“Mọi người đứng!” Lâm Tĩnh Minh lên tiếng khi giáo viên chủ nhiệm tiến vào, Lạc Thư vội vàng tính trốn đi, dù sao cũng là lớp của người khác, hẳn là cũng nên lễ phép.
“Từ từ, Lạc Thư, em cũng ở lại nghe một chút”. Giáo viên chủ nhiệm của Lâm Tĩnh Minh họ Mã, giờ nghỉ trưa thường thấy Lạc Thư nên vô cùng quen thuộc. Thầy Mã là một thầy giáo bụng bia lớn tuổi, cùng văn phòng với chủ nhiệm lớp Lạc Thư, Lân Trác.
Lạc Thư tưởng chuyện gì, hóa ra là ngày phát thuốc tẩy giun mỗi năm một lần. Đời trước Lạc Thư học tiểu học, thuốc nhà trường phát cậu đều đem cho mấy con thỏ mà nhà trường nuôi, đám thỏ ấy đều rất thích ăn, ngày hôm sau Lạc Thư còn mang cà rốt ra khao bọn chúng, chúng nó ăn xong cũng không có chuyện xấu gì xảy ra.
Ai ngờ năm trước phát thuốc, không biết là bị ai theo dõi, Lạc Thư thấy một đám người lén lút làm động tác giống hệt mình, đám thỏ kia rốt cục không chống đỡ nổi mà nằm phơi bụng ra, mắt trợn trừng. Bác sĩ thú y chuẩn đoán là ăn quá nhiều, cố tình vừa vặn ngày đó Lạc Thư tính đi tặng mấy viên thuốc tẩy giun cho các bạn thỏ, bị bắt quả tang, cậu trở thành đối tượng bị giáo viên chủ nhiệm lải nhải mãi không thôi. Chuyện này cũng trực tiếp đem Lạc Thư và chủ nhiệm lớp đưa thẳng đến ngai vàng “Danh nhân” của trường học.
Thầy Mã lúc khuyên học trò ăn thuốc tẩy giun còn đưa ra mấy ví dụ ghê tởm, chẳng hạn như không uống thuốc nên giun đũa theo lỗ mũi chui ra, nôn ra giun đũa… khiến cho một đám học sinh vừa ăn trưa xong xanh hết mặt mày, thầy giáo chính là đến tra tấn học sinh chứ không phải khuyên học sinh uống thuốc. Lạc Thư cảm kích giáo viên chủ nhiệm của mình dù sao cũng chỉ trừng mắt thôi a! gừng càng già càng cay nha!
“Thầy giáo các anh năm nào cũng đưa ra ví dụ này?” Lạc Thư cảm thấy hàng năm phải nghe người này nói quả thật chính là khổ hình.
“Không phải”. Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, “lúc trước chỉ cười cười dặn mọi người uống thuốc thôi”.
Lạc Thư trong lòng kì quái, trở lại lớp mình lại nghe được giáo viên chủ nhiệm lặp lại bài nói vừa rồi sinh động như thật, cậu bất giác cảm thán chuyện này cũng có thể sản xuất hàng loạt
Theo như MC dự báo thời tiết nói thì đã đến thời điểm nóng nhất của mùa hạ, trong trường học hiện lên một trào lưu nóng bỏng không kém.
Phát sinh từ lúc nào phỏng chừng ai cũng không nói rõ ràng được, chỉ là đến khi phát hiện ra thì cơ hồ trong tay mỗi cô gái đều có ít nhất một chiếc vòng tay sặc sỡ, thậm chí có người dùng tới 3 chiếc, 6 chiếc. Nhiều cô gái còn tỉ mẩn mua những hạt màu, chuông nhỏ xỏ vào làm đồ trang sức.
Khi đó lưu truyền một câu, bạn học nữ XX không phải làm nghề bện vòng tay mà là đang học tập làm thế nào để bện vòng tay (?!!)
Ngay cả người lúc nào cũng chỉ đọc sách như Lạc Thư dưới sự tuyên truyền của bạn cùng bàn rốt cục một tuần sau phát hiện nếu không theo kịp trau lưu sẽ bị đám nữ sinh ngăn cản bên ngoài, cuối cùng cũng bắt đầu học tập.
Bạn cùng bàn của Lạc Thư từ nhà trẻ cho đến sơ trung vẫn luôn là một học sinh bình thường không nhiều nổi bật. Duy có hơi ngốc ngếch một chút nhưng không thể phủ nhận đó là cô gái có nghị lực nhất mà Lạc Thư từng gặp.
Tiếng chuông nhỏ réo rắt từ những vòng tay được bện tinh xảo sẽ luôn kích thích cô bạn cùng bàn của Lạc Thư, cậu nhìn cô cầm bút máy buộc một đầu sợi chỉ làm cố định, tỉ mẩn xuyên từng hạt từng hạt một, mỗi ngày trôi qua đều như vậy.
Bởi vì vòng tay có ý nghĩa đặc biệt nên cũng nhanh chóng tiến vào phạm vi thảo luận của nam sinh. Dần dần bắt đầu có nữ sinh tặng nam sinh vòng tay, đối với thời đại của Lạc Thư bấy giờ có thể nói là hành động mang ý nghĩa ái muội nhất.
Cuối tuần, Lạc Thư cùng Lâm Tĩnh Minh đến hiệu sách mua sách thao khảo, mua xong Lâm Tĩnh Minh bị Lạc Thư kéo vào một cửa hàng lưu niệm nhỏ.
“Anh có cảm thấy có người đi theo chúng ta không?” Dọc theo đường Lạc Thư đều cảm thấy có người đang nhìn mình hoặc Lâm Tĩnh Minh nhưng quay đầu lại đều không thấy ai cả.
Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, anh đứng ở khu bán phụ kiện bện vòng tay, cầm lên tựa hồ đang chọn màu sắc.
“Lạc Lạc, màu này đẹp không?” Lâm Tĩnh Minh lấy ra ba màu: màu đen, màu lam, màu nâu.
“Em thấy màu tím đẹp hơn”. Lạc Thư cũng ra nhìn, “Kì thật có thể mua nhiều màu khác nhau để phối hợp”.
“Còn hạt với chuông thì sao?”
“Này, còn có cái này”. Lạc Thư chỉ mấy thứ. “Chờ đã, không phải anh cũng muốn bện đấy chứ”. Không nghĩ tới người này còn có loại ý nghĩ như vậy, Lạc Thư cũng không ngại đeo ra khoe mọi người. Cậu nghĩ tới cảnh Lâm Tĩnh Minh mặt tràn đầy tình cảm bện vòng tay – đèn bàn mờ nhạt, khuôn mặt chếch về một bên, vòng tay…. Cỡ nào mộng ảo a!
Lâm Tĩnh Minh không trả lời, lập tức đi thanh toán tiền.
“Lần đầu tiên cô nhìn thấy nam sinh lại đây mua thật là có tâm nha”. Chủ cửa hàng cười đầy ái muội, không thèm nhìn đến Lâm Tĩnh Minh mới là học sinh tiểu học. Khách hàng là Thượng đế, nhất là Thượng đế đang nói chuyện luyến ái, cửa hàng mở ra cũng là để kiếm tiền chỗ đó thôi.
“Vâng, cậu ấy cũng để ý đến cháu, cháu mua cho cậu ấy bện”. Lâm Tĩnh Minh vui vẻ nói, xem nhẹ ánh mắt hoảng sợ của Lạc Thư.
Hai người đi ra ngoài, bả vai Lạc Thi bị một người đụng phải, chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhẹ.
“Thực xin lỗi”. Một cô cái đội mũ màu da cam nói, sau đó kéo sụp mũ đi vào cửa hàng.
‘Du lịch xxx’. Lạc Thư nhìn trên mũ của cô gái có in dòng chữ như vậy, là loại mũ mà đoàn du lịch phát cho khách. Thật sự có người mang mũ này đi chắn nắng.
“Lạc Lạc?” Lâm Tĩnh Minh kì quái nhìn Lạc Thư ngừng lại, “lại cảm giác có người đi theo chúng ta sao?”
Lạc Thư lắc đầu, đuổi theo Lâm Tĩnh Minh, có thể là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Lạc Lạc, lại đây một chút, cũng sẽ không phải nắm tay”. Đi được nửa đường, Lâm Tĩnh Minh nhíu mày.
Lạc Thư dùng sức lắc đầu, từ lúc ra khỏi cửa hàng vẫn luôn tự giác đi cách Lâm Tĩnh Minh nửa thước, cuối cùng vẫn trốn không được.
“Lạc Lạc, anh chờ em tặng cho anh”. Lâm Tĩnh Minh nghĩ đến cũng rất vui vẻ.
“Anh cũng sẽ không đeo”. Trước kia Lâm Tĩnh Minh nói qua nếu không phải tất yếu, đến đồng hồ đeo tay anh cũng không muốn đeo.
“Anh sẽ đeo”. Lâm Tĩnh Minh giữ bả vai Lạc Thư, “Cả đời đều đeo”.
Lạc Thư bị ánh mắt chuyên chú của Lâm Tĩnh Minh làm cho hóa ngốc, cuối cùng gật gật đầu. Đèn bàn mờ nhạt, khuôn mặt chếch về một bên, vòng tay….
Bởi vì từng quan sát bạn học, Lạc Thư thuận lợi bện xong vòng, qua vài ngày liền nhìn thấy Lâm Tĩnh Minh đeo một chiếc vòng tay màu tím, Lạc Thư vì sợ chuông ồn ào nên cuối cùng không dùng đến. Về sau Lâm Tĩnh Minh vẫn đeo cho đến khi dây bị đứt hết, thọ chung chính tẩm. Lâm Tĩnh Minh cất nó trong một cái hộp, bỏ vào ngăn kéo.
Sự kiện vòng đeo tay trực tiếp thông báo Lâm Tĩnh Minh đã có chủ sở hữu, tuy rằng bên ngoài Lạc Thư vẫn có chủ quyền đàng hoàng nhưng ngẫu nhiên vẫn bị lừa làm một ít chuyện ái muội.
Quãng ngày vô tâm vô phế luôn qua rất mau, ngày qua ngày làm một đứa nhỏ không lo không sầu kết thúc, Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu tốt nghiệp tiểu học, Lạc Thư vùi đầu cố gắng học tập nâng cao thành tích. Đương nhiên trong lúc đó cũng phát sinh chuyện tốt – Hà Kiến Quốc qua được vòng phỏng vấn trở thành một trong số các nghiên cứu viên ít ỏi giờ sắp tốt nghiệp.
Hơn nữa học phí toàn bộ đều từ công ty phụ trách, chuyện lúc trước muốn Hà Kiến Quốc chi trả 80% học phí cuối cùng không để cho cậu út chi trả. Bởi vì Hà Kiến Quốc làm việc không tồi, hơn nữa có danh hiệu nghiên cứu sinh nên còn được thăng chức. Được công ty trợ cấp tiền, Hà Kiến Quốc rốt cục có tiền trang hoàng căn nhà xấu xí của mình cùng vợ con sinh hoạt.
Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu thi vào trường sơ trung đứng thứ 2 toàn thị, hai người cũng là có thực lực, tuy rằng Tôn Thắng Siêu bình thường tùy tiện, không thích học nhưng vẫn rất thông minh, thường thường là Lâm Tĩnh Minh thứ nhất, Tôn Thắng Siêu thứ hai. Cho nên Lạc Thư gọi cậu là Vạn năm lão nhị.
Trường sơ trung này bản chất kì thật là trường học giành cho con ông cháu cha, đương nhiên trong đó cũng không thiếu học sinh gia cảnh bình thường có thành tích cao, dù sao con ông cháu cha không phải ai cũng thông minh, nhà trường vẫn tìm những học sinh có gia cảnh bình thường như vậy để trám vào lỗ hổng.
Lâm Tĩnh Minh ban đầu cũng không thích loại trường này, phải biết rằng vì chán ghét nên tiểu học mới chuyển đến trường của Lạc Thư. Tiểu học tuy rằng học sinh chăm học nhưng đại đa số mọi người đều mới học căn bản, không có gì đáng phàn nàn.
Lâm Tĩnh Minh chọn trường học này lý do rất đơn giản, bởi vì Lạc Thư nói sau này muốn học tại đấy, Lâm Tĩnh Minh liền đi trước, thuận tiện còn mang theo Tôn Thắng Siêu.
Khi đó Lạc Thư là vô ý thức nói ra, trước kia cậu bị một bạn học ghét bỏ thành tích, nói không vào được trường này, cậu liều mạng học tập, bắt mẹ tìm gia sư nhưng cuối cùng vẫn kém một chút nên không được. Đời này Lạc Thư vẫn học trường tiểu học cũ, tự nhiên lại gặp bạn học kia, Lạc Thư vì cuộc sống trung học hạnh phúc nên cũng không thể hiện gì, thành tích nằm trong top giữa, bạn học kia đứng đầu trong lớp, tự nhận mình có tư cách nói vậy.
Lạc Thư lúc ấy mở miệng rất có khí thế, điểm kiểm tra vốn tầm tầm đột nhiên ‘bùng nổ’. Nghĩ đến khuôn mặt nghẹn khuất của tên đó, Lạc Thư đã muốn cười to, không thể không nói bạn nhỏ Lạc Thư vẫn rất có năng lực nằm gai nếm mật, hơn nữa nằm còn rất thoải mái, chỉ chốc lát sau liền quên mất.
Đời trước Lạc Thư học sơ trung chia theo khu, về phần vì cái gì đụng phải Lâm Tĩnh Minh, không cần nói cũng biết. (Lav: Cho nên là mình không biết ==” – Beta: mình cũng không biết:v)
Biết Lâm Tĩnh Minh lần này thi đứng thứ nhất toàn thị, Lạc Thư hỏi sau dưới ánh mắt lạnh buốt của Lâm Tĩnh Minh cùng với tờ giấy báo điểm mới chậm chạp nhớ đến lời mình từng nói….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...