Đại hôn của Tiêu Tụ đã được chuẩn bị từ lâu, đúng hạn thuận lợi cử hành, đèn hoa trang hoàng khắp một vòng thành, toàn kinh thành nhộn nhịp như lễ hội.
Diệp Lan cùng Thẩm Diễn Chi thành hôn thực sự gấp, bên trong có chút nội tình cho nên không làm rình rang. Tiêu Minh Xuyên không tự mình đến tham gia tiệc cưới, ở trong cung lôi kéo Cố Du uống rượu, đồng thời cảm thán Lĩnh Nhi nhà mình.
Tiêu Lĩnh đối với chuyện của những người khác, khả năng thuyết phục rất tốt. Nhưng đã nhiều năm như vậy, trị không được thanh mai trúc mã Nam Nam của mình, thật là làm người ta sốt ruột.
Tiêu Minh Xuyên lại không biết Tiêu Lĩnh đã nhận được thư của Hàn Thế Nam rồi.
Trong khi đó Tiêu Lĩnh đang nói chuyện cùng Thanh Loan.
"Lĩnh Nhi, ta đã điều tra xong. Trước khi Diệp công tử về kinh chỉ gặp bệ hạ một lần. Chính là năm bệ hạ cùng điện hạ mang theo Tụ Nhi nam tuần, thời điểm ở Ứng Huyện gặp gỡ Diệp phu nhân cùng Diệp công tử đang trên đường về kinh, bọn họ ở chung ba ngày."
Tiêu Lĩnh chỉ nói Thanh Loan đi làm cái gì, lại chưa nói vì sao muốn làm như vậy, nên Thanh Loan hoàn thành nhiệm vụ rồi vẫn là không hiểu tại sao.
Vô duyên vô cớ, Tiêu Lĩnh muốn điều tra về Diệp Lan. Bắt đầu điều tra từ khi mới sinh, tất cả các mối quan hệ, chuyện của hắn đều đào ra hết. Thật ra, Tiêu Lĩnh cùng Diệp Lan không tính thân, cũng không thể nói là không tốt, chỉ có thể xem như sơ giao.
Nhưng Tiêu Tụ cùng Diệp Lan tương đối thân thiết. Hai người khi còn nhỏ quen biết, trưởng thành cũng có lui tới. Nhưng Tiêu Tụ cùng Diệp Lan đều đã thành thân, còn đều có tin tức tốt truyền ra. Tiêu Lĩnh vì sao cần phải điều tra Diệp Lan, như vậy có vẻ không có ý nghĩa gì, lại không phải khảo sát muội phu tương lai.
Cũng may Thanh Loan không phải người có lòng hiếu kỳ, Tiêu Lĩnh không nói hắn cũng sẽ không đi hỏi, chỉnh hoàn thành nhiệm vụ cho tốt. Mục đích của Thanh Loan chỉ có một, hắn muốn mau chóng gặp Chu Nhan, đã hơn một năm không có nhìn thấy Chu Nhan, Thanh Loan rất nhớ hắn.
Tiêu Lĩnh nghe vậy trầm tư một lát, nhíu mày nói:
"Huynh xác định chỉ gặp có một lần sao?"
Phu phu Hoàng đế nam tuần là mười ba năm trước, mà Diệp Tranh về kinh kế thừa vị trí Định Quốc Công là ở 5 năm trước.
"Đương nhiên chỉ có một lần đó, bệ hạ cùng điện hạ ở Giang Nam du sơn ngoạn thủy, ước chừng nửa năm, chờ bọn họ về kinh, Diệp phu nhân đã mang theo Diệp công tử về Phúc Hải."
Ánh mắt Tiêu Lĩnh càng đăm chiêu, thật lâu sau mới nói:
"Ngày ấy Diệp Lan đi Càn An Cung, huynh có biết phụ hoàng nói với hắn cái gì không?"
Diệp Lan trước khi về kinh trong tám năm không có liên lạc với Hoàng đế, trở về Thượng Kinh cũng tránh né chạm mặt. Bọn họ hẳn là không thân mới phải.
"Ta nói này Lĩnh Nhi, đệ không phải đang làm khó người khác thì là gì?"
Thanh Loan tỏ vẻ u oán mà kêu oan.
"Thân thủ của bệ hạ thế nào, sư phụ ta so với bệ hạ cũng không hơn, ta mà đi nghe lén họ nói chuyện, không bị phát hiện ra mới là việc lạ."
Trước khi Tiêu Tụ thành hôn, phụ hoàng đã vội vã truyền Diệp Tranh đến gặp. Sau lần gặp mặt đó, Tiêu Lĩnh nhận thấy phụ hoàng đối với Diệp Lan không giống bình thường.
Tứ hôn còn chưa nói, thân phận Diệp Lan là gì mà Thái tử còn phải tự thân xuất mã, giúp Diệp Lan đem phụ thân đứa bé trói mang về thành thân.
Tiêu Lĩnh mới đầu hoài nghi, phụ hoàng đối với Diệp Lan có sự quan tâm đặc biệt nguyên nhân là vì còn tình cảm với Diệp Tranh, nhưng cẩn thận xem xét lại không giống.
Tiêu Minh Xuyên đối với Diệp Tranh là rất thản nhiên, bọn họ hiện tại chính là quan hệ quân thần không hơn. Nhưng lại đối với Diệp Lan giống như đối đãi với con nhà mình. Tiêu Lĩnh cũng không biết chỗ nào là không đúng, cho nên mới đi tìm tòi.
Thấy Tiêu Lĩnh chậm chạp không nói, Thanh Loan lại nói:
"Lĩnh Nhi, có một số việc không cần thiết quá so đo, mười ngón tay còn không giống nhau mà. Bệ hạ không bất công với đệ, ngẫu nhiên đối với ai đó tốt một chút, đệ cần gì phải để ý."
Tiêu Lĩnh bị Thanh Loan chọc tức giận đến không muốn nói chuyện. Đây là ghen tị sao, hắn có nhiều đệ đệ muội muội như vậy, chúng đều rất thương yêu hắn, cần gì phải ghen tị. Mà Thanh Loan tỏ vẻ của người từng trải là có ý gì, nói giống như đứa con mà bá phụ bất công nhất không phải hắn vậy.
Bất quá lời Thanh Loan nói cũng nhắc nhở Tiêu Lĩnh, phụ hoàng không chỉ là phụ thân của hắn, mà còn là hoàng đế. Hắn có bí mật không muốn bị phụ hoàng và cha biết được, thì phụ hoàng tất nhiên cũng có việc giấu giếm hắn, điều này cũng rất bình thường.
Tiêu Lĩnh hít vào một hơi, không muốn đề cập tới chuyện này nữa:
"Được rồi, được rồi, chuyện này dừng ở đây, huynh coi như không có gì phát sinh. Chu Nhan đã về Vân Phù Trai, huynh nếu có thể thuyết phục hắn, đệ sẽ cho hắn từ ảnh vệ thành thị vệ, nhưng nếu hắn không đồng ý......"
Hai người đều là người mình tín nhiệm nhất, tác hợp cho bọn họ cũng khá tốt.
"Được rồi, Lĩnh Nhi, ta biết đệ là tốt nhất."
Thanh Loan đột nhiên nhào lên ôm một cái giống như hổ vồ mồi khiến cho Tiêu Lĩnh giật mình, sau đó hắn phi thân đi Vân Phù Trai.
Thanh Loan rời đi, Tiêu Lĩnh không có tâm trạng đi xem tấu chương. Hắn cầm lấy lá thư đã xem qua không biết bao nhiêu lần, ngồi xuống tràng kỉ phía trước cửa sổ La Hán đọc lần nữa.
Nam Nam nói, ba năm nhiệm kỳ kết thúc hắn liền về Thượng Kinh. Hàn Thế Nam không có nói rõ, trở lại Thượng Kinh muốn làm cái gì. Theo tình huống bình thường huyện lệnh hết nhiệm kỳ hoặc là ở lại địa phương cũ, hoặc là đổi địa phương khác hay thăng cấp, tuyệt đối không có về kinh. Bởi vậy Tiêu Lĩnh có thể xác định, ý của Nam Nam là đồng ý làm Thái tử Nội quân, nếu không hắn sẽ không trở về.
Tâm tình Tiêu Lĩnh rất tốt nên hồi âm cho Hàn Thế Nam một phong thư dày. Đầu thư nói về những việc vặt, những điều ngày thường hắn nhìn thấy nghe thấy. Nhưng cuối cùng, Tiêu Lĩnh mơ hồ ám chỉ phụ hoàng muốn ôm cháu, bọn họ đừng bại bởi hai tiểu tử thúi Tiêu Nham và Tiêu Nhạc.
Tiêu Lĩnh xem ra, bọn đệ đệ nhà mình đều là tiểu quỷ, nói về khoảng cưới hỏi không phải còn quá sớm sao.
Vài ngày trước Tiêu Lĩnh trong lúc vô tình phát hiện Tiêu Nham cùng Long cô nương thư từ qua lại. Rồi nhìn thấy Tiêu Nhạc cau mày rầu rĩ, vì Ôn cô nương xinh đẹp hơn người, còn Quân cô nương xinh xắn đáng yêu, hắn không biết nên chọn ai bỏ ai, không muốn ai bị thương tâm. Hoá ra bọn đệ đệ đều đã trưởng thành, còn đều có người yêu thích. Hắn là đại ca lại quá chậm chạp.
Thanh Loan chạy tới Vân Phù Trai, Chu Nhan đang ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc, hắn không chút khách khí mà nhảy qua cửa sổ vào phòng.
Chu Nhan đã sớm biết Thanh Loan sẽ tới, bất quá hắn không có quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt hỏi:
"Có cửa không đi một hai phải nhảy cửa sổ, thói quen này khi nào mới có thể sửa?"
Thanh Loan khi còn nhỏ ở Vân Phù Trai không thích đi cửa chính, mỗi lần đều là từ cửa sổ nhảy vào phòng.
"Đi cửa sổ cho nhanh, vào cửa chính quá xa."
Thanh Loan cũng mặc kệ Chu Nhan đang sắp xếp đồ đạc, trực tiếp nhào tới. Chu Nhan nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục chuyên chú làm việc, không nói thêm gì.
"Không có việc gì thu dọn mấy thứ này để làm gì? Lại muốn đi xa?"
Tiêu Lĩnh sao lại như vậy, Chu Nhan vừa trở về lại phải đi ra ngoài, hắn lại không có khả năng theo đi, thật là buồn mà.
Hắn cùng Nhan Nhan lại phải tách ra, mắt Thanh Loan nhíu lại, gương mặt xinh đẹp tràn ngập không vui. Ai ngờ Chu Nhan ngẩng đầu lên, cười cười liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
"Ta muốn dọn ra khỏi Vân Phù Trai, đương nhiên phải thu dọn đồ đạc."
Thanh Loan ngẩn người, vội hỏi nói:
"Ngươi muốn dọn đi nơi nào? Vì sao phải dọn đi? Lĩnh Nhi không cần ngươi nữa sao?"
"Ngươi không phải muốn ta làm thị vệ cho điện hạ sao? Không phải ảnh vệ đương nhiên không thể ở nơi này."
Chu Nhan vừa nói, ánh mắt ẩn chứa ý cười càng sâu. Thanh Loan tâm tư quá dễ đoán, mọi suy nghĩ đều viết ở trên mặt.
Thanh Loan sợ ngây người, hiểu ra kinh hỉ nói:
"Thì ra ngươi đã sớm biết ta thích ngươi, vậy sao trước kia không chấp nhận?"
"Bởi vì ta sợ điện hạ sẽ để ý, ta cũng sợ......"
Chu Nhan nói tới đây dừng một chút, tươi cười nghiêm mặt nói:
"Ngươi sẽ để ý."
Thanh Loan khó hiểu chớp chớp mắt.
"Lĩnh Nhi sẽ để ý ta có thể hiểu, ta vì sao phải để ý?"
"Điện hạ đối với ta mà nói là người rất quan trọng, so với sinh mệnh còn muốn quan trọng hơn. Vào thời điểm điện hạ gặp nguy hiểm, ta có thể dùng sinh mạng mình để bảo vệ. Ngươi...... thật sự không thèm để ý sao?"
Thanh Loan lắc đầu, nhíu mày nói:
"Ta không cần ngươi bảo vệ, ta cũng sẽ liều mạng bảo vệ Lĩnh Nhi."
"Ta hiểu rồi......"
Sau đó, Chu Nhan bỗng nhiên ý thức được mình suy nghĩ nhiều. Tiêu Lĩnh không thèm để ý, Thanh Loan cũng không thèm để ý. Vì thế hắn vui sướng mà thay đổi ý nghĩ, còn cảm thán trước kia mình tự đưa sừng trâu chui vào sọt.
Thanh Loan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói:
"Nhan Nhan, ta có thể đem lời ngươi nói hiểu thành ngươi có thể vì Lĩnh Nhi mà chết, nhưng ngươi sẽ nguyện ý chết cùng ta."
Hắn nhớ rõ lúc còn rất nhỏ có nghe phụ thân cũng nói với phụ vương những lời cảm động như vậy.
Chu Nhan không nhịn được mà bật cười, sau một lúc lâu mới nói:
"Ý tứ cũng không khác, nhưng mà Loan Loan đừng đem cái chết nói ra miệng như vậy được không?"
Vì cái gì phản ứng của Chu Nhan không giống phụ vương, Thanh Loan bĩu môi, đột nhiên nhào lên hôn một cái ở trên mặt Chu Nhan.
Thanh Loan động tác quá nhanh, cũng không chờ Chu Nhan đáp lại, hắn liền vội vàng buông ra:
"Ngươi muốn dọn đi nơi nào? Muốn đến nhà của ta hay không?"
Phụ vương cùng phụ thân đều có phủ riêng, hắn ở hai bên đều có chỗ của mình, một người ở cũng vắng vẻ.
Chu Nhan xua xua tay, khẽ cười nói:
"Tạm thời không cần, về sau còn thời gian."
"Nói như vậy ngươi đồng ý gả đến nhà của ta?"
Thanh Loan hưng phấn, ôm lấy cổ Chu Nhan.
"Bởi vì điện hạ sẽ không cho phép ngươi gả đến Vân Phù Trai."
"Những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể ở bên nhau."
Phụ thân Ôn Huyền vẫn luôn cho rằng hắn phải gả đi, còn chuẩn bị nhiều của hồi môn cho hắn. Hiện tại hắn dẫn người về nhà, bọn họ khẳng định sẽ thực kinh ngạc, Thanh Loan càng nghĩ càng đắc ý.
Chu Nhan cười cười, dùng hai tay giữ lấy đầu Thanh Loan, cúi đầu hôn thật sâu. Trước mắt là khuôn mặt xinh đẹp của người yêu, hắn đã rối rắm rất nhiều năm, định lực phỏng chừng có thể so sánh cùng Liễu Hạ Huệ.
Trên cây hòe ngoài cửa sổ, Chu Tước lắc đầu, thở dài nói:
"Cuối cùng cũng nhìn thấy bọn chúng tu thành chính quả, vì sao ta không cảm thấy vui vẻ vậy."
"Huynh đang đau lòng vì heo nhà mình thành củ cải trắng nhà người khác, hay là đau lòng vì cải trắng nhà mình bị heo nhà người khác ăn?"
Một giọng nói không nhẹ không nặng từ dưới tàng cây truyền đến, vừa vặn có thể để Chu Tước trên cây nghe được, lại vừa vặn không bị Thanh Loan và Chu Nhan trong phòng nghe được. Mà dù bọn họ nghe được cũng không sao, vì lúc này Thanh Loan cùng Chu Nhan không có tâm tình so đo chuyện khác.
Chu Tước không nhìn dưới tàng cây, chỉ đạm nhiên nói:
"Vậy theo ngươi là heo hay là cải trắng?"
Huyền Vũ nhướng mày cười cười, phi thân lên trên cây, ngồi dựa gần vào Chu Tước:
"Rốt cuộc tha thứ và cho ta cơ hội rồi sao?"
"Nói cứ như ta không cho là ngươi không biết tìm vậy?"
Cũng không biết là ai trước đây chạy đến phòng hắn ngủ qua đêm.
"Ta biết là một chuyện, huynh thừa nhận là một chuyện khác, cái này chính là xác định danh phận."
Nếu không phải tiểu Thái tử có đôi mắt tinh tướng, có lẽ cả đời bị sư huynh lừa gạt cũng chẳng hay biết gì. Ai ngờ khi hắn biết chân tướng, sư huynh cũng không có thừa nhận cho đến hôm nay.
Chu Tước quay đầu nhìn Huyền Vũ một cái, lại thản nhiên mà xoay trở về:
"Ngươi muốn danh phận gì, ta lại không muốn từ Vân Phù Trai dọn đi ra ngoài."
"Con của chúng ta...... Tiểu Trư biết nó là con ai không?"
Huyền Vũ nghĩ nghĩ, giữa heo cùng cải trắng hắn lựa chọn là heo.
Chu Tước nhìn trời:
"Nó cùng điện hạ quan hệ tốt như vậy, ngươi nói nó có biết hay không?"
Trên thực tế, cả nhà bọn họ đều biết thân phận lẫn nhau, nhưng cũng không có ai nói ra, cứ bình thản sống cùng nhau.
"Bị huynh nói như vậy, ta cũng có chút phiền muộn, tuy rằng cải trắng kia cũng không tệ."
Thanh Loan trước kia cũng từng ở Vân Phù Trai, tứ đại ảnh vệ đối với hắn đều rất quen thuộc, chỉ đáng tiếc hắn là do Huệ An Vương sinh ra.
Chu Tước buồn cười, phì cười, khiến cho người ngồi bên cạnh cũng cười theo.
Cuối năm, trong phủ Định Quốc Công có thêm Thẩm Quả Quả, Tiêu Minh Xuyên nghe tin trong lòng ngứa ngáy. Hắn không có ý tứ gì, chỉ là muốn nhìn xem so kiếp với trước đứa bé sinh sớm hơn mười năm này giống hay không giống Tiêu Nguyên Sóc.
Tiêu Minh Xuyên biết Tiêu Lĩnh nghi ngờ. Hắn cùng Diệp Lan có gút mắt từ kiếp trước, kiếp này không liên quan. Thật dễ dàng làm người ta hiểu sai. Biết tâm tư Tiêu Lĩnh, Tiêu Minh Xuyên từ bỏ mong muốn thấy Thẩm Quả Quả. Dù sao Tiểu Quả Quả tương lai là người kế thừa Quốc công phủ, sớm muộn gì hắn cũng có thể nhìn thấy, Tiêu Minh Xuyên một chút cũng không nôn nóng.
Ai ngờ vừa khéo, Tiêu Minh Xuyên không nóng nảy, Thẩm Diễn Chi đã ôm Thẩm Quả Quả vào cung. Tiêu Minh Xuyên đến Khôn Ninh Cung liền gặp được. Hắn gặp qua không ít trẻ nhỏ, nhưng béo như vậy vẫn là đầu thấy. Trên mặt đứa bé toàn là thịt, cái miệng nhỏ mếu máo làm người ta cảm giác mặt nhỏ càng béo hơn.
Tiểu Quả Quả khóc lên càng dữ dội, giọng gào to, nóc nhà thiếu chút nữa cũng bị xốc lên.
Tiêu Minh Xuyên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Trong trí nhớ của Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Nguyên Sóc hoàn toàn không có như vậy...... Tiêu Nguyên Sóc nhỏ nhỏ gầy gầy, chỉ như con mèo nhỏ, tiếng khóc cũng không thể nghe thấy, khiến người nghe chỉ biết đau lòng.
Đổi thành Thẩm Quả Quả, đau lòng sẽ không có, đau đầu thì thật sự nhiều, đứa nhỏ này thật sự là quá dễ khóc.
Tiêu Tụ thấy thế nói:
"Nhân gian có câu là "trước nở hoa sau kết quả", các ngươi làm ngược lại đi, về sau cho Quả Quả thêm một muội muội gọi là Hoa Hoa."
Tiêu Tụ cũng chỉ là thuận miệng nói, Thẩm Diễn Chi lại là nghiêm trang nói:
" Muội muội của Quả Quả sẽ không gọi Hoa Hoa......"
Quả Quả Hoa Hoa nếu là nhũ danh thì không sao, nhưng Thẩm Quả Quả là tên, lại thêm một đứa Thẩm Hoa Hoa hoặc là Diệp Hoa Hoa...... Thẩm Diễn Chi cho rằng dù mình không có ý kiến, phu thê Diệp Tranh cũng sẽ phản đối.
"Ngươi thật không cần tên Hoa Hoa sao?"
Tiêu Tụ lại cảm giác tên này rất độc đáo.
Thẩm Diễn Chi vội vàng lắc đầu:
"Ta không cần, Công chúa điện hạ xin giữ lại dùng đi."
Hắn tin tưởng về sau con gái sẽ cảm kích hắn.
Khi Tiêu Tụ sinh ra con trai đầu lòng liền đặt tên là Phượng Hoa, nhũ danh Hoa Hoa. Bạn nhỏ Hoa Hoa đối với tên này đặc biệt oán hận rất nhiều.
Hàn Thế Nam không thể hoàn thành nhiệm kỳ ba năm ở huyện Vân Sơn đã phải về kinh. Nguyên nhân xuất phát từ Tiêu Nham. Sau thời gian không ngừng nỗ lực, rốt cuộc Tiêu Nham đã được nhạc phụ nhạc mẫu tương lai chấp thuận. Vì thế Tiêu Nham vui vẻ phấn chấn đi tìm Tiêu Minh Xuyên xin chỉ hôn cho hắn cùng Long tiểu thư, nhưng hắn lại phát hiện một vấn đề thực nghiêm trọng.
Tiêu Lĩnh cùng Hàn Thế Nam tuy rằng là tình đầu ý hợp, cũng coi như là đã định hôn nhân, nhưng bọn họ còn chưa có chính thức đính hôn. Tiêu Lĩnh không nóng nảy không quan trọng, nhưng đệ đệ Tiêu Nham gấp nha. Hắn một bên thúc giục Tiêu Minh Xuyên mau chóng hạ chỉ tứ hôn gửi cho Hàn Thám hoa, bên kia viết một phong thư đầy thành ý gửi cho Hàn Thế Nam.
Hàn Thế Nam nhận được thư của Tiêu Nham sợ ngây người. Lá thư cũng không có quá nhiều nội dung, Tiêu Nham chỉ lặp đi lặp lại một ý là hy vọng " đại tẩu tương lai " giúp đỡ cho hắn. Đại tẩu hãy sớm ngày gả vào trong cung, để hắn còn có thể cưới thê tử. Hắn đã chờ đến trông mòn con mắt, cũng sợ người nhà Long tiểu thư không kiên nhẫn.
Hàn Thế Nam cũng biết trong cung chú ý lớn nhỏ, hôn sự cũng dựa theo thứ tự. Tiêu Tụ là công chúa không theo trình tự cũng không có gì, nhưng Tiêu Nham tuyệt đối không thể thành hôn trước Tiêu Lĩnh, khó trách Tiêu Nham bắt đầu nóng nảy.
Tiêu Nham nhắc nhở làm Hàn Thế Nam bỗng nhiên ý thức được, không chỉ có là Tiêu Nham, kỳ thật tất cả mọi người đều hy vọng Tiêu Lĩnh mau chóng thành thân. Hàn Thế Nam nghĩ thông suốt liền hồi âm cho Tiêu Nham nói mình sẽ trở về sớm.
Tiêu Nham nhìn thư hồi âm thiếu chút nữa vui đến phát điên, lập tức đi tìm Tiêu Minh Xuyên, đồng thời trong lòng còn nói thầm, "đại tẩu" thật dễ nói chuyện mà. Nếu đại ca trước kia nói với người ta một tiếng, khẳng định người ta đã sớm trở lại, sẽ không phải chờ đủ ba năm. Nhưng đại ca vì cái gì không chịu nói.
Tiêu Nham không thể đi hỏi Tiêu Lĩnh, dứt khoát liền hỏi Tiêu Minh Xuyên, dù sao phụ hoàng không gì không biết. Tiêu Minh Xuyên nghe vậy cười nói:
"Là bởi vì biết nói là được, cho nên Lĩnh Nhi mới không nói."
Tiêu Nham nghe xong nửa hiểu nửa không, vẻ mặt ngốc ra. Vậy mà phụ thân của Long Tam cô nương lại không nghe hắn nói.
Tiêu Minh Xuyên không muốn cùng Nham Nhi thảo luận vấn đề này, liền lại hỏi:
"Nhạc Nhi còn cùng Ôn tiểu thư dây dưa không?"
Tiêu Nham lắc đầu, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa:
"Không còn, không còn, lần trước không biết vì sao để Ôn tiểu thư cùng Quân tiểu thư đụng mặt. Hai vị tiểu thư nổi giận, liền không nhìn mặt hắn, hắn hiện tại là người cô đơn, hắc hắc......"
Giống như hắn mới tốt, ngay từ lần đầu liền gặp đã nhất kiến chung tình với Long tiểu thư, chỉ cần Đại ca thành thân, hắn có thể cưới Long tiểu thư về nhà rồi.
Tiêu Minh Xuyên dở khóc dở cười.
"Để Nhạc Nhi chịu chút giáo huấn cũng tốt, hắn không biết cái gì là yêu thích thật sự."
Trước khi về kinh Hàn Thế Nam không có nói cho Tiêu Lĩnh, lúc hắn đột nhiên xuất hiện ở Đông Cung đã làm cho Tiêu Lĩnh thoáng chút kinh hãi. Thanh Loan ở bên cạnh cân nhắc một hồi lâu, cũng không biết nên hình dung cái loại cảm giác này là như thế nào.
"Nam Nam đã trở về sao không nói cùng ta?"
Cách đây không lâu, Hoàng đế đã hạ chỉ tứ cho hắn cùng Hàn Thế Nam. Nhưng bởi vì thánh chỉ đưa đến phủ của phụ thân Hàn Thế Nam, cũng không có yêu cầu Hàn Thế Nam rời khỏi Vân Sơn, cho nên Tiêu Lĩnh căn bản không có nghĩ tới, Hàn Thế Nam liền trở về.
"Lĩnh Nhi không cảm thấy bất ngờ cũng tốt sao?"
Trước đây thời điểm xa nhau còn chưa cảm thấy, chờ đến gặp mặt nhau rồi, Hàn Thế Nam cảm giác hắn sẽ không bao giờ muốn đi nữa.
Tiêu Lĩnh hơi hơi mỉm cười, cầm tay Hàn Thế Nam hòa nhã nói:
"Quá tốt, rất vui mừng, có chút không dám tin vào hai mắt của mình."
Hàn Thế Nam cũng cười, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Lĩnh, cười hỏi:
"Hiện tại tin chưa?"
Tiêu Lĩnh cười nói:
"Còn chưa đủ."
Nói xong trở tay ôm lấy eo Hàn Thế Nam hôn đáp lại.
Cùng lúc đó, Chu Chan cũng tới túm lấy Thanh Loan đang mờ mịt mang đi. Hai người vội vàng rời khỏi hoa viên của Đông Cung.
"Nhan Nhan đừng kéo ta, ta tự mình đi được."
Kỹ thuật hôn của Lĩnh Nhi nhìn thực không tồi, hắn muốn học tập bộ dáng đó.
"Tin ta đi, điện hạ sẽ không thích có người đứng xem."
Thanh Loan bất đắc dĩ mà thở dài. Không xem thì không xem, quan sát học tập hiệu quả khẳng định không có bằng thực hành thực tế. Hắn liền ôm lấy Chu Nhan.
Tiêu Lĩnh cùng Hàn Thế Nam tuổi tác không nhỏ, phu phu Hoàng đế muốn nhanh chóng ôm cháu nội, Tiêu Nham muốn nhanh chóng thành thân, nên công tác chuẩn bị cho đại hôn của Thái tử tiến hành nhanh chóng, một chút cũng không dám chậm trễ.
Tuy là như thế, nhưng chờ đến ngày cử hành hôn lễ của Tiêu Lĩnh cùng Hàn Thế Nam, Thẩm Quả Quả đã có thể nắm tay Phượng Hoa Hoa chạy loạn.
Vì tâm nguyện lớn nhất của Hoàng đế chính là hy vọng bọn họ sớm sinh cháu nội cho hắn. Trước khi cử hành hôn lễ một thời gian, Tiêu Lĩnh cho Nam Nam uống đan dược.
Cố Du thấy thế kỳ quái hỏi:
"Nhị ca, sao cấp bách muốn giữ cháu đến như vậy?"
Tiêu Minh Xuyên xua xua tay:
"Ai nói trẫm muốn giữ cháu? Trong cung có rất nhiều nhũ mẫu cùng cung nữ, con Lĩnh Nhi cùng Nam Nam sao không có người chăm?"
"Không vội cũng đừng thúc giục, nếu không Nam Nam sẽ có áp lực rất lớn."
"Trẫm không vội chơi với cháu, nhưng vội muốn có cháu trai."
Hắn muốn thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, thì cần Lĩnh Nhi phải có con trai trưởng mới được.
Cố Du buồn bực, nhíu mày nói:
"Nhị ca rốt cuộc muốn làm gì? Tỏ vẻ thần thần bí bí làm cái gì?"
Tiêu Minh Xuyên nhướng mày, ra vẻ thần bí nói:
"A Du cũng đừng hỏi, đến lúc đó sẽ biết."
Tiêu Lĩnh cùng Hàn Thế Nam thành thân tuy rằng trễ, may mắn cũng nhanh có con. Thái tử Nội quân tiến cung nửa năm liền truyền ra tin tức tốt.
Tiêu Minh Xuyên nghe tin đại hỉ, ban thưởng cuồn cuộn cho Đông Cung. Hắn còn ôm Phượng Hoa Hoa chỉ vào bụng Hàn Thế Nam hỏi bên trong là đệ đệ hay là muội muội. Phượng Hoa Hoa nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, không chút do dự nói:
"Đệ đệ, là đệ đệ."
Tiêu Minh Xuyên vui đến không chịu nổi, giấu giếm Công chúa thưởng cho cháu ngoại một hộp kẹo, còn dặn dò Hoa Hoa không được nói cho ai.
Trẻ con làm sao giữ được bí mật, chuyện này không tới mấy ngày toàn bộ người trong hoàng cung đều đã biết. Tiêu Tụ càng dở khóc dở cười.
"Cha nói xem phụ hoàng có chuyện gì vậy? Có phải quá khoa trương hay không?"
Cố Du nghĩ nghĩ, trầm giọng nói:
"Tụ Nhi, phụ hoàng có ý nghĩ của mình, chỉ cần Lĩnh Nhi không khẩn trương, Nam Nam sẽ không có việc gì."
Tiêu Minh Xuyên suy nghĩ cái gì, Cố Du mơ hồ đoán được chút ít, nhưng Tiêu Minh Xuyên không có nói ra, Cố Du cũng không dám nói ra.
Tiêu Tụ bĩu môi, nhỏ giọng nói:
"Phụ hoàng nghĩ cái gì con mặc kệ, nhưng lần sau không thể lại lén lút cho Hoa Hoa kẹo."
Mười tháng sau Đông Cung có thêm môt tiểu hoàng tôn xinh đẹp.
Tiêu Minh Xuyên cho rằng Cố Du sẽ đặt tên cho cháu nội là Tiêu Nguyên Sóc. Ai ngờ Cố Du nói chuyện đó để Tiêu Lĩnh tự quyết định. Tiêu Lĩnh cùng Hàn Thế Nam thương lượng đặt tên cho đứa bé là Tiêu Thiên Quang.
Khi Tiêu Thiên Quang nửa tuổi, Tiêu Minh Xuyên noi theo tằng tổ phụ Vạn Xương Hoàng đế đem ngôi vị truyền lại cho Thái tử Tiêu Lĩnh.
Hắn cùng Vạn Xương hoàng đế đều có phút khí giống nhau có được Thái tử thông minh giỏi giang. Hơn Thái tử Nội quân cũng là người thông tuệ quả quyết. Phu phu hai người hợp sức tuyệt đối sẽ gánh vác tốt giang sơn. Hắn liền có thể mang theo Cố Du cao chạy xa bay trải qua những ngày tháng thần tiên nhàn nhã.
Cố Du đã đoán được khả năng này, nhưng khi Tiêu Minh Xuyên thật sự nói ra muốn thoái vị vẫn thấy thực kinh ngạc. Cố Du nhớ rõ rất rõ ràng, Tiêu Minh Xuyên khi còn trẻ thích nắm quyền lực trong tay, cho nên đã cùng Cố Thái hậu đấu trí đấu dũng.
Hiện giờ ngược lại Hoàng đế vẫn trẻ trung khoẻ mạnh, đột nhiên liền thoái vị, có một chút không hiểu nổi.
"Không phải A Du từng nói trong cung buồn, muốn đi ra ngoài chơi sao? Trước kia mấy đứa con chúng ta còn nhỏ, nơi nào cũng không đi được. Hiện tại Lĩnh Nhi đã trưởng thành, lại thông minh còn có Nam Nam có thể phụ giúp. Chúng ta học theo phụ hoàng mẫu hậu thì có gì sai?"
Tiêu Duệ cùng Cố An Chi đã ở bên ngoài tiêu dao rất nhiều năm, Tiêu Minh Xuyên đối với bọn họ thật sự là hâm mộ. Tiêu Lĩnh đã có người kế tục, các triều thần mới có thể cảm thấy Thái tử trưởng thành, hắn muốn truyền ngôi cũng không có ai nói gì.
"Nhị ca, ta muốn đi nơi nào cũng có thể chứ?"
Cố Du tràn ngập chờ mong hỏi.
"A Du muốn đi nơi nào, chúng ta liền đi nơi đó."
Cái gọi là phu xướng phu tùy, chính là như vậy.
-----HẾT------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...