Trọng Sinh Chi Th·iếp Thân Quản Gia


Vu Dương rất khó chịu
Cậu đã phải chịu sự dày vò thật lâu.

Trong bóng đêm không trọng lượng, lồng ngực truyền đến cảm giác nặng nề, cảm giác áp bức bao trùm lên mạng, mỗi một lần hô hấp đều khó khăn khiến cho toàn thân đau đớn, không biết qua bao lâu, ù tai cùng thân thể đau đớn dần giảm xuống, mí mắt nặng trĩu rốt cuộc cũng có thể nâng lên lại

  Bốn phía yên tĩnh, bên trong tối mịt không có cảm giác quen thuộc nào cả.

Vu Dương cố gắng cử động thân thể, bản thân đã làm tròn bổn phận đại quản gia của gia tộc Windsor, chưa bao giờ có chuyện gì nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, kể cả bệnh tật.
  Rất khó chịu, đặc biệt là đầu đau như búa bổ, cảm giác xa lạ và không đúng, Vu Dương tùy tay sờ lên tủ đầu giường, mò mẫm một lúc mới tìm được công tắc lẽ ra phải ở đó.
  Đèn đã được bật lên, đó là một chiếc đèn bàn cũ kỹ và rẻ tiền.
  Vu Dương sửng sốt hồi lâu, đối với một người luôn bình tĩnh xử lý công việc một cách bình tĩnh mà nói, đây là một sự hoảng loạn cực lớn, nơi cậu ở vừa nhỏ lại chật chội, nếu không có gì ngoài ý muốn, chiếc giường giành cho công nhân, cậu đang nằm đều được làm bằng sắt đơn sơ đến mức khi di chuyển thì phát ra tiếng kêu cót két.

Trong phòng chỉ có chiếc tủ quần áo đơn giản, chiếc bàn làm việc và những vật dụng bừa bộn chất đống trong phòng.


Có mùi ẩm mốc, mùi thức ăn thừa, và mùi khói thoang thoảng trong không khí.
  May mắn thay, chăn và gối cậu dùng rất sạch sẽ, nếu không sẽ khiến cậu người ưa thích sạch sẽ phát điên lên mất.
  Vu Dương toàn thân đều là mồ hôi, cảm giác nhớp nháp cậu cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, cậu cảm giác được trong bụng không có gì, hơn nữa thân thể rất yếu ớt.

Người cường tráng khỏe mạnh như cậu mà cũng có lúc phát sốt?.

Là ai chán sống đem cậu vào “khu ổ chuột”?
Cậu nhưng không nhớ rõ trong lâu đài lại có một căn phòng nhỏ thế này.

Cậu đối với người hầu yêu cầu bất luận là trong hay ngoài, cho dù là căn phòng nhỏ, trang bị kém cũng phải ngăn nắp, nếu không khẳng định sẽ bị sa thải.
  Đầu óc hỗn loạn choáng váng, Vu Dương tìm nửa ngày cũng không tìm thấy điện thoại, bởi vì phát sốt, giọng cậu có chút khàn khàn, hơn nữa kêu vài tiếng Carl đều không có ai trả lời.
  Vu Dương mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng trước tiên cậu đi vào phòng tắm nhỏ trong nhà để giải quyết vấn đề sinh lý của mình.
  Vu Dương cởi áo vest, lộ ra dáng người cân đối gầy đẹp, bởi vì còn mơ hồ nên không để ý nhiều đến chi tiết, nếu không cậu sẽ phát hiện ra cơ thể mình đã không còn như trước.
  Đây cũng được gọi là phòng tắm?
  Phòng tắm cùng nhà vệ sinh được xây chung, vừa nhỏ lại cũ, nhưng không phải không thể sử dụng được, nhưng lại khiến Vu Dương lông mày nhăn lại thật sâu
  Ai đây?!
  Đột nhiên nhìn lên đụng phải một gương mặt xa lạ trong gương, khiến cậu lại ngạc nhiên.
  Vu Dương hoảng sợ lùi lại, thiếu niên trong gương cũng lùi lại.
  "Đoành, đoành, đoành—" Vu Dương bị đánh thức bởi vài tiếng súng uy nghiêm trong đầu.

Ký ức về vụ nổ súng sinh tử đó lập tức quay trở lại, Vu Dương lại bắt đầu đau đầu.
  Chính mình đã chết.
  Vu Dương cậu đã chặn ba phát đạn cho người đứng đầu gia tộc, trong đó có một phát trúng tim, không ai có thể thoát khỏi vụ ám sát của tay bắn tỉa số một của Tổ chức Đại Bàng.

Ngày hôm đó, trong một đêm mưa gió thổi mạnh dữ dội, lúc ngã xuống, nước mưa lạnh thấm ướt cả người.

  Cậu nằm trên giường cấp cứu, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng kêu thét xé lòng của chủ nhân.
  "Vu Dương, nếu ngươi dám chết, ta sẽ không buông tha cho người ngươi quý nhất!"
  "Vu Dương, đừng chết..."
  "Vu Dương..."
  Thật sự đã chết Vu Dương cười khổ tự giễu chính mình, nhưng hiện tại lại là sao thế này?
  Nhìn những ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt thanh tú trong gương, Du Dương hoảng hốt, cậu trước kia bộ dạng cũng không tồi, nhưng lại không có mùi cơ thể hiện tại.
  Trong gương, cậu trông tao nhã và trầm lặng, giống như ngọc lưu ly phát sáng lạnh lùng và dịu dàng như tuyết trên ngàn ngọn núi lúc hoàng hôn.
  Cậu ta có một đôi mắt đen quyến rũ, giống như những hình bóng được vẽ bằng mực phương Đông, với những đường nét mượt mà và hàng lông mi dài và dày, để lại một bóng mờ nông dưới mí mắt.
  Cậu ấy lãnh đạm và xa cách, nhưng lại rất bí ẩn và cao quý, nét mặt đặc biệt đẹp trai và có sức hấp dẫn của một người đàn ông phương Đông.
  Cậu ta là một nam nhân xinh đẹp nhưng lại có vẻ ngoài u sầu, đôi môi duyên dáng nhếch lên một nụ cười nhẹ, mang theo một chút xa lạ nhưng không khiến người ta cảm thấy xa lạ.
  Đây không phải là khí chất của nguyên chủ, dung mạo và thân hình của nguyên chủ đều rất xuất sắc, cộng với thái độ lười biếng, thờ ơ và bình tĩnh của Vu Dương, đây là một hình ảnh mỹ nam mê người.
  Vu Dương sừa sang lại một phen, chịu đựng thân thể khó chịu, trước tiên ở trong nhà tìm các loại chứng cứ, may mắn thân thể của nguyên chủ này tuy nghèo túng, nhưng hắn vẫn có học bổng và một máy tính bảng, trong đó có ghi lại một số chuyện.
  Đối với mọi việc của nguyên chủ cậu đều muốn biết, trước tiên cần phải làm rõ danh tính của mình, cậu tìm một ít thức ăn trong nhà và xem tập tin điện tử trong khi lấp đầy bụng.
  Bây giờ, hắn tên là Thái Khúc Vu Dương, sinh viên năm cuối chuyên ngành khảo cổ học tại Đại học S, và cậu ấy đang thực tập tại bộ phận phục vụ ăn uống của Câu lạc bộ Hào Cảnh Quốc tế.
  Các hồ sơ điện tử phần lớn chứa một số tài liệu liên quan đến cửa hàng cầm đồ, cũng như một số chuyên nghành và tài liệu khảo cổ học.

Học sinh này rất yêu thích khảo cổ học, nhưng vì kiếm sống, cậu ta đã chọn các ngành sản xuất để làm việc.


Tất nhiên, có thể có những lý do khác không rõ, cậu bây giờ cũng không biết.
  Khách sạn Hào Cảnh quốc tế là một khách sạn năm sao ở thành phố T.

Đối với Thái Khúc Vu Dương, một sinh viên chuyên ngành đại học không chính thống tại một trường đại học hạng hai, cậu đi vào nơi này thật thất bại.
 Vu Dương có thời gian đều viết nhật ký, nhưng hầu hết đều là viết về tâm trạng chán nản của mình.
  Tất cả giấy tờ của Vu Dương đều mang theo bên mình, nhưng lại không có thông tin gì về cha mẹ, người thân, bạn bè của nguyên chủ.
  Đứa trẻ này có tính cách hơi thu mình, thích đắm mình trong thế giới của riêng của bản thân, trong thời gian thực tập, cậu không có bạn bè và cũng không có ai chăm sóc ngay cả khi mình bị bệnh.

Vu Dương lập tức đưa ra kết luận, nhếch lên một nụ cười bình tĩnh và kiên quyết, cậu sẽ thay đổi cuộc sống của Thái Khúc Vu Dương, sống một cuộc sống thú vị hơn trước!
  Từ giờ trở đi, cậu sẽ là Thái Khúc Vu Dương
  “Bang bang bang…” Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vu Dương.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận