Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Không đến hai tháng, tay Tả Trạm Vũ lấy tốc độ kinh người hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, ngay cả bác sĩ trưởng sau khi tự mình kiểm tra cho hắn cũng nhịn không được vừa kí giấy ra viện vừa cảm khái: “Thể chất iểu tử này rất cường tráng! Bình thường có phải hay rèn luyện đúng không? Mấy đứa khác bằng tuổi cũng không bình phục nhanh như cậu được!”

Lâm Hạo Sơ nhìn vẻ mặt rắm thối của Tả Trạm Vũ không khỏi nhếch khóe miệng, ánh mắt lại vô ý nhìn về phía cửa phòng bệnh trống vắng.

Nói đến cũng kỳ quái từ khi bắt đầu nằm viện đến khi ra viện cũng đã một thời gian, mẹ của Tả Trạm Vũ là Tô Duy không chỉ không tới thăm Tả Trạm Vũ một lần mà ngay cả điện thoại cũng không gọi qua.

Đương nhiên, Lâm Hạo Sơ tuyệt đối không nghi ngờ tình cảm của Tô Duy đối với Tả Trạm Vũ, chỉ là nghĩ đến câu cuối cùng cô đã nói trong điện thoại liền cảm thấy cô đúng là một người phụ nữ kì lạ.

“Mẹ tôi là như vậy, xem tình yêu quan trọng hơn hết thảy, cho dù tôi có vì em mất mạng bà ấy cũng sẽ không mắng tôi, cũng sẽ không một câu oán trách em.” Đối với cái này Tả Trạm Vũ giống như có điều suy nghĩ mà giải thích một chút.

Có một chút chuyện hắn không phải quá muốn nhớ lại, ví dụ như mẹ hắn đã tổn thương người nhà mẹ đẻ mình…

Đối với chuyện này Lâm Hạo Sơ nhịn không được bắt đầu suy nghĩ, tình cảm của Tả Trạm Vũ dành cho mình có phải cũng sẽ giống tình cảm mẹ của hắn dành cho cha hắn, đến chết cũng không buông tay?

Nghĩ vậy Lâm Hạo Sơ không khỏi bật cười, nghĩ thầm rằng mình sao lại vì cái này mà kiêu ngạo?

Ngay khi Lâm Hạo Sơ đang ghét bỏ suy nghĩ của mình, một bàn tay dày rộng bỗng nắm lấy tay hắn.


Hắn ngẩn người, vốn tưởng rằng Tả Trạm Vũ lúc này nhất định sẽ dùng vẻ mặt trêu tức hoặc là đắc ý nhìn mình lại ngoài ý muốn phát hiện cái tên bình thường da mặt dày hơn cả tường thành lúc này đây thế nhưng khó được mà lảng tránh ánh mắt của hắn, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng đáng nghi, cứ như vậy mà tràn ra hai bên tai.

“Đi thôi!” Tả Trạm Vũ bị ánh mắt của Lâm Hạo Sơ nhìn chăm chú đến mức không được tự nhiên, không tự giác ho nhẹ một tiếng giống như tự đắc mà nói một câu.

Lâm Hạo Sơ cười cười, dưới ánh mắt khiếp sợ của bác sĩ trưởng và nhân viên bệnh viện, thậm chí dưới một vài ánh mắt coi thường ác ý thản nhiên nắm lại tay Tả Trạm Vũ.

Hai người liền như vậy tay dắt tay nhau đi ra khỏi phòng bệnh, một đám y tá đáng yêu có thể trước đó biết được Tả Trạm Vũ sẽ xuất viện đều đang đứng ở hành lang nhìn bọn họ nhiệt tình vẫy tay.

“Nam thần, nam thần!”

Lâm Hạo Sơ không khỏi cười nói: “Chào mọi người.”

Về phần Tả Trạm Vũ thì vẫn là hơi ngẩng đầu, ai cũng không thèm nhìn, rất có cảm giác cả vú lấp miệng em.

Thái độ cao lãnh của hắn khiến các y tá càng thêm say mê.”Ôi ôi! Tả công đại nhân thật quyến rũ!”

Lâm Hạo Sơ buồn cười, nghĩ thầm rằng Tả công đại nhân của các cô đang thẹn thùng!


Hai người một đường đi xe về Tả gia, khi xuống xe Lâm Hạo Sơ theo bản năng xách hành lí, giống như lo lắng tay Tả Trạm Vũ sẽ bị thương.

Đừng nhìn Lâm Hạo Sơ là một thiếu gia nhà giàu áo đến vươn tay cơm đến há mồm, một khi hắn đã chăm sóc người khác thì cũng dịu dàng chẳng kém ai.

Đối với điều này Tả Trạm Vũ kiên trì cho rằng đó là vì Lâm Hạo Sơ đối với hắn tình sâu như biển…

Kỳ thật hành lý cũng không nhiều lắm chỉ có quần áo, một vài dụng cụ sinh hoạt cá nhân và máy tính.

Khi Tả Trạm Vũ đòi Lâm Hạo Sơ đưa máy tính cho mình, Lâm Hạo Sơ chỉ cho rằng hắn muốn xem phim giết thời gian, kết quả khi nhìn thấy người nào đó dùng ngón chân gõ bàn phím liền không nhịn được kinh ngạc một lúc lâu.

Đương nhiên tiểu tử này không thuần thục mấy, tốc độ dùng đầu ngón chân gõ bàn phím rất chậm nhưng Lâm Hạo Sơ lại khiếp sợ phát hiện năm ngày sau hắn thế nhưng không hề hấp tấp nóng nảy, cứ như vậy dùng đầu ngón chân cố sức gõ, thậm chí còn có thể điều khiển chuột máy tính.

Nghị lực và tính kiên nhẫn như vậy khiến Lâm Hạo Sơ có chút bội phục sát đất.

Tả Trạm Vũ lười biếng nhìn Lâm Hạo Sơ sau khi cất đồ xong, lại một mình ôm đồm công việc, quét dọn, trải giường chiếu, nghiễm nhiên còn xem hắn là bệnh nhân, hơn nữa còn có tự giác của chủ nhân ngôi nhà liền cười đến đặc biệt ý tứ hàm xúc không rõ.

“Muốn xác nhận tình huống tay tôi một chút không?” Hắn đột nhiên mở miệng nói.


Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, còn chưa kịp xoay người liền thấy một tia bóng đen mạnh mẽ nhảy đến trước mặt, ngay sau đó đã đem hắn đặt trên ghế sa lông.

“Để tôi đứng lên!” Lâm Hạo Sơ nghẹn đến đỏ mặt, bị đè có chút không thở nổi, cảm giác toàn thân đều bị hơi thở mạnh mẽ của người nào đó vây quanh, tim lại đập bắt đầu lệch khỏi tốc độ bình thường.

Tả Trạm Vũ không nói chuyện, cứ như vậy dùng ánh mắt sâu kín nhìn Lâm Hạo Sơ, khóe miệng cười vô cùng yêu dã mị hoặc. Hắn một chân chống lên, một chân chặt chẽ khóa chặt người Lâm Hạo Sơ, một tay nắm lấy Lâm Hạo Sơ đang phản kháng, một tay khác cố ý chậm rãi từng chút một kéo quần Lâm Hạo Sơ…

Trong nháy mắt thân thể Lâm Hạo Sơ mẫn cảm đến căng cứng, mặt cũng bắt đầu đỏ. Hắn nhịn không được bắt đầu kịch liệt giãy dụa, lại kinh ngạc nhận ra sức của Tả Trạm Vũ vậy mà còn mạnh hơn mình nghĩ, ngay cả hắn khi đánh nhau hơn nửa đều thắng cũng không chiếm được một chút tiện nghi.

Lâm Hạo Sơ cắn răng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bàn tay to hạnh kiểm xấu đầy tội ác của ai kia quấy phá mình.

Hắn có dự cảm xấu hôm nay sẽ thất thủ…

“A…” Khi nơi nào đó trên người truyền đến cảm giác xa lạ Lâm Hạo Sơ thật sự nhịn không được hít sâu một hơi.

Đối với người còn chưa bao giờ tự an ủi qua như Lâm Hạo Sơ mà nói, tay người khác có thể mang đến bao nhiêu mãnh liệt…

“Buông tay! Tôi không cần!” Lâm Hạo Sơ cố nén máu đều tập trung đến nơi khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói.

Đáng tiếc Tả Trạm Vũ hoàn toàn không nhìn thấy lửa giận của hắn, ngược lại bị phản ứng mãnh liệt của hắn làm cho đắc ý, cười tủm tỉm hỏi: “Có phải rất thoải mái không bảo bối nhi?”


Hắn nói xong, liền mở to đôi mắt ánh lửa bập bùng nhìn chằm chằm nơi giữa hai chân Lâm Hạo Sơ, thậm chí còn rất lưu manh dùng tay chọt chọt vài cái.

“Đệch!” Lâm Hạo Sơ lập tức bị kích thích đến chửi ầm lên, cái loại khoái cảm làm người khác muốn điên khiến hắn cảm thấy thân thể không là của mình.

“Ha… Quả nhiên nhỏ hơn của tôi! Lớn lên thật xinh đẹp!” Tả Trạm Vũ giống như hồn nhiên chưa nhận ra hắn tức giận, vừa lòng gật đầu “thưởng thức” một hồi lâu, sau đó bắt đầu chuyên chú hầu hạ.

“Ầm ——” một tiếng, Lâm Hạo Sơ cảm thấy lý trí muốn bỏ mình đi…

Trong nhất thời toàn bộ không gian đều là tiếng rên rỉ thở dốc của ai đó. Nếu không phải bây giờ là ban ngày, bên ngoài ồn ào có lẽ thanh âm mờ ám kia sẽ truyền khắp mấy gian nhà cách âm kém.

Toàn bộ quá trình, Tả Trạm Vũ đều gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ vì tình dục mà yêu dã đến không còn gì để nói, cùng với thanh âm dễ nghe mê hoặc lòng người khiến chính hắn cũng cảm thấy thú huyết sôi trào…

“Bảo bối nhi, thanh âm của em có thể khiến tôi lên đỉnh…” Hắn bỗng dưng lại gần bên tai Lâm Hạo Sơ, trầm thấp hấp dẫn nói.

Đột nhiên, Lâm Hạo Sơ “a ——” một tiếng, phóng thích trên tay Tả Trạm Vũ.

Lâm Hạo Sơ cả người vô lực thở dốc, đại não còn ngưng trệ, khuôn mặt nhuốm màu tình dục chưa phai nhiều thêm chút hào hoa phong tình so với bình thường.

Tả Trạm Vũ đang nhìn bàn tay lầy lội của mình, lại mang vẻ biếng nhác nói: “Xác nhận kết quả, khôi phục rất tốt…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui