Sau một đêm ngủ rất ngon, tỉnh lại tinh thần thanh sảng, mỏi mệt toàn thân cũng trở thành hư không. Nhưng mà lỗ tai an tĩnh quá làm Cố Du trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, Tiêu Minh Xuyên đi đâu vậy.
Ngay sau đó, Cố Du tự giễu mà nở nụ cười, tươi cười có chút chua xót cũng có chút thất thần.
Qua mấy năm nay, mình không phải sớm đã thành thói quen không có Tiêu Minh Xuyên bên cạnh sao? Vì sao ngắn ngủn mấy ngày, hắn liền dễ như trở bàn tay mà xâm nhập sinh hoạt hàng ngày của mình. Nếu có một ngày, Tiêu Minh Xuyên lần thứ hai lựa chọn bỏ ra đi, mình phải làm sao bây giờ?
Miên man suy nghĩ trong chốc lát, Cố Du gõ gõ ngón tay lên ót của mình, ý đồ làm chính mình tỉnh táo lại.
Đang êm đẹp, làm gì đem chính mình nghĩ đến giống oán phụ. Mặc kệ Tiêu Minh Xuyên trước kia đã làm cái gì, lần này thật đúng là không phải bỏ mình rời đi. Án mạng Vinh Thân Vương phủ cùng đại triều đều đang chờ hắn, mình có cái gì đáng oán giận.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Du biết canh giờ này đã không còn sớm, nói không chừng Tiêu Minh Xuyên đã trở về cung, liền cất giọng gọi người tiến vào hầu hạ.
Mặc quần áo, rửa mặt chải đầu xong, đồ ăn sáng đã mang lên. Cố Du thuận miệng hỏi:
“Bệ hạ là dùng bữa ăn sáng rồi xuất phát sao?”
Nhận được câu trả lời là Tiêu Minh Xuyên ban đêm liền đi rồi, lúc này sớm đã ở trong cung.
“Bệ hạ đi suốt đêm sao?”
Tiểu thái giám gật gật đầu, khẳng định:
“Bệ hạ trước khi rời Mai Sơn Trang đi đặc biệt dặn dò, sáng nay không thể quấy rầy điện hạ, muốn ngài nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng bệnh cho tốt.”
Cố Du lại sửng sốt, không dám tin tưởng vì mình mà Tiêu Minh Xuyên hành trình thay đổi. Lúc ban đầu, Tiêu Minh Xuyên nói hôm nay cùng nhau trở về, khi biết thân thể mình không khoẻ, Trần thái y nói không nên lên đường nên đem mình giữ lại, không ngại ban đêm bôn ba, phi ngựa suốt đêm trở về cung.
Vì sao như thế này? Tiêu Minh Xuyên vì cái gì muốn làm như vậy?
Cố Du không dám xác định rồi lại tìm không thấy lý do thuyết phục chính mình. Cố Du không tin mình đối với Tiêu Minh Xuyên còn giá trị lợi dụng cao, đáng giá để hắn hao hết tâm tư tới lấy lòng.
Hay Tiêu Minh Xuyên là thấy được mình đối với hắn si tâm cho nên bị cảm động. Điều này càng không thuyết phục được Cố Du.
Ở thời điểm Cố Du đối với Tiêu Minh Xuyên tốt nhất, vì hắn có thể từ bỏ tánh mạng, Tiêu Minh Xuyên bất quá cũng là ứng phó có lệ. Mà sau khi sinh Lĩnh Nhi, Cố Du đã làm lơ hắn, hắn sao có thể còn bị cảm động.
Nói đến cùng, thái độ Tiêu Minh Xuyên thình lình xảy ra chuyển biến làm lòng Cố Du rối loạn.
Vốn Cố Du cho rằng chính mình cùng Tiêu Minh Xuyên đã phân rõ giới tuyến, bọn họ không can thiệp chuyện sinh hoạt của nhau. Trước đây, Cố Du an tâm nuôi nấng Lĩnh Nhi, hắn mỗi tháng lại đến điểm danh, nhưng hoàn toàn không trò chuyện.
Cố Du cảm thấy như vậy cũng khá tốt, không ôm chờ mong cũng sẽ không bị hắn làm tổn thương.
Ai ngờ đột nhiên, Tiêu Minh Xuyên như bị uống lộn thuốc, từ bỏ Diệp Tranh mỗi ngày vây quanh cha con Cố Du. Cố Du đã từng khát khao điều này, nhưng sau khi hết hy vọng, giờ vô pháp yên tâm thoải mái đi tiếp thu.
Cố Du có chút ảo não, sợ hãi rụt rè do dự không quyết đoán. Hắn sắp thành người mà mình không quen biết.
Dù tham luyến Tiêu Minh Xuyên tâm huyết dâng trào cho ôn nhu, Cố Du lại không tin hắn có thể vẫn luôn ôn nhu như vậy đối chính mình lâu dài……
Thấy Hoàng hậu vẻ mặt âm tình bất định, đồ ăn trong chén cũng còn thừa một nửa, tiểu thái giám nơm nớp lo sợ hỏi:
“Điện hạ có chỗ nào không khoẻ sao? Hay cảm thấy đồ ăn không thể nuốt? Ngài phân phó một tiếng, ngự trù cùng thái y đều ở ngoài đợi lệnh.”
Cố Du lấy lại tinh thần, hướng tiểu thái giám xua xua tay, ý bảo mình không sao.
Hôm qua dùng bữa tối quá ít, hôm nay lại thức dậy quá trễ, Cố Du đã sớm đói bụng, nên quyết không nghĩ gì nữa, ăn no bụng rồi lại nói. Ăn hết đồ ăn trong chén, Cố Du cầm chén đưa ra:
“Thêm một chén.”
Tiểu thái giám tiếp nhận chén, vui vẻ phấn chấn đi bới cơm. Hoàng đế lúc trước giao phó qua, Hoàng hậu dùng cái gì dùng nhiều hay ít bọn họ đều phải nhớ kỹ, lúc về cung phải bẩm báo cho hắn. Nếu Hoàng hậu ăn uống quá kém, những người hầu hạ bọn họ cũng không được tốt.
Dùng xong bữa sáng, Cố Du chuẩn bị đi xem Thanh Loan, bị tiểu thái giám ngăn cản.
“Hoàng hậu điện hạ, thái y nói ngài phải tĩnh dưỡng. Bệ hạ cũng phân phó không cho ngài mệt nhọc nhiều.”
Tiểu thái giám giọng hơi có chút run rẩy, rõ ràng có điều lo sợ thân phận Cố Du, nhưng hắn vẫn dũng cảm ngăn chặn Hoàng hậu, có thể thấy được là do Tiêu Minh Xuyên cố ý dặn dò qua.
Cố Du nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà vừa được dâng lên, hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
“Nô tài họ Thi, tên là Như.”
“Thi Như, tên này thật không tồi.”
Cố Du thuận miệng tán dương.
“Ngươi gọi Trần Dần tới đây, ta có lời muốn hỏi hắn.”
Chỉ cần Cố Du không ra khỏi cửa, phân phó gì Thi Như nào dám không làm.
Qua một lát, Trần thái y sắc mặt không được tốt chạy tới. Đêm qua Tiêu Minh Xuyên trước khi đi đem hắn từ trên giường kêu dậy ân cần dạy bảo một phen. Lúc này nghe nói Hoàng hậu truyền hắn, Trần Dần liền sợ Hoàng hậu lại có chỗ nào không thoải mái. Cũng may Cố Du không có việc gì, chỉ là hỏi:
“Trần Dần, ta không ra khỏi sơn trang, đi dạo ở trong sân là có thể chứ?”
Trần Dần nào dám quản Hoàng hậu, lập tức sắc mặt trắng bệch, Hoàng hậu rốt cuộc có ý tứ gì.
“Ta biết bệ hạ dặn dò các ngươi, ta cũng không tính toán cho các ngươi khó xử. Ta chỉ muốn biết, bệ hạ có phải nói qua ta chỉ ở trong phòng cũng không thể ra khỏi cửa hay không.”
Trần thái y nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói:
“Bên ngoài gió lớn, điện hạ phượng thể chưa lành, không nên ra cửa.”
“Ta đây đi phòng Thanh Loan được chứ?”
Phòng ảnh vệ cũng gần phòng phu phu Hoàng đế, đi xem Thanh Loan đi qua hành lang chắc có thể. Trần thái y lại nghĩ nghĩ, lúc này xem như đồng ý:
“Chỉ cần không ra chỗ có gió, điện hạ đi một chút cũng tốt.”
Cố Du hoàn toàn không lời gì để nói, vì cái gì Tiêu Minh Xuyên đã hồi cung, vậy mà còn phiền hơn cả khi hắn còn ở đây.
Thanh Loan thân thể tố chất thực tốt, đừng nói là đứa bé, dù là người trưởng thành cũng so không được nó. Tiêu Minh Xuyên bắn rất chuẩn đổi thành người khác trúng mũi tên này bảo đảm hiện tại còn nằm ở trên giường không nhúc nhích được.
Nhưng Thanh Loan hôm qua bị Chu Tước truy đuổi đến phòng ở tán loạn, miệng vết thương nứt toạc ra.
Hôm nay Cố Du bước vào phòng Thanh Long, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thanh Loan không an ổn mà ngồi ở bên cạnh bàn.
Thanh Loan vẫn là không có mặc áo, nửa người trên trần trụi, trước ngực vết thương được băng bó che lại, nửa người dưới miễn cưỡng có quần ngắn. Nó thực sự không thoải mái, hai cái đùi không ngừng cọ tới cọ lui.
Thanh Long sớm biết Cố Du đến, không chờ người vào phòng liền tại chỗ quỳ xuống nghênh giá. Thanh Loan lại không hiểu gì, Cố Du đi đến trước mặt nó, nó vẫn ngồi ổn định, bất quá là quay đầu nhìn Cố Du một cái, ánh mắt mơ hồ có vẻ có chút ủy khuất.
Cố Du kinh ngạc với tốc độ khôi phục của Thanh Loan, trong lòng thậm chí nghĩ, có lẽ quan hệ với việc nó đã sinh hoạt nơi hoang dã.
Ngay sau đó, Cố Du lại nghĩ có thể không phải bởi vì Thanh Loan là do khỉ nuôi lớn cho nên thân thể tốt, mà do nó sinh lực ngoan cường mới có thể đi theo một đám khỉ lăn lê bò lết, vẫn bình an mà sống sót.
Trên bàn bày vài loại trái cây, đều được cắt nhỏ, có táo, tuyết lê, chuối, còn có quả quýt.
Cố Du khó hiểu quay đầu hỏi Trần thái y:
“Thanh Loan không thể ăn món ăn nấu chín sao?”
Trần Dần cười trả lời:
“Từ từ từng bước một, Thanh Loan từ nhỏ không có ăn qua thức ăn nấu chín, dạ dày chưa chắc có thể thích ứng. Hơn nữa nên bắt đầu từ món nó quen thuộc, cũng có thể đồng thời dạy nó thói quen chính xác khi dùng cơm. ”
Cố Du lúc này mới lưu ý đến, Thanh Loan trong tay cầm đôi đũa xiêu xiêu vẹo vẹo, nó dùng đôi đũa đi kẹp trái cây, lại không một lần có thể thành công.
Có thể là do bực, cũng có thể có thể là đã đói bụng, Thanh Loan đem đũa ném đi, đưa tay định bắt trái chuối gần nhất. Bất quá tay còn chưa có đụng tới mâm, Thanh Long liền nhẹ nhàng dùng một chiếc đũa đập vào mu bàn tay nó.
Thanh Loan ủy khuất rụt tay về, lại bày ra vẻ mặt đáng thương hề hề mà nhìn Cố Du, tựa hồ muốn Cố Du giúp nó.
Cố Du ôn hòa cười cười, dùng ngón tay chỉ chiếc đũa rơi trên mặt đất. Cố Du thừa nhận, nhìn đến gương mặt xinh đẹp đáng thương kia làm cho mình thật sự có điểm nhịn không được. Nhưng Thanh Loan đã sáu tuổi, kỹ năng sinh hoạt cơ bản cần thiết phải học được.
Thanh Loan khụt khịt, từ trên ghế nhảy xuống, nhặt lên chiếc đũa chính mình ném xuống, cầm lấy khăn trên bàn lau lau.
Cố Du tức khắc hiểu, Thanh Loan ném đũa không chỉ một lần. Nhưng Thanh Long không cho người giúp nó nhặt, còn muốn tự nó nhặt lên rồi lau sạch. Xem ra Thanh Loan thật là thông minh.
Một lần nữa Thanh Loan miễn cưỡng gắp một miếng táo, đáng tiếc còn không có đưa vào trong miệng liền rớt xuống.
Cố Du thật sự nhìn không được, đi đến sau lưng Thanh Loan, dùng tay cầm tay nó, giúp đỡ nó gắp một khối tuyết lê. Có Cố Du trợ giúp, Thanh Loan cuối cùng ăn được rồi, tức khắc cười đến mi mắt cong cong, phảng phất cả người đều sáng lên.
Cố Du chỉ giúp Thanh Loan một lần, nhưng nó học rất nhanh. Kế tiếp vài lần, tay Thanh Loan ổn định hơn, rốt cuộc cuối cùng cũng thành công gắp một miếng quýt. Thanh Loan xoay đầu, hướng tới Cố Du cười đến càng sáng lạn.
So với Cố Du đang thư thái qua ngày ở Mai Sơn Trang, Tiêu Minh Xuyên phải chịu sứt đầu mẻ trán.
Nội tình vụ án Vinh Thân Vương phủ so với trong tưởng tượng của hắn phức tạp hơn rất nhiều. Cố Thái hậu còn như vô tình hỏi hành trình đi Tiểu Thanh Sơn của bọn họ. Nhưng Tiêu Minh Xuyên cảm thấy khó giải quyết chính là Tiêu Lĩnh, hắn phát hiện mình trị không được con trai.
Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du khi ra cung, Tiêu Lĩnh đáp ứng sẽ thực ngoan, sẽ ngoan ngoãn đi theo Cố Thái hậu. Nhưng Tiêu Lĩnh từ nhỏ chưa từng có rời xa Cố Du, đặc biệt là Cố Thái hậu sẽ không giống phụ hoàng và cha mọi việc đều dung túng nó.
Khó khăn mong đến ngày phụ hoàng hồi cung, Tiêu Lĩnh vui sướng vạn phần, vừa hỏi đến cha lại biết cha không có trở về.
Tiểu hoàng tử tức khắc ô ô khóc lớn lên, ai cũng không dỗ dành được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...