Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình


“Lão tổ tông!”
Sắc mặt Lương Cẩm lập tức trầm xuống, nàng một bước bước đến trước mặt Thanh Vân Tử, muốn tra xét thương thế của hắn, lại bị người bên cạnh giơ tay ngăn cản, chỉ nghe Tình Sương âm thanh lãnh đạm vang lên:
“Chậm đã.”
Lương Cẩm bước chân đột ngột dừng, quay đầu lại nghi hoặc mà nhìn về phía Tình Sương, đã thấy người kia từ trong túi chứa đồ lấy ra một quả tử hồng đan dược, đưa cho Lương Cẩm:
“Tính mạng người này đang hấp hối, đã là đèn cạn dầu, cho dù là Tử Tiêu đan, cũng không thể cứu, nhưng cũng có thể kéo lại tính mạng của hắn, kéo dài một ít thời gian.”
Nghe nói lời ấy, Lương Cẩm ánh mắt tối sầm lại, nàng nhếch môi lên, từ Tình Sương trong tay tiếp nhận đan dược, nhẹ giọng nói:
“Đa tạ.”
Tình Sương dời đi chỗ khác tầm mắt:
“Cứu người quan trọng.”
Lương Cẩm hít sâu một hơi, đột nhiên thấy lão tổ trong tông dáng dấp như vậy, tâm nàng cũng không xoắn xuýt thái độ Tình Sương với mình nữa, liền không nhiều lời, cúi người đem Tử Tiêu đan cho vào miệng Thanh Vân Tử.

Đan dược vào cổ họng, lấy tốc độ cực nhanh uẩn nhưỡng kinh mạch trong cơ thể của Thanh Vân Tử, bổ khuyết sinh cơ hao tổn, mạnh mẽ kéo lại tính mạng của hắn.
Lương Cẩm đưa tay đặt tại ngực của Thanh Vân Tử, vận công kϊƈɦ phát dược lực.
Qua đại khái một nén nhang thời gian, Thanh Vân Tử đột nhiên ho khan, thân thể hắn run lên, đem nội phủ tụ huyết phun ra, cả người thoạt nhìn khá hơn nhiều.

Hắn nhấc tay lên, để Lương Cẩm không lại mất công sức nữa, Tử Tiêu đan đối với thương thế hắn lúc này mà nói, thật như muối bỏ biển, nhưng hảo hảo nói chuyện không hề mất công sức đến vậy, có thể để hắn đem chấp niệm trong lòng nói ra.
Hắn tóm lấy cánh tay nhỏ của Lương Cẩm, nhìn thẳng hai mắt của nàng, âm thanh khàn khàn mở miệng:

“Tiểu oa oa, lão phu trước mắt nói một việc, ngươi cẩn thận nghe rõ, nếu như có chổ không hiểu, tạm thời không đặt câu hỏi, toàn bộ ghi nhớ liền tốt.”
Lương Cẩm biểu hiện nghiêm nghị, trong lòng biết giờ khắc này Thanh Vân Tử sợ có việc vô cùng trọng yếu muốn cho biết, liền chăm chú gật đầu:
“Lão tổ mời nói, đệ tử nhất định ghi nhớ trong lòng!”
Đối với lời ấy của Lương Cẩm, Thanh Vân Tử có chút vui mừng, môi khô khốc của hắn lúc mở lúc đóng, chậm rãi nói:
“Lão phu một đời say mê phương pháp tu luyện bói toán mệnh trời, mấy năm trước tính được Lăng Vân Tông nên có đại kiếp nạn, nhưng Thiên Cơ khó dò, lão phu hao tổn trăm năm tuổi thọ, lúc này bắt lấy một chút hi vọng sống, liền một mình ra khỏi tông đi tìm, dưới cơ duyên xảo hợp được một nghịch thiên chi vật, lúc này mới đem đại kiếp nạn trong tương lai bói rõ ràng, nhưng cũng bởi vì vật ấy mà bị Nguyên Anh lão quái đánh một chưởng, trọng thương đến đây.

.

.

.

.

.

Khụ khụ khụ! !”

Thanh Vân Tử đã rất lâu không có mở miệng, một lần nói nhiều lời như vậy đối với tình trạng trước mắt của cơ thể hắn mà nói chính là gánh nặng cực kỳ trầm trọng, nhưng hắn vẫn gắt gao bắt lấy Lương Cẩm, gắng gượng nói tiếp:
“Thi Quỷ môn cùng Ma tộc cấu kết, ý đồ của bọn họ ở ngày tam tông Đại Tỷ Đấu, tấn công Lăng Vân Tông ta, đem cấm địa tà ma giải thoát, đúng lúc đó sẽ có Ma tộc Nguyên Anh lão quái trong bóng tối lẻn vào.

.

.

Lăng Thương Hải đã làm tay chân cho Ma tộc, sợ sẽ trong ứng ngoài hợp, Lăng Vân Tông ta đã ngàn cân treo sợi tóc!”
Lương Cẩm hít vào một ngụm khí lạnh, nàng vốn tưởng rằng, kiếp trước Lăng Vân Tông diệt chính là bởi vì Lăng Thương Hải đám người manh động động vào phong ấn trong cấm địa, nhưng có chút chỗ mâu thuẫn vẫn còn nghĩ không rõ lắm, cho dù Thi Quỷ môn có Nguyên Anh tu sĩ, thời điểm tam tông Đại Tỷ Đấu, Thanh Dương điện Nguyên Anh tu sĩ cũng đồng dạng trình diện, kiềm chế lẫn nhau, bên trong Lăng Vân Tông ngoại trừ Thanh Vân Tử ra, Lăng Thương Hải coi như bại lộ ma công có thể đạt được tu vi Luyện Thể đại viên mãn, nhưng bên trong cấm địa vẫn còn đến hai vị Kết Đan lão tổ, Lăng Thương Hải cùng Thi Quỷ môn Kết Đan tu sĩ lợi hại như thế nào đi nữa, Lăng Vân Tông cũng không nên không có cơ hội thở lấy hơi trong chốc lát!
Lúc này Thanh Vân Tử nói ra chuyện này, nàng liền như “thể hồ quán đỉnh”, nguyên lai Thi Quỷ môn ngoại trừ Nguyên Anh tu sĩ của bản thân thì ở ngoài, còn có Ma tộc Nguyên Anh lão quái trong bóng tối giúp đỡ tiến vào Lăng Vân Tông, một người trong đó kiềm chế Thanh Dương điện Nguyên Anh lão quái, tên còn lại xông thẳng vào Lăng Vân Tông cấm địa, Lăng Vân Tông làm sao có thể chống đối? !
Đột nhiên hiểu ra chân tướng Lăng Vân Tông diệt họa, Lương Cẩm chợt cảm thấy áp lực như núi, mà khoảng cách cách tam tông Đại Tỷ Đấu chỉ còn mấy tháng, đối mặt Ma tộc Nguyên Anh tu sĩ sắp tới, Lăng Vân Tông nên đi nơi nào? !
“Tiểu oa oa, tính mạng này của lão phu đã xong rồi, nhưng ngươi còn có cơ hội rời đi, ngươi lấy Yêu Bài của lão phu mang về tông môn, đem lời của lão phu thuật lại với Lăng Thương Khung bên trong tông, hắn tự sẽ hiểu tâm ý của lão phu.”
Thanh Vân Tử sở dĩ vẫn gắn gượng treo một hơi, không chịu nuốt xuống, không phải vì tìm phương pháp xử lý cứu Lăng Vân Tông, mà là muốn tìm cách truyền lời cho Lăng Vân Tông, kỳ thế không thể đỡ, nếu như không có pháp thuật khác, lúc này nên lấy việc bảo toàn đệ tử tông môn làm lựa chọn hàng đầu, miễn cưỡng thủ hộ tà ma trong cấm địa, cũng không cương cường gân cốt, kết cuộc chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi!
Ngay tại thời điểm tâm tình Lương Cẩm trầm trọng, cảm giác Lăng Vân Tông sắp bị diệt tới nơi, chính mình lại không thể ra sức, bên cạnh đột nhiên vang lên lành lạnh âm thanh của Tình Sương:
“Việc dự đoán tương lai khá là thần dị, mặc dù là Cung chủ của ta, cũng không dám tùy tiện chắc chắn như thế, vãn bối lúc nãy nghe tiền bối nói như vậy, thân phảng phất thấy tương lai tai kiếp, vì vậy có nghi hoặc trong lòng, không biết bực khả năng thần dị này, đến tột cùng do vật gì đạt được?”
Lương Cẩm bởi vì từng trải qua kiếp trước, cho nên đối với việc này tiên nhập vi chủ*, liền cho rằng lão tổ tông nói như vậy kiên quyết không sai, nhưng Tình Sương lại không như thế, nàng không có trí nhớ của kiếp trước, không biết việc Lăng Vân Tông bị diệt, lúc này cho dù Thanh Vân Tử nói rõ nguyên nhân, nói như có thật, nàng cũng không không tin, nhưng cũng đối với này đồ vật báo trước tương lai tai kiếp này có chút lưu ý, cá nhân cung chủ Tử Tiêu Cung, vẫn đang tìm kiếm đồ vật tương tự.

(* tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo)
Thanh Vân Tử nghe Tình Sương nói, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, có lẽ lúc hắn cười rộ lên đã tác động đến thương thế trêи người, khiến nụ cười bắt đầu vặn vẹo:
“Cô nương nói cung chủ, chính là cung chủ Tử Tiêu Cung Nhan Bất Hối?”
Tình Sương sững sờ, chợt hiểu ra, không khỏi đột nhiên bật cười, quả nhiên gừng càng già càng cay, người này mới vừa nãy nói nhiều lời như vậy, kì thực là vì dẫn mình mở miệng, vốn tưởng rằng lúc nãy ý thức hắn đã không rõ ràng, nhưng không ngờ lúc chính mình lấy ra Tử Tiêu đan, hắn đem lời nói của chính mình nghe đến không một chút nào bỏ qua, cũng nhận ra thân phận chính mình là Tử Tiêu Cung đệ tử.
Hắn đang đánh cược, đánh cược mình có hay không để ý đến đồ vật trong tay hắn, nếu không phải, thì hắn đã truyền âm cho Lương Cẩm rồi, nếu là, đồ vật dự đoán tương lai trong tay hắn chính là một thẻ đánh bạc lớn, hắn liền đem hi vọng xoay chuyển tình thế nguy cấp của Lăng Vân Tông ký thác vào trêи người nàng.
Cũng chính bởi vì cái này, hắn vừa nãy cùng Lương Cẩm bàn giao nguyên do sự việc, vẫn không để nàng lảng tránh, thậm chí ngay cả một chút do dự cũng không.
“Tiền bối suy nghĩ thâm sâu, vãn bối mặc cảm không bằng, nhưng tiền bối tính toán vãn bối như thế, chẳng lẽ không sợ vãn bối giết người đoạt bảo, triệt để đứt đoạn mất hi vọng của Lăng Vân Tông sao?”
Tình Sương mặt vẫn là lạnh lạnh nói, khí tức lành lạnh phảng phất như đông lạnh ba thước.

Nhưng ngôn ngữ lạnh lùng của nàng lại khiến Thanh Vân Tử cười khẽ một tiếng:
“Cô nương nếu là loại nhân vật này, lúc nãy đã không cho ta một lão già sắp chết dùng Tử Tiêu đan rồi.”
Lương Cẩm đương nhiên có thể nghe hiểu được lời nói sắc bén của hai người, nhưng nàng nhưng chưa mở miệng nói chen vào, Thanh Vân Tử đã một kϊƈɦ, hi vọng Tử Tiêu Cung có thể ra tay che chở Lăng Vân Tông, Lương Cẩm không có lập trường đi ngăn cản, cá nhân nàng cũng là đệ tử Lăng Vân Tông, vốn nên vì tông môn suy nghĩ.
Thế nhưng Tình Sương có nguyện ý xuất thủ cứu giúp hay không, cũng là bản thân nàng quyết định, cho dù Tử Tiêu Cung ra tay che chở Lăng Vân Tông chỉ là việc nhấc tay, nhưng nàng cũng sẽ không vì bởi vậy mà phụ họa thêm cho lời nói của lão tổ.
Đây không phải là việc so đo tông môn cùng người yêu bên nào nặng bên nào nhẹ, mà là muốn tại bên trong một chút lợi ích hỗn loạn cùng tình cảm, tìm kiếm một cân bằng.
Tình Sương bởi vì lời nói của Thanh Vân Tử trầm mặc hồi lâu, sau đó bùi ngùi thở dài:
“Xin tiền bối đem cái đồ vật báo trước tương lai kia tường tận tỉ mỉ cho biết.”
Nghe Tình Sương nói lời ấy, Thanh Vân Tử từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, so với lúc trước nhìn thấy Lương Cẩm càng mừng rỡ hơn, hắn khó khăn từ trong lồng ngực lấy ra một vật, cầm trong tay.
Chờ Lương Cẩm hai người thấy rõ vật trong tay của hắn, nhất thời khϊế͙p͙ sợ trừng lớn hai mắt, càng là một khối lệnh bài tạo hình quỷ dị khác!
“Nửa khối Vô Cực lệnh này lấy Nguyên Anh lực lượng thôi thúc, vẫn còn có thể sử dụng một lần nữa, lão phu có thể đem vật này giao cho tiểu hữu, nhưng tiểu hữu cần phải hướng lão phu hứa hẹn, tương lai Lâm Phong tam tông hội vũ, Tử Tiêu Cung phải ra tay che chở Lăng Vân Tông!”
Vô Cực lệnh!

Lương Cẩm con ngươi co rụt lại, trong tâm hải giống như có sấm vang chớp giật ầm ầm mà qua, nàng kiếp trước đã từng nghe nói qua Vô Cực lệnh, lệnh bài này tổng cộng có bảy khối, mỗi một khối không giống nhau, chính là ngàn năm trước đây có một tu sĩ Hóa Thần trước khi Phá Hư mà đi, lưu lại đồ vật tại nhân gian, truyền bá rằng có thể mệnh lệnh nhân quả thế gian, có công dụng rời đi cõi trần thế, có thể thấy trước tương lai, có thể bói duyên phận kiếp trước, khá là thần dị!
Tối thượng lệnh bài như thế khiến trong lòng Lương Cẩm khϊế͙p͙ sợ, suýt nữa lên tiếng kinh hô chính là, nàng kiếp trước ngẫu nhiên lấy được tâm pháp Vô Cực Thiên Tâm nối thẳng Hóa Thần, cũng cùng Vô Cực lệnh có quan hệ! ! Toà Tiên Nhân di tích này không chỉ phi thường thần dị, còn có Vô Cực lệnh ở đây, như vậy, nơi đây vô cùng có khả năng giấu diếm một bộ phận của Vô Cực Thiên Tâm tâm pháp! !
Tình Sương biểu hiện lần thứ nhất có vẻ trầm trọng như vậy, ánh mắt nàng trầm ngưng nhìn nửa tấm lệnh bài kia, một hồi lâu sau, cuối cùng gật gật đầu:
“Liền như tiền bối nói.”
Thanh Vân Tử như trút được gánh nặng, hắn bật cười lớn, ra sức cầm lệnh bài trong tay ném về phía Tình Sương.

Tình Sương giơ tay tiếp được, lúc này đem nửa khối khác lấy ra, đem hai tấm lệnh bài hợp lại.
Vừa khớp, khiến cho hai chữ chữ triện “Vô Cực” chính diện lệnh bài hoàn chỉnh lộ ra, xác thực chính là Vô Cực lệnh không thể nghi ngờ.
Lương Cẩm hồi nãy vẫn còn từ trong khϊế͙p͙ sợ chưa hoàn hồn lại, bỗng nhiên nghe một tiếng nổ vang, nàng bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy cái bia đá đứng thẳng tận mây trời kia đột nhiên phóng ra hồng mang chói mắt.

Tình Sương cũng vào lúc này kinh hãi nhìn Vô Cực lệnh trong tay mình, một đạo ánh sáng đỏ sậm từ trêи Vô Cực lệnh bắn ra, cùng hồng mang trêи bia đá nối liền với nhau.
Ầm ầm không ngừng vang bên tai, cái bia đá Kình Thiên kia kịch liệt rung động, bỗng dưng phát sinh tiếng vang “kèn kẹt”, dưới ánh mắt kinh hãi của Lương Cẩm đám người, chậm rãi nứt ra, một sân Bạch Ngọc đài từ trong bia lộ ra, trôi nổi tại trêи không.
Lương Cẩm há to miệng, chuyện hôm nay quả thật biến đổi bất ngờ, phụ thuộc vào vận mệnh, khiến viên đài kia bày ra trước mắt nàng, nàng bỗng nhiên nghĩ thông suốt vì sao sau khi máu tươi của mình nhuộm dần Vô Cực lệnh, Vô Cực lệnh sẽ đưa nàng cùng Tình Sương hai người Truyền Tống đến đây, cá nhân nàng tu luyện chính là Vô Cực Thiên Tâm!
Nhân quả tuần hoàn, Thiên Cơ khó dò!
Trêи đài có ba vật, bên trái là một thanh chanh hoàng kiếm, phong diện kinh thiên, một kiếm đứng ở đó, bên trong đất trời liền phảng phất đầy rẫy vô số kiếm ảnh kiếm ý, đây là kiếm mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ sử dụng, chính là thượng phẩm Linh Binh!
Phía bên phải chính là một hộp ngọc, một luồng khí lưu mịt mờ chuyển động xung quanh bên ngoài hộp, mùi thuốc đập vào mặt, vật ấy, định chính là cái thế Linh Đan!
Ở giữa đài, chính là một khối thẻ ngọc nhỏ tàn tạ, dáng mạo không chút nào xuất chúng.
Nhưng khi ánh mắt Lương Cẩm rơi vào bên trêи khối thẻ ngọc này, lòng của nàng không có cách nào ức chế được nhảy lên kịch liệt, đây là lần đầu tiên nàng ở kiếp này, vì ngoại vật động tâm, ngọc giản kia, cùng Vô Cực Thiên Tâm tàn quyển nàng kiếp trước đoạt được, giống như đúc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui