Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

“Thụ nhi, mau nói cho tôi biết cậu và Lâm Hạo Sơ có chuyện gì vậy?!”

Trần Mộc Sâm vừa đặt túi sách xuống bàn, đã bị bạn cùng lớp từ phía sau choàng lấy cổ khiến hắn giật mình xuýt ngã.

“Ai cho câu đặt biệt danh lung tung hả…” Trần Mộc Sâm vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn bạn học đằng sau, hắn không biết rằng cho dù mình có giận dữ thì trông vẫn vô cùng ngốc, một chút uy hiếp cũng không có.

Nhất thời, phía sau lại có thêm vài người đến, trăm miệng một lời gọi lên cái biệt danh ngốc nghếch kia.

Trần Mộc Sâm bất đắc dĩ, bạn học trong lớp rất thích trêu đùa cũng hắn, nhưng mọi người đối xử với hắn rất tốt, lúc ấy khi Trần Mộc Sâm bị Lâm Hạo Sơ hãm hại, mọi người cũng đã cùng nhau liên kết lại đi báo với trường học để điều tra từ đầu, chỉ tiếc không có tác dụng.

“Thụ nhi, nói mau cậu sao lại quay về trường được? Lại còn quan hệ sao lại tự nhiên tốt với Lâm thiếu gia vậy?” Vài tên bạn học sôi nổi vây quanh Trần Mộc Sâm, vẻ mặt buôn chuyện hỏi.

“Chủ nhiệm nói lần đó Lâm Hạo Sơ chủ động tới nhận sai, hắn nói thật ra tôi bị người khác hãm hại, mấy người kia bị hắn đe dọa nên mới nói tôi quay cóp.” Trần Mộc Sâm thành thật đáp.

Trong ngày Trần Mộc Sâm quay lại trường, chủ nhiệm từng tìm hắn nói chuyện, hỏi hắn có phải có quan hệ không tồi với Lâm Hạo Sơ hay không, hắn liền nói mình cùng Lâm Hạo Sơ là bạn tốt, ngày hôm qua còn cùng đi ăn, buổi tối đi hát, khi về nhà là Lâm Hạo Sơ đưa hắn về.

Trần Mộc Sâm nói những lời này chính là trần thuật lại sự thật, nhưng chủ nhiệm nghe xong lại là một bộ dạng suy nghĩ sâu xa, thái độ đối xử với hắn khác hẳn lúc trước muốn đuổi hắn, thân mật nhiệt tình không biết phải nói sao.

Đối với chuyện quay cóp lần này, chủ nhiệm vô cùng kiên nhẫn mà giải thích cho Trần Mộc Sâm một lần, nói Lâm Hạo Sơ có gan thừa nhận sai lầm, cố gắng sửa lỗi, nói hết toàn bộ sự thật, Lâm Hạo Sơ còn cố ý thanh minh, mấy bạn học kia cũng là bị hắn uy hiếp, không có tội gì.

Nhưng trên thực tế, mấy bạn học kia không hề bị ai uy hiếp, mà là mỗi người nhận một phần tiền thù lao xa xỉ, nhưng lúc này Lâm Hạo Sơ không muốn có thêm ai vì mình mà chịu phạt nên không nói, chỉ hy vọng mấy người kia tự giải quyết cho tốt, hắn sẽ nhận mọi trách nhiệm lên mình.

Dù sao, hắn biết rõ nguyên nhân chính của việc lần này là do bản thân mình gây ra.


“Chủ động? Còn uy hiếp?” – Mấy bạn cùng lớp này biết chuyện Lâm Hạo Sơ hãm hại Trần Mộc Sâm là đương nhiên, nhưng khi biết được Lâm Hạo Sơ chủ động nhận sai, còn nói mấy đứa kia bị hắn uy hiếp, đều cảm thấy khó tưởng tượng.

Vài người tham gia hãm hại Lâm Hạo Sơ khi đó cũng là bạn trong lớp, lúc ấy đứng về phía Lâm Hạo Sơ, còn không phải đều vì tiền cả sao, không những vậy còn muốn tạo quan hệ với Lâm Hạo Sơ…

“Đúng vậy, mẹ tôi nói, hắn còn tìm giúp nhà tôi một cửa hàng ở trung tâm thành phố!”

Cửa hàng ở trung tâm? Ai mà không biết nơi đó tấc đất tấc vàng? Mọi người sôi nổi hai mặt nhìn nhau, tên bạn học đang bá cổ Trần Mộc Sâm hỏi tiếp: “Chẳng lẽ Lâm thiếu gia lần này cải tà quy chính? Không thể nào đâu?”

“Vì cái gì không có khả năng?!” Ngay khi tên đó vừa dứt lời, một nữ đồng học béo đi tới, dùng chồng sách không hề nhẹ trên tay gõ đầu hắn, rõ ràng cùng bọn họ cùng tuổi, nhưng trước mặt người khác nàng luôn bày ra bộ dáng già dặn hơn.

“Tôi nói này, cậu là con gái đó, không thể dịu dàng chút sao?” – Tên kia còn cố ý giả bộ đau đến nhe răng trợn mắt, trêu chọc nói.

Tường Minh Hi không thèm để ý đến hắn, chỉnh lại sách trên tay nói: “Mấy hôm trước tôi bị sái chân, chính Lâm Hạo Sơ đã đưa tôi đến phòng y tế. Hắn còn ngồi lại thật lâu, sau đó ngay cả tên cũng chưa kịp nói đã vội đi, thật sự là rất nhanh!”

Khi đó người kia thật sự vô cùng đẹp trai! Tường Minh Hi nhớ lại khuôn mặt thanh tú nghiêm tú của Lâm Hạo Sơ, cùng với cảm giác an tâm khi ghé vào trên lưng hắn, liền vẻ mặt say mê. “Bác sĩ nói, chân tôi nếu cấp cứu muộn chút nữa có thể sẽ sưng to vài ngày, thậm chí còn khả năng sẽ để lại di chứng …” – Lời nàng nói ra chính là mang ý tứ bảo vệ Lâm Hạo Sơ.

Các bạn học nam vì vẻ mặt đắm đuối của Tường Minh Hi mà cảm thấy buồn cười, chợt nghe nàng thấm thía nói: “Có ai sẽ không mắc sai lầm? Ai cũng có lúc lầm lỡ! Các cậu vào thời kì phản nghịch không phải vẫn luôn gặp rắc rối sao? Con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng đi! Chúng ta không thể luôn dùng ánh mắt phán xét người khác được, hiểu không?”

Mọi người nghe vậy bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại những gì mà Trần Mộc Sâm và Tường Minh Hi nói.

Nói thật Lâm Hạo Sơ hiện tại ngày nào cũng đi học đầy đủ, mà ngay cả tiết đầu buổi sáng cũng có mặt, tất cả mọi người đều nhận ra sự thay đổi của hắn. Hiện tại nghe nói hắn còn bắt đầu thích giúp đỡ người khác, tuy rằng bọn họ vẫn giữ lại một chút nghi ngờ, nhưng đồng thời cũng hiểu được lời Tường Minh Hi nói cũng có chút đạo lý.

Tường Minh Hi là trợ lý, phụ đạo thêm cho lớp, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng lại là một người có chỉ số cảm xúc EQ vô cùng cao, khéo léo khôn khéo hơn nữa là người làm việc sấm rền gió cuốn. Nàng vẫn luôn giữ vai trò cầu nối giữa lãnh đạo trong trường với học sinh, thường thuyết phục lãnh đạo nhà trường chấp thuận những yêu cầu của học sinh, bởi vậy địa vị trong lòng mọi người rất cao, nói ra câu nào có trọng lượng câu đó.


Mà Trần Mộc Sâm có tính cách trái ngược với Tường Minh Hi, tuy rằng EQ thấp hơn người bình thường, nhưng hắn thiện lương giản dị, hàm hậu đáng yêu đồng dạng cũng khiến mọi người yêu quý.

Cho nên nói, Lâm Hạo Sơ vận khí rất tốt, mặc dù khi hắn giúp đỡ Tường Minh Hi cũng không biết nàng chính là trợ lý, giúp đỡ Trần Mộc Sâm cũng chỉ vì bù lại lỗi lầm trước kia. Nhưng vô luận là Tường Minh Hi hay Trần Mộc Sâm, đều là những người có quan hệ rất tốt vối mọi người trong lớp, một khi hai người kia có ấn tượng khác về hắn, như vậy ngày mọi người tiếp nhận hắn cũng không còn xa…

Một truyền mười, mười truyền trăm, buổi sáng khi Lâm Hạo Sơ đến phòng học, rõ ràng cảm nhận được mọi người dùng ánh mắt khác để nhìn hắn, ánh mắt này khác với trước kia, hình như có một loại cảm xúc khác.

Lâm Hạo Sơ mặt không đổi sắc đi vào lớp học, Trần Mộc Sâm vẫn như mọi ngày, một mình độc chiếm ba dãy đầu bàn, hưng phấn vẫy tay với Lâm Hạo Sơ, khi hắn cố ý chiếm chỗ cho Lâm Hạo Sơ, theo thường lệ sẽ đặt một quyển sách lên đó.

Lâm Hạo Sơ cười đi đến, nghe Trần Mộc Sâm hưng phấn kể lại những chuyện mà hắn cho là thú vị, sau đó hai người bắt đầu ôn tập bài vở.

Mọi người ngồi phía sau nhìn lén Lâm Hạo Sơ, mỗi người một biểu cảm, nhưng trong lòng đều là một trận thổn thức.

Trong trường học hạng ba của họ, có một tên lại mang thái độ học bá của học sinh trường hạng nhất, bọn họ đã sớm thấy nhưng không thể trách, đó chính là Trần Mộc Sâm. Nhưng Trần Mộc Sâm lại thiếu mất thiên phú học tập cái này ai cũng biết, tỷ như hắn lúc này mặc dù đang đọc sách, nhưng hiển nhiên là đang cố sức, vừa học vừa cắn bút vò tóc, ai nhìn cũng phải sốt ruột hộ hắn.

Nhưng Lâm Hạo Sơ ngồi bên cạnh thì khác, ngồi vô cũng nghiêm chỉnh, hết sức chuyên chú xem sách, lật từng trang từng trang, thỉnh thoảng lại lấy bút đỏ thêm vào ghi chú, sau đó lại lấy ra sách bài tập chuẩn bị làm bài, hơn nữa làm rất thuần thục, liền mạch lưu loát, hiển nhiên so với Trần Mộc Sâm đang chăm chỉ học tập bên cạnh thuận lợi hơn rất nhiều.

Lại qua một lúc, kết quả bài kiểm tra hôm nọ còn chưa công bố, nhưng bởi vì Trần Mộc Sâm, cả lớp cũng đã biết Lâm Hạo Sơ điểm cao nhất.

Vô luận là trường điểm hay trường hạng ba, chỉ cần là người học tập tốt, đều sẽ được mọi người thưởng thức. Lúc này mọi người đều nhìn về hướng ai đó đang ngồi thẳng lưng, vô cùng chuyên tâm làm bài, lại nghĩ đến những lời của Trần Mộc Sâm và Tường Minh Hi, không biết sao lại có xúc động muốn thân cận với hắn, hơn nữa các nữ sinh, ngoại trừ mấy người vừa thấy Lâm Hạo Sơ đã thích từ hồi đầu năm, mà ngay cả những người khác cũng phải cảm thán: thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp trai…

Giờ học buổi chiều chầm dứt, bởi vì còn chưa đến giờ cơm chiều, bên ngoài lại là ánh nắng tươi sáng, bọn con trai trong lớp liền rủ nhau đi chơi bóng rổ. Những hoạt động như thế này đương nhiên không thể thiếu Trần Mộc Sâm người có quan hệ tốt trong lớp, Trần Mộc Sâm nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, lại nhìn đôi mắt trông mong của đám kia, ý tứ trong đó vừa thấy liền hiểu.


Mạnh Tường Hoàn dẫn đầu đám con trai trong lớp cũng là chủ lực của đội bóng rổ, nhìn thoáng qua Lâm Hạo Sơ đang thu dọn sách vở, sau khi nhận được ý kiến của mọi người, cuối cùn đứng ở cửa gọi vọng vào: “Hạo Sơ, cùng đi không?”

Lúc này Lâm Hạo Sơ vô cùng trùng hợp đeo túi sách đứng lên, nghe vậy khóe môi giương lên, hào phóng nói: “Được.” – Một nụ cười vô cùng tự nhiên này khiến ai nhìn thấy cũng phải sửng sốt vài giây.

Nói đến cũng lạ, Lâm Hạo Sơ tuy rằng từ cấp hai bắt đầu trải qua sinh hoạt không ra sao, nhưng khí chất của hắn lại không bị ô nhiễm, cũng không biết đây có phải liên quan đến việc Lâm Khánh Diệp đối với hắn có yêu cầu rất cao về dáng vẻ hay không.

Kỳ thật hắn đã cùng một đám hồ bằng cẩu hữu nơi nơi chung chạ vài năm, nhưng vẫn là vẫn duy trì trên người loại khí chất chỉ những người được giáo dục tốt mới có, khí chất như vậy khiến hình ảnh của hắn trong lòng mọi người không giống người thường.

Ở phía bắc sân thể thao có một sân bóng rổ to, bọn họ thấy lại có thêm một nhóm khác đang đến, vô cùng tự nhiên mời mọi người chơi cùng.

Nhóm Mạnh Tường Hoàn vui vẻ đồng ý, một nhóm người cùng nhau vào toilet thay quần áo thể thao.

Bởi vì nhân số tương đối nhiều, mọi người đại khái nghĩ đến cảm giác của người mới là Lâm Hạo Sơ, liền để một người ra sân cho Lâm Hạo Sơ lên thay, mà người kia lại vô cùng vui vẻ cho Lâm Hạo Sơ mượn áo.

Hành động này không tính là gì nhưng trong lòng Lâm Hạo Sơ lại rất cảm động.

Kỳ thật con trai là như vậy, dễ dàng tiêu tan hiềm khích lúc trước, tình hữu nghị tới cũng nhanh, không cần cố sức, cái gì đến sẽ đến.

Nhìn bọn con trai chơi bóng rổ vẫn là lạc thú của nhóm nữ sinh trong trường, thấy bên này trong chốc lát sẽ có thi đấu, không ít nữ sinh đều dừng lại xem.

Một tên nào đó nháy mắt với Mạnh Tường Hoàn, trộm chỉ vào một cô gái có mái tó dài ngang vai đứng bên ngoài, diện mạo vô cùng đáng yêu xinh đẹp, Lâm Hạo Sơ nhìn thấy Mạnh Tường Hoàn vốn dĩ da màu lúa mạch nháy mắt ửng đỏ, cảm thấy mình đã hiểu rõ.

Dù sao đều là thanh niên trẻ tuổi khí thịnh, ai cũng có chút hiếu thắng, vô luận trận này có quan trọng hay không, hai bên đều cố sức tranh bóng, chuyền bóng, bảo vệ rổ.

Chỉ thấy trên sân bóng, có một bóng dáng vô cùng linh hoạt, thường thường đoạt bóng giữa lòng địch, sau đó dễ dàng mà né tránh sự cản trở của đối thủ, thành công mà đem bóng chuyền qua cho chủ lực, tận lực trợ giúp chủ lực ném bóng vào rổ, tuy rằng không phải phát nào cũng trúng, nhưng mỗi một lần thành công tấn công rổ, đều có thể làm cho các nữ sinh dậy sóng hò hét.


Cứ như vậy vài lần, Mạng Tường Hoàn sao lại không nhìn ra Lâm Hạo Sơ đang giúp đỡ mình. Dù sao người bình thường và nữ sinh bên ngoài nhìn không ra, nhưng người hiểu rõ luật chơi và có kinh nghiệm như hắn, tự nhiên sẽ nhận ra rất nhiều lần Lâm Hạo Sơ có cơ hội ghi bàn nhưng đều chuyển bóng cho hắn.

Mạnh Tường Hoàn ngượng ngùng mà ngắm cô gái mình thích, sau đó vô cùng cảm kích nhìn Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ cười cười với hắn, tiếp tục đảm đương trọng trách làm “lá cây” (làm nền).

Bóng rổ là môn thể thao đa số nam sinh ham mê hoạt động đều thích, Lâm Hạo Sơ trước đây thường xuyên cùng đám hồ cẩu chơi, những người đó chơi bóng, có thể nói còn hung mãnh hơn những học sinh này. Lâm Hạo Sơ chơi bóng rổ coi như khá tốt, tuy rằng không giống lúc đua xe bách chiến bách thắng, nhưng là thường xuyên có thể bộc lộ tài năng.

Nhưng hắn cũng hiểu nam nhân cũng có lòng ghen tị, mình nếu vừa gia nhập đội đã quá nổi bật, lại còn trước mặt cô gái mà người ta thích, rất dễ dàng bị người ta ghi sổ đó.

Huống chi, hắn cảm thấy giúp đỡ người ta một chút vẫn quan trọng hơn.

Sân bóng rổ vẫn đang hừng hực khí thế, thỉnh thoảng lại khiến cho đám nữ sinh phấn khích hò hét vỗ tay, không có người chú ý tới, tại tòa nhà giáo vụ hai tầng cách đó không xa, một thiếu niên không mặn không nhạt dõi theo trận đấu dưới lầu, ánh mắt mang ý tứ sâu sa.

“Trạm Vũ, tuy rằng trường chúng ta không có liên hệ chặt chẽ với bên cơ sở, nhưng tóm lại đều là đại học H, cho nên em qua đó diễn thuyết một chút, khích lệ các bạn học!” – giáo viên chủ nhiệm ánh mắt hưng phấn nhìn học sinh có tiền đồ vô lượng trước mặt, có chút kích động khuyên nhủ.

Tả Trạm Vũ nhìn lướt qua bóng dáng Lâm Hạo Sơ linh hoạt di chuyển qua lại trên sân, thuần thục truyền bóng … Mông ~~~, cuối cùng thu hồi tầm mắt, sắc mặt bình tĩnh nhìn giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt lạnh nhạt, không biết sao khiến giáo viên chủ nhiệm có chút sợ hãi…

____________________________

Tiểu kịch trường:

Tả Trạm Vũ: “Tiểu tử này mông thật cong…”

Lâm Hạo Sơ: “Cầm, thú!”

Hết chương 21.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui