Trọng Sinh Chi Th·iếp Thân Quản Gia


"Ngươi tên là Thải Khúc Vu Dương?" Người thanh niên "nghệ sĩ" đeo kính gọng vàng trước mặt có lẽ không quá hai mươi lăm tuổi, sau khi được quản đốc giới thiệu, Vu Dương đã biết người đàn ông đó là Tiếu Việt, giám đốc bảy bộ một thất, khi cùng chính mình nói chuyện, ống kính của người đàn ông lóe lên sự phản chiếu, biểu tình ôn hòa.
  “Vâng, giám đốc.” Vu Dương có thể cảm nhận được ánh mắt không rõ ràng của đối phương.
  "Rất tốt, chuyện của Trần tổng sẽ do tôi giải quyết.

Ngoài ra, từ hôm nay trở đi cậu sẽ gia nhập 'Quản gia cá nhân'.

Tiếu Việt có một đội ngũ chuyên gia phụ vụ chất lượng cao dưới quyền.


Đột nhiên, hắn nhận được một mệnh lệnh từ cấp trên để bố trí người mới, làm hắn khó chịu, nhưng sau khi cân nhắc giá trị của Vu Dương và mệnh lệnh mạnh mẽ từ cấp trên, cuối cùng hắn cũng phải chấp nhận, hy vọng rằng sinh viên đại học trẻ tuổi này sẽ không gây rắc rối cho hắn.
  Tiếu Việt trước giờ chưa bao giờ để ý đến Vu Dương, hắn chỉ nghe quản đốc Hồng Uy miêu tả, Vu Dương không xuất chúng nhưng cũng rất siêng năng, cậu cũng không phải hạng người bình thường, may mắn là Vu Dương có bề ngoài tốt vừa mới lần đầu chạm mặt đã để lại ấn tượng, lấy kiến thức rộng rãi của Tiếu Việt, người này ngoan ngoãn, anh ta vẫn có thể là một nhân tài.
  "Cảm ơn giám đốc đề bạc." cậu vẫn phải nói những lời lịch sự, Vu Dương cư xử nhu mì, đầy mong đợi và biết ơn giống như tất cả những người phục vụ vừa mới vào khách sạn khi nghe tin mình có thể được thăng chức sớm.
  Sau đó, Tiếu Việt nói ngắn gọn mấy câu, liền mang Vu Dương đi.
  Hồng Uy không chýt gợn sóng nghiêm túc ở một nơi mà Vu Dương không nhìn thấy.

Nếu như một bồi bàn không chuyên, hoàn toàn không biết gì, được thăng chức nhanh như vậy, lại phải phục vụ một đối một một thanh niên giàu có, có xuất thân như vậy , Vu Dương sẽ chết nhanh hơn, lúc này Hồng Uy đối với chính mình hướng giám đốc theo như lời nói, cảm thấy chưa bao giờ từng có áp lực.
 Chuyện của Trần tổng không ngờ lại thuận lợi, Tiếu Việt có mối quan hệ rất tốt, lần này hắn ra mặt cam đoan đối phương cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi, sau đó lại nghe nói Vu Dương được đại nhân thuê vào.

Ông Trần dường như đã quên những gì đã xảy ra trong quá khứ và nói rằng tôi đã phạm sai lầm vì đã uống quá nhiều, tôi phải rút lại lời phàn nàn và khen ngợi Vu Dương có tiền đồ
  Vu Dương có thể cảm giác được Trần tổng kỳ hảo, nghĩ tới Thương thiếu gia ngang ngược, trong lòng mỉm cười, hắn nên cảm ơn Thương Tân Tư- người mình cho thành quý nhân, nhưng Thương Tân Tư cũng không phải là người dễ đối phó.


Cậu phải kiểm tra kỹ thông tin của đối phương, đồng thời tìm hiểu về dịch vụ "quản gia riêng" của khách sạn.
  "Vừa rồi ngươi biểu hiện rất tốt." Tiếu Việt không hề ngần ngại khen ngợi cấp dưới của mình, hắn cường ở công tâm và nghiêm khắc với những nhân viên mắc sai lầm, sau này Vu Dương thường xuyên trải qua sự quản lý tàn nhẫn của Tiếu Việt, nhưng hắn rất ngưỡng mộ Tiếu Việt người giàu kinh nghiệm.
  "Này An tôi mang cho cô một người mới." Tiếu Việt vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, nói bằng tiếng Anh lưu loát với đối phương: "Làm ơn, mệnh lệnh của ông chủ trước nay đều là như thế này, cô cũng không phải là lần đầu tiên lĩnh giáo."
  Vu Dương nghe nhiều đã hiểu, người phụ trách tên An rất không hài lòng với việc đột ngột đào tạo một người mới không có nền tảng như cậu, lại còn phải học cấp tốc, Tiều Việt thuyết phục đối phương, An miễn cưỡng chấp nhận.

sau này, nhưng không có gì đảm bảo rằng tôi có thể dạy tốt cậu ta.
  "An, lát nữa tôi đãi cô uống rượu." Tiếu Việt dường như nợ An một ân tình, cuối cùng khi hắn kết thúc cuộc gọi, quay sang Vu Dương cười nói: "Cậu hiểu được bao nhiêu?"
  Vu Dương sửng sốt một lát, tròng kính của Tiếu Việt luôn phản chiếu ánh sáng, che giấu vẻ mặt thật của hắn.


"Tôi có thể nói được tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức và tiếng Nhật, có thể trò chuyện cơ bản mà không gặp vấn đề gì." Vu Dương trả lời bằng một câu trả lời khác, kỳ thật cậu biết nhiều ngôn ngữ hơn, kể cả ngôn ngữ của các nước nhỏ.
  “Không tệ.” Tiếu Việt cười nửa miệng tiếp tục nói: “Tòng An là một người phụ nữ tốt, hãy học tập cô ấy.”
  Lúc này Vu Dương không hiểu "Nữ nhân tốt" nghĩa là gì, sau này khi gặp Tòng An với tư cách bạn bè, cậu mới hiểu tại sao Tiếu Việt lại nói như vậy.
  Sau khi đến phòng huấn luyện, Tiếu Việt chỉ bảo Vu Dương đợi ở đây, sau đó bỏ chạy trước khi nhìn thấy Tòng An.
  Vu Dương biết Tiếu Việt sợ phải giải thích với Tòng An, một người phụ nữ khiến cho một giám đốc như Tiếu Việt phải đau đầu chắc chắn không đơn giản.
  “Đăng, Đăng, Đăng…” Tiếng giày cao gót trên mặt đất càng lúc càng gần…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận