữa, cũng khó trách quyết định đột ngột này của bà ta khiến Lâm Bác Hiên có phản ứng lớn như vậy.
Lâm Bác Hiên không có cách nào cãi lại cuối cùng cũng chỉ có thể tức giận ngồi trên xe, nghênh ngang rời đi.
Ngay sau đó, Chu Văn Vận cũng leo lên xe của mình theo sát.
Hai mẹ con đã bắt đầu cho nhau ngờ vực vô căn cứ cùng tính kế lẫn nhau, không biết rằng mình đã rơi vào vũng lầy Lâm Hạo Sơ an bài.
Người có nhiều nhất cồ phần Lâm thị đương nhiên chính là con trai ruột duy nhất của Lâm Khánh Diệp là Lâm Hạo Sơ, cho dù Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có gộp cổ phần cũng không nhiều bằng hắn.
Nhưng Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có thể sẽ lén lút thu mua cổ phần của Lâm thị, bởi vậy nếu tính tất cả cổ phần của hai mẹ con nói không chừng đã vượt qua hắn.
Hiện giờ hai mẹ con đã có ngăn cách, đương nhiên là sẽ không cam lòng giao cổ phần của mình cho đối phương, điều này cũng giảm xóc cho Lâm Hạo Sơ rất lớn.
Đối với việc này Lâm Hạo Sơ không khỏi trào phúng nghĩ hai mẹ con này đúng là ruột thịt, đều ích kỷ đa nghi như nhau. Hắn chỉ an bài một vở diễn hai người lại không kiềm chế được bắt đầu nội đấu.
Cổ đông chính là gì? Tương lai, cho dù là Chu Văn Vận hay Lâm Bác Hiên đều sẽ không còn cách nào xuất hiện trong hội nghị cổ đông nữa!
Sau khi Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận đi không bao lâu điện thoại di động của Lâm Hạo Sơ liền vang lên, trên màn hình hiện ba chữ “Tả Trạm Vũ” to đùng.
Cũng không biết là có phải vì trong lòng có quỷ hay không hắn luôn cảm thấy ba chữ to đùng này giống hệt chủ nhân Tả Trạm Vũ của chúng, đang cười đến giương nanh múa vuốt với hắn.
Lâm Hạo Sơ không khỏi mặt đỏ tai hồng, khẽ cắn môi, qua một hồi lâu nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Vợ ơi…” Giọng nói lười biếng của Tả Trạm Vũ thông qua sóng vô tuyến truyền tới. “Mau tới đây, giới thiệu một người bạn cho em.”
Ngữ khí của Tả Trạm Vũ vẫn cà lơ phất phơ như mọi ngày, nhưng Lâm Hạo Sơ rất nhanh liền nhận ra người Tả Trạm Vũ muốn giới thiệu cho hắn nhất định rất quan trọng.
Cúp điện thoại, Lâm Hạo Sơ nghĩ nghĩ, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ khá nghiêm túc.
Khi đến địa chỉ Tả Trạm Vũ cho Lâm Hạo Sơ quả nhiên nhìn thấy Tả Trạm Vũ ngồi đối diện một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giầy da, một bộ dáng tinh anh đúng chuẩn.
Khi Tả Trạm Vũ nhìn thấy Lâm Hạo Sơ mặc một thân chính trang thành thục ổn trọng liền nhịn không được nhíu lông mày, dương dương tự đắc nghĩ tức phụ nhi của hắn quả nhiên chính người thông minh.
Đối với những tinh anh trên thương trường mà nói mao đầu tiểu tử sẽ khiến người khác cảm thấy không đủ đáng tin, thành thục ổn trọng sẽ khiến bọn họ theo bản năng có nhiều hảo cảm hơn.
“Tức phụ nhi, giới thiệu một chút, vị này chính là tổng giám đốc Phong thị Phong Bạc Thành.”
“Xin chào, Lâm Hạo Sơ, tôi là Phong Bạc Thành, Đạm trong đạm bạc, Thành trong thành công.” Phong Bạc Thành cố ý đứng lên đối vươn tay ra với Lâm Hạo Sơ, giơ tay nhấc chân gian đều biểu hiện sự coi trọng dành cho Lâm Hạo Sơ.
May là Lâm Hạo Sơ đã có chuẩn bị tâm lí nhưng khi biết đối phương chính là Phong thị – Phong Bạc Thành cũng vẫn có chút kinh ngạc.
Phong Bạc Thành, trong vòng luẩn quẩn của họ không ai không hiểu, vô luận là trưởng bối nhà ai khi nhắc tới anh đều khen ngợi không dứt.
Trong đám hào môn thế gia ăn chơi trác táng thật sự rất nhiều, nhưng Phong Bạc Thành từ nhỏ đến lớn đều thành tích ưu tú, trước tiên lấy được MBA của đại học Cambridge, sau khi về nước liền lập tức tiến vào công ty gia tộc làm việc. Phong thị vài năm gần đây dưới sự dẫn dắt của anh càng phát triển lớn mạnh, ngay năm kia Phong thị thành công vươn ra biên giới, nghiễm nhiên trở thành công ty hàng đầu của quốc gia.
Nhưng để thanh danh Phong Bạc Thành lan rộng như vậy là nhờ việc khi anh mới vừa về nước năm kia liền sấm rền gió cuốn đoạt lại công ty từ tay ba đứa con riêng của cha mình, một mình độc chiếm Phong thị, một tay che trời.
Đối với việc này bên ngoài chưa từng nói một câu Phong Bạc Thành không đúng, dù sao Phong thị vốn là của mẹ Phong Bạc Thành và cha anh cùng nhau xây dựng. Chỉ tiếc đến khi công thành danh toại, cha Phong Bạc Thành là Phong Duệ lại không quý trọng người vợ đã cùng mình đồng cam cộng khổ mà mắc phải sai lầm đa số đàn ông đều mắc.
“Cảm giác cậu mang lại cho tôi hôm nay khác xa lúc đua xe ngày đó, càng thêm ổn trọng ra dáng người có thể làm việc lớn.” Phong Bạc Thành chủ động mở đầu câu chuyện.
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, chợt nghe Phong Bạc Thành tiếp tục cười nói: “Thật không dám dấu diếm, tôi thật ra cũng giống các cậu nhưng tôi vẫn giống đa số người trong giới không có cách nào làm được như các cậu, thản nhiên công bố tính hướng trước mặt mọi người.”
Ngày đó bạn trai anh cũng tham gia trận đấu, anh cũng giống như đa số người khác đứng bên ngoài yên lặng cổ vũ cho bạn trai, nhưng từ đầu đến cuối anh lại không dám nói với người kia một câu.
Phong Bạc Thành giống như đại đa số người đồng tính luyến ái khác không dám công khai tính hướng, điều này khiến anh không chỉ một lần cảm thấy áy náy với người yêu.
Theo lý thuyết Phong Bạc Thành cũng là một người rất tự tin, trên thương trường oai phong một cõi thậm chí kiêu ngạo ương ngạnh có thể khiến anh để vào mắt cũng không có nhiều người, nhưng Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ lại giữa trận đua xe thể hiện tình cảm không tầm thường của mình khiến Phong Bạc Thành nhìn bọn họ với cặp mắt khác xưa, đồng thời nhớ kỹ bọn họ.
Người sẽ khâm phục người khác khi họ làm được việc mình không làm được, Phong Bạc Thành cũng không ngoại lệ. Anh trải qua mưa gió biết người có thể tự nhiên hào phóng thừa nhận tính hướng của mình nhất định sẽ có trí tuệ rộng lớn, tinh thần cũng hơn hẳn những người khác.
Hơn nữa hai thiếu niên này còn nhỏ hơn anh bảy tuổi.
Sau này khi Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ xảy ra tai nạn xe cộ đồng thời bị đưa vào bệnh viện, Phong Bạc Thành tất nhiên là nhịn không được chú ý một chút liền nghe nói Lâm Hạo Sơ bất kể hiềm khích lúc trước thế nhưng trả tiền viện phí cho hai tên tuyển thủ gây tai nạn liền càng thêm cảm thấy người bạn như vậy và đồng bọn trên thương trường như vậy không thể bỏ qua.
Vì thế Phong Bạc Thành là nhân vật từng gây mưa gió tại đại học H liền cứ như vậy cho người tìm hiểu làm quen Tả Trạm vũ, tiến tới quen luôn Lâm Hạo Sơ.
Đồng dạng đều là quần thể “không thể đưa ra ánh sáng” của xã hội, Phong Bạc Thành cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy chí lớn gặp nhau với hai người.
“Công ty của tôi gần đây có một dự án đang đấu thầu, nghe nói Lâm thị có tính toán tham gia đấu giá. Nếu có yêu cầu, tôi nguyện ý cung cấp chút lực.” Một câu chuyện Phong Bạc Thành không nói nhiều nhưng người ở đây đều ngầm hiểu.
Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng, hiện giờ Lâm Bác Hiên một mình nắm quyền to trong Lâm thị, ngay cả người ngoài cũng nhìn ra dã tâm muốn chiếm Lâm thị của gã huống chi là Phong Bạc Thành từng trải qua tranh đấu trong gia tộc. Đừng nhìn Phong Bạc Thành nói chuyện tùy ý như đang nói về thời tiết, nhưng bọn họ đều hiểu một câu nói kia có bao nhiêu cao thấp.
Lâm Hạo Sơ không kìm lòng được đem ánh mắt dừng lại trên người Tả Trạm Vũ, không khỏi hoài nghi lúc ấy tiểu tử này trước mặt công chúng gọi hắn là “ông xã” ngoại trừ đùa giỡn lưu manh ra có phải còn ý đồ khác hay không?
Ai biết được? Lòng dạ tên này rất thâm sâu…
Trung Quốc là xã hội điển hình của nhân tình, kẻ cuồng vọng kiêu ngạo đều không thể không dụng tâm xây dựng quan hệ trong kinh doanh. Đầu sỏ thương giới như Phong Bạc Thành nguyện ý trợ hắn giúp một tay có thể nói đã là Lâm Hạo Sơ dự kiến. Nhưng cho dù như thế nào Lâm Hạo Sơ cũng biết, lúc trước cho dù mình lấy ơn báo oán không để ý hiềm khích trợ giúp kia hai tên tuyển thủ đua xe, hay hành vi nói lung lạc nhân tâm đều không uổng phí…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...