Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Ban ngày, Tư Lôi Tạp theo thường lệ tới quân bộ làm việc, tiểu Tu Đế cùng
Tiểu Hôi ở góc phòng ngoạn đến vui vẻ, nói là đang đùa, kỳ thực là tiểu
Tu Đế cầm khúc xương tới dụ dỗ Tiểu Hôi, mà Tiểu Hôi cứ giương mắt nhìn
theo khúc xương, cái đuôi liều mạng quẫy tới quẫy lui, bộ dáng phi
thường thèm ăn.

“Bọn nó ở chung không tồi a.” La Tố liếc nhìn góc phòng, khóe miệng không khỏi giơ lên.

Ôn Tư Đặc không trả lời, chỉ hàm xúc nhìn Tu Đế đang bồi Tiểu Hôi chơi đùa, con ngươi xám có chút loe lóe.

“Ánh mắt của anh thực đáng sợ.” La Tố với Ôn Tư Đặc trước giờ luôn nói
thẳng, vì thế cậu không hề có ý dấu diếm suy nghĩ của mình.

“Phải không?” Ôn Tư Đặc nhướng mi, lập tức khôi phục bộ dáng ôn hòa bình thường.

La Tố thực đau đầu, thực sự là tình huống hỏng bét, hôm qua chuyện nên hỏi cậu đều hỏi rồi, chỉ tiếc Ôn Tư Đặc không trả lời, điều này đại biểu
anh hi vọng không có bất cứ ai can thiệp vào chuyện này. Huống chi
chuyện tình cảm, người ngoài vốn không nên nhúng tay, trước mắt chỉ có
thể chờ Ôn Tư Đặc tự mình thông suốt, bất quá… với tính tình của anh,
phỏng chừng mười năm cũng tám năm vẫn không được.

Không xong, vì
sao cậu cứ cảm thấy Tu Lôi Tạp thực đáng thương? Ngày cậu và Tư Lôi Tạp
có thể ra ngoài du lịch sẽ tới sao? Nếu cuối cùng sự tình lại vỡ kế
hoạch, nam nhân buồn tao kia nhất định sẽ rất thất vọng đi. Không biết
vì cái gì, trong đầu La Tố hiện ra hình ảnh cự lang ủ rũ, đáng thương hề hề ngồi trên mặt đất, đôi mắt trông mong nhìn cậu.

La Tố đỡ
trán, cảm giác tội ác mãnh liệt này là sao a? Cậu quả nhiên không có có
cách với nam nhân buồn tao kia, mặc dù có chút xin lỗi Ôn Tư Đặc, bất
quá nhanh chóng giải quyết vấn đề này thì tốt hơn.

“Anh định ở lại chỗ tôi cả đời?” La Tố đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Tôi quả nhiên đã quấy rầy thế giới hai người.” Ôn Tư Đặc tuy nói vậy nhưng
gương mặt một chút biểu hiện xấu hổ cũng không có: “Cơm trưa thế nào?”

“Này có thể xem là đánh trống lãng không?” La Tố bất đắc dĩ, xem ra vấn đề lần này thực khó giải quyết.

Ôn Tư Đặc cười không đáp, đối mặt với gương mặt ôn nhuận như ngọc kia, La Tố chỉ có thể đầu hàng: “Gọi thức ăn ngoài.”

“Sao không dùng người máy làm cơm?”


“Ăn không quen.” La Tố nhìn đồng hồ, quả thực cũng gần tới giờ cơm trưa: “Anh muốn ăn gì?” La Tố chỉnh màn hình thực đơn hỏi.

“Không muốn nếm thử tay nghề của tôi sao?” Lời Ôn Tư Đặc nói làm La Tố khiếp
sợ một chút, qua vài giây cậu mới hồi phục tinh thần: “Anh biết nấu
cơm?”

“Đương nhiên.” Ôn Tư Đặc cười dị thường ôn hòa.

“Thực làm người ta kinh ngạc.” Không thể trách La Tố, Ôn Tư Đặc trời sinh hé
ra gương mặt nên được người khác hầu hạ, Ôn Tư Đặc lại biết nấu cơm,
thực làm người ta không tin nổi.

“Nói trước, trong nhà không có
nhiều nguyên liệu nấu ăn, anh nên nói sớm cho tôi biết a.” La Tố tuy
cũng muốn biết tay nghề của Ôn Tư Đặc thế nào, bất quá tình trạng trong
nhà chính là vậy.

“Không sao, tôi ra ngoài mua.” Ôn Tư Đặc cầm áo khoác móc bên cạnh cửa, định xuất môn.

“Tôi ở nhà chờ anh, dù sao cũng không thể để mặc hai tiểu quỷ này.” La Tố
chỉ hai đứa bé chơi tới quên cả trời đất trong góc phòng.

“Đương
nhiên.” Ngay lúc Ôn Tư Đặc mở cửa, chuẩn bị ra ngoài, La Tố đột nhiên
nghĩ ra gì đó, đứng lên nói: “Anh không phải không bao giờ quay lại nữa
đi?”

Ôn Tư Đặc nghe vậy, đầu tiên sửng sốt, sau đó liền bật cười: “Sao có thể chứ? Cậu nghĩ quá nhiều rồi, A Tố.”

“Phải không?” La Tố nhìn Ôn Tư Đặc thật kĩ, sau đó thản nhiên mở miệng: “Tôi
nói trước, tôi không có hứng thú thay anh chăm sóc đứa con, nếu anh biến mất tôi sẽ ném nó ra đường.”

“Không phải còn Tu Lôi sao? Giao cho cậu ta là được rồi.” Ôn Tư Đặc nhún vai.

“Anh nói nghiêm túc?” La Tố dùng đôi ngươi đen láy nhìn chăm chú Ôn Tư Đặc.

“Phốc——” Ôn Tư Đặc nhìn biểu tình nghiêm túc của La Tố, nhịn không được bật cười: “Đương nhiên là nói đùa thôi.”

Ngừng cười, Ôn Tư Đặc hiếm có dịp rút đi nụ cười trên môi, mắt dần chuyển
thâm: “Cậu hẳn hiểu rất rõ, chỉ có Tu Đế, tôi vĩnh viễn không bỏ lại.”

“Anh có chừng mực thì tốt rồi.” La Tố không muốn nói nhiều, tránh kích thích Ôn Tư Đặc.


“Ân, tôi đi.” Theo âm thanh cửa đóng lại, Tu Đế vốn đang chơi đùa với Tiểu
Hôi vội ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khá phức tạp chăm chú nhìn cánh cửa.

“Ba ba có phải rất chán ghét ta?” Tiểu Tu Đế đột nhiên nói.

Nguy rồi, La Tố vỗ đầu, cậu và Ôn Tư Đặc đều quên mất bọn Tu Đế đều ở đây,
chẳng lẽ những gì bọn họ nói nãy giờ đều bị nghe thấy sao? Từ từ, với
tính cách của Ôn Tư Đặc, căn bản không có khả năng quên chuyện quan
trọng như vậy, chẳng lẽ anh cố ý?

“Con cũng nghe rồi đấy, ba ba
nói chỉ có con anh ta vĩnh viễn không bỏ lại, điều này chứng minh trong
lòng ba ba, con rất quan trọng.” La Tố cảm thấy thực đau đầu, từ khi nào cậu phải phụ trách cả vấn đề cha con này a?

“Vậy ba ba nhất định rất chán ghét phụ thân, nếu không cũng không mang ta rời khỏi nhà.” Tiểu Tu Đế khổ sở cúi đầu.

Này… đúng là không có cách phản bác, bởi vì ngay cả La Tố cũng không biết năm đó Ôn Tư Đặc vì sao lại làm ra quyết định này.

“Có lẽ… cũng không phải chán ghét.” La Tố chỉ có thể nói mâu thuẫn.

“Gạt người! Nếu thích vì sao lại phải tách ra?” Tiểu Tu Đế cố phồng gương mặt nhỏ nhắn, sắc mặt trướng lên đỏ bừng.

Một giây này, La Tố dường như nắm bắt được chút gì đó trong lời Tu Đế, tạm
ngừng một lát mới mở miệng: “Có lẽ nguyên nhân người đó là Ôn Tư Đặc, vì thế mới vì thích mà phải tách ra, bất quá con còn quá nhỏ hẳn là nghe
không hiểu đi.”

“Lão tử mới không nhỏ! Không được xem thường ta!” Tiểu Tu Đế xắn tay áo, bày ra bộ dáng muốn đánh nhau.

“Ô ô~” Tiểu Hôi dùng miệng cắn quần tiểu Tu Đế, đôi ngươi lang màu xám toát ra tình tự lo lắng.

“Tiểu Hôi…” Tiểu Tu Đế nhìn Tiểu Hôi như vậy, đột nhiên hết cả giận, vươn tay ôm chặt Tiểu Hôi vào lòng, độ ấm truyền tới từ da lông Tiểu Hôi làm bé
dễ chịu hơn nhiều.

Xem ra đứa con mình quả thực rất thích tiểu
quỷ này, phải sớm đá một lớn một nhỏ phiền toái này về bên Tu Lôi thôi,
La Tố ngửa đầu nằm trên sô pha, nếu quả thực giống như cậu suy đoán thì
chỉ sợ phải dựa vào Tu Lôi đích thân ra trận mới được.

Ôn Tư Đặc
không bao lâu đã trở lại, vừa không mất tích, vừa không quên nhiệm vụ
của mình, điều này làm La Tố thở phào. Tay nghề vào bếp của Ôn Tư Đặc

quả thực không tồi, ngay cả Tiểu Hôi chỉ thích gặm xương ống cũng phá lệ ăn trứng chưng cách thủy, có thể nói so với Tư Lôi Tạp còn ngon hơn, La Tố thực ngoài ý muốn.

Bởi vì mua nguyên liệu nấu ăn khá nhiều,
cơm chiều vẫn do Ôn Tư Đặc đảm nhiệm, Tư Lôi Tạp định hỗ trợ, bất quá
dưới sự khuyên bảo của La Tố anh cũng yên tâm ngồi sô pha bồi La Tố xem
TV.

Phải biết là từ lúc Ôn Tư Đặc tới nhà, thời gian hai người ở
riêng với nhau như vậy rất ít, Tư Lôi Tạp ôm thắt lưng La Tố, đột nhiên
anh cảm thấy sau này thuê một đầu bếp tới nhà nấu cơm cũng không tồi ít
nhất anh có thể bồi La Tố cùng xem TV.

Ôn Tư Đặc làm cơm xong,
mọi người quây quần dùng bữa, Tiểu Hôi lắc lắc đuôi, là người đầu tiên
nhảy tới chỗ bên cạnh món trứng chưng cách thủy, hạnh phúc vùi đầu ăn.

“A! Tiểu Hôi! Cậu chơi xấu!” Tiểu Tu Đế khiển trách Tiểu Hôi, chính là bất
luận bé dùng sức thế nào cũng không thể dời đầu lang của Tiểu Hôi đi,
hơn nữa cho dù dời đi, trứng chưng trên bàn cũng dính đầy nước miếng
Tiểu Hôi, những người khác muốn ăn cũng không được.

“Đừng dành,
ba ba làm nhiều phần.” Ôn Tư Đặc vào phòng bếp bưng ra một mâm trứng
chưng cách thủy, lúc này mới làm hai tiểu quỷ không phá hủy tình hữu
nghị vì món trứng chưng.

“Ôn Tư Đặc làm trứng chưng thực sự rất ngon.” La Tố hướng Tư Lôi Tạp đề cử.

“Hảo.” Tư Lôi Tạp ăn xong một ngụm liền bị hương vị này làm giật mình. Sau đó
anh lại ăn thêm những món khác, không có món nào không ngon.

“Thế nào? Có phải còn ngon hơn anh làm không?” La Tố cười hỏi.

“…” Tư Lôi Tạp trầm mặc.

“Chúng ta sau này tới nhà Ôn Tư Đặc ăn cơm ké cũng không tồi, đúng không Tiểu
Hôi?” La Tố xoa xoa đầu xù lông của Tiểu Hôi, bé con nghe vậy, rốt cuộc
cũng ngẩng đầu lên khỏi mớ chén dĩa, dùng ánh mắt long lanh nhìn La Tố,
sau đó nhanh chóng gật gật đầu, hiển nhiên là phi thường muốn đi cọ cơm.

Giờ phút này, Tư Lôi Tạp có dự cảm nguy cơ thật sâu, anh lập tức ném ý
tưởng thuê đầu bếp về nhà nấu cơm lên chín tầng mây, nếu La Tố thực sự
tới nhà Ôn Tư Đặc cọ cơm thì thời gian anh và La Tố ở chung không phải
càng ngắn ngủi hơn sao? Không được, anh quyết không để sự tình này phát
sinh.

Đêm đó, Tư Lôi Tạp một mình tới tìm Ôn Tư Đặc, phi thường nghiêm túc mở miệng nói: “Dạy tôi.”

“Cái gì?” Ôn Tư Đặc vốn đang định đi tắm, không ngờ mới ra cửa đã bị Tư Lôi Tạp chặn lại.


“Nấu cơm.” Biểu tình Tư Lôi Tạp phi thường nghiêm túc, nhìn không ra có chút nào đùa giỡn. Nói xong, anh còn hướng Ôn Tư Đặc khom người một cái thật thấp.

Ôn Tư Đặc ngây ngẩn cả người, qua vài giây mới hồi phục
tinh thần, nhịn không được ôn bụng cười to: “Phốc—— anh thật sự rất thú
vị, tôi cuối cùng cũng biết vì sao A Tố lại thích anh.”

“Xin anh đáp ứng.” Tư Lôi Tạp trầm giọng nói.

“Đương nhiên, lang ca đã mở miệng nhờ, tôi sao có thể cự tuyệt chứ?” Ôn Tư Đặc hẹn thời gian học tập với Tư Lôi Tạp xong thì xoay người đi tới phòng
tắm.

Nhà La Tố tổng cộng có 3 phòng tắm, phân biệt ở lầu hai cùng lầu ba, nơi Ôn Tư Đặc đi là lầu 3. Vì tiết kiệm thời gian, La Tố quyết
định tới phòng tắm lầu 2 tắm cho Tiểu Hôi, thuận tiện mang luôn Đại Hôi
như hổ rình mồi bên cạnh…

Tư Lôi Tạp sau khi nói chuyện với Ôn Tư Đặc xong liền biến thành hình lang, ngồi xổm bên cạnh Tiểu Hôi, tuy
biểu tình cự lang thoạt nhìn rất nghiêm túc uy mãnh, chính là biểu hiện
của nó lúc này chỉ kém không biết ba chữ ‘cầu tắm rửa’ trên trán nữa mà
thôi.

“Được rồi, anh thắng.” La Tố nhận mệnh ôm Tiểu Hôi đặt lên
lưng cự lang, để cự lang cõng Tiểu Hôi đến phòng tắm, không thể không
nói, hình ảnh này thực hoàn mỹ, bất quá một hàng ba người còn chưa tới
phòng tắm đã chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Người tới
có vẻ rất vội bởi vì bình thường người ta chỉ nhấn khoảng hai lần là
ngừng, nhưng người này cứ nhấn không ngừng, có cảm giác rất táo bạo.

“Ai?” Lúc La Tố mở cửa liền nhìn thấy Tu Lôi vẻ mặt giận dữ bước vào nhà, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó: “Tư Lôi Tạp, tên khốn này lăn ra đây cho ta!”

Cự lang cũng vừa lúc cõng Tiểu Hôi đi xuống lầu, cự lang đặt Tiểu Hôi
xuống vị trí khá an toàn sau đó biến về hình người, trầm giọng nói: “Bầu bạn của cậu ở trên lầu.”

“Cáp? ! Khẩu khí của anh có ý tứ gì hả? !” Tu Lôi tiến tới gần túm lấy áo Tư Lôi Tạp, nheo lại đôi ngươi đỏ rực như máu: “Vừa lúc! Hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng!”

Tư Lôi Tạp có chút nghi hoặc nhíu mày, bất quá nghĩ là Tu Lôi tới đón Ôn Tư Đặc
nên anh lại lập lại lần nữa: “Bầu bạn của cậu ở trên lầu.”

“Anh
có gan thì nói lại lần nữa cho lão tử xem!” Tu Lôi tăng thêm lực đạo,
đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt hai người kịch liệt giao tranh giữa không
trung.

“Khụ khụ, mạo muội quấy rầy chút, Tu Lôi, không phải cậu tới đón Ôn Tư Đặc sao?” La Tố mở miệng hỏi.

“Đón Ôn Tư Đặc? ! Cậu nói đùa với tôi à? Lão tử vì sao phải đón tên kia về!” Tu Lôi nhếch môi nói: “Lão tử tới đây chỉ có một mục đích! Chính là hảo hảo tính sổ người này!”

La Tố đỡ trán, đầu cậu thực sự đau quá, ai tới nói cho cậu biết này rốt cuộc là sao a? !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui