Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp


Không để họ đợi lâu , kết quả rất nhanh đã có " 120 và
180"
Nghe đến đây Đan Thanh không thể tin được mà nhìn bảng kết quả ...!trong quá trình bắn anh ta cảm nhận được số đĩa anh ta để hụt mất đều bị xử lý nhưng không ngờ lại chênh lệch nhiều tới vậy.

Còn đám người hóng hớt thì hoá đá hết rồi ...!cậu nhóc kia vậy mà thắng áp đảo luôn.

Đan Thanh ngược lại rất nhanh đã lấy lại tinh thần bước đến trước mặt cậu vui vẻ đưa tay ra chào hỏi " Tôi rất Hân hạnh được kết giao với một đối thủ mạnh như cậu , tôi tên Bạch Đan Thanh , còn đây là chồng tôi Diệp Hạo Hiên "
Lâm Hàn cũng vui vẻ bắt tay anh " Rất vui được quen biết anh , tôi tên Lâm Hàn , còn đây là anh của tôi Trần Phóng , kia là bạn của anh ấy Hắc ca và Ưng ca " khụ khụ ....!hai đại ca kia cứ
thích đặt tên độc lạ hơn người ta mới chịu.

Lâm Hàn gật đầu chào Diệp Hạo Hiên , anh ta cũng gật đầu chào lại cậu và mọi người .
Sau đó liền cùng nhau rời đi tim nơi thích hợp tâm sự.

Cơm trưa thì tất nhiên là phải ăn nhưng còn chỗ nào ngon hơn chỗ của cậu sao ?
Lâm Hàn nhìn hai người cũng thực không có gì giống người xấu , riêng hai cao thủ bên kia đã điều tra nhanh thân phận của họ.

Sau đó cho cậu ánh mắt an tâm.

Lúc cậu và mọi người trở về đã thấy có không ít người cứ đứng bên ngoài nhòm ngó sang khu vực của cậu.

Ngửi được mùi thơm bay trong gió thì cái gì cũng thông a.

Đan Thanh đi theo phía sau , ngửi được mùi thơm cũng bất giác nuốt nước bọt , lâu rồi anh ta chẳng cảm thấy có món nào ăn ra hồn cả.

Nhìn cậu nhóc một đường đi về nơi phát ra hương Thơm đôi mắt càng sáng rực.

Lúc anh ta bước vào bên trong liền nhìn thấy một vị đầu bếp đang bận rộn xoay trở mấy xiên thịt nướng trên bếp.

Bên cạnh còn mấy nồi hầm được đậy kín nhưng không ngăn nỗi mùi thơm bay xa.
Ặc ...!còn mấy đĩa thức ăn tinh xảo bên cạnh nữa ...
nhìn đến đây Đan Thanh nhịn không được đưa mắt nhìn Hạo Hiên , cái bụng cũng hợp tác réo một cái vang dội " Ọcccccccccc....."
Hạo Hiên nhìn tình yêu của mình hôm nay biết thèm ăn anh cảm thấy rất vui.

Đưa tay nựng lên gò má có chút thịt cưng chiều nói " Yên tâm , em sẽ được ăn thoả thích " anh vốn định sẽ hỏi mua hoặc nhờ vị đầu bếp kia nấu giúp cho anh thêm vài món để mang đi , tiền anh sẽ gửi hậu hĩnh.

Sư Phụ Lưu thấy cậu đã về liền vui vẻ nói " Về rồi à , cháu mau ngồi xuống đi , ta sắp xong rồi , sẽ dọn lên ngay đây "
Lâm Hàn cười đáp " Vâng , chú cứ từ từ ạ , cháu không gấp"
Nhưng Đan Thanh thì gấp lắm rồi huhu.
Lâm Hàn mời hai người cùng ngồi vào bàn , vì là đi chơi nên tất cả mọi người đều không phân biệt chủ tớ.

Lâm Hàn nhìn Hạo Hiên đáy mắt có chút tán thưởng cùng ngưỡng mộ.

Cậu nhìn ra anh cũng là tướng lĩnh trên sa trường , nhưng với vợ ...!anh thực là người chồng hết sức ôn nhu.

Thức ăn rất nhanh đã được mang lên , sư phụ Lưu nấu rất nhiều món có vị chua , cá om chua ngọt , thịt sốt chanh rừng , thịt nướng chua cay ...!thịt hầm v..v..

Nhìn một bàn ăn đầy mỹ vị Đan Thanh mặc dù ngại nhưng đối với người đang mang thai mà nói " nhịn là không thể " , sư phụ Lưu đối với vị khách đang mang thai bảy tháng lại càng vô cùng săn sóc.

Ông múc cho anh một chén canh dưỡng thai , bảo ăn hết ông lấy thêm.


Hai người nhìn canh rồi nhìn nhau giây lát , xong lại nhìn Lâm Hàn đang ngồi giữa trung tâm chăm sóc đặc biệt.

Đan Thanh vui vẻ cười rộ Lên " Hoá ra cậu cũng đang mang thai a, thật tốt quá , tôi cuối cùng cũng có đồng minh rồi.

Cậu được mấy tháng rồi ?"
Lâm Hàn cười đáp " đã được bốn tháng "
Đan Thanh đôi mắt tròn xoe nhìn bụng cậu " woww chúc mừng cậu nha.

Ah phải rồi , cậu học trường quân đội nào thế ? Lần đầu tôi gặp đối thủ mạnh như vậy a, thực cao hứng vô cùng " nếu nói là trường Đệ Nhất thì anh sẽ tin ngay và luôn.

Lâm Hàn nhe răng cười đáp " Tôi chỉ học trường bình thường thôi ah.

Thắng anh cũng do may mắn thôi " cậu cũng không muốn chơi nỗi đâu , nhưng anh ta bắn quá tốt nên cậu càng không thể lơ là.

Đan Thanh trề môi " Tôi mới không tin.

Ah mà thôi bỏ qua chuyện đó.
Cậu đến đây lâu chưa ? Tôi rất muốn cùng cậu chơi cho hết mấy trò thú vị ở đây a.

Nếu không có cậu tôi sẽ buồn chết "
Lâm Hàn " Tôi cũng vừa mới đến đây hôm nay , vậy anh có trò gì vui để chơi sao ?" Nghe đến chơi hai mắt cậu đều phát sáng.
Đan Thanh nghe cậu nói càng cao hứng đáp " Như vậy thì thật tốt quá , tôi hôm nay cũng vừa mới đến a.

Nhưng tôi để ý mấy trò vui lắm , như bắn đĩa bay lúc nãy chúng ta chơi , còn có lướt sóng bằng dị thú ..."
anh ta còn chưa nói xong Hạo Hiên bên cạnh liên nghiêm mặt nói
" không được , trò đó quá nguy hiểm "
Đan Thanh nổi đóa " Anh cái gì cũng không được , bao nhiêu người chơi được tại sao em lại không chơi được chứ , chỉ việc ngồi lên lưng dị thú thì có gì nguy hiểm chứ ! Đến trẻ con ba tuổi còn chơi được tại sao em thì không ?"
Hạo Hiên lặng im không đáp " ....." vợ giận thì im lặng là vàng.

Lâm Hàn nhìn Trần Phóng "....!em ...!có thể chơi trò đó được không ?" Đôi mắt cún long lanh nhìn anh.

Trần Phóng chịu không nỗi ánh mắt này , nhưng ....!thôi được.

Ai bảo cậu cũng không phải người bình thường a, quẩy một chút chắc không sao.

Trò này anh có biết nên không thể tước đi niềm vui nhỏ này của cậu.

Đan Thanh cũng nhìn sang đầy chờ mong "....." anh biết người này là bác sĩ, chỉ cần bác sĩ nói được thì cái gì không được cũng phải được.

Tần Phóng dưới ánh mắt của hai người thở dài đáp " Được , nhưng không được ở dưới nước quá lâu" biển ở đây cũng không quá lạnh
cho nên mọi người thường không muốn lên bờ trừ phi chơi mệt.

Anh cũng đón nhận ánh mắt ai oán của Hạo Hiên đáp " Không việc gì , chú ý một chút là được.

Cậu ta cũng không yếu như anh nghĩ "
Sau khi ăn uống no say , hai dựng phu nằm trên ghế dài vừa gặm trái cây chua lè chua lét vừa nói chuyện phím với nhau , mấy người còn lại cũng không có gì để nói với nhau , toàn ngồi nghe hai người anh một câu tôi một câu rồi cười vui vẻ.

Không lâu sau tiếng nói im bặt , mọi người nhìn sang thì phát hiện cả hai đều ngủ mất .
Họ nhìn nhau cười giây lát , Trần Phóng đưa cho Hạo Hiên một chiếc chăn mỏng rồi cùng nhau đắp cho hai dựng phu.

Nhìn hai người vui vẻ họ cũng vui lây.


Lúc cậu tỉnh lại nhìn sang thấy Đan Thanh đang ôm mị hồ vuốt ve đến sung sướng.

Còn tiểu Cửu thì đang nằm cạnh cậu đánh một giấc ngắn.

Sau khi nạp đủ năng lượng , hai dựng phu liền tay trong tay chạy đi tìm mấy trò mà họ cho là vui nhất.

Sau đó nữa ...!một đám người ôm trái tim treo tận cổ họng nhìn hai người , một người trong số đó còn vác cái bụng nhô cao đi cưỡi hải mã thú rẽ sóng lướt như bay.

Trời ơi đi cưỡi rùa thì không cưỡi , chê nó chậm.

Giờ hay rồi ....!
Ngược lại hai người vui gần chết , hò hét khản cả giọng.

Sau đó còn kéo nhau đi trượt ống nước , loại xoắn xoắn nhẹ.

Sau đó ...!thi nhau nôn.

Đến lúc này cả hai mới thành thật ngoan ngoãn để mọi người xách trở về khách sạn.

Hạo Hiên đã đổi chỗ ở để hai người kia có thể cùng nhau chơi nhiều một chút.

Thời gian mang thai cực khổ anh ta cũng không thể ở bên Đan Thanh chăm sóc mỗi ngày cho nên hiếm khi anh thấy vợ có lúc vui vẻ như thế này cũng phải biết điều mà vứt bỏ cảm nghĩ của bản thân.

Mặc dù bị cho ra rìa cảm giác rất khó chịu , nhưng người kia cũng mang thai , lại không có bầu bạn bên cạnh.

Điều này anh có thể hiểu nên càng Thông cảm hơn.

Đan Thanh rõ là rất thích Lâm Hàn , mặc dù rất thích ở bên Hạo Hiên nhưng sự xuất hiện của Lâm Hàn liền thu hút hết sự chú ý của anh.

Chồng thì có thể nói chuyện qua quang não nha, nhưng bồ tèo thì không biết khi nào mới gặp lại đâu, hơn nữa người ta cũng mang thai đó.

Bộ kiếm một người đang mang thai mà hợp cạ với mình dễ lắm sao?
Cơm tối vẫn là Lưu sư phụ trưng dụng bếp của khách sạn để nấu , ông cũng không ngại họ nhìn lén nhưng chỉ thì xin lỗi nha , bảo bối nhà ông còn phải mở nhà hàng đó.

Ông mới không ngốc đi dạy mấy người học lỏm này.

Đan Thanh dùng xong cơm tối mỹ vị cùng canh an thai ngon nhất tinh hệ lập tức chạy sang rủ Lâm Hàn đi dạo phố đêm.

Buổi tối mới là lúc náo nhiệt nhất.

Mấy món đặc sản gì gì đó vốn không kéo nỗi sự quan tâm của hai người , nó có thể ngon hơn đầu bếp nhà mình nấu sao ? Không hề nha.

Chợt Đan Thanh Hưng phấn vỗ vỗ vai cậu thích thú hét lên " Tiểu Hàn tiểu Hàn cậu nhìn xem , kia là ném phi tiêu a.

Cậu muốn thử không ?"
Lâm Hàn nhìn những người bên kia đang cố ném vỡ mấy quả bóng bằng chiếc phi tiêu bé xíu trên tay.


Cự ly bốn
mét ...!toàn trật.

Hai người nhìn nhau cười gian sau đó nhanh chóng bon chen vào góp vui .
Nhóm người hộ tống phía sau nhanh chóng vì hai người tạo ra một vòng bảo hộ.

Trò con nít này họ nhắm cả hai mắt cũng phóng chuẩn được nói chi là khoảng cách này.

Kết quả ...!mấy phần thưởng lớn đều rơi vào tay họ , ông chủ khóc không ra nước mắt.

Nhưng ông ta có trò khác khó hơn liền đem ra khiêu khích hai người.

Hai người nhìn màn khó kia xong lại muốn cười , Đan Thanh nhướng mày , khoanh tay nói " Cái này nhường cậu , thể hiện tốt một chút "
Lâm Hàn gật đầu "...." lần này đành xin lỗi ông chủ rồi.

Một đám bóng bay đủ màu sắc dưới cơn gió phát ra từ cánh quạt không ngừng bay tứ tán , nhiệm vụ của cậu là làm nổ hai mươi quả không cần phân biệt màu sắc.

Lâm Hàn cười thích thú , thong thả vào khu vực quy định sau đó nhẹ nhàng nâng cổ tay phát chút lực ném phi tiêu đi.
Bụp_____ một quả bỏng nổ tan tành.

Sau đó là một loạt tiếng nổ vang lên giòn giã.

Mười quả chuẩn không cần đếm.

Ông chủ "....."
Mọi người "......."
Đan Thanh giơ ngón cái "...!tuyệt "
Sau khi càn quét xong gian trò chơi tội nghiệp hai người nhìn nhau nói
" Bây giờ chúng ta đi đâu ?"
" Hay là chúng ta đi đấu cơ giáp đi , nói cho cậu biết : tôi xếp thứ ba toàn trường đấy "
" Thật sao , vậy chúng ta đi đấu cơ giáp "
Đám người .....!xin lỗi chúng tôi cản không nỗi.

Vậy là hai dựng phu bước vào khoang giả lập , trên đấu trường lập tức xuất hiện hai đài cơ giáp cùng cấp bậc.

Sau đó cả hai lao vào choảng nhau bất phân thắng bại , chiêu thức của hai người vô cùng hoa mỹ , mạnh mẽ , chuẩn , hiểm và cực nhanh.

Đám người vây xem có không ít người là quân nhân càng xem càng tán thưởng không ngớt.

Khi trận đấu vừa kết thúc lập tức chạy đi chặn đường người chơi vừa thoát mạng để chèo kéo nhân tài.

Đáp lại sự nồng nhiệt của bọn họ là cái bụng bầu vượt mặt , sau đó không ngừng mắng " Các người bị điên à ? Bầu to như thế còn học người ta đấu cơ giáp làm cái gì a? Thật ...!đau lòng quá ...!"
Hai dựng phu nhìn nhau cười run cả người .
Tiếp đến là dạo trung tâm thương mại , họ mua rất nhiều đồ , tất nhiên là đồ cho hai dựng phu kia rồi.

Lâm Hàn cũng cần mua thêm quần áo rộng rãi một chút vì bụng của cậu rất nhanh sẽ to ra nhanh hơn người khác một chút.

Mấy người đi mua sắm gần đó nhìn cái bụng nhô cao kia mà ganh tỵ , ngưỡng mộ.

Rất nhiều người trong số họ lấy chồng cường đại thì đại đa số đều hiếm muộn con cái , có người lấy nhau gần một trăm năm mới có được một đứa con.

Người mang thai trân quý với họ vô cùng , còn may người bình thường thì việc sinh đẻ không khó khăn như vậy.

Mấy người bán hàng trừ bỏ ngưỡng mộ thì chính là nhìn trai đẹp tới nhỏ dãi.

Ngắm cự ly gần nó sướng gì đâu a.

Mua sắm đủ họ lại đi dạo nơi khác , vốn là định đi cửa hàng bán đồ em bé .
Nhưng giữa đường lại có một người xuýt thì đụng phải Đan Thanh ngay ngã rẽ.


Người kia đúng kiểu mắt để trên đỉnh đầu nên cứ lù lù mà đâm thẳng , may là Hạo Hiên nhanh tay kéo người bảo hộ trong lòng.

Bọn họ còn chưa có lên tiếng thì bên kia liền mắng xối xả " Các ngươi đuôi hết rồi hả , không có mắt để nhìn sao ? Nếu các người khiến thiếu tướng phu nhân bị thương thì mười cái mạng của các người cũng không đủ để tạ tội.

Thật là lũ đuôi mù "
Đan Thanh nổi đóa , hình như anh ta mới là người xuýt bị đụng trúng mà " Con mắt nào của các người thấy ta đụng hắn mà không phải hắn mù đụng trúng ta.

Ngươi nói ngươi là thiếu tướng phu nhân thì ta sợ chắc.

Đã sai còn muốn ngậm máu phun người đổi trắng thay đen sao ?"
Hạo Hiên kéo anh vào lòng , dùng ánh mắt băng lãnh quét qua đám người nọ.
Tên vừa lớn tiếng bị dọa cho run rẩy nhưng gã nghĩ Có thiếu tướng phu nhân chống lưng thì còn phải sợ sao ? Gã lại cố gòng mình nói " Đúng là lũ mắt mù , ta nói cho các người biết cậu ấy chính là Lâm Hàn , thiếu tướng Phu nhân của Tần gia.

Chồng của cậu ta chính là thiếu tướng trẻ tuổi nhất tinh hệ Tần Phong.

Các người biết điều thì tốt nhất mau dập đầu xin lỗi đi , nói cho các người biết , cậu ấy là tinh anh của trường quân đội Sử Lai Khắc , muốn đánh nhau các người không có cửa đâu " gã đắc ý nhếch môi cười đểu.

Lâm Hàn đơ người nhìn Trần Phóng "......"
Nhóm cao thủ SS , Lưu sư phụ "......"
Mọi người đang hóng hớt đều ngạc nhiên hết sức , ra là vị thiếu tướng phu nhân kia ư .
Họ bắt đầu thì thầm to nhỏ .
Còn tên nhóc được gọi là Lâm Hàn trông mặt mũi nhìn cũng được , tuổi cũng thực vừa tầm với Lâm Hàn thật nhưng ...!nếu so sánh thì hơi bị gượng gạo quá rồi.

Đan Thanh nghe được câu chuyện cười cũng không khách sáo đáp " ha hả hàng nhái cũng phải làm cho giống một chút chứ.

Ngươi phải đầu tư thêm ba con dị thú nữa may ra mới giống a.
Ta tuy chưa từng gặp cậu ta nhưng nhân phẩm không thể nào nát như ngươi được.

Đã sai mà còn lớn lối "
Người tên Lâm Hàn giận điếng người nhưng vẫn tỏ ra bình thản đáp " Là thật hay giả không cần phải giải thích với hạng người như ngươi.

Thanh giả tự thanh , nhưng ngươi đụng trúng ta lại còn buông lời nhục mạ phải chăng nên nói lời xin lỗi "
Đan Thanh đẩy tay Hạo Hiên ra , chậm rãi đi về phía tên nhóc nọ cười gian , sau đó chống nạnh ưỡng bụng đáp " Con mắt mù nào của ngươi nhìn thấy ta đụng ngươi móc ra đây cho ta xem.

Hả ? Ai thấy ta tông hắn thì bước ra làm chứng xem nào ?" Anh ta quét mắt nhìn mấy kẻ anh hùng rơm xung quanh.

Cái bụng to vượt mặt như ông lớn đang thị uy ngầu hết chỗ nói.

Lâm Hàn nhìn thấy bộ dạng gà mẹ xù lông kia nhịn không nỗi liền bật cười " hahaha ..."
Mọi người "......" thần kinh đủ thô a.

Nhưng mà giờ thằng nào lên làm chứng thì thằng đó là đồ mù.

Mấy gã giả danh mặt mày tái mét , biết bắt chẹt không được nhưng lại không muốn mất mặt liền chuyển mục tiêu sang hai con dị thú bên cạnh cậu nhóc nào đó.

Mị vĩ cấp 8 , nếu có thể mang nó về tay thì chặng đường sau này càng thêm thuận lợi.

Một tên trog số đó chỉ vào mị hồ hét lên " Thiếu tướng phu cậu nhìn xem , kia không phải mị hồ của cậu bị người ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu bắt đi mấy hôm trước sao ?"
Mọi người đều nhìn theo "....."
Lâm Hàn "......."
Đan Thanh "......"
Lâm Hàn nhịn đến đây là cực hạn rồi , giả danh cậu đã đành đi , ăn hiếp người khác không xong lại muốn đi đường tắt tìm chết .
Cậu nhìn cậu nhóc nọ cười nói " Cậu nói nó là của cậu.

Vậy cậu ra lệnh cho nó quay về đi , chắc tôi không cần nhắc là dị thú của cậu vốn không cần thiết bị áp chế nhỉ ? Chứng minh nó là của
cậu xem nào ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui