Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Lâm Tĩnh Minh sợ Lạc Thư không yên lòng nên để Tần Mộc Miên tìm bác sĩ phẫu thuật cho bà ngoại nói cho Lạc Thư biết tình hình của bà. Lạc Thư thực cám ơn tất cả mọi điều anh làm cho mình, có lẽ lúc này xảy ra trùng hợp với kiếp trước khiến Lạc Thư không kiểm soát nổi bản thân, hiện tại nghĩ đến cũng có chút ngượng ngùng, đối với hành động “cưỡng bức” Lâm Tĩnh Minh cũng rất mất mặt. Cũng may Lâm Tĩnh Minh hình như quên mất nên cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Lạc Thư xin nghỉ phép ở trường, cậu không nhìn thấy bà ngoại khỏe mạnh xuất hiện liền không yên tâm, giống như kiếp trước lúc bà ngoại mất — tưởng rằng không có việc gì nên cậu mới trở lại trường, không ngờ…

Đối với sự kiên trì của Lạc Thư, Hà Thục Phương cuối cùng đồng ý, Lạc Thư cũng nói ở lại bệnh viện nhưng vẫn sẽ chăm chỉ đọc sách, Lâm Tĩnh Minh cũng ở lại, anh nói ở trường không có việc gì quan trọng nên không đi.

Lâm Tĩnh Minh trở thành một phần tử thêm vào trong Lạc gia, càng ngày càng có địa vị quan trọng hơn. Lâm lão gia tử và Lâm Hải Sinh, Mạc Lâm cũng đến thăm bà ngoại. Hai nhà vốn không có liên quan lúc này tựa hồ biến thành người một nhà, mà những thân thích thực sự lúc này lại ở trong nhà của họ, không chịu đi ra.

Hà Bồi lần này bị bắt là vì tội “cướp bóc”, người gã cướp là bạn học đại học của mình. Gã không đánh bạc, người đánh bạc là người bạn kia. Lúc trước gã cùng người này đánh bạc mấy lần, thua mấy vạn, sau này liền không chơi nữa, có lẽ là kết hôn làm cha, xem như dừng cương trước bờ vực thẳm. Người nọ nói với Hà Bồi lấy tiền đi đầu tư, kì thật là lấy đi bài bạc, thế nhưng còn tìm đến được một hợp đồng cho gã giống như thật.

Hà Bồi biết được liền làm ầm ĩ một trận, lấy không được tiền nên lúc rời đi liền lấy vài món đồ trong nhà cậu bạn kia…

Chuyện đại khái là như thế. Bệnh tình của bà ngoại ổn định trở lại ông ngoại liền đề suất mở hội nghị gia đình.

“Hà Bồi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng phải chịu khổ, nghe thằng cả nói cũng không phải là cố ý làm, bố muốn nói là để các con nghĩ biện pháp trước giúp cháu nó ra trước rồi tính sau. Dù sao cũng là mọi người nhìn lớn lên, chỗ đó khẳng định cũng chịu khổ rất nhiều. Mọi người nghĩ biện pháp đi, Lạc Dũng, con có biện pháp gì không?”

Bị cha vợ điểm danh Lạc Dũng có chút kinh ngạc, nhưng ông vẫn gật gật đầu. Kì thật bọn họ mấy ngày này đều nghĩ cách nhưng không nói với hai ông bà, bởi vì cả ông gần đây cũng không được khỏe lắm, kết quả kiểm tra cho thấy trái tim kém hơn trước đây, lại nghĩ đến cả nhà Hà Kiến Minh chưa ai từng đến bệnh viện, Lạc Dũng từng đi tìm nhưng chị cả chỉ nói “Nhà chị không có tiền”. Chẳng lẽ đến bệnh viện để trả tiền thuốc thôi à.

Lúc ấy Lạc Dũng vô cùng tức giận, cứ như thế, thái độ với Hà Bồi cũng kém hơn, không quan tâm đến. Hơn nữa mọi người cũng cảm giác cho Hà Bồi vào trong đấy răn đe không biết chừng sẽ tốt hơn một ít. Nhưng nếu ông ngoại đã mở miệng nói, Lạc Dũng cũng sẽ cố gắng làm tốt. Hà Kiến Quốc nói cùng đi, hai người liền cùng đi với nhau.


Lạc Thư vẫn ở bên ngoài nghe, cậu kéo Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh liền đi ra ngoài cùng.

Đi đến một chỗ yên tĩnh, Lâm Tĩnh Minh mở miệng nói trước: “Lạc Lạc, em không muốn Hà Bồi đi ra sớm như vậy đúng không?”

Lạc Thư gật đầu, cậu nhìn hành lang trắng tinh tươm thật dài trước mắt, thấp giọng nói, “Anh cảm thấy em quá tùy hứng không? Mọi người đều không muốn làm to chuyện, cô Tần cũng nói bà ngoại không sao nhưng em vẫn không chịu buông tha.”

“Không sao cả, anh chấp nhận tất cả mọi sự tùy hứng của em.” Lâm Tĩnh Minh nhéo hai má Lạc Thư, “Cười lên nào, anh thích nhìn em cười.”

“Cứ như vậy đi, một lần cuối cùng. Lâm Tĩnh Minh, để em xấu một lần đi.”

“Ừ.”

Bởi vì có người chăm sóc, Hà Bồi không phải chịu khổ sở gì, Lạc Thư cũng chỉ là khiến Lâm Tĩnh Minh giữ lại thêm vài ngày mà thôi. Tuy rằng Hà Bồi không phạm tội, xét đến cùng bạn của Hà Bồi mới là kẻ cần phải chịu. Những chuyện không quan trọng Lạc Thư cũng sẽ không nghĩ nhiều, hơn nữa chỉ có thế sau khi được thả Hà Bồi mới sẽ không lại cùng những người kia tiếp xúc, có lẽ sẽ có thể thay đổi.

Hà Thục Phương cũng không quan tâm đến nhà anh trai mình nữa, tiền cho vay kiểu gì cũng không lấy về được, Hà Kiến Minh thẳng thắn nói mấy năm nay việc làm ăn trong nhà không tốt, mọi người trong nhà cũng không đòi tiền nợ làm gì, chỉ hy vọng Hà Kiến Minh có thể vì cảm giác thiếu mọi người mà chăm sóc cho gia đình ông bà ngay bên cạnh tốt một chút. Hà Kiến Quốc lại nói muốn tiếp ông bà đến nhà mình, hiện giờ điều kiện tốt hơn, hoàn toàn có thể giúp hai cụ quen thuộc với sinh hoạt trong đô thị, nhưng hai ông bà lại không đồng ý, thứ nhất là không thói quen, sợ phiền toái, thứ hai là sợ làm phiền con, dù sao cũng có nhà cửa riêng, cuối cùng chuyện này đành phải gác lại.

Kì thi đại học sắp đến, tất cả mọi người đều cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho Lạc Thư. Sau “rắc rối tình cảm” của Lạc Thư, Hà Thục Phương vẫn còn nghi ngờ, nhưng nhìn kết quả học tập của Lạc Thư cũng không tệ lắm, tâm trạng nhìn cũng có vẻ ngày càng tốt hơn, chỉ là còn rối rắm chuyện bà ngoại, có thời gian lại gọi điện hỏi thăm, đến cả Hà Thục Phương thân là con gái ruột cũng cảm thấy không bằng.


Đối với bản thân Lạc Thư mà nói quả thật là hết thảy đều đang tốt lên. Thỉnh thoảng cậu có nghe mẹ nói về chuyện Hà Bồi, hình như cũng yên ổn hơn trước. Vợ của Hà Bồi bụng ngày một lớn, Lạc Thư cảm giác mọi kiếp nạn mà gia đình gặp phải kiếp trước đều đã qua hết, cũng yên tâm ôn tập.

Rất nhiều học sinh vào ngày thi đại học sẽ trở về nhà, Lâm Tĩnh Minh kì thật cũng muốn Lạc Thư đến Lâm gia ở. Nhưng Lạc Thư không chịu.

“Vì sao? Anh chỉ cần nói một chút với mẹ là được thôi mà.” Lâm Tĩnh Minh còn cố gắng giãy dụa.

“Không được, mẹ em giờ quản lý ác lắm, cảm giác mẹ nhìn em như muốn đem em lột da ăn tươi nuốt sống luôn ấy.” Cậu không nói dối chút nào, kể cả có Lâm Tĩnh Minh đi chăng nữa, bởi vì Hà Thục Phương tự cho là mình biết được Lạc Thư đang có sự “vặn vẹo về tâm lý” nên ánh mắt cô cũng chú ý cẩn thận và ngượng ngùng hơn rất nhiều.

Môn thi đại học đầu tiên là ngữ văn, nhìn đề bài biến thái này cậu mới nhớ đến kiếp trước đề bài này đã đánh gục rất nhiều sĩ tử.

Hiện giờ Lạc Thư có thể nhớ được đại khái dàn ý kiếp trước mình viết, phải nói kiếp trước thành tích ngữ văn của cậu rất cao, là môn thế mạnh của cậu, tuy rằng cậu thích viết truyện nhưng viết truyện và dự thi không giống nhau. Cậu viết văn tùy theo cảm xúc của mình nên rất thất thường, trình độ bình thường chỉ là tầm trung, thầy giáo cũng nói rất nhiều lần với cậu nhưng Lạc Thư căn bản không muốn sửa.

Kiếp trước giáo viên dạy văn của cậu là nữ, còn từng có tranh chấp với Lạc Thư, nguyên nhân là vì nói cậu viết văn điểm không cao là có thể nhìn ra được trình độ viết truyện. Lạc Thư lúc ấy vô cùng tức giận, cô giáo ngược lại khóc lên tỏ vẻ mình không sai. Từ sau đó Lạc Thư không thèm nghe giảng môn ngữ văn nữa, nhưng mặc dù thế thành tích ngữ văn của cậu vẫn tốt nhất lớp, thi đại học còn đứng đầu toàn trường.

Lạc Thư hy vọng những môn sau cũng có thể giống như môn ngữ văn, lúc thi nhớ được thêm gì đó, dù sao đời trước cậu thi xong đều bị Lạc Dũng ép buộc xem lại đáp án, hy vọng có thể có ấn tượng để tránh mắc phải sai lầm cũ.

Thi xong, Lạc Dũng cũng như kiếp trước so đáp án với Lạc Thư, lần này cảm giác khá tốt, cười cười nhìn Lạc Dũng sau đó liền đi chơi.


Lâm Tĩnh Minh còn phải về trường dự thi, Lạc Thư liền cùng đi theo du lịch. Trước khi đi đến nhà bà ngoại một chuyến, lúc rời đi không nhìn thấy Hà Bồi đứng đằng sau nhìn theo.

Lần này Lạc Thư là thật sự đi du lịch, bỏ Lâm Tĩnh Minh đang sự thi một mình mang mũ lưỡi trai chuẩn bị đi chơi, vừa mở cửa thì nhìn thấy một người vừa cao vừa mập đứng ở cửa. Đời này Lạc Thư gặp rất nhiều mập mạp, nh

ưng chưa thấy mập mạp nào ẻo lả như thế.

“Em là Thư Thư nhỉ.”

Người này còn rất dễ gần, nghe khẩu âm thì giống người thủ đô, người thủ đô cả người ưỡn ẹo. Xem ra đồ ăn ở thủ đô không tồi, Lạc Thư bị hai chữ “Thư Thư” kích thích tới mức giữa mùa hè mà nổi da gà.

“Lâm Tĩnh Minh bảo anh đến?” Sao người ở cùng Lâm Tĩnh Minh đều kì cục như vậy.

“Đúng đó, lão đại bảo anh ở ngoài cửa chờ em là được, anh mới đợi nửa giờ thôi à.”

Hừ, muốn tìm người đi cùng cậu chứ gì. Lạc Thư cười sáng lạn, “Như thế làm phiền anh đưa em đi dạo.”

“Không có việc gì không có việc gì. Anh tên là Kim Sảng.” Kim Sảng vẫy vẫy tay, Lạc Thư cảm giác như có gió lạnh thổi ào ạt theo bàn tay đó.

Lúc đi qua một quán ăn nhỏ ở dưới lầu, bác bán gái còn chào hỏi Lạc Thư, Lạc Thư cảm giác trí nhớ người này thật tốt, lần trước “Rời nhà trốn đi” đến đây mới gặp một lần mà hình tượng “Tiểu đệ” liền đã xâm nhập rồi. Điều này đặt trụ cột rất tốt cho tương lai hai người “Ở chung”.


Lạc Thư kì thật rất muốn đi đến mấy quán bar vũ trường nổi tiếng trong thủ đô, nhưng mà Kim Sảng lại chỉ mang cậu đi thăm các di tích lịch sử, nhìn đến anh ta muốn đưa cậu đến trường thành, Lạc Thư rốt cục hoảng sợ.

“Nhưng mà lão đại nói em thích mấy thứ nà mà, bảo là lần trước không có cơ hội nên rất hối hận!”

Khi đí là khi đó, đi cùng Lâm Tĩnh Minh đương nhiên là đến mấy chỗ bình thường chứ còn gì. “Giờ đến trường học các anh đi.” Kim Sảng tuy rằng béo nhưng thể lực tốt hơn Lạc Thư rất nhiều, cũng không biết vì sao lại được như vậy, tiếng thở cũng không hổn hển rõ ràng như Lạc Thư.

“Vậy à, cũng được.”

Lần trước Lạc Thư chỉ đi qua cổng trường, biết vị trí, còn chưa vào bên trong. Thật đúng là trường chuyên khoa lý, sinh viên phần lớn là nam giới.

“Nghe nói bây giờ là lúc thi cử, sao anh không đi thi?”

“Ồ, anh chưa nói sao? Anh kém lão đại một khóa, thời gian dự thi không giống.”

“Nha, không phải là Sảng Sảng sao!” Trên đường gặp người quen, “Ôi dồi ôi, người này là ai vậy, đẹp trai ghê!”

Lạc Thư lại nổi da gà, thật đúng là vật họp theo loài. Kim Sảng giới thiệu, “Cùng một đoàn với anh, tên Chu Minh, Minh Minh. Đây là Lạc Thư, tân sinh viên.”

“Các anh đều gọi tên người khác như thế à? Đoàn gì vậy?”

“Chứ còn gì.” Minh Minh trách móc, “Bọn anh cùng ở câu lạc bộ cosplay, gọi thế mới thân thuộc nha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui