Trọng Sinh Chi Th·iếp Thân Quản Gia


Một số cô gái từ trong chiếc túi đắt tiền của mình lấy ra chiếc iPhone và háo hức chụp ảnh cùng chàng trai
Vu Dương luôn là người tính tình tốt và tôn trọng phụ nữ, nhưng cậu vẫn dè dặt trong việc tiếp cận những cô gái muốn chụp ảnh cùng mình.
  Vu Dương duỗi cánh tay mảnh khảnh, nhanh chóng giật lấy điện thoại di động trong tay cô gái, trên gương măt anh tuấn hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, thực ôn hòa lại mang cảm giác xa cách, nam tử anh khí hoàn hảo không biết rằng nụ cười của mình đã thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tiểu thư xinh đẹp, trong khách sạn có quy định, chỉ nên chụp ảnh trong giờ tan ca của nhân viên."
  Nụ cười của Vu Dương rất có lực sát thương, sự xa lánh và cự tuyệt của cậu cũng không khiến mấy cô gái này phải rút lui.
  "Vậy khi nào cậu mới tan làm?" Người đẹp ngây thơ đang muốn chụp ảnh, theo lời Vu Dương hỏi lại, đôi mắt to ngấn nước tràn đầy mong đợi cùng một chút ngưỡng mộ, cô ấy rất thông minh, lễ phép.

Cô ấy là một cô con gái giàu có, hoàn cảnh gia đình khác với bạn bè đồng trang lứa, cô ấy không cần phải tìm kiếm những điều thú vị trong bữa tiệc mà cô ấy phải chờ đợi, cô thường không tham gia vào những bữa tiệc như vậy, chúng vướng víu, nhưng Vu Dương quá chói mắt, rất hợp với cô, anh là một thiếu niên tuấn tú lịch lãm, người đàn ông trong từng cử chỉ đều tao nhã quý phái, u sầu dịu dàng và đẹp trai như hoàng tử, cô gái chỉ cảm thấy mình là may mắn.
  Tắt điện thoại lại nhét vào tay cô gái, Vu Dương cũng đang ngắm nhìn mỹ nữ, khuôn mặt và thân hình đều đáp ứng được yêu cầu của anh nên anh cũng không ngại nói: "6 giờ chiều ngày mai." Vu Dương tối nay phải tăng ca, tối mai được nghỉ, tối mai cậu có thể hẹn hò với một cô gái, Vu Dương mà cậu thay thế không có năng khiếu ở lĩnh vực này.

Người trẻ thì nên kết bạn nhiều hơn.
  Mọi người đều hiểu ngầmcâu trả lời của Vu Dương.
  Những cô gái khác có hứng thú với Vu Dương đều không khỏi tiếc nuối.


Họ không tranh cãi, có thể có những người đàn ông tốt hơn đang đợi các nàng ở nơi nào đó.
  Thang máy dừng ở tầng 42, đến nơi đã mấy nàng bước ra khỏi thang máy, cô gái trẻ đưa cho Vu Dương một tờ giấy, bên trong ghi tên và số điện thoại của cô nàng
  "Vu Dương, nhớ gọi cho tôi." Hàn Tĩnh Mạn từ trên tấm thẻ ghi tên người đàn ông, giọng nói ngọt ngào có thể khiến đàn ông mềm lòng, ưu nhã với chiếc váy thanh lịch đi ra khỏi thang máy, cô lại vẫy tay với Vu Dương, cho đến khi cửa thang máy đóng lại.

.

.
  Trương Đào trợn mắt há hốc mồm xem toàn bộ quá trình, hơn nữa hắn đối với Vu Dương có vận đào hoa ghen tị vô cùng.
  Cửa thang máy vừa đóng lại, Vu Dương đã khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh tỉ mỉ, không ai biết hắn đang phải chịu đựng cơn đói và chóng mặt, chỉ muốn càng sớm càng tốt chấm dứt đau khổ.
  "Đăng..." Tầng 45, thang máy lại mở ra, lần này có một vị khách nam hơi say bước vào, mặc vest, đi giày da, mái tóc dài che gần hết khuôn mặt, dáng người mảnh khảnh và thấp hơn hơn Vu Dương nhiều, những điều này đều không quan trọng, phiền phức là khách đã uống rượu không ít, ngoại trừ nói say thì còn không thể đứng thẳng được.
  Để che chắn toa ăn, Vu Dương phải đứng trước toa ăn để ngăn những vị khách đang loạng choạng.
  "nôn--"
  Vu Dương sắc mặt đen kịt, gã say rượu nôn khắp người, làm bẩn áo khoác, sau đó nam khách ngã gục trong thang máy và bất tỉnh.
  "Gọi người đến dọn dẹp thang máy, ta đưa hắn về phòng." Vu Dương phản ứng rất nhanh, lập tức đáp lại.
  "Chỗ của anh Trần..."
  "Anh đi trước đi, đợi tôi xử lý xong sẽ đến ngay." Vu Dương cởi áo khoác đưa cho Trương Đào, bộ quần áo này anh không mặc được, nên nhờ Trương Đào mượn áo khoác khác cho mình...!“Phòng hắn ở đâu?” Vu Dương trước đó đã nghe thấy Trương Đào gọi tên nam khách, hình như khá quen thuộc cho nên cậu mới hỏi như vậy hay hỏi cách khác xác nhận danh tính của khách.
  Quả nhiên, Trương Đào biết thông tin của nam khách, Vu Dương cũng tìm được thẻ phòng trong túi của khách.
  Thang máy dừng ở tầng 50, Vu Dương đỡ khách ra ngoài.
  Đi đến phòng 5010, Vu Dương đang định dùng thẻ phòng mở cửa, lại phát hiện trong hành lang có mấy bóng người màu đen, dưới ánh đèn mờ ảo, bọn họ trông có vẻ nghiêm túc, đều mặc vest đen, Vu Dương sẽ không không cho rắng đây là khách đi ngang qua.
  “Thương thiếu gia mời ngươi.” Người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen lên tiếng trước, giọng điệu không thể từ chối.
  Vu Dương không muốn gây rắc rối, những người này lai lịch không rõ, hơn nữa bọn họ muồn mời chính nam nhân say rượu này.

Vu Dương vừa muốn bày tỏ lập trường của mình, nhưng những người đó lại không khỏi tiến lên giúp đỡ hắn và người say rượu.
  Vu Dương mệt mỏi không còn sức lực, những người này nếu bình thường cậu có thể đối phó, hiện tại cậu thật sự gặp bất lợi, từ trước đến nay cậu đều là tiên lễ hậu binh: “Các ngươi bắt nhầm người rồi.” cậu cũng không có giãy dụa nhiều, giọng anh bình tĩnh lạ thường.
  "Không sai."

  Bọn người mặc vest đen trực tiếp phủ định, làm cho Vu Dương không thể không tự vệ.
  Mấy người mặc vest đen kinh ngạc tránh thoát nam tử có thân thủ không tồi, này cùng tình báo không hợp, sau một hồi đối đầu, những người mặc vest đen nhận thấy người đàn ông đẹp trai này khá có năng lực, những cú đấm và đá của anh ta nhanh có thể tạo thành gây trí mạng.

Họ đã phải gồng mình để đối phó với nó.
  Vu Dương hôm nay tâm trạng không tốt, bụng bỗng nhiên co rút tạo cơ hội cho đối phương lợi dụng, sau đó bị một đao đâm vào sau đầu, ngất đi.
  …
  Vu Dương giật mình tỉnh lại, gió mát khiến thân thể nóng bừng của hắn run lên không hiểu, cậu ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, cậu kinh ngạc phát hiện mình đang ở rìa bể bơi, hiện tại cậu không có gì trói buộc nhưng cũng không quá an toàn.

Cậu ghé lên cái ghế bạt màu xanh nhìn thấy mấy người đàn ông mặc vest đen đưa mình đến đây cũng đang đứng cách đó không xa.
  Vu Dương xoa xoa chỗ đau sau đầu, liếc nhìn nam tử hung ác nhất mặc bộ đồ đen với đôi mắt nhỏ có vết xẹo, người nọ là người biết võ, dáng người cao lớn, cường tráng, nhưng lại rất nhanh nhẹn.

Nếu muốn trốn thoát thì điều đáng lo ngại nhất chính là người đàn ông này.
  Vu Dương nhìn như lơ dãng, cậu trong lòng phân tích hiện trường để tìm đường thoát thân,
  “Ào…” trong hồ vang lên chụp tiếng nước.
  Người đàn ông bơi đêm bên kia khuấy động một vũng nước sáng ngời, có thể thấy tứ chi của người đàn ông đó thon dài, vô cùng lực lưỡng và cường tráng.

Sau khi người đàn ông tận hưởng xong, anh ta đi lên hồ bơi, dưới ánh đèn mờ, chỉ cần nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy những đường cong cơ thể cao lớn, hoàn hảo và mạnh mẽ của anh ta, những giọt nước chảy khắp cơ thể, anh ta rất gợi cảm.


Hơn nữa, điều bất ngờ là, người đàn ông thậm chí còn không mặc một chiếc quần lót.
  Vu Dương muốn huýt sáo, nhưng bây giờ người đàn ông này có thể đặt trước bể bơi sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn để bơi lội mà còn khỏa thân không hế cố kỵ, hơn nữa còn có những vệ sĩ hung hãn đó hộ tống, đều không phải người lương thiện.

Cậu không muốn có rắc rối











Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận