Lời Tiêu Minh Xuyên vừa nói ra dọa sợ Cố Du, chính Tiêu Duệ sắc mặt cũng trong phút chốc đột nhiên thay đổi.
Bất quá Tiêu Duệ có mười mấy năm làm Hoàng đế, vô luận tố chất tâm lý vẫn đều vượt xa Cố Du. Cố Du còn ngốc lăng, Tiêu Duệ đã nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, nhẹ trách mắng:
“Lời nói vô căn cứ như thế ngươi cũng tin sao?”
Tốc độ thay đổi sắc mặt của Tiêu Duệ phi thường mau, làm Cố Du cảm giác mình nhìn thấy biểu tình kia chính là một ảo giác.
Nhưng mà Tiêu Duệ có thể che giấu Cố Du, lại không thể gạt được Tiêu Minh Xuyên.
Người ngoài có lẽ sẽ không biết, nhưng Tiêu gia hoàng thất không có ai là không biết bi kịch Hoằng Hi Hoàng đế cùng Diêu Quý quân.
Năm xưa, Hoằng Hi Hoàng đế chuyên sủng Diêu Quý quân, còn muốn lập con Diêu Quý quân làm Thái tử. Sau đó, đứa bé kia chết, Diêu Quý quân lại không thể sinh nữa, Hoằng Hi Hoàng đế không muốn đem ngôi vị truyền cho Hoàng tử khác, liền bí quá hoá liều tính toán chính mình sinh con.
Nếu Hoằng Hi Hoàng đế cùng Diêu Quý quân thành công, hiện giờ Tiêu Duệ cùng Tiêu Minh Xuyên khẳng định vô duyên cùng ngôi vị Hoàng đế. Bởi vì Hoằng Hi Hoàng đế khó sinh bỏ mình một xác hai mệnh, tổ phụ của Tiêu Duệ là Vạn Xương Hoàng đế mới may mắn bước lên ngôi.
Nguyên nhân Hoằng Hi Hoàng đế chết khẳng định không thể tuyên bố ra ngoài, nhưng Diêu gia đã phải trả giá. Diêu Quý quân dùng kiếm tự vận. Thái hậu lúc đó phẫn nộ nên ngay sau đó phái người tru cửu tộc Diêu gia, ngay cả trẻ con còn quấn tã lót cũng không buông tha.
Từ đó về sau Hoàng đế Tiêu gia đều bị quản nghiêm. Nếu đã là Hoàng đế sủng nam hậu nam phi không ai quản, nhưng vị trí trên dưới phải rõ ràng. Nam hậu nam phi sẽ được cho uống đan dược thụ thai mà bản thân Hoàng đế tuyệt đối không được mang thai, sinh con.
Ai cũng biết, thân thể Hoàng đế rất quý giá, nếu có nguy hiểm sẽ là đại sự, không chỉ ảnh hưởng triều đình thậm chí toàn bộ thiên hạ rung chuyển. Sinh sản là chuyện nguy hiểm cao đặc biệt là đối với nam tử, vẫn là giao cho hậu cung sẽ thỏa đáng hơn.
Ánh mắt Tiêu Duệ mang theo một chút giận nhìn Tiêu Minh Xuyên, trong mắt phảng phất như hắn thật sự đang hồ ngôn loạn ngữ.
Nếu Tiêu Minh Xuyên thật sự hai mươi hai tuổi thì khẳng định sẽ bị Tiêu Duệ lừa gạt, cảm thấy mình nghĩ sai rồi, hiểu lầm Tiêu Duệ. Chỉ tiếc, Tiêu Minh Xuyên đã sống qua một đời, tuổi tác còn hơn gấp đôi tuổi Tiêu Duệ, cũng gặp qua nhiều người trải qua nhiều sự kiện, Tiêu Duệ không thể gạt được hắn.
Phản ứng vừa rồi của Tiêu Duệ nói cho Tiêu Minh Xuyên biết hắn suy đoán là đúng, hắn thật là do phụ hoàng mang thai sinh ra.
Cho nên Tiêu Minh Xuyên hoàn toàn không đem sự giận dữ của Tiêu Duệ để vào mắt, hắn hơi hơi rũ tầm mắt, cùng Tiêu Duệ đối diện một lát, bình tĩnh nói:
“Có phải vô căn cứ hay không? Phụ hoàng so với người khác phải rõ ràng hơn chứ. Nhi thần nếu không có chứng cứ, sao dám ba hoa chích choè?”
“Con……”
Tiêu Duệ kỳ thật thực tin tưởng mình làm việc bí mật, không có lưu lại bất luận dấu vết gì. Nếu thật sự để lại manh mối nào đó ở trong cung, sao Cố An Chi chưa phát hiện. Nếu Cố An Chi biết chỉ sợ đã sớm đuổi theo đến đây.
Mà Tiêu Minh Xuyên ở kiếp trước lúc này đích xác cái gì cũng không biết. Nhưng Tiêu Minh Xuyên trọng sinh thần kỳ gặp gỡ cơ duyên, điều này Tiêu Duệ tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến.
“Con tới chất vấn ta?”
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, trầm ngâm nói:
“Nếu con hỏi, ngài sẽ trả lời sao?”
Hắn cũng không đợi Tiêu Duệ mở miệng, lại nói:
“Con biết ngài sẽ không trả lời, cho nên con cũng không hỏi, dù sao hỏi cũng như không hỏi. Phụ hoàng, con chỉ là mang A Du đến gặp ngài.”
Tiêu Minh Xuyên biến hóa quá nhanh, Tiêu Duệ có chút theo không kịp hắn, chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, tựa như đang suy tư.
Thấy Tiêu Duệ không nói lời nào, Tiêu Minh Xuyên xoay người hướng tới Cố Du vẫy tay:
“A Du, lại đây thỉnh an phụ hoàng.”
Cố Du gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Minh Xuyên, hai người đồng thời chắp tay nói:
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Sau đại hôn, Cố Du hàng năm đều bái lạy bài vị Tiên Hoàng, hôm nay gặp được người thật, trong lòng cảm xúc thật phức tạp.
“Các con không cần lạy ta, Chân Tông Hoàng đế mười năm trước đã nằm ở Càn Lăng.”
Tiêu Duệ không gọi đứng dậy, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du cũng không đứng lên, hơn nữa Tiêu Minh Xuyên còn lập tức sửa lời nói:
“Hài nhi thỉnh an cha.”
Nghe bọn họn kêu như vậy Tiêu Duệ bất đắc dĩ cười như không cười nói:
“Có phải còn muốn ta cho lễ gặp mặt hay không?”
Cố An Chi nuôi dạy con như thế nào mà đem Tiêu Minh Xuyên biến thành khó chơi đến như vậy, kêu như vậy làm cho phụ thân đây có chút ứng phó không kịp.
Tiêu Minh Xuyên xua xua tay, tỏ vẻ không cần, hắn nhướng mày cười nói:
“Cha, con cùng A Du nếu ngài cao hứng thì cho, không cao hứng cũng không sao. Nhưng nếu ngày nào đó con mang Lĩnh Nhi lại đây gặp ngài, nếu không cho lễ gặp mặt nó có thể khóc nháo hay không con không thể cam đoan.”
Không đợi Tiêu Duệ làm ra phản ứng, Cố Du biểu tình hơi thay đổi, quay đầu nhìn Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên nếu là Tiên đế tự sinh, toàn bộ sự tình đã có thể được lý giải. Hắn là do cung nữ sinh, Cố An Chi thân là Hoàng hậu dù trong lòng không vui nhưng có trách nhiệm nuôi nấng con phu quân. Nhưng Tiêu Duệ lại làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng là chạy tới tìm một nam nhân khác sinh con, Cố An Chi sao có thể vui vẻ, khó trách từ nhỏ đối với Tiêu Minh Xuyên lãnh đạm.
Cố Du không xác định Cố Thái hậu biết thân thế Tiêu Minh Xuyên hay không, nhưng bất quá đã phỏng đoán, hoặc ít nhiều là biết vài phần.
Dù sao đứng ở lập trường Cố Du, nếu Tiêu Minh Xuyên là cùng phi tần thị quân có con, bản thân dù không vui cũng cảm thấy đương nhiên. Trách nhiệm hậu cung chính là sinh con nối dõi, bằng không trong cung thu nhiều người như vậy làm gì. Nhưng trái lại, nếu Tiêu Minh Xuyên đi tìm một nam nhân khác rồi tự mình sinh một đứa, Cố Du tuyệt đối tiếp thu không nổi.
Làm Cố Du bất ngờ chính là Tiêu Minh Xuyên nói hắn muốn mang Tiêu Lĩnh tới gặp Tiêu Duệ, hắn sẽ không sợ Cố Thái hậu trong lòng không vui sao?
Tiêu Duệ ngẩn người, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói:
“Không cần.”
Tiêu Minh Xuyên cho rằng hắn lại muốn nói gì linh tinh, không ngờ Tiêu Duệ lại nói tiếp:
“Các con hôm nay tới nơi này, vậy là hắn sẽ biết.”
Tiêu Minh Xuyên biết Tiêu Duệ nói "hắn" là chỉ Cố Thái hậu. Bất quá nghe ngữ khí Tiêu Duệ, hình như không muốn Cố Thái hậu biết mình ở nơi nào.
“Ngài phải rời khỏi nơi này sao?”
Tiêu Duệ không có trả lời Tiêu Minh Xuyên, chỉ là xoay người vào trong, lại cầm ra một khối bạch ngọc đưa cho Tiêu Minh Xuyên nhẹ giọng nói:
“Linh Hoạt đại sư đã khai quang, trở về đưa cho Lĩnh Nhi chơi đi.”
Tiêu Duệ nói xong nhìn Cố Du một cái, lại nói:
“Du nhi tính tình không giống An Chi, con phải đối với hắn tốt một chút.”
Tiêu Minh Xuyên gật đầu. Cố Du lại không thể hiểu được, tính tình mình không giống Thái hậu cùng với việc Tiêu Minh Xuyên đối xử với mình thế nào có liên hệ sao? Tiên đế nói lời này thật là quá không đạo lý.
Đã cho tôn nhi lễ gặp mặt, cũng dặn dò qua hai con xong, Tiêu Duệ bắt đầu đuổi người, còn nói bọn họ về sau không cần đến nữa.
Tiêu Minh Xuyên đã hiểu, chỉ cần chờ mình cùng Cố Du rời đi, Tiêu Duệ khẳng định cũng đi, hơn nữa sẽ không trở về.
Hắn có chút tiếc nuối, mình đã chứng thực sự tình, nhưng lại càng có thêm nhiều nghi vấn, có vài lời hắn thật sự muốn nói mà không nên lời.
Hắn không thể hỏi Tiêu Duệ phụ thân kia của mình là ai, có phải Tấn Dương Vương Tiêu Thù hay không. Vô luận đáp án là đúng hay sai, Tiêu Minh Xuyên cũng không muốn nghe. Tiêu Minh Xuyên chưa từng có gặp qua Tiêu Thù, nhưng vô luận là phu phu lão Tấn Dương Vương hay là Tiêu Minh Sở, khi nhắc tới Tiêu Thù đều là tự hào khiến cho Tiêu Minh Xuyên đã từng phi thường hâm mộ.
Nếu Tiêu Duệ nói ra đáp án là đúng, như vậy Tấn Dương Vương Tiêu Thù ở trong mắt Tiêu Minh Xuyên sẽ trở thành rách nát tồi tệ hay không. Tiêu Minh Xuyên càng không chịu được, không phải vì Tấn Dương Vương Tiêu Thù mà vì Tiêu Duệ tình cảm quá phức tạp muôn màu muôn vẻ như vậy ……
Quá mức rối rắm như vậy nên kết quả chính là Tiêu Minh Xuyên cái gì cũng không hỏi, hắn cùng Tiêu Duệ nói xong lời từ biệt, liền mang theo Cố Du yên lặng xuống núi.
Xuống núi Cố Du tâm tình cũng không phải thực tốt, một câu cũng không cùng Tiêu Minh Xuyên nói. Tiêu Minh Xuyên trong lòng đè nặng tâm sự, tạm thời cũng không tinh thần đi bắt chuyện cùng Cố Du. Hai người liền trầm mặc mà sóng vai nhau đi.
Ở chỗ ẩn thân, Chu Tước nhỏ giọng nói cùng Huyền Vũ bên cạnh:
“Ngươi có phát hiện không, hai vị chủ tử cảm tình càng ngày càng tốt.”
Huyền Vũ mặt không biểu tình trả lời:
“Nhìn không ra.”
Nói xong liền tập trung tinh thần lưu ý động tĩnh chung quanh.
Chu Tước không chút nào để ý, một mặt quan sát tám phương, một mặt ríu rít cùng Huyền Vũ nói chuyện.
Trong tứ đại ảnh vệ, Thanh Long nghiêm túc, Bạch Hổ trầm mặc, Chu Tước mỗi lần cùng bọn họ cộng sự đều buồn chết. Chỉ có Huyền Vũ, tuy rằng trên mặt biểu tình không nhiều, nhưng Huyền Vũ sẽ không mắng hắn, cũng sẽ không không để ý tới hắn, còn sẽ nghe hắn nói. Chu Tước thực vừa lòng Huyền Vũ.
Chu Tước và Huyền Vũ võ công quá cao, bọn họ nói nhỏ, Tiêu Minh Xuyên căn bản không biết. Nếu không, Tiêu Minh Xuyên nhất định sẽ hướng Chu Tước thỉnh giáo, hỏi hắn là từ đâu nhìn ra hắn cùng Hoàng hậu cảm tình biến tốt, chính hắn cũng chưa nhìn ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...