Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim

Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Hôm nay Tô Mạt mặc một cái áo sơ mi chiffon màu trắng, mà cái cốc nước này lại đổ thẳng vào ngực cô.

Tô Mạt có thể cảm giác được nước làm ướt cả cái áo sơ mi phía ngoài lẫn cả nội y bên trong. Lúc này áo sơ mi mỏng manh đã gần như biến thành trong suốt, dính sát lên người cô.

Cả hai người đều hoảng sợ, Tô Mạt thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, còn Tân Kỳ thì chưa từng gặp phải loại tình hình này nên lập tức luống cuống tay chân.

Từ góc độ của Tân Kỳ nhìn xuống thì có thể thấy được kiểu dáng nội y của Tô Mạt một cách rõ ràng.

Tân Kỳ giống như bị điện giật mà nhanh chóng dời tầm mắt, rồi lại trông thấy vòng eo nhỏ nhắn, mảnh khảnh của Tô Mạt.

Lỗ tai Tân Kỳ đột nhiên hơi nóng, ngón út của bàn tay trái khẽ run rẩy một chút.

"Cậu có thể lấy giúp tôi một cái khăn lông hay không?" Tô Mạt nắm lấy cái áo sơ mi đã bị ướt sũng, xấu hổ hỏi.

Tân Kỳ giả bộ bình tĩnh mà đi vào WC, nhìn khăn lông treo trên tường, cậu lại rối rắm, ở đây không có khăn lông mới, vậy có nên lấy nó để cho cô ấy lau người?

Tô Mạt đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu ta đi ra, cô vội muốn chết, đành phải thúc giục, "Cậu tìm được chưa?"

Tân Kỳ cuối cùng vẫn cầm cái khăn lông đó đi ra ngoài.

Tô Mạt không đợi cậu đưa qua, đã đưa tay ra lấy cái khăn từ trên tay cậu, nước đã chảy tới trên bụng cô rồi.

Tô Mạt quay lưng lại, đem nước dính ở trên người mình lau cho khô bớt. Lau xong cô mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng có thể thoải mái một chút.

Dù đã lau qua nhưng quần áo vẫn bị ướt, hên là bây giờ trời đã tối, mặt trời cũng đã xuống núi rồi, nếu không thì cô vẫn phải mặc bộ quần áo này thêm một lúc nữa.


"Thực xin lỗi."

Tô Mạt nghe thấy cậu xin lỗi, chợt ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt không có biểu hiện gì của Tân Kỳ lúc nào cũng thờ ơ, lúc này lại xen lẫn một chút lo lắng.

Khóe miệng Tô Mạt cong lên, hai mắt híp lại, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đột nhiên cô muốn đùa với cậu một chút, "Không có việc gì, vừa nãy tôi làm đổ một dĩa đồ ăn lên người cậu, bây giờ cậu lại đổ lên người tôi một chén nước. Cậu làm vậy là cố ý hay vô ý đây?"

"Không phải." Tân Kỳ rầu rĩ trả lời, không hiểu sao trong lòng cậu đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái khi nghe Tô Mạt nói như vậy.

"Tôi nói giỡn thôi. Nhưng mà bây giờ, quần áo tôi như vậy thì không thể ra ngoài được, tôi có thể ở lại đây thêm một chút nữa được không?"

Tân Kỳ gật gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ.

Tô Mạt đứng nửa ngày, cũng không nghe thấy Tân Kỳ kêu cô ngồi, nhưng bây giờ cậu ấy đã đi rồi. Tô Mạt nghĩ thầm rất có khả năng đối phương căn bản không nghĩ tới chuyện này, nếu cô vẫn đứng hoài thì thành ra cô đang làm kiêu quá rồi, mà cô cũng không phải là loại người phải đợi đến khi người ta kêu cô ngồi thì cô mới ngồi.

Tô Mạt ngồi một hồi, Tân Kỳ vẫn chưa ra, có lẽ là đang thay quần. Tô Mạt cảm thấy quần áo dính ở trên người có chút lạnh, rất khó chịu.

"Tôi mượn WC một chút nha." Tô Mạt nói vọng vào hướng phòng ngủ, cô muốn vào WC vắt quần áo cho nó khô một chút.

Qua hai giây bên trong trả lời một tiếng được.

Tô Mạt đi vào WC, chính giữa phòng có một cái gương lớn.

Vừa rồi khi chén nước đổ lên người cô, cô còn có thể nhịn lại tiếng hét, nhưng khi cô nhìn thấy chính mình trong gương thì không thể nhịn được, lập tức hét lên.

Cái áo sơ mi trên người cô bây giờ giống như một vật không có thật, dù có mặc hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau. Vừa rồi cô chỉ nghĩ trên người mình toàn là nước nên cũng không chú ý tới việc nội y cùng với đường cong của mình có thể đã bị nhìn không sót một cái gì.


Vậy chẳng phải vừa rồi cô đã bị người ta xem hết rồi sao, Tô Mạt đỡ trán, cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Tân Kỳ nghe thấy tiếng cô hét chói tai, chạy nhanh từ trong phòng ra, cậu đúng là đi thay quần, hơn nữa trên tay cậu còn đang cầm một cái quần với một cái áo thun trắng sạch sẽ mà lúc nãy cậu phải lục lọi một lúc lâu mới tìm ra được.

"Làm sao vậy?"

"Không, không có việc gì." Tô Mạt nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn dùng ngữ khí nhẹ nhàng trả lời.

"Cậu mở cửa ra đi."

"Để làm gì?" Lúc này Tô Mạt cảm thấy ngượng ngùng, không muốn đi ra ngoài nhìn thấy cậu.

"Mở cửa." Tân Kỳ cũng không biết phải giải thích như thế nào, đành phải để cô mở cửa ra trước đã.

Tô Mạt không biện pháp gì đành phải mở cửa ra một phần ba, nghiêng đầu ra, giấu thân mình ra sau cánh cửa.

Tân Kỳ còn có cái gì không rõ đâu, Tô Mạt làm như vậy hiển nhiên đã phát hiện bản thân bị lộ rõ. Chuyện này không chỉ làm tai Tân Kỳ đỏ mà cả khuôn mặt cậu cũng đỏ lên.

Tân Kỳ đưa quần áo cậu cầm trong tay cho cô, sau đó nhanh chóng xoay người đi.

Tô Mạt đang cầm quần áo tới phát ngốc, thì nghe thấy tiếng Tân Kỳ từ xa truyền đến, "Thay đi."

Mặt Tô Mạt rầm một cái liền đỏ chót.

Tô Mạt vẫn luôn cho rằng bản thân cô đã có một cái mặt dày lắm rồi, thế mà lại không nghĩ tới, mặt cô lúc này lại đỏ lên chỉ vì một vị soái ca mới mười mấy tuổi.


Tô Mạt nhỏ giọng an ủi bản thân, "Coi như là mình đang mặc bikini ở biển đi, cũng đâu phải là chưa từng mặc. Hơn nữa, nhìn một cái liền biết người ta là một cái hũ nút chính hiệu, muốn nhìn thì nhìn thôi, dù sao dáng người mình cũng đẹp mà."

Lúc Tô Mạt thay quần áo xong đi ra thì Tân Kỳ đang ăn bánh trung thu.

Nói thật, mặc kệ cậu làm cái gì đều rất đẹp, về điểm này thì Từ Ly Sanh ngồi cùng bàn với cô cũng y hệt như vậy, chẳng qua là bình thường trên lớp cô không thể nào quan sát được.

Ở trong lớp, cô chính là người được toàn bộ nữ sinh trong lớp giám sát, bởi vì lúc nào có người nhìn lén Từ Ly Sanh, không, không thể nói là nhìn lén, mà phải nói là trắng trợn táo bạo mà nhìn chằm chằm người ta.

Qua mấy ngày quân huấn, cô đều một lòng một dạ học tập kỹ thuật để làm đồ trang điểm, còn có cửa hàng trên Taobao. Nếu ban ngày đi học mà cô không ngủ thì cũng bận việc khác, cho tới bây giờ cô cũng chỉ nói chuyện được với Từ Ly Sanh có mấy câu, nhưng mà sau khi tan học thì Từ Ly Sanh đều luôn nói tạm biệt với cô.

Tô Mạt vừa ra tới thì Tân Kỳ đã nghe được động tĩnh, Tô Mạt mặc quần áo của cậu, đặc biệt nhỏ xinh, cho dù cái áo đó cậu mặc nó lúc còn nhỏ, nhưng khi Tô Mạt mặc lên thì cũng đã có thể làm thành một cái váy luôn rồi.

Có thể nói là khi Tô Mạt ăn mặc như vậy, thì không có dáng người, thân hình mảnh khảnh cũng đã bị quần áo vừa to vừa rộng che kín mít, cũng không thấy được vòng eo. Nhưng không biết vì sao, nhìn Tô Mạt như vậy, Tân Kỳ lại cảm thấy cô rất đẹp.

"Cảm ơn quần áo của cậu, không biết cậu có máy sấy hay không? Tôi muốn đem quần áo đi sấy cho nó khô một chút."

Loại đồ vật như máy sấy này, đương nhiên là Tân Kỳ không có rồi, cậu chưa bao giờ sấy tóc, tóc của cậu rất ngắn, tắm gội xong chưa tới hai mươi phút thì nó cũng đã tự khô rồi.

"Không có."

Tô Mạt lại muốn đỡ trán, vậy cũng không có cách nào khác, cô không thể nào mặc bộ quần áo này về ký túc xá được, dù sao thì ai cũng có thể nhìn ra được đây là quần áo của con trai.

Quần áo cô không thể nào khô trong chốc lát được, Tô Mạt lấy ra di động nhìn thời gian, bây giờ đã là 7 giờ, mùa này trời tối trễ, hiện tại bên ngoài còn khá sáng.

"Cậu tên gì? Học ở lớp nào?" Tô Mạt nghĩ tới việc mình đã đến chỗ người ta lâu như vậy rồi mà đến tên đối phương còn chưa biết, sau này phải phải trả quần áo lại cho cậu nữa mà.

"Tân Kỳ, lớp 11, ban ba."

"Em là Tô Mạt, lớp 10, ban ba."


Tự giới thiệu xong, lại không có gì để nói, mà Tô Mạt cũng không phải người sẽ đi tìm đề tài nói chuyện. Cô cầm quần áo của mình đi đến ban công, định treo lên, cho nó mau khô một chút.

Tân Kỳ không giỏi nói chuyện, thường ngày cũng rất ít nói, cậu yên lặng nhìn Tô Mạt đến xuất thần.

Trên ban công có một cái ghế dựa, còn có một cái giá sách nhỏ, bầy đầy sách vở, xem ra Tân Kỳ thường xuyên đọc sách ở chỗ này.

Phong cảnh nhìn từ ban công rất đẹp, bên trái chính là khu dạy học phong cách châu Âu, bên phải là thư viện và phòng học chuyên môn, tất cả đều theo kiến trúc phong cách Nhật, bên cạnh có một rừng cây, chắc hẳn đây chính là rừng hoa anh đào của Thánh Đức cao trung, nhưng mà bây giờ không phải là mùa hoa anh đào nở.

Thư viện chiếm diện tích rất lớn, Tô Mạt chưa từng vào đó lần nào, nhưng cô nghe nói sách vở trong đó vô cùng phong phú, số lượng sách lưu trữ còn nhiều hơn so với thư viện thành phố.

.Tô Mạt lấy một cái móc áo, vắt ngang quần áo rồi treo trên lan can, sau đó híp con mắt lại dựa vào hàng rào chắn trên ban công, cảm nhận từng cơn gió lạnh hiu hiu thổi tới.

Khoảng hai phút sau, Tô Mạt mở mắt ra, chuẩn bị đi vào nhà, thì lại phát hiện ban công bên cạnh có người.

Khoảng cách giữa ban công của Tân Kỳ với cái ban công bên cạnh chỉ có nửa thước, người đó đang nhìn Tô Mạt, thấy Tô Mạt phát hiện ra mình thì lên tiếng chào hỏi Tô Mạt.

Người đó là người Tô Mạt vừa gặp hồi trưa lúc cô và Tần Hộ Sinh đi ăn cơm, chính là nam sinh có má lúm đồng tiền.

Tô Mạt lúc này chỉ muốn chạy trốn, trên người cô còn đang mặc quần áo của Tân Kỳ đó! Nếu bị người khác nhìn thấy khẳng định sẽ nghĩ bậy.

Tô Mạt đưa ra một gương mặt tươi cười, "Xin chào."

"Cậu ở đây sao? Tôi nhớ chỗ này hình như chính là ký túc xá nam sinh mà."

"Không có, tôi có chút việc ở đây." Tô Mạt bình thản ung dung trả lời. Thời điểm này không thể hoảng loạn, cô không có làm chuyện gì xấu, hơn nữa cô cũng không phải giải thích, dù sao cô cũng không quen biết đối phương, dù sao cũng chỉ mới có duyên gặp nhau một lần mà thôi.

"À, tôi còn chưa biết tên cậu là gì đâu? Tôi là bạn của Tần Hộ Sinh, tên là Thẩm Gia Thanh, cậu cũng có thể gọi tôi là Sean."

Cái tên này có chút quen tai, Tô Mạt nhớ tới hình như cậu chính là hotboy con lai mà Lý Trăn Trăn đã từng nói qua, "Tô Mạt."

Mèo: Chương mới ra lò sớm đây ạ! Cần lắm tim và cmt của các bạn làm động lực


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui