Biến cố đột ngột xảy ra khiến mọi người xung quanh trở nên im lặng, sau khi mọi người lấy lại tinh thần, cổ động viên của đội bên trụ sở chính nhanh chóng cổ vũ phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng hét chói tai, nhiệt tình đến mức bên sân của trường cơ sở có chút hiu quạnh cùng im ắng.
Cổ động viên của trường cơ sở không tránh được mà cảm thấy mất mát, nhưng trong số họ có không ít nữ sinh vẫn luôn chăm chú nhìn vào bóng dáng ai đó ở cuối sân sớm đã ném hết lập trường lên chín tầng mây.
Đám Mạnh Tường Hằng cảm thấy mình bị vũ nhục, ai nấy đều hăng máu sôi nổi tiến lên muốn cướp bóng trong tay Tả Trạm Vũ, chỉ có Lâm Hạo Sơ vẫn bình tĩnh như thường, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc khó nhận ra.
Nói thật, kỹ thuật chơi bóng của Tả Trạm Vũ nằm ngoài dự đoán của Lâm Hạo Sơ, hắn không nghĩ rằng Tả Trạm Vũ sẽ chơi bóng giỏi như vậy.
Trụ sở chính của đại học H trước giờ nổi tiếng về học tập, theo lý mà nói thời gian để luyện tập chơi bóng sẽ không bằng được bên trường cơ sở. Lâm Hạo Sơ đối với khả năng chơi bóng của Tả Trạm Vũ vô cùng bất ngờ. Qua những động tác liền mạch khi nãy, có thể thấy được tốc độ cùng với sức bật vô cùng tốt của Tả Trạm Vũ, hơn nữa hắn còn sở hữu chiều cao gần như nhất đội, cũng dễ hiểu vì sao qua cú nhảy khi nãy hắn lại dễ dàng cướp bóng từ tay Mạnh Tường Hằng.
Đây cũng không phải vì Mạnh Tường Hằng phạm lỗi hay kỹ thuật kém mà vì không chỉ kỹ thuật của Tả Trạm Vũ đã vượt qua những người ở đây, hơn nữa người kia có thể nói là sinh ra để làm vận động viên. Cho nên chỉ có thể nói là Mạnh Tường Hoàn quá xui xẻo, trận đấu mới vừa mới bắt đầu Tả Trạm Vũ đã ra oai phủ đầu với hắn.
Lâm Hạo Sơ nhìn qua sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Mạnh Tường Hằng bên cạnh liền vỗ vai an ủi hắn. Những đội viên khác thấy thế, cũng đến bên cạnh cổ vũ cho Mạnh Tường Hằng.
Đối lập với tình huống bên này, những thành viên trong đội trường trụ sở chính sau khi thấy qua màn đoạt bóng của Tả Trạm Vũ thì ai cũng tinh thần phấn chấn. Bọn họ sôi dơ ngón tay cái lên với hắn, đối với chuyện này khóe miệng Tả Trạm Vũ cũng chỉ nhếch lên một chút, khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì nhiều.
Dù sao mọi người ai cũng là thanh niên tràn đầy sức chiến đấu, tuy rằng đây chỉ là thi đấu hữu nghị, nhưng trong lòng họ lại rất rõ ràng việc thắng hay thua đều có liên quan đến danh dự của trường học và bản thân. Vì thế không bên nào muốn trở thành kẻ thua cuộc, trong lúc nhất thời, không khí trên sân đấu trở nên căng thẳng và khẩn trương hơn bất cứ lúc nào.
Cùng với tiếng la hét cổ vũ thỉnh thoảng vang lên từ phía khán đài, ai cũng vì chiến thắng của đội nhà mà quyết tâm dốc toàn bộ sức lực ra ứng phó.
Lúc này đám Ngụy Nguyên Bân nhờ có màn mở đầu của Tả Trạm Vũ mà tinh thần hăng hái nhưng cũng rất nhanh trên mặt bọn họ dần bị biểu cảm nghiêm túc thay thế.
Chỉ thấy một bóng người tuấn tú vô cùng linh hoạt mà chuyền bóng trên sân, bóng rổ giống như đã hòa làm một cùng với hắn. Cho dù hắn đang giữ bóng trong tay nhưng cũng không quên phòng bị không cho người khác cướp mất, động tác người đó thuần thục nhẹ nhàng, thuận buồm xuôi gió. Bóng trong tay hắn được tung lên, vẽ ra một đường parabol duyên dáng trên không trung sau đó rơi vài trong rổ.
Cầu thủ trong đội trương trụ sở chính hai mặt nhìn nhau, rõ ràng đã cảm nhận được sự chênh lệch của mình và đối phương…
Lúc này trên sân bóng ngoại trừ Tả Trạm Vũ thì Lâm Hạo Sơ cũng vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người, nhận được vô số tiếng vỗ tay ủng hộ.
Lại cọ xát thêm vài lần Lâm Hạo Sơ đã xác định cơ bản rằng ngoại trừ Tả Trạm Vũ thì thực lực của những người còn lại trong đội đối thủ là ngang nhau, cũng tầm tầm bọn Mạnh Tường Hằng.
Cho nên trận này đến cuối cùng ai thắng ai thua, đành phải nhìn xem hắn và Tả Trạm Vũ ai tốt hơn ai.
Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên có chút nhiệt huyết sôi trào. Có thể bởi vì Tả Trạm Vũ là người ưu tú nhất trong đám bạn cùng tuổi mà hắn nhận thức điều này làm hắn đặc biệt muốn cùng ai kia so tài cao thấp một phen…
Dần dần Lâm Hạo Sơ trở thành chủ lực, mấy người Mạnh Tường Hằng không hẹn đều cố gắng nỗ lực phối hợp với hắn.
Hai đội thi đấu đến người theo ta đuổi, hai người Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ như đang biểu diễn, thi nhau cản trở không cho đối phương ném bóng, hơn nữa khi một trong hay người có ý định rút lui thì người còn lại sẽ nhanh chóng đuổi theo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ đầu đến cuối vẫn chưa có đội nào có thể dẫn trước tỷ số quá lâu. Ngay lúc này tiếng chuông vang lên, sân đấu cũng sôi trào một tràng vỗ tay oanh động. Trận đấu vô cùng hồi hộp khiến người xem cũng phải nín thở, cảm thấy vô cùng kích thích và hưng phấn.
Không ít người bắt đầu thi nhau đoán xem kết quả cuối cùng sẽ ra sao, Lâm Hạo Sơ giữa một mảnh ồn ào nhìn lên bảng ghi tỷ số. Trụ sở chính tạm thời dẫn đầu, nhưng cũng chỉ nhiều hơn một điểm mà thôi. Hắn không khỏi nhìn về phía Tả Trạm Vũ, Tả Trạm Vũ cũng trùng hợp đang nhìn hắn. Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung. Vẫn là lạnh nhạt vô cùng nhưng Tả Trạm Vũ cũng không vì đang dẫn trước mà đắc ý, Lâm Hạo Sơ cũng không vì bị dẫn trước mà tinh thần sa sút.
Nhưng những người khác trong đội thì vẫn không nhịn được tức đến khó thở. Bọn họ vốn cho rằng người bên trụ sở chính chỉ là một đám mọt sách. Phải biết rằng có thể thi đỗ đại học H trụ sở chính thì chắc chắn phải là mọt sách.
Bọn Mạnh Tường Hằng không có cách nào tiếp thu được rằng đối phương kiến thức vốn đã cách xa mình cả con phố mà ngay cả bóng rổ cũng sắp trở thành bại tướng dưới tay đám mọt sách kia. Bở vậy mà khi hiệp hai bắt đầu, ai cũng nhanh chóng cởi ra quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt, chuẩn bị làm một trận lớn.
“Hạo Sơ, mau cởi áo đi! Hiệp sau chúng ta nhất định phải lật ngược tỷ số!!” Mạnh Tường Hoàn hung hăng ném bộ đòng phục vừa thay, nghiến răng nghiến lợi nói với Lâm Hạo Sơ.
Lâm Hạo Sơ giật mình, hắn còn chưa bao giờ để lộ thân thể trước mặt người khác ngoại trừ cánh tay. Hắn thấy đồng đội ai cũng sôi nổi cởi đồng phục bóng rổ, còn đang suy nghĩ có nên cởi hay không lại đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt mang ý tứ sâu xa dừng lại trên gười mình.
Hắn chỉ thấy Tả Trạm Vũ mang theo một nụ cười không có ý tốt, yên lặng nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm đầy quỷ dị.
Thân thể Lâm Hạo Sơ không nhịn được run rấy, động tác trên tay cũng cứng đờ…
Cái tên Tả Trạm Vũ kia hình như là đồng tính luyến ái mà!
“Tôi quen mặc quần áo rồi, không cởi ra đâu.” Lâm Hạo Sơ lập tức pha trò nói.
“Quên đi, bọn tôi cảm thấy mặc áo vướng víu không dễ hành động thôi!” Mạnh Tường Hằng cũng không có gì nghi ngờ cả.
Lâm Hạo Sơ nhìn đám người Mạnh Tường Hằng lộ nhũ trước mặt, tầm mắt không kìm lòng nổi mà chuyển qua chỗ giữa hai chân Tả Trạm Vũ. Hắn nghĩ người nào đó khi nhìn thấy cảnh này trước mặt có phải là “hoạt sắc sinh hương” cảnh đẹp ý vui hay không, có khi nào tên kia đã máu huyết sôi trào.
Lâm Hạo Sơ đột nhiên có chút tà ác mà hy vọng Tả Trạm Vũ thú tính sôi trào, bị đàn giai đẹp này quấy nhiễu đến không thể phát huy càng tốt!
——————————- vạch phân cách ————————————–
Tiểu kịch trường:
Tả Trạm Vũ: “Nếu cậu cởi quần, tôi nhất định sẽ thú tính sôi trào…”
Lâm Hạo Sơ: “Cút đi!”
——————————- vạch phân cách —————————————
Lâm Hạo Sơ theo bản năng mà híp mắt nhìn chỗ giữa hai chân Tả Trạm Vũ một lúc lâu, muốn nhìn một chút xem có túp lều nào trồi lên hay không. Chỉ tiếc rằng quần áo bóng rổ rụng thùng thình, hắn nhìn mãi cuối cùng cũng không nhìn ra cái gì hết.
“Ha ——” đúng lúc này, một tiếng cười nhạo như có như không vang lên, Lâm Hạo Sơ bỗng dưng phục hồi lại tinh thần mới phát hiện Tả Trạm Vũ đang nhướng mày nhìn mình trên mặt đầy vẻ ý tứ sâu xa, cũng không biết đã phát hiện hắn được bao lâu.
Nhìn trộm bị chính chủ phát hiện trên mặt Lâm Hạo Sơ nóng lên, lập tức dời tầm mắt không hề chú ý rằng khóe miệng Tả Trạm Vũ đang nhẹ nhàng nhếch lên…
Cuối cùng sự thật chứng minh một đám giai đẹp kia không thể làm cho Tả Trạm Vũ thú tính sôi trào, hiệp đấu qua được một nửa, hắn vẫn như cũ tự tin thong dong mấy lần cướp bóng trong tay đối thủ, đột phá vòng vây tiếp tục ghi điểm.
Đương nhiên, so với Tả Trạm Vũ, Lâm Hạo Sơ cũng không chút nào kém cỏi, kỹ thuật úp rổ của hắn phải gọi là vô cùng nhuần nhuyễn (1). Ngay cả khi rổ ở rất xa hắn vẫn ăn dược cú ném ba điểm..
Tình hình trận đấu càng ngày càng căng thẳng, điểm số hai bên bám sát nhau ngay cả một phút trước khi kết thúc trận đấu không ai có thể nói trước đội nào sẽ giành chiến thắng.
Cầu thủ cả hai đội đều mồ hôi nhễ nhại, nhưng ai cũng không mệt mỏi vẫn tiếp tục truy đuổi, nhảy cao trên sân đấu.
“Sơ nhi!” Mạnh Tường Hằng thành công bắt được bóng đồng đội chuyền tới, nhiệt tình kêu gọi Lâm Hạo Sơ muốn đem bóng chuyền cho hắn, lại đột nhiên cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo quét qua.
Tả Trạm Vũ chính mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Mạnh Tường Hằng, trên mặt là vẻ không ai có thể hiểu. Mạnh Tường Hằng nhịn không được giật mình, bóng trong tay định ném đi cũng bị ảnh hưởng lệch khỏi quỹ đạo mà hắn đã tính bay đi nơi khác.
“Bộp ——” một tiếng, Tả Trạm Vũ thoải mái nhảy lên vững vàng tiếp được bóng.
Sắc mặt nhóm cầu thủ bên trường cơ sở rất khó coi, mà Mạnh Tường Hằng lúc này đến suy nghĩ tự bóp chết mình cũng đã nghĩ luôn rồi..
Lúc này trùng hợp điểm số hai bên ngang nhau, Lâm Hạo Sơ cũng không quan tâm cái khác, nhanh chóng chạy vội đến trước mặt Tả Trạm Vũ, hai tay mở ra ý đồ ngăn cản đường đi của hắn.
Hai người lại một lần nữa chính diện giao phong, Tả Trạm Vũ tâng bóng, không đổi sắc mặt tìm kiếm sơ hở của Lâm Hạo Sơ.
“Bộp —— bộp —— bộp ——” bóng rổ va chạm trên sàn nhà, phát ra từng tiếng giòn vang, lúc này toàn bộ sân bóng rổ phảng phất chỉ còn Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ cùng với bóng rổ.
Tả Trạm Vũ yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, lúc này trên mặt Lâm Hạo Sơ che kín mồ hôi, mấy giọt mồ hôi trong tầm mắt hắn lóe ra ánh sáng phản chiếu. Lâm Hạo Sơ cũng nhìn lại Tả Trạm Vũ, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, khóe miệng nở ra một nụ cười tràn đầy tự tin, mặt mũi toát lên khí thế ngang ngược trước nay chưa từng có.
Lâm Hạo Sơ như vậy khiến Tả Trạm Vũ bỗng nhiên cảm thấy chính mình không thể rời mắt được. Không nghĩ tới ngay khi hắn đang ngẩn người Lâm Hạo Sơ nhẹ nhàng xoay tròn một cái đã cướp đi bóng trên tay hắn.
Khán giả ngồi xem cảm thấy tâm trạng của mình lúc lên lúc xuống.
Tả Trạm Vũ lấy lại tinh thần nhìn hai tay trống trơn, ý thức được đây là lần đầu tiên hắn bị người khác cướp mất bóng trong tay. Đây vốn nên là một chuyện mất hết mặt mũi nhưng hắn lại không biết vì cái gì khóe miệng khống chế không được mà hơi hơi gợi lên, có chút quỷ dị, nhưng lại là nụ cười đến từ sâu trong nội tâm.
Lâm Hạo Sơ mây bay nước chảy lưu loát sinh động chuyển bóng, xuyên qua tầng tầng trở ngại chạy đến một đầu khác trên sân.
Lúc này cách thời guan kết thúc chỉ còn vài giây, Lâm Hạo Sơ nhìn rổ ở phía xa xa quyết định thật nhanh, hai tay giơ bóng ở giữa không trung bật người lên ——
Bóng rổ từ trên tay hắn bay đi, các bạn học đều ngừng thở nhìn chăm chú vào bóng, có người ở trong lòng nghĩ hẳn sẽ không đến kịp, xa như vậy cơ mà. Nhưng ngay khi tiếng chuông báo vang lên, bóng cuối cùng vững vàng mà xuyên qua khung rỗ, rơi xuống mặt sàn.
“A ——” sân đáu ngay lập tức vỡ òa, trong lúc nhất thời trên sân bóng chỉ còn vang lên âm thanh hô hào gọi tên “Lâm Hạo Sơ”.
Nhóm cầu thủ trường cơ sở kích động dâng trào, ngay sau đó vây quanh Lâm Hạo Sơ đem hắn tung lên không trung.
Tả Trạm Vũ xa xa nhìn theo thân ảnh đang được tung lên cao cuối cùng cười cười, yên lặng mà vì người kia vỗ tay ủng hộ…
___________________________
Tiểu kịch trường:
Tả Trạm Vũ: “Mỹ nhân kế dùng không tồi…”
Lâm Hạo Sơ: ” lăn!”
Hết chương 26.
(1) Nguyên văn là “Lô hỏa thuần thanh”: Lô hỏa thuần thanh – 炉火纯青 – lú huǒ chún qīng (lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...